Trong phòng khách Lô gia trang có ba người ngồi ngay ngắn, là Lô Phương, Hàn Chương, Triển Chiêu. Ba người đều vẻ mặt ngưng trọng, trong phòng khách không khí vô cùng áp lực.
"Lô trang chủ, có phải nên mời Bạch Ngọc Đường ra cho Triển mỗ một công đạo không?” Triển Chiêu trầm giọng hỏi Lô Phương, ngôn ngữ bên trong có ý phê bình và giận dữ.
Lô Phương gật đầu đáp: "Tất nhiên, nhưng mà Ngũ đệ say rượu, Lô mỗ đã cho hai đệ đệ chăm sóc hắn, đợi hắn tỉnh lại sẽ tới tạ lỗi với Triển hiền đệ."
Triển Chiêu nhướn mi, mỉm cười giễu cợt. "Tạ lỗi?" Chuyện lớn như thế, quan hệ tới trong sạch của một cô nương cùng việc chung thân đại sự của nàng, nói một câu tạ lỗi là giải quyết được sao?
Lô Phương tất nhiên nghe được ý tứ trong đó, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ. Trong lòng khó tránh khỏi trách cứ Bạch Ngọc Đường, bình thường thỉnh thoảng hồ nháo thì thôi đi, lần này gây ra đại họa rồi, vô duyên cớ hủy trong sạch cô nương nhà người ta, làm sao mà thu dọn được.
"Hiền đệ yên tâm, Lô mỗ tất nhiên sẽ bắt Ngũ đệ chịu trách nhiệm. Ngày mai Lô mỗ sẽ cho người chọn ngày tốt, tới nhà Công Tôn cô nương cầu hôn, tuyệt đối không ủy khuất nàng."
Lời Lô Phương vừa nói ra, mặt Triển Chiêu đổi ra xanh lét, hai tay không tự giác nắm lại, trầm giọng nói:
"Triển mỗ không phải đòi Bạch Ngọc Đường phụ trách, mà muốn một lời giải thích."
Lô Phương cùng Hàn Chương đều sửng sốt, khó hiểu nhìn nhau. Ngũ đệ nháo ra chuyện như vậy, Triển Chiêu lại không cần hắn phụ trách sao? Vậy cô nương kia làm sao bây giờ?
Đúng lúc này, Tưởng Bình vội vàng vào phòng khách.
"Đại ca!"
"Ngũ đệ đâu?"
"Ngũ đệ còn chưa tỉnh." Tưởng Bình nhíu mày, "Ngũ đệ không chỉ say rượu, hơn nữa, hắn trúng một loại độc rất lợi hại, cho nên mới không khống chế nổi mạo phạm cô nương kia."
Tưởng Bình nói với Lô Phương, cũng là nói cho Triển Chiêu nghe.
"Ồ?" Lô Phương nghe xong cảm thấy nhẹ nhõm. Nghĩ Ngũ đệ tất nhiên đôi khi bất hảo, nhưng thị phi đen trắng vẫn phân rõ ràng, tuyệt đối sẽ không ức hiếp nữ tử, hắn tin tưởng đệ đệ mình. Nhưng mà mới vừa rồi vội vàng, nhưng thật ra trong lúc vô ý đã hoài nghi hắn, oán hận hắn. Làm huynh trưởng như vậy là không đúng.
"Vậy lúc này hắn thế nào?” Hàn Chương ngồi bên cạnh vội đứng dậy, lo lắng hỏi.
"Đại tẩu đã hạ châm với hắn, cho uống thuốc, ước chừng một khắc sau sẽ tỉnh.” Tưởng Bình trả lời.
Lô Phương gật đầu, sau đó chuyển hướng sang Triển Chiêu, chỉ thấy hắn ngồi nghiêm chỉnh, một tay đặt trên tay ghế, một tay nắm chặt kiếm, trên mặt không có biểu tình gì.
"Triển hiền đệ..."
Triển Chiêu nâng tay ngăn lại, "Mặc kệ chuyện là thế nào, ta hy vọng Lô trang chủ cùng Bạch Ngọc Đường cho Triển mỗ một công đạo."
Lô Phương cảm kích gật đầu, "Lô mỗ sẽ tra rõ việc này, tất nhiên cho hiền đệ một câu trả lời thỏa đáng."
Nói xong, Lô Phương liền đi theo Tưởng Bình ra khỏi phòng khách. Hàn Chương ở lại đưa Triển Chiêu tới tây phòng, sau đó tới chỗ Bạch Ngọc Đường.
Lúc Bạch Ngọc Đường tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau kịch liệt, miệng khô lưỡi đắng, trên lưng có chút đau, giống như bị người ta đá một cước, tóm lại cả người không thoải mái. Đang lúc kỳ quái tại sao mình lại thế này, một giọng nói quen thuộc truyền đến.
"Ngươi tỉnh lại rồi!"
Bạch Ngọc Đường quay đầu, thấy một phu nhân mỹ mạo trẻ tuổi ngồi trên ghế cách giường không xa, một tay chống thắt lưng, một tay đặt lên bàn, yên lặng nhìn mình, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Bạch Ngọc Đường ngồi bật dậy, "Đại tẩu, sao tẩu lại ở đây?” Thì ra người này là chính thất của Lô Phương, Mẫn Tú Tú.
"Ta sao lại ở đây?” Mẫn Tú Tú đứng bật dậy, cái bụng lớn như dưa hấu của nàng hơi rung rung, khiến Bạch Ngọc Đường hết hồn.
"Đại tẩu, tẩu chậm một chút, để ý đứa nhỏ trong bụng! Mấy ngày nữa sinh rồi, không thể có sơ suất.” Bạch Ngọc Đường vội xuống giường.
Mẫn Tú Tú từng bước tiến lên, vươn tay phải đập thẳng vào đầu Bạch Ngọc Đường.
"Ngươi cũng biết ta sắp sinh mà không chịu yên ổn một chút, làm ta gặp phải chuyện lớn như vậy, tốt lắm, ta xem ngươi làm sao dọn dẹp!"
Mẫn Tú Tú một tay chống nạnh, lớn tiếng quở trách Bạch Ngọc Đường, giọng nói trung khí mười phần, một chút cũng không giống phụ nữ có thai sắp lâm bồn.
"Dọn dẹp cái gì, Triển Chiêu không phải đã mang Ngọc như ý về sao?” Bạch Ngọc Đường thấp giọng than thở, nghĩ nếu không phải bốn hảo huynh đệ liên hợp tính kế hắn, lấy lại Ngọc như ý cho Triển Chiêu, hắn cũng sẽ không buồn bực uống rượu tìm say, khiến đầu óc bây giờ còn mơ hồ, cả người khó chịu.
"Ngươi nói cái gì?" Giọng Mẫn Tú Tú lại cao thêm một bậc: “Ngươi có biết mình đã làm chuyện tốt gì không? Ngươi không có việc uống rượu nhiều làm gì, bình thường thấy ngươi ngàn chén không say, sao hôm nay say tới như vậy? Để người ta hạ dược cũng không biết, còn khi dễ một tiểu cô nương! Ngươi có biết danh dự đối với một cô nương quan trọng thế nào không, ngươi hủy trong sạch của người ta rồi, ngươi có biết không?"
Mẫn Tú Tú nói đến chỗ kích động, cả người đều run lên.
Bạch Ngọc Đường nghe vậy kinh ngạc, không hiểu chuyện gì. Chuyện mà đại tẩu nói là hắn làm ra sao? Đại tẩu nói hắn bắt nạt một cô nương? Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu, muốn nhớ lại gì đó, lại chỉ có thể nhớ mình hình như có thân thiết với một nữ tử. Hắn vẫn nghĩ hắn đang mộng xuân, chẳng lẽ thật sự hắn đã làm thật?
"Đại tẩu!"
Bạch Ngọc Đường đang muốn hỏi cho rõ ràng, lại bị Mẫn Tú Tú ngắt lời.
"Ngươi có biết cô nương kia thảm bao nhiêu không, cánh tay cùng mắt cá chân đều ứ máu, cả người loang lổ vết thâm đỏ, rất khó coi. Xú tiểu tử ngươi, một cô nương đang tốt như vậy lại bị ngươi làm hỏng. Ta nói cho ngươi biết, ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm với nàng! Nếu ngươi dám trốn, ta sẽ bảo gia thiến ngươi!"
Lô Phương vừa bước vào cửa phòng Bạch Ngọc Đường, liền thấy phu nhân nhà mình kích động vạn phần lớn tiếng quở trách cùng uy hiếp Bạch Ngọc Đường. Không khỏi lắc đầu thở dài, bước lên phía trước đỡ nàng ngồi xuống.
"Phu nhân, chớ kích động, chớ kích động!"
Mẫn Tú Tú ngồi xuống, liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, nhìn đến mức da đầu hắn run lên.
"Đại tẩu, ta thật sự không nhớ rõ, nếu tẩu định tội cho ta, cũng phải nói rõ chân tướng chứ. Cô nương kia là cô nương nào? Trong trang ngoại trừ đại tẩu cùng Lô ma ma, còn có nữ nhân nào khác đâu."
Bạch Ngọc Đường xoa trán, ấn ấn thái dương đau nhức, nghĩ lần sau không dám uống nhiều rượu như vậy, quá đau đầu.
"Ngũ đệ, tuy rằng ngươi bị người hạ dược, nhưng bất kể thế nào, việc ngươi khi dễ cô nương nhà người ta là thật, đây là ta cùng đại ca ngươi nhìn tận mắt. Cô nương kia cùng Triển Chiêu từ kinh thành tới. Ban đầu đang ở khách điếm Duyệt Lai. Triển Chiêu nói hắn sau khi từ Hãm Không Đảo trở về không tìm thấy người, chưởng quầy ở khách điếm nói có người ở Hãm Không Đảo tới đón, vì thế Triển Chiêu tìm tới đây. Kết quả chúng ta ở trong hầm kín ngươi hay tới tìm được người, mà lúc đó ngươi…” Nói tới đây, Tưởng Bình lắc đầu.
Bạch Ngọc Đường nhìn Tưởng Bình, vẻ mặt kinh ngạc. Hắn đã tin mình làm chuyện này, bởi vì hắn bị hạ dược, bị người ta đặt bẫy mà không biết.
"Có người lấy danh nghĩa Hãm Không Đảo đưa cô nương đó lên đảo, sau đó hạ thuốc ta, hãm hại ta. Người này là ai vậy, hắn vì sao lại làm như vậy?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, giận dữ nói.
"Hiềm nghi lớn nhất là Hàn Phong, bởi vì rượu là hắn lấy. Hơn nữa, hiện tại hắn ở đâu không rõ, mà mục đích của hắn, chỉ sợ là ly gián quan hệ giữa chúng ta và Triển Chiêu.” Tưởng Bình vân vê hai chòm râu của mình.
Lô Phương cùng Hàn Chương đều gật đầu. "Lúc này cách duy nhất là tìm ra Hàn Phong. Chỉ có như vậy mới chứng minh được trong sạch của Ngũ đệ."
Mẫn Tú Tú hừ nhẹ một tiếng, "Trong sạch của Ngũ đệ tất nhiên sẽ sáng tỏ, nhưng trong sạch của cô nương nhà người ta, bất luận thế nào cũng chỉ có Ngũ đệ có thể phụ trách."
Mẫn Tú Tú không phải hướng khuỷu tay ra bên ngoài, mà làm một nữ nhân, nàng biết rõ trong sạch quan trọng thế nào với một cô nương, xảy ra chuyện này, Bạch Ngọc Đường nếu không phụ trách, nữ tử kia cả đời sẽ bị hủy, thậm chí có người không muốn sống nữa.
Bạch Ngọc Đường nghe vậy có chút tức giận. Mạc danh kỳ diệu bị người ta bày kế, cũng không phải hắn tự nguyện làm ra loại chuyện này, lại còn bị người nhà buộc phải chịu trách nhiệm với một nữ tử không hề có quan hệ với mình, ai mà chẳng tức giận. Nhưng ngại Mẫn Tú Tú là ái thê của đại ca, lại là người mang thai sắp lâm bồn, liền nhẫn nhịn không tranh cãi với nàng.
"Tìm được Hàn Phong rồi nói sau."
"Chúng ta còn một manh mối có thể tra." Tưởng Bình trầm mặc trong chốc lát đột nhiên lên tiếng.
Mọi người đều quay đầu nhìn hắn. "Manh mối gì?"
"Chúng ta đã quên mất cô nương kia. Nàng bị ai mang tới, vì sao xuất hiện trong mật thất?"
"Đúng!" Từ Khánh kinh hô, "Chúng ta tới gặp cô nương kia đã."
Nói xong, mọi người xoay người liền muốn đi ra, lại bị Mẫn Tú Tú kêu lại.
"Đám nam nhân các ngươi đúng là cẩu thả, không hề cố kỵ tâm trạng cô nương người ta. Nàng vừa gặp chuyện, một đám nam nhân các ngươi tới tìm nàng, hỏi nàng việc này, bảo nàng chịu làm sao được?"
Mẫn Tú Tú tuy thẳng thắn, nóng tính nhưng cũng rất thận trọng.
Mọi người nghe vậy liền dừng bước, quay đầu nhìn nàng.
"Theo ý đại tẩu..."
Mẫn Tú Tú thở dài một tiếng, "Để ta đi đi, các ngươi chở ở đây."
Nói xong, đứng dậy, một tay đỡ lưng, một tay đỡ bụng, tới tây phòng.