"Phi phi phi ", trời ạ, miệng nàng sao lại có gạo. Nóng muốn chết, quần áo này sao giống tang phục thế? Đây là sao? Đây là… quan tài, nàng vậy mà ngủ trong quan tài, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Một hồi lâu sau, Đinh Hiểu Vân trong đầu vẫn trống rỗng, nàng hoàn toàn không hiểu rõ tình hình hiện tại. Mới ngủ một giấc, sao tỉnh lại đã đổi nơi ngủ rồi! Hơn nữa lại còn trong quan tài!
Đang lúc nghi hoặc, bỗng nhiên nghe được một tiếng kêu bén nhọn, tiếp theo bùm một tiếng, có người ngã quỵ.
Đinh Hiểu Vân xoa xoa lỗ tai có chút đau, tay chân cùng cử động, từ trong quan tài leo ra.
Màu trắng màu trắng màu trắng, nơi nơi là màu trắng, quan tài, hương án, cống phẩm, hương khói, nến trắng, tiền vàng. Đinh Hiểu Vân nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện nơi này là một linh đường.
Nhưng mà, vì sao nàng lại ở đây, còn nằm trong quan tài? Chẳng lẽ nàng đã chết? Ngủ một giấc liền chết? Loại chuyện này hình như từng nghe nói qua, ai đó có một ngày buổi tối đi ngủ, không tỉnh lại nữa. Nhưng mà… nàng không xui xẻo như vậy chứ?
Lấy tay sờ sờ mặt, cảm giác rất chân thật. Chẳng lẽ người sau khi chết cũng thế này?
Không thể nào? Hẳn là không phải!
Hay là… hay là có người trêu nàng, cố ý đem nàng tới nơi này?
Có khả năng.
Cũng không biết là tên nào thiếu đạo đức thế, lại làm chuyện ác liệt thế này, để nàng biết được tên nào đứng sau trò đùa giai này, không khiến hắn đẹp mặt là không thế nào!
Đinh Hiểu Vân oán hận nghĩ, đi đến trước hương án, nhìn Tiểu Thúy nằm trên mặt đất.
Người này là ai vậy? Còn mặc đồ tang, vừa rồi thét chói tai là nàng sao? Diễn cũng đủ thật, đề xi ben kia không phải cao bình thường.
"Này!" Đinh Hiểu Vân ngồi xổm trước người nàng, hô một tiếng, không thấy phản ứng.
"Này! Ngươi đứng lên, đừng giả vờ nữa!” Lấy tay đẩy đẩy, vẫn không có phản ứng.
Chắc chưa chết chứ? Tay đặt lên mũi nàng kiểm tra, Đinh Hiểu Vân bị dọa. Thật là không thở, lại kiểm tra mạch đập, không có.
Tại sao có thể như vậy, không phải mới vừa rồi còn thét chói tai sao, sao lúc này lại chết rồi?
Đinh Hiểu Vân vội vàng chỉnh nàng nằm thẳng lại, mở miệng, nắm mũi nàng, bắt đầu hô hấp cho nàng. Một lần, hai lần.
Kế tiếp lại đặt tay trên ngực nàng, đếm số xương sườn, tìm vị trí rãnh ngực ấn xuống, tay kia chồng lên mu bàn tay trước, hai khửu tay duỗi thẳng, lợi dụng sức nặng cơ thể đè tay xuống vuông góc với xương ngực, ép sâu chừng một tấc sau đó thả lỏng.
Một lần, hai lần, ba lần...
Cứ mười lăm lần nhấn, lại hai lần hô hấp nhân tạo. Lặp lại ba lượt, Đinh Hiểu Vân đã đổ mồ hôi, có chút thở hổn hển.
Làm xong lượt ép tim, đang định buông tay đổi hô hấp nhân tạo, đột nhiên cảm thấy lồng ngực dưới tay mình nhảy lên vài cái, Đinh Hiểu Vân mừng rỡ: sống lại rồi!
"Oành, loảng xoảng lang lang..."
Một bóng người chạy như bay tới, Đinh Hiểu Vân chỉ cảm thấy trước ngực đau xót, sau đó liền bay ra ngoài, oành một tiếng, không biết sau lưng đụng vào cái gì, chỉ nghe thấy loảng xoảng lang lang một trận, thật nhiều thứ nện lên người mình. Một cỗ nóng bỏng từ cổ họng xông lên, vừa tanh vừa ngọt, tiếp theo cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau nhói.
Nhưng nàng không cảm thấy đau lâu, chỉ kịp nhìn thấy có bóng người trước mặt lung lay một cái, liền mất đi ý thức.
Công Tôn Sách vội vàng tới nơi, chỉ thấy bên trong linh đường một mảnh hỗn độn, ngũ cốc lư hương đều tan nát, Tiểu Thúy ngã trên mặt đất, hương án cũng đổ, một bên màn trướng bị đốt, bên trong đống hỗn độn có một người, thế lửa lan nhanh tới bên nàng, đang cháy tới tóc. Triển Chiêu giơ kiếm chém đứt màn trướng đang cháy, lại kéo một mảnh trướng dập tắt lửa.
Công Tôn Sách mắt nhìn cảnh này tràn ngập nghi hoặc: “Triển hộ vệ, xảy ra chuyện gì?"
Triển Chiêu quay đầu nhìn Công Tôn Sách.
"Vừa rồi ta nghe trong này truyền đến tiếng kêu sợ hãi liền chạy tới, thấy…” Triển Chiêu ngừng lại một chút, nhìn người ngã trong đống hỗn độn.
"Thấy cái gì?"
"Thấy Hiểu Vân cô nương hai tay ấn ngực Tiểu Thúy, gây bất lợi cho Tiểu Thúy, cho nên… Triển Chiêu nhất thời tình thế cấp bách, liền ra tay cứu giúp, làm bị thương xác của Hiểu Vân cô nương, xin tiên sinh tha thứ.” Triển Chiêu trả lời, đến mình cũng cảm thấy lời này đặc biệt không được tự nhiên.
Công Tôn Sách trợn mắt há mồm. Hiểu Vân muốn ám sát Tiểu Thúy? Điều này sao có thể, Hiểu Vân đã chết rồi. Làm sao có thể...
Triển Chiêu đi đến bên cạnh người Công Tôn Hiểu Vân, đưa nàng tới một chỗ trống bên cạnh. Chuyện vừa xảy ra quả thật làm người ta khó hiểu. Chẳng lẽ là truyền thuyết “xác chết vùng dậy”? Trước đó hắn chưa từng tin thuyết quỷ thần, nhưng lúc này dưới ngón tay truyền tới mạch đập, là chuyện gì đây?
"Tiên sinh, Hiểu Vân nàng... Nàng có mạch đập!"
"A..." Đau quá, ngực đau, ót đau, lưng cũng đau, thắt lưng cũng đau. Ngũ tạng lục phủ giống như bị đốt, ta làm sao vậy?
Đinh Hiểu Vân nhịn không được rên rỉ ra tiếng, tiếp theo chậm rãi mở mắt.
"Tiểu thư!"
Đinh Hiểu Vân quay đầu, vừa chuyển động, ngực đau tới hít một hơi.
"Tiểu thư, cô tỉnh rồi." Tiểu Thúy vẻ mặt kinh hỉ nhìn nàng, tuy rằng tiểu thư chết mà sống lại, nàng ban đầu có chút sợ hãi, nhưng tiên sinh nói, bởi vì tiểu thư bị nghẹn ở ngực không thở được, nên xuất hiện trạng thái chết giả, hiện khí huyết lưu thông, tiểu thư liền sống lại, thật là sợ bóng sợ gió một hồi. Có điều… Tiểu Thúy nhíu mày, có chút oán giận nói:
"Triển đại nhân kia một cước thật nặng, khiến tiểu thư bị thương, tiên sinh nói tiểu thư phải nằm trên giường dưỡng bệnh một tháng mới có thể khỏe được!"
Đinh Hiểu Vân ngây ngốc nhìn bốn phía, nàng phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường có sáu trụ, trên trụ còn điêu khắc tinh xảo, sa trướng nguyệt sắc; đối diện giường là một bình phong bằng gỗ, vẽ mai lan trúc cúc; một bên giường đặt một ngọn nến, tản ra ánh sáng mờ nhạt. Mấy thứ này nhìn sao lại giống đồ cổ vậy.
Lại nhìn Tiểu Thúy đứng ở bên cạnh, người này hình như vừa rồi chính là người bị ngã trên đất, nhưng không mặc áo tang nữa. Có điều, một đầu búi tóc không được tự nhiên, cùng bộ quần áo màu vàng đất, khiến nàng nhìn không thoải mái, sao lại giống như nha hoàn từ trong phim cổ trang bước ra vậy. Hơn nữa nàng hoàn toàn không hiểu nàng ta đang nói gì.
Nàng có thể đoán bản thân đã xuyên qua không?
Hay là, nàng đang nằm mơ mà thôi? Gần đây đọc văn xuyên không quá nhiều, hơn nữa cơ hồ là mất ăn mất ngủ, rất có xu hướng tẩu hỏa nhập ma, cho nên, nàng nằm mơ cũng mơ mình xuyên qua.
Nhưng mà, đau đớn trên thân thể không phải là giả. Đinh Hiểu Vân giật giật tay, kết quả là một trận đau thấu tim, đau đến chảy nước mắt, một chút cũng không giống nằm mơ.
Có lẽ, nàng thật sự đã xuyên qua.
"Ngươi vừa rồi nói cái gì?"
Tiểu Thúy thấy vẻ mặt mờ mịt của nàng, nghĩ rằng nàng không biết nguyên do trong đó, liền cẩn thận giải thích một lần:
"Chiều tối hôm trước, tiểu thư chỉ ở trong phòng đọc sách, không biết vì sao ngất xỉu, Tiểu Thúy mời tiên sinh đến, tiên sinh nói tiểu thư không thở nữa, thật làm Tiểu Thúy sợ hãi. Lúc ấy tiên sinh hạ châm cho tiểu thư, nhưng tiểu thư một chút phản ứng cũng không có. Sau đó tiên sinh cứ ngồi đầu giường tiểu thư không nhúc nhích, ngồi suốt một đêm. Mãi tới sáng hôm qua, Bao đại nhân mới gọi Bao Hưng sắp xếp linh đường và quan tài, đưa tiểu thư nhập liệm. Tiểu Thúy luôn giữ tại linh đường, nửa đêm hôm qua lúc Tiểu Thúy thấy tiểu thư ngồi dậy trong quan tài, bị hù sợ muốn chết, nghĩ rằng tiểu thư… Nghĩ rằng tiểu thư là xác chết vùng dậy, liền ngất đi. Lúc tỉnh lại, tiên sinh nói cho em biết, ban đầu tiểu thư vì bị nghẹn khí ở ngực, khí huyết không thông, mới xuất hiện trạng thái chết giả, sau đó thông khí, tiểu thư liền sống lại."
Nghe Tiểu Thúy kể xong, Đinh Hiểu Vân trợn tròn mắt. Cho dù là bị sốc nếu không cứu đúng lúc, ngất cũng thành chết thật, làm sao qua hết một đêm còn sống lại? Xem ra tiểu thư này đã chết, mà nàng cẩu huyết… “tá thi hoàn hồn”.
Nhưng mà, vấn đề là, nàng không nhớ rõ mình đã chết. Được rồi, có lẽ nàng thật sự ngủ rồi chết luôn, nên tự mình không biết.
Như vậy, tiên sinh gì kia, Bao đại nhân cùng Bao Hưng là ai? Không phải là ai đó mà nàng biết trong tiểu thuyết nào đó chứ?
"Vậy… Thương tích này của ta là chuyện gì?” Nàng nhớ rõ hình như có người đạp ngực nàng một cước, đạp rất mạnh!
"Chuyện này..." Tiểu Thúy có chút khó xử, "Triển đại nhân nghĩ tiểu thư là ‘lệ quỷ’, gây bất lợi cho Tiểu Thúy, cho nên liền..."
Nhìn Tiểu Thúy muốn nói lại thôi, Đinh Hiểu Vân đại khái đã hiểu. Tà mắt liếc Tiểu Thúy một cái, thầm nghĩ: lúc ấy là ta cứu ngươi đó, nếu không có ta, phỏng chừng cô gái nhỏ này lúc ấy đã đi gặp Diêm Vương rồi. Thật là lòng tốt không được báo đáp! Với lại, cho dù là “Triển đại nhân” kia “nghĩ” nàng gây bất lợi cho nàng ta, cũng hạ thủ quá không lưu tình! Nói thế nào nàng cũng là một nữ hài tử mà! Chẳng có một chút thương hương tiếc ngọc nào. Ngực đau quá...
Tiểu Thúy thấy nàng không nói lời nào, thần sắc liên tục thay đổi, lo lắng giải thích: “Tiểu thư, cô đừng trách Triển đại nhân, Triển đại nhân cũng là tình thế cấp bách, không được đúng mực. Sau này biết tiểu thư sống lại, ngài ấy cũng hối hận không thôi, lúc trước luôn chờ ngoài cửa, mãi tới lúc Bao đại nhân phải thượng triều mới rời đi."
Hiểu Vân nghĩ: nếu “Triển đại nhân” kia là Ngự miêu Triển Chiêu trong truyền thuyết kia, nàng có thể xem xét tha thứ cho hắn. Có điều, “Triển đại nhân” này không thật sự là Triển Chiêu đó chứ!
"Vậy… Tiểu Thúy, niên hiệu hiện tại là gì?” Đinh Hiểu Vân suy nghĩ một hồi lâu, mới nghĩ ra một cách hỏi có vẻ ổn thỏa.
"Niên hiệu, hiện tại là năm Bảo Nguyên thứ hai, tiểu thư sao đột nhiên hỏi tới chuyện này?"
Bảo Nguyên năm thứ hai? Tống triều Bảo nguyên năm thứ hai! Nơi này là Tống triều, nàng thật sự xuyên tới Tống Triều! Hơn nữa vừa vặn là thời điểm Triệu Trinh làm hoàng đế. Bao đại nhân kia chính là Bao Chửng, tiên sinh kia chính là Công Tôn Sách, Bao Hưng kia chính là quản gia của Bao Chửng, mà “Triển đại nhân” kia, chính là Nam hiệp Triển Chiêu “Gió nam nhẹ thổi vào trong mộng; Hiệp khách tung hoành bóng đỏ lay; Quay mắt nhìn về người còn đó; Chiêu Hoa một kiếm rửa trời xanh" nàng vẫn luôn sùng bái!
"Khụ khụ..." Cổ họng có chút ngọt, một cỗ chất lỏng từ trong miệng phun ra, Đinh Hiểu Vân còn chưa kịp đau, đã rơi vào bóng tối.
"Tiểu thư, tiểu thư!" Tiểu Thúy thấy tiểu thư nhà mình ói ra thật nhiều máu rồi hôn mê bất tỉnh, nhất thời thất kinh. Nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.
"Tiên sinh, tiên sinh, không tốt, tiểu thư lại hộc máu."