Lúc Hiểu Vân nghe Triển Chiêu nói ra bốn chữ “lấy mạng đền mạng”, trong đầu nổ tung một tiếng, câu đầu tiên thốt ra là:
"Triển đại nhân, ngài điên rồi!"
Triển Chiêu quay đầu, yên lặng nhìn Hiểu Vân, lắc lắc đầu, ý bảo nàng đừng nhiều lời. Vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc như vậy, Hiểu Vân chưa từng thấy qua. Lời đến bên miệng lại nuốt về, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn, chấp nhận lời hứa nghiêm trọng như vậy.
Lấy mạng đền mạng, lấy mạng đền mạng!
Hắn có bao nhiêu quyền lực, có thể ra quyết sách giữa triều đình sao? Hắn nắm chắc được bao nhiêu phần có thể bảo vệ tính mạng Bạch Ngọc Đường? Mà hắn có bao nhiêu mạng, có thể lấy mạng đền mạng sao? Hắn thật sự là quái miêu có chín mạng chắc?
"Lô trang chủ có tin Triển mỗ không?” Triển Chiêu đứng trong sảnh, tay cầm trường kiếm, thẳng lưng nhìn Lô Phương hỏi.
Lô Phương nhìn chằm chằm Triển Chiêu một hồi lâu mới thở dài: “Được, Lô mỗ tin ngươi."
Triển Chiêu gật đầu, ôm quyền chắp tay, "Đa tạ."
Lô Phương đi đến trước mặt Bạch Ngọc Đường, vỗ vỗ vai hắn. "Ngũ đệ, ngươi theo Triển Chiêu trước đi, ngu huynh sẽ đuổi theo sau."
Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn Lô Phương giống như có ý khác, rồi dẫn đầu xoay người rời khỏi đại sảnh.
Triển Chiêu cùng Hiểu Vân vội vàng từ biệt đám người Lô Phương, sau đó cả ba rời khỏi Hãm Không Đảo.
-0-
Lên thuyền ba người đều không nói gì.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đứng ở đuôi thuyền, mỗi người một bên, còn Hiểu Vân ngồi ở mui thuyền nhìn hai người bọn họ. Hai nam nhân đều khiến mọi người chú ý như vậy, rõ ràng đang nói chuyện với đối phương, lại luôn quay lưng về phía nhau, khiến nàng nhìn thấy thật không tự nhiên.
"Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường ta theo ngươi hồi kinh, nhưng không phải khuất phục triều đình hay vì ngươi, ta vì không muốn liên lụy các đại ca và dân chúng vô tội trên Hãm Không Đảo thôi."
Triển Chiêu hơi nhếch khóe môi, gật đầu nói: "Triển mỗ biết."
"Ta không cần ngươi “lấy mạng đền mạng”, Bạch Ngọc Đường ta là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, một mình làm một mình chịu, không cần ngươi phải chịu trách nhiệm thay ta. Mới rồi ta không nói lời nào là vì không muốn các đại ca lo lắng cho ta. Cho nên, sự tình cần xử lý thế nào thì cứ xử lý, nếu Bạch Ngọc Đường ta bất hạnh bỏ mình, cũng không oán không hối hận, không cần ngươi đi theo ta làm bạn, ta cũng không muốn trên đường tời hoàng tuyền còn phải cùng con mèo ngươi tranh nhau."
Triển Chiêu nghe tới đây, khẽ lắc đầu cười một tiếng: “Triển Chiêu biết. Bạch Ngọc Đường trời sinh ngông cuồng, cần gì Triển mỗ tương trợ. Có điều, chỉ cần là việc Triển mỗ quyết định, nhất định sẽ làm được, không ai có thể ngăn cản."
Bạch Ngọc Đường hơi quay đầu liếc ra sau lưng một cái rồi không nói gì nữa.
Triển Chiêu đưa lưng về phía hắn, khoanh tay mà đứng, nhìn xuống mặt hồ xanh, cũng không nói gì.
Hiểu Vân thấy bọn họ như thế, trong lòng không khỏi than thở một câu, cũng không biết bọn họ rốt cuộc là địch nhân, hay là bằng hữu.
Chỉ một khắc sau, thuyền đã cập bờ. Xa xa thấy một đội quan binh vũ trang đầy đủ dàn trận trên bờ. Người người mặc khôi giáp, tay cầm trường thương, xem nhân số ước chừng hơn trăm người. Quán trà bên bến đò lúc đầu không thấy lão bản đâu, chỉ thấy hai vị mặc áo quan đang ngồi, xem ra một người là đầu lĩnh quan binh, một người chắc là tri huyện.
Thấy bọn họ ba người rời thuyền, liền có người tới đón bọn họ vào bên trong quán trà.
"Liễu đại nhân, Tiết thống lĩnh."
"Triển đại nhân."
Song phương chào hỏi xong mới vào chính đề.
"Vị này, có phải là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường?" Tiết thống lĩnh chỉ vào Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu gật đầu, "Đúng vậy. Tiết thống lĩnh, Triển mỗ đã mang Bạch Ngọc Đường về, xin mời Tiết thống lĩnh triệt binh."
Thì ra, Triển Chiêu trước đó đã trao đổi xong với Tiết thống lĩnh, cùng hiệp định chỉ cần hắn mang được thủ phạm trộm Ngọc như ý về, bọn họ sẽ triệt binh. Vì Hoàng Thượng đã có thánh ngôn, Tiết thống lĩnh lãnh binh truy bắt trọng phạm trộm Ngọc như ý bảo vật hoàng gia về kinh, nhưng không nói gì khác. Triển Chiêu lợi dụng điểm này, nói nếu Bạch Ngọc Đường quy án, mà Tiết thống lĩnh không lui binh, đó là kháng chỉ bất tuân, là tội khi quân.
Hơn nữa Tri huyện đại nhân e sợ địa bàn của mình quản lý xảy ra náo động, cũng không muốn dân chúng của mình chịu tội, cũng thuyết phục một hồi, nói Hãm Không Đảo là nơi rất có uy vọng, Lô trang chủ hợp lòng người thế nào, tuyệt đối sẽ không có ý mạo phạm hoàng gia, tóm lại chính là hết lời nói tốt.
Tiết thống lĩnh không biết vì lời nói của Triển Chiêu, hay vì lời của Tri phủ, tóm lại hắn cũng châm trước, đồng ý chỉ cần Bạch Ngọc Đường ngoan ngoãn chịu trói, hắn sẽ lui binh, dẫn Bạch Ngọc Đường hồi kinh phụng chỉ.
"Người đâu, trói Bạch Ngọc Đường lại."
Tiết thống lĩnh ra lệnh một tiếng, liền có hai binh lính cầm dây thừng tiến lên. Chỉ là bọn họ bị Bạch Ngọc Đường trừng không dám động.
"Bạch Ngọc Đường ta nếu muốn bỏ trốn, chỉ một sợi dây thừng sao có thể làm khó được ta?” Bạch Ngọc Đường nhìn Tiết thống lĩnh, hừ lạnh nói.
"Ngươi!" Tiết thống lĩnh rõ ràng là bị thái độ của Bạch Ngọc Đường chọc giận tím mặt, vỗ bàn đứng bật dậy.
Bạch Ngọc Đường không trả lời, chỉ ôm bội kiếm nhìn sang hướng khác.
Tiết thống lĩnh càng cảm thấy lửa giận bừng bừng, nhìn Triển Chiêu nói: “Triển hộ vệ, đây là thúc thủ chịu trói theo lời ngài sao? Đây là thái độ của phạm nhân sao?"
Triển Chiêu bất đắc dĩ, "Tiết thống lĩnh, Bạch Ngọc Đường nếu không cam tâm tình nguyện theo chúng ta, thì mười sợi dây thừng cũng không buộc được hắn. Nếu hắn đã tới đây, vậy bỏ dây thừng đi. Triển mỗ giữ bội kiếm của hắn là được."
Nói xong, Triển Chiêu đi tới dừng trước mặt Bạch Ngọc Đường.
"Bạch Ngũ gia, xin tạm thời giao bội kiếm để Triển mỗ bảo quản thay ngươi."
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu không nói gì, thả kiếm vào tay hắn.
Tiết thống lĩnh thấy vậy, cũng không nói gì nữa. Đoàn người lập tức lên đường.
Lần này đi hết bảy ngày. Bọn họ càng đi về hướng bắc, trời càng lạnh, tới được Ứng Thiên, đã trải qua mấy ngày tuyết lớn. Tuyết phủ ngăn núi, mọi người không thể dừng chân đợi một ngày. Cứ thế vừa đi vừa nghỉ, lúc trở lại kinh thành đã là mười một tháng mười. Mấy ngày qua, Khai Phong phủ cũng chìm trong tuyết, toàn bộ thành phủ trắng, cũng là một cảnh quan mới mẻ.
Có điều, bọn họ không có sức lực thưởng thức cảnh đẹp đó.
Ban đầu, Triển Chiêu muốn trực tiếp mang Bạch Ngọc Đường về Khai Phong phủ gặp Bao đại nhân, nhưng sau khi trở lại kinh thành, sự tình đã vượt qua khả năng khống chế của hắn.
Bọn họ vừa vào thành không lâu, liền có một đội quan binh xuất hiện, nói muốn dẫn Bạch Ngọc Đường đi. Trong tay bọn họ có công văn của hình bộ, Triển Chiêu cũng không thể không theo, đành để bọn họ mang người đi. Vì thế, Bạch Ngọc Đường trực tiếp bị áp giải vào đại lao hình bộ, Triển Chiêu cùng Hiểu Vân đành về phủ nha rồi tính toán tiếp.
Sau khi trở lại phủ nha, bọn họ mới biết, ngày thứ hai sau khi bọn họ lên đường, không biết Bàng thái sư từ đâu biết được tin Ngọc như ý của Bát vương gia bị trộm, liền chất vấn Bao đại nhân trên triều, vì sao giữ kín việc này không nói ra, còn để Triển Chiêu mang theo Hiểu Vân lấy lý do về quê tảo mộ, chạy tới Hãm Không Đảo lấy lại Ngọc như ý, ý đồ che dấu hành vi phạm tội của Bạch Ngọc Đường giúp hắn thoát tội.
Triệu Trinh vừa nghe thấy việc này liền khiếp sợ. Dưới cơn giận dữ, đương triều cách chức Bao đại nhân, lệnh chưa được tuyên triệu thì không được vào cung. Mà án này giao cho hình bộ toàn quyền thẩm tra xử lý. Về phần Triển Chiêu, Triệu Trinh từng nói, nếu Triển Chiêu trở về, lập tức nhập cung diện thánh. Vì thế, Triển Chiêu vừa về phủ, sau khi biết được việc này, chưa kịp ngồi đã vội vàng thay quan phục tiến cung.
Sau khi Triển Chiêu tiến cung, Hiểu Vân liền đem tình hình lần này tới Hãm Không Đảo thuật lại cho Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách biết. Có điều, nàng che dấu một phần sự thật. Nàng không nói với bọn họ Bạch Ngọc Đường bị người ta bày kế mà bạo lực với nàng, chỉ bâng quơ nói mình bị giam cầm, giá họa cho ngũ thử, ý đồ chia rẽ quan hệ giữa Triển Chiêu và Ngũ thử.
Vốn dĩ nàng không nói không phải vì không muốn Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh lo lắng, mà không muốn tạo thêm phiền toái. Phải biết trong mắt bọn họ, đây là chuyện vô cùng nghiêm trọng. Nếu bọn họ biết nàng gặp phải chuyện đó, chỉ sợ sẽ tự trách mình.
Bao đại nhân sau khi nghe Hiểu Vân trần thuật mọi chuyện, không khỏi nhíu mày, lâm vào trầm tư.
Thật lâu sau, Bao đại nhân mới nói ra một câu.
"Vốn muốn làm chuyện tốt, lại biến thành chuyện xấu. Lần này bản phủ thất sách rồi!"
"Đại nhân!" Công Tôn Sách lo lắng nhìn Bao đại nhân.
"Đại nhân không cần tự trách, việc này dù là ai cũng không thể ngờ được sẽ trở thành như vậy. Chỉ trách kẻ bày ra thế cục này tâm tư quá mức giảo hoạt, khiến người ta không phòng bị nổi."
Công Tôn Sách an ủi Bao đại nhân như vậy, nhưng Bao đại nhân vẫn liên tục lắc đầu, nhíu mày ngồi trên ghế, không tiếng động thở dài.
Lại nói tiếp, mặc dù lúc ấy Bao đại nhân không giấu diếm thay Bạch Ngọc Đường, cho Triển Chiêu lấy thân phận bộ khoái truy tra vật bị trộm, sau khi tới Hãm Không Đảo, người nọ tất nhiên có cách khiến bọn họ xảy ra xung đột. Mục đích của người kia là gì?
Hiểu Vân kể lại mọi chuyện một lần, cũng muốn từ trong đó tìm ra vài dấu vết, nhưng mà vẫn không đoán ra người kia muốn gì. Nếu đơn thuần có cừu oán với Ngũ thử, không khỏi quá mức tốn công sức, hơn nữa, kế này chưa chắc có thể hắn báo thù được như nguyện. Nếu nói hắn muốn tài vật, thì Lô gia trang cũng không có vật gì đáng giá.
Hiểu Vân nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến đau đầu cũng không ra nguyên cớ.
Công Tôn Sách thấy Hiểu Vân cau mày, xoa xoa thái dương, nghĩ nàng đi đường mệt nhọc, liền bảo nàng lui xuống nghỉ ngơi.
Hiểu Vân thấy mình cũng không giúp được gì, liền trở về phòng. Tiểu Thúy đã chuẩn bị xong nước ấm, Hiểu Vân sau khi rửa mặt chải đầu, liền nằm xuống nghỉ ngơi. Đã nhiều ngày hành trình vất vả, rõ ràng rất mệt, nhưng lại trằn trọc trên giường, làm sao cũng không ngủ được. Có lúc mơ mơ màng màng ngủ được chốc lát, lại giống như gặp phải ác mộng, rất nhanh tỉnh lại.
Cứ thế ép buộc vài lần, Hiểu Vân không nằm nổi nữa, dứt khoát ngồi dậy tới thư phòng Bao đại nhân, kết quả không thấy ai. Nghe nói Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách đã ra ngoài. Vì thế Hiểu Vân lại về phòng, nhưng vẫn đứng ngồi không yên.
Mà Triển Chiêu, vẫn như trước không về.
Hiểu Vân mãi không thấy Triển Chiêu trở lại, mà Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách cũng không biết đi đâu, cảm thấy vô cùng lo lắng, không khỏi suy đoán Triển Chiêu có phải đã xảy ra chuyện rồi. Dù sao, nếu Triệu Trinh nổi trận lôi đình, muốn nghiêm trị người có liên quan, vậy đương sự là Triển Chiêu, chỉ sợ khó thoát được quan hệ. Như vậy, Triển Chiêu bản thân khó bảo toàn, đừng nói tới Bạch Ngọc Đường. Lúc này bọn họ có mấy phần đồng bệnh tương liên, Triển Chiêu rất có thể sẽ phải “lấy mạng đền mạng” cho Bạch Ngọc Đường.
Nghĩ đến đây, Hiểu Vân càng thêm lo lắng, trong đầu nôn nóng nhưng không có cách nào, chỉ có thể ở trong phòng đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại bảo Tiểu Thúy tới thư phòng xem bọn họ đã về chưa. Sau lại cảm thấy thật phiền toái, dứt khoát ngồi ngoài thư phòng đợi, dù sao bọn họ dù Triển Chiêu hay Bao đại nhân về cũng phải tới thư phòng của Bao đại nhân trước. Nhưng chờ lần này một lần hết hai canh giờ.