Đêm đã khuya, trăng treo trên cao. Mùa đông vào tháng chạp, sắp tới cuối năm. Vầng trăng cong cong tinh tế, giống như làn mi của mỹ nữ.
Một bóng dáng cao lớn, chậm rãi khoác ánh trăng đi vào tiểu viện, đứng bên ngoài hành lang, lẳng lặng đứng đối diện với cửa phòng.
Là ai từng nói thế này, một ngày không gặp như cách ba thu? Vậy bốn ngày không gặp, chẳng phải đã mười hai năm trôi qua sao?
Đối diện với cửa phòng đóng chặt, Triển Chiêu không tự giác nở nụ cười.
Đã nhiều ngày bản thân đi sớm về muộn, có ngày còn không về phủ nha. Mỗi lúc sáng sớm ra cửa, nàng còn chưa dậy, mà lúc hắn trở về, nàng tất nhiên đã đi ngủ, luôn không thể chạm mặt. Tuy rằng muốn nhìn nàng một chút, lại không muốn quấy nhiễu giấc mộng của nàng. Vì thế, cho dù không quản được hai chân mà đi tới nơi này, hắn cũng không gõ cửa, chỉ ở dưới mái hiên lặng lẽ đứng trong chốc lát.
Có điều nói cũng thật kỳ quái, cho dù chỉ đứng ở đây, yên lặng đối diện với cửa phòng, hai người cách một cánh cửa, hắn không nhìn thấy nàng, cũng không gặp được nàng, lại càng cảm thấy yên ổn mà ấm áp. Mọi vất vả khó khăn và những chuyện không như ý ban ngày, đều tạm thời bị vứt ra khỏi đầu.
Thì ra, trong lòng có một người, lại tốt đẹp như vậy.
Triển Chiêu đứng ở ngoài cửa một lát, rồi xoay người rời đi. Lặng lẽ đến, lại lặng lẽ đi, không để lại chút dấu vết nào, giống như hắn chưa từng xuất hiện.
Đã qua giờ điểm tâm, nhưng trời vẫn chỉ tờ mờ sáng. Trên bầu trời mây giăng rất dày, rõ ràng là ban ngày, lại âm u như lúc chiều tối.
Hiểu Vân ngồi bên cửa sổ, hướng lên bầu trời mit mờ, nhìn bông tuyết phấp phới đầy trời, thở dài lần thứ n+1.
Tuyết rơi, tuyết lại rơi! Trận tuyết trước còn chưa tan hết đâu. Cả ngày trời cứ lạnh lẽo thế này, thật là chuyện gì cũng không muốn làm. Ngày hôm qua Bạch Ngọc Đường cũng bắt đầu ra ngoài, nàng hiện giờ trừ Tiểu Thúy không tìm thấy ai rảnh rỗi mà nói chuyện. Cho dù Bạch Ngọc Đường ở trong phủ nha, nàng cũng đã mấy ngày không đi tìm hắn. Hôm trước ánh mắt hắn nhìn nàng, thật sự có chút không bình thường. Giống như hắn có ý gì đó với nàng, nhìn khiến cả người nàng đều không được tự nhiên. Nàng trốn tránh, cho dù nhàm chán hơn nữa, mấy ngày qua cũng không định chạm mặt.
Có điều, hiện tại nàng thật sự vô cùng nhàm chán. Tiểu Thúy lại bị Lý đại nương gọi đi giúp việc, nàng ngay cả một người để nói chuyện cũng không có. Nhìn tuyết lớn bay lả tả, phiêu lãng rơi dày như lông ngỗng, ngày thế này, rất không thích hợp để ra ngoài...
Hiểu Vân lại thở dài một tiếng, đứng dậy vặn thắt lưng, kết quả rầm một tiếng quăng sách đang cầm trong tay văng ra ngoài, qua cửa sổ mở một nửa bay ra thật xa, ầm một tiếng, hình như đập vào người nào đó.
Chắc không đập vào người cha chứ?
Hiểu Vân vội nhoài ra ngoài tìm hiểu, ở trong sân nhìn thấy một bóng dáng màu lam, lập tức mặt mày hớn hở, đôi mắt mở to giờ phút này cười tới cong như trăng đầu tháng. Nhiều ngày không thấy, cuối cùng hắn cũng xuất hiện.
"Triển đại ca!"
Triển Chiêu thấy Hiểu Vân nửa người vắt qua cửa sổ, phất tay gọi hắn, một chút ý cười không kìm được nổi lên trên khóe miệng, chậm rãi đi tới.
Triển Chiêu người còn chưa đến, Hiểu Vân đã vội vàng mở cửa đi ra.
"Sách của tiên sinh đều là bảo bối, nàng đem sách ném loạn như vậy, bị tiên sinh nhìn thấy, thế nào cũng bị tiên sinh mắng một trận."
Hiểu Vân nhận sách từ trong tay hắn, ngượng ngùng cười mấy tiếng: “Ta không phải cố ý."
Triển Chiêu cười, "Bên ngoài lạnh lắm, vào phòng đã."
"Chờ một chút." Hiểu Vân kéo tay hắn, kiếng chân lấy tay phủi tuyết trên tóc hắn xuống: “Trên đầu có tuyết."
Triển Chiêu thấy nàng kẹp sách dưới nách, một tay ghì lấy tay hắn, một tay đưa lên đầu hắn, bộ dáng rất ngộ, nhịn không được mà bật cười.
"Để ta tự làm.” Nói xong kéo tay nàng xuống, tự mình phủi tuyết trên vai, một tay nắm lấy tay nàng đi vào trong phòng.
Hiểu Vân nhìn bàn tay Triển Chiêu nắm lấy tay mình. Tay hắn rất lớn, xương ngón tay cân đối, đầu ngón tay thon dài. Bàn tay dày dạn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, truyền tới từng đợt ấm áp. Những vết chai trên ngón tay có chút cứng rắn, cọ trên tay nàng có chút thô ráp, lại có cảm giác đặc biệt an toàn.
Đây là lần thứ hai bọn họ nắm tay nhau, nếu tính cả buổi tối mấy hôm trước nữa. Tối hôm đó, nếu không phải mình hắt hơi mấy cái, có lẽ bọn họ đã...
Nhớ tới tình hình đêm đó, mặt Hiểu Vân không kiềm chế được nóng lên. Mặc dù có chút nuối tiếc, “nụ hôn đầu” khiến người ta vừa chờ mong vừa lo lắng bất an không xảy ra, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng ngọt ngào, không tự chủ được cười ra tiếng. Bọn họ lúc này chính là đang yêu đương đúng không?
Hiểu Vân ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện hắn cũng đang cúi đầu nhìn mình, một đôi mắt đen láy đang nhìn nàng chăm chú: “Nghĩ tới chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"
"Ta đang nghĩ, chúng ta lúc này có phải đang nói chuyện yêu đương hay không?” Không biết vì sao, nhìn thấy Triển Chiêu, Hiểu Vân lại nói ra, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, nàng lập tức hối hận. Nàng hỏi như vậy, ở thời đại này có phải rất… cởi mở không?
"Nói chuyện yêu đương? Cái gì gọi là nói chuyện yêu đương?” Triển Chiêu ngạc nhiên hỏi.
"À... Chính là..." Hiểu Vân gãi đầu, có nên giải thích cho hắn biết không?
"Ừ?" Triển Chiêu dừng lại trước bàn, cúi đầu xuống, vẻ mặt tò mò chờ đợi câu trả lời của nàng. Hiểu Vân đành dừng lại bên cạnh hắn.
"Chính là..." Hiểu Vân khẳng định mặt mình đã đỏ rồi, trên mặt cảm giác rất nóng bức.
"Chính là nam tử cùng nữ tử lưỡng tình tương duyệt, sau đó cùng biểu lộ tâm ý, sau đó..."
"Sau đó cái gì?" Triển Chiêu nhìn Hiểu Vân, cũng biết nàng muốn nói gì đó, nhìn mặt nàng càng ngày càng đỏ hơn, cùng với nửa câu kia của nàng, cũng có thể đoán ra nội dung tiếp theo. Nhưng hắn muốn nghe nàng nói ra, “nói chuyện yêu đương” của nàng có giống như hắn nghĩ hay không. Hơn nữa, nhìn nàng mặt càng ngày càng đỏ, hắn lại thấy vui mừng.
"Sau đó... Sau đó cùng hứa, cùng hứa hẹn cả đời, cuối cùng... Kết tình chồng vợ!" Hiểu Vân cuối cùng lắp bắp nói hết lời, nhưng lúc này nàng không dám ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu nữa.
“Nói chuyện yêu đương” căn bản chẳng có gì, nhưng nàng giải thích như vậy, sao lại giống như nàng đang cầu thân với hắn vậy? Nàng nói chuyện yêu đương là cùng hứa hẹn cả đời, sau đó kết tình chồng vợ. Vậy nàng nỏi hắn, bọn họ có phải đang nói chuyện yêu đương không, cũng tương đương đang hỏi hắn, “có nguyện ý cùng nàng hứa hẹn cả đời, cùng kết tình chồng vợ?” Tuy nói hạnh phúc phải do chính mình theo đuổi, nhưng chuyện cầu hôn phải do nam nhân làm mới phải. Là một nữ nhân, sao có thể tùy tiện, chút rụt rè này, Hiểu Vân vẫn phải có.
"Ai dà, cũng không phải, “nói chuyện yêu đương” là “nói chuyện yêu đương” đó. Chính là…” Hiểu Vân càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, vội sửa lại. Càng nói đầu cúi càng thấp.
Một ngón tay nhẹ nhàng chạm lên đôi môi đang vội vàng giải thích của nàng.
Triển Chiêu cách nàng rất gần, gần đến mức có thể ngửi thấy hơi thở đặc biệt chỉ có ở hắn. Hơi thở ấy khiến đầu nàng nhiễu loạn. Ngón tay có chút thô ráp, chạm lên môi trên của nàng, có chút ngứa. Hiểu Vân chợt thấy trái tim hoảng hốt, giống như trong ngực có con nai đang phi loạn, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
"Nàng nói rất đúng, chúng ta đang “nói chuyện yêu đương”. Đúng vậy, là chúng ta. Triển Chiêu phát hiện, từ “chúng ta” từ trong miệng Hiểu Vân nói ra, hắn thật sự rất thích.
Hiểu Vân ngẩn ra, chậm rãi ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn hắn, khẽ mím đôi môi, nhẹ nhàng tạo nên một độ cong xinh đẹp. Khóe miệng mang theo ý cười ngượng ngùng mà nồng đậm.
Ngón tay Triển Chiêu ở trên môi nàng chậm rãi rời đi, nhẹ nhàng vuốt ve hai má Hiểu Vân. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, khiến người ta yêu thích, chẳng khác gì một quả táo đỏ, khiến người ta rất muốn đưa lên miệng cắn một miếng. Còn có má lúm đồng tiền như ẩn như hiện cạnh khóe miệng, đáng yêu như vậy, giống như nụ hoa xuân đang chờ ngày hé nụ, lay động theo gió xuân. Còn cả ánh mắt của nàng, lúc này chăm chú nhìn mình, trong mắt có vui sướng, có e lệ, có chút chờ mong.
Nàng luôn như thế. Ánh mắt của nàng, cho tới bây giờ đều thể hiện hết tâm tư. Lúc vui vẻ, ánh mắt đang cười; lúc thương tâm, khóe mắt mang theo đau xót; lúc tức giận, ánh mắt sắc bén; lúc phiền muộn, ánh mắt như có lửa; lúc nghịch ngợm, ánh mắt sáng lên; lúc nhu tình, sóng mắt mềm mại như có thể chảy ra nước. Nàng sinh động như vậy, khiến cuộc sống khô khan của hắn trở nên phong phú, khiến hắn thấy được thật nhiều màu sắc. Mà nàng như vậy, khiến hắn muốn có được, muốn độc chiếm. Nhất là bộ dáng có chút xấu hổ trước mặt khiến lòng người rung động, sao có thể để người khác nhìn thấy.
Một tiếng thở nhẹ từ trong miệng Triển Chiêu thoát ra. Ngón tay cố gắng rời khỏi khuôn mặt Hiểu Vân, đứng dậy thối lui vài bước. Tiếp tục như vậy, chỉ sợ hắn kìm lòng không đặng mà âu yếm, có điều lúc này không phải thời điểm tốt! Sáng nay nghe Lý đại nương nói, Hiểu Vân nhiều ngày qua thường xuyên hỏi hắn có ở trong phủ không, chắc vì nhiều ngày không gặp, nàng cũng nhớ hắn. Vì thế thừa dịp đúng lúc về phủ nha, lại có chút rảnh rỗi, liền tới gặp nàng một chút. Nhưng thời gian gấp gáp, chỉ có thể nói mấy câu, không thể ở lại lâu.
Hiểu Vân ngây người nhìn Triển Chiêu, sao lại không tiếp tục? Nàng còn tưởng rằng bọn họ sẽ...
Triển Chiêu nhìn biểu tình ngơ ngác của nàng, nở nụ cười, sờ đầu nàng nói: “Ta phải đi rồi, hôm nay còn có chuyện quan trọng phải làm."
"À." Hiểu Vân gật đầu. Khó trách, thì ra hắn tranh thủ lúc rảnh rỗi chạy tới thăm nàng, nàng còn đang nghĩ vì sao hôm nay hắn lại xuất hiện ở đây.
"Vẫn chưa bắt được Cát Thu Nương bọn họ sao?" Đã vài ngày, hai người kia thật sự làm cho mọi người trong Khai Phong phủ vất vả.
"Ừ." Triển Chiêu gật đầu, "Có điều sắp rồi, đã có chút manh mối."
"Triển đại ca, huynh phải cẩn thận." Nhắc tới Cát Thu Nương, Hiểu Vân liền cảm thấy lòng hoảng hốt. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trước sau đều gặp phải Bạo vũ lê hoa châm, xuất ra tất thấy máu, thật quá uy hiếp.
Triển Chiêu cười an ủi nói:"Yên tâm, có Đường phu nhân, hơn nữa, chúng ta đã bàn bạc xong đối sách rồi."
"Được, vậy là tốt rồi.” Nghe Triển Chiêu nói như vậy, Hiểu Vân có chút yên tâm.
"Ta đi đây.” Triển Chiêu cầm tay Hiểu Vân, thấy nàng gật đầu liền rời đi.
Hiểu Vân nhìn Triển Chiêu vội vàng rời đi, cho đến khi bóng dáng màu lam hoàn toàn biến mất trong biển tuyết trắng, mới thở ra thật sâu.
Triển đại ca, huynh nhất định phải bình an mới được.
-0-
Triển Chiêu đi vào nha môn, liền nhìn thấy Bạch Ngọc Đường hai tay ôm bảo kiếm trước ngực, tựa bên cửa nhìn mình.
"Triển Chiêu, sao chậm vậy.” Thấy Triển Chiêu khoan thai bước tới, Bạch Ngọc Đường có chút oán giận.
Triển Chiêu tới gần áy náy cười, ôm quyền thi lễ. "Khiến Bạch huynh cùng Đường phu nhân đợi lâu."
"Triển đại nhân, ngươi chớ nghe Bạch Ngọc Đường nói, chúng ta cũng vừa mới đến." Văn Hồng Ngọc đi tới, đưa cho Triển Chiêu một cái bình sứ. "Đây là thuốc giải, Triển đại nhân uống trước một viên đề phòng bất trắc."
"Đa tạ Đường phu nhân." Triển Chiêu tiếp nhận cái lọ, đổ ra một viên thuốc, một ngụm nuốt xuống.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đã dùng thuốc giải, liền dẫn đầu bước ra cửa phòng.
"Đi thôi!"
"Đường phu nhân, mời!"
"Triển đại nhân, mời!"
Phía tây kinh thành, có một tòa thổ miếu bỏ hoang đã lâu, bình thường chẳng có ai lai vãng. Hôm nay nơi này lại đầy nhân khí. Hai đại hộ vệ của Khai Phong phủ cùng Đường môn nữ chủ đều tới đó, phải nói là nhân khí không tệ.
Cửa miếu đóng chặt, cửa sổ cũ nát bị gió thổi rung rinh. Tuyết bay theo gió, xuyên qua cửa sổ rơi vào bên trong. Ngôi miếu gần như trống rỗng, chỉ có một pho tượng phật cũ nát, cái đầu lăn lông lốc trên đất. Có điều, ngôi miếu hoang này không lớn lắm. Ngoài miếu, mạng nhện cùng tro bụi phủ kín các góc, không có thứ gì sử dụng được, cái đầu tượng bằng gỗ dùng để nhóm lửa còn ngại nặng mùi ẩm mốc, ngoài ra còn có vài con chuột cùng chất thải, rác rưởi thực vật rớt lại. So ra thì bên trong miếu lại sạch sẽ kỳ lạ, giống như một thế giới khác. Dĩ nhiên là có người cố ý dọn dẹp, hơn nữa, trong miếu còn có một đống lửa đã tàn. Xem ra, ngôi miếu này mấy ngày qua quả thật có người từng tới trú chân.
Nhìn tình hình đó, ba người trao đổi ánh mắt, gật đầu, lập tức tìm chỗ để lẩn trốn trong ngôi miếu không tính là lớn này. Triển Chiêu trốn sau bệ thời thổ địa công công đã vô cùng cũ nát, Bạch Ngọc Đường nhảy lên xà nhà, giống như thằn lằn dán lên trần. Văn Hồng Ngọc lớn mật hơn, đứng ngay sau cửa. Đó là một góc chết, người từ bên ngoài đi vào quả thật không nhìn thấy chỗ đó.
Ba người ẩn nấp chờ trong chốc lát, bên ngoài liền có tiếng động. Văn Hồng Ngọc nén lại hô hấp, ngưng thần lắng nghe.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, kéo theo tiếng nói chuyện truyền tới.