Dữ Quân Giai Lão

Chương 20

Bao đại nhân đang ở trong phủ Thạch Quốc Trụ, được hạ nhân dẫn đường tới thẳng địa lao Kinh lược phủ. Sau khi vào nhà lao, thấy người mới rồi kêu oan đang dựa vào cửa lao ngồi, thấy đoàn người bọn họ xuất hiện cũng không phản ứng gì.

Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách liếc nhìn nhau, sau đó bước tới trước mặt người nọ. Chỉ thấy người nọ hai tay nắm song sắt nhà tù, trán tựa vào cửa, hai mắt vô thần nhìn chăm chú về phía trước. Hai người thấy vậy, không khỏi cảm thấy nghi hoặc, đợi lúc hắn lên tiếng, hai người càng cả kinh.

Bao đại nhân chẳng qua hỏi một câu: "Ngươi họ tên là gì, có gì oan khuất."

Người nọ trả lời: "Lão tử Thư Đức Phúc, lão tử đáng chết, lão tử giết người, lão tử nên đền mạng, Bao đại nhân, giết ta đi."

Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách cả kinh nhìn nhau, đều khó hiểu, Thư Đức Phúc? Không phải tướng công của Thư Vệ thị sao? Thư Vệ thị nói có người lấy tính mạng tướng công cùng con gái uy hiếp nàng giao ra cây quạt, nhưng Thư Đức Phúc vì sao lại ở trong địa lao Kinh lược phủ? Chẳng lẽ...

"Đại nhân!" Công Tôn Sách kinh hô.

Bao đại nhân gật đầu, xem ra người bịt mặt kia cùng Thạch Quốc Trụ không thoát được có liên quan. Nhưng mà Thư Đức Phúc vừa rồi còn luôn miệng kêu oan, vì sao hiện giờ lại thề thốt nhận tội, khẩn cấp muốn chết chứ? Chuyện này là thế nào?

"Vậy vì sao vừa rồi ngoài cửa phủ ngươi lại kêu oan với bản phủ?"

Người nọ vậy mà vẫn lặp lại một câu kia: " Lão tử Thư Đức Phúc, lão tử đáng chết, lão tử giết người, lão tử nên đền mạng, Bao đại nhân, giết ta đi."

"Ngươi..." Bao đại nhân suýt nữa bỏ cuộc, nhưng thấy bộ dáng khác thường của hắn, đoán trong đó còn có duyên cớ khác, trong lòng biết không thể từ hắn hỏi ra manh mối gì nữa, đành phải dừng lại. Mọi người rời khỏi địa lao.

Mới ra khỏi địa lao, Thạch Quốc Trụ đã chờ ở bên ngoài. Thấy Bao đại nhân đi ra, đắc ý cười:

"Bao đại nhân có hỏi được oan tình gì không?"

Bao đại nhân bình tĩnh nhìn mặt hắn, trong lòng không khỏi tức giận: “Nếu thật sự là oan tình, bản phủ tất nhiên có thể tra ra manh mối."

"Nếu phạm nhân đã thừa nhận tội ác của mình, Bao đại nhân cần gì cứ nắm chặt không buông, đào bới lại vấn đề?"

"Chẳng lẽ Thạch đại nhân có điều giấu diếm, cố tình không muốn Bao Chửng nhúng tay vào việc này?" Bao đại nhân hỏi vặn.

"Ha ha, lời ấy của Bao đại nhân sai rồi, bản quan không phải cho người đưa đại nhân đến hỏi phạm nhân sao? Nếu Bao đại nhân còn có lòng nghi ngờ, ngày mai lại tới tra hỏi tiếp."

Bao đại nhân nhìn Thạch Quốc Trụ, "Bao Chửng ngày mai sẽ trở lại."

Nói xong, mọi người cùng rời khỏi Kinh lược phủ.

-0-

Lúc Hiểu Vân cùng Thư phu nhân đến Lạc Nhật cốc, đã qua bình minh. Trời sáng choang. Mặt trời lên cao, tuy là ngày mùa thu, nhưng đối với Hiểu Vân vẫn có chút khổ sở, nàng chưa từng đi bộ lâu như vậy, hai chân đã nhũn ra, nhưng nghĩ tới Triển Chiêu, đành cố nén lại. Cũng may trong rừng chỗ nào cũng có bóng cây, có thể che được nắng trên đầu.

Hai người đang trên đường đi, xa xa nhìn thấy có người đi tới. Hiểu Vân nhìn kỹ, thấy có hai người đi cùng một chiếc xe ngựa đi về phía các nàng. Một người đánh xe, người còn lại đi phía trước, đầu đội mũ đen, dáng vẻ thư sinh, trên tay lại cầm kiếm. Đợi tới gần hơn, thấy gương mặt người đó trắng nõn, tuy đã hơn ba mươi tuổi, nhưng vẻ ngoài sạch sẽ, không có một sợi râu nào, khó tránh khiến nàng sinh nghi. Ở cổ đại, qua ba mươi còn chưa để râu, rất không bình thường. Đột nhiên, tên một người nhảy vào trong óc nàng.

Mạc Ngôn!

Vậy trong xe ngựa đó là...

Mắt thấy bọn họ đến gần, Hiểu Vân đột nhiên ngồi xuống, ôm bụng thống khổ rên rỉ.

Thư phu nhân thấy nàng như vậy, cũng ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi: "Công Tôn cô nương, ngươi làm sao vậy?"

"Ta... Ta bụng đau quá, đau quá..."

"Sao lại thế này… làm thế nào bây giờ.” Thư phu nhân vỗ lưng Hiểu Vân, gấp đến độ không biết làm thế nào cho phải. Thấy xe ngựa tới gần, liền tiến lên ngăn lại.

"Vị đại gia này, các ngài muốn vào thành sao? Muội tử của ta không khỏe, có thể cho chúng ta đi nhờ một đoạn không?"

Mạc Ngôn thấy Thư phu nhân lao tới, ngạc nhiên một chút. Lập tức liếc mắt nhìn Hiểu Vân đang ngồi trên mặt đất kêu đau không ngừng.

Thư phu nhân thấy Mạc Ngôn mặt lạnh, bộ dáng hung thần ác sát, không khỏi sợ hãi trong lòng, tránh sang một bên đỡ lấy Hiểu Vân.

Mạc Ngôn liếc mắt nhìn các nàng một cái nữa rồi mới bỏ đi. Xe ngựa lọc cọc lọc cọc đi qua bên cạnh các nàng, Hiểu Vân thấy cơ hội đã tới, dùng sức tóm lấy càng xe nhảy lên, còn chưa thấy rõ người trong xe, đã lớn giọng hô,

"Triển đại nhân!"

Triển Chiêu mở choàng mắt, thấy Hiểu Vân giống như một con diều đứt dây bay ra ngoài, Triển Chiêu cả kinh, nín thở dùng sức, dây thừng trên người đều đứt hết, xe ngựa cũng vì hắn vận nội lực mà vỡ tan. Nhưng dù đã thoát cũng không thể cứu kịp Hiểu Vân, đành trơ mắt nhìn nàng bị văng ra thật xa, ngã xấp trên đất.

"Công Tôn cô nương!" Thư phu nhân bị biến cố bất ngờ xảy ra làm hoảng sợ, đợi lúc nhìn thấy Triển Chiêu cùng hoàng đế ngồi trên xe ngựa, mới hiểu được vì sao Hiểu Vân làm như vậy.

"Mạc Ngôn, thì ra là ngươi bán đứng Hoàng thượng, vì sao phải mưu hại Hoàng thượng?” Triển Chiêu trợn mắt, giận dữ chỉ trích.

"Ngự miêu Triển Chiêu quả nhiên thân thủ bất phàm, thân trúng kịch độc còn có thể vận nội lực như vậy, Mạc Ngôn bái phục, đáng tiếc ngươi và ta ai vì chủ nấy, Mạc Ngôn chỉ có thể giết ngươi.” Mạc Ngôn không nhanh không chậm nói, Hiểu Vân nghe được giọng nói kia, âm điệu cao không cao, thấp không thấp, vừa tinh tế vừa bén nhọn, giống như âm thanh dây đàn kéo căng, khiến người ta nghe xong trong lòng không thoải mái. Mà khuôn mặt trắng nhợt của hắn, càng khiến nàng chán ghét.

"Ngươi làm việc cho ai?” Triển Chiêu tất nhiên đoán được tám phần, vẫn muốn từ miệng hắn chứng thực lại.

Mạc Ngôn chỉ nhìn hắn, không trả lời.

"Chẳng lẽ là Kinh lược sứ Thạch Quốc Trụ?"

Mạc Ngôn từ từ nở nụ cười: “Người ta nói Ngự miêu Triển Chiêu cơ trí, quả nhiên không sai."

Triển Chiêu liếc nhìn Hiểu Vân cùng Thư phu nhân một cái, "Hiểu Vân, đưa Hoàng Thượng cùng Thư phu nhân rời khỏi đây."

Hiểu Vân nói được, rồi đi tới gần xe ngựa. Vừa rồi may mà rơi xuống bụi cỏ, nên không tổn thương tới gân cốt.

Mạc Ngôn nhìn Hiểu Vân, cười nói: “Muốn mang Hoàng thượng đi, còn phải xem các ngươi có năng lực hay không.” Nói xong, tay trái vung lên, mấy đạo phi tiêu lao ra khỏi tay áo. Hiểu Vân vội chạy vài bước, Triển Chiêu đã thả người bay qua, y bào vung lên cuốn hết phi tiêu vào trong, lại dùng lực vung lên, phi tiêu bay ngược trở lại Mạc Ngôn. Trường kiếm của Mạc Ngôn vung lên, đỡ được toàn bộ, leng keng mấy tiếng, ba đạo phi tiêu đồng loạt găm vào một cái cây gần đó.

Hiểu Vân đã chạy tới bên xa ngựa, cởi dây trói trên người Hoàng thượng, thấy một thanh kiếm nằm cạnh thành xe, liền cầm lên ném ra ngoài.

"Triển đại nhân, tiếp kiếm!"

Triển Chiêu hai mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Mạc Ngôn, nghe tiếng gió đón lấy trường kiếm, một tay vung lên trực tiếp rút kiếm ra khỏi vỏ. Triển Chiêu cầm Cự Khuyết trong tay, chỉ thẳng vào Mạc Ngôn, trong chốc lát khí phách tăng lên vài phần.

Mạc Ngôn thấy vậy, lại nở nụ cười:

"Năm đó từng ở Diệu Võ lâu tỉ thí võ nghệ với ngươi, nhưng không sử dụng binh khí cảm thấy chưa tận ý, hôm nay để ta lĩnh giáo lợi hại của cây Cự Khuyết của ngươi. Có điều, ngươi phải cẩn thận độc trên người, càng vận công dùng sức, độc phát càng nhanh."

"Độc trong người Triển Chiêu, không nhọc ngươi lo lắng. Hiểu Vân, mang Hoàng Thượng đi, phải bảo vệ Hoàng thượng an toàn."

Nhìn tấm lưng gầy gò mà rộng lớn của Triển Chiêu, Hiểu Vân đột nhiên cảm thấy mũi đau xót, cố nén lệ nóng gật đầu.

"Triển đại nhân, ta sẽ." Nói xong, cùng Thư phu nhân nâng Hoàng đế đứng dậy rời đi.

"Để ta xem ngươi có bao nhiêu năng lực!” Vừa nói chuyện, người đã xông ra, bóng dáng Triển Chiêu cũng như tên rời khỏi cung lao tới, trong nháy mắt chỉ thấy đao quang kiếm ảnh, hai bóng dáng xanh và đen đan vào một chỗ.

Hiểu Vân căn bản không nhìn rõ bọn họ giao thủ thế nào, thì ra trong lúc cao thủ so chiêu cùng cao thủ, người ngoài nghề như nàng hoàn toàn không thể nhìn rõ chiêu thức. Mà nàng cũng không dám ở lại nửa khắc, đỡ Hoàng đế gia tăng cước bộ rời đi.

Triển Chiêu cùng Mạc Ngôn ngôn hai người đánh nhau kịch liệt, chỉ nghe "soạt" một tiếng, hai người tách ra, cánh tay Mạc Ngôn bị Triển Chiêu đâm bị thương, ống tay áo rách nát, máu chảy ròng ròng. Mạc Ngôn nhìn miệng vết thương, lại nhìn đám người Hiểu Vân đi xa dần, cảm thấy căm tức, chân dùng chút lực, bay về hướng Hiểu Vân. Triển Chiêu cũng không chậm trễ, phi thân một cái, bắt lấy cổ chân hắn, ngăn hắn chạy đi.

Chỉ không ngờ hắn còn có hậu chiêu, tay áo dài vung lên, mấy ngọn phi tiêu lao ra ngoài. Triển Chiêu không ngờ Mạc Ngôn còn có chiêu này, tay phải vung lên, ném Cự Khuyết bay ra mới ngăn cản được đám phi tiêu. Mạc Ngôn thấy có khe hở, một kiếm đâm tới, Triển Chiêu thân hình chợt lóe, tránh được nguy hiểm.

Nhưng mà trên tay không còn kiếm, hơn nữa thân trúng kịch độc, tay không đối phó với Mạc Ngôn khó tránh được lực bất tòng tâm. Không bao lâu, trên người đã thêm vài vết thương, nhưng vì kéo dài thời gian cho Hiểu Vân tranh thủ trốn đi, hắn chỉ có thể nghiến răng chống đỡ. Độc tính tràn ra toàn thân, ý thức mơ hồ, khí lực trên người cạn kiệt mới ngã xuống đất.

Mạc Ngôn nhìn Triển Chiêu nằm trên mặt đất rồi mới thu kiếm, ngẩng đầu nhìn đám người Hiểu Vân đã không còn bóng dáng.

-0-

Lúc Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách, còn có Vương Triều Mã Hán trở lại phủ Kinh lược sứ, binh sĩ canh cửa cung kính mời họ vào, đưa tới phòng khách, nha hoàn dâng trà đầy đủ.

"Bao đại nhân xin đợi một chút, Thạch đại nhân lập tức sẽ tới." Binh sĩ kia nói xong liền rút ra ngoài.

Bốn người vì thế ngồi chờ, chờ qua một khắc, chưa thấy Thạch Quốc Trụ ra gặp, không khỏi cảm thấy sinh nghi, đúng lúc này Lâu Thanh cùng Lý Quý vội vàng chạy tới.

"Đại nhân, Thư Đức Phúc đang bị áp giải ra pháp trường trảm thủ!"

"Cái gì?" Bao đại nhân cả kinh đứng bật lên.

"Vương Triều Mã Hán, theo bản phủ đi cứu người."

"Vâng, đại nhân!"

Vừa dứt lời, sáu người còn chưa rời khỏi cửa phòng khách, đã bị thủ vệ tướng sĩ ngăn lại, Thạch Quốc Trụ lúc này mới xuất hiện.

"Chỉ sợ Bao đại nhân không thể đi được."

Bao đại nhân quay người lại, thấy vẻ mặt đắc ý của Thạch Quốc Trụ, phẫn hận không thôi, trợn hai mắt mắng hắn: “Thạch Quốc Trụ, bản phủ có Thượng phương bảo kiếm Hoàng Thượng ngự ban, gặp kiếm như gặp Thánh Thượng, ngươi dám nhốt bản phủ sao?"

"Bao đại nhân, lão phu ngay cả tiểu hoàng đế Triệu Trinh còng không để vào mắt, sợ một thanh kiếm cùn sao?"

"Thạch Quốc Trụ lớn mật, lại dám nói ra lời đại nghịch bất đạo!” Bao đại nhân quát lớn.

Thạch Quốc Trụ cười có chút tùy tiện: "Ý đồ của lão phu, Bao đại nhân chắc cũng đã biết. Có câu: kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Lão phu luôn tán thưởng kính trọng Bao đại nhân, nếu Bao đại nhân làm việc cho lão phu, lão phu tất nhiên là cầu còn không được!"

Bao đại nhân vung tay áo, che mặt không nhìn hắn: “Muốn chém muốn giết tùy ý, Bao Chửng tuyệt đối không phản bội Thánh thượng."

Thạch Quốc Trụ thấy Bao đại nhân không bị hắn chiêu dụ, khó tránh có chút chán nản: “Một khi đã như vậy, ủy khuất Bao đại nhân ở lại đây. Có điều, Bao đại nhân phải nhớ kỹ, Thư Đức Phúc này là vì Bao đại nhân mà chết, nếu không phải Bao đại nhân cầm cây quạt của Thánh thượng, lão phu cũng sẽ không khó xử hắn."

Nói xong, liền nghênh ngang mà đi.

Bao đại nhân trừng mắt cửa ra vào, thấy hơn mười tướng sĩ trang bị đầy đủ đứng canh giữ, tức giận không nói nên lời.

"Đại nhân." Công Tôn Sách tiến lên an ủi: "Triển hộ vệ cùng Trương Long Triệu Hổ còn ở bên ngoài, tin rằng bọn họ sẽ có biện pháp."

Bao đại nhân trầm mặc một hồi mới nói: "Chỉ hy vọng như thế."
Bình Luận (0)
Comment