Ánh nến như hạt đậu, lay động tản ra ánh sáng mờ nhạt. Mùi thảo dược phiêu tán trong phòng, không khí không thể coi là lãng mạn, nhưng rất ấm áp.
Hiểu Vân nằm nửa tựa vào đầu giường, nhìn Triển Chiêu ngồi trước mặt, ôn nhu cười với nàng, trong đầu tràn ngập cảm giác ấm áp. Hai người nhìn nhau, không nói gì, chỉ im lặng.
Qua hồi lâu, Triển Chiêu mới mở miệng. "Đã khỏe hơn chưa?"
Hiểu Vân mỉm cười gật đầu, "Ừ, tốt hơn nhiều rồi, đã không đau như lúc đầu nữa. Hồng Ngọc nói vết thương hồi phục không tệ."
Triển Chiêu gật đầu, "Vậy thì tốt. Đã nhiều ngày nhờ có Đường phu nhân, phải cảm ơn thật tốt."
"Đúng vậy." Hiểu Vân có chút cảm khái, “Gặp được Hồng Ngọc, thật sự rất tốt."
Triển Chiêu nhìn bộ dáng nàng, khẽ nở nụ cười, xoa xoa ngón tay nàng, nhướn mày nói: “Xem ra mấy ngày qua nàng cùng Đường phu nhân đã thân thiết hơn nhiều, tới mức gọi thẳng tục danh của nàng ấy rồi."
Hiểu Vân cười không ngừng, mặt mày không dấu được tâm trạng tốt đẹp. Triển Chiêu thấy nàng như vậy cũng trở nên vui vẻ.
"Đúng rồi, huynh vì sao không cùng bọn họ đi ăn cơm tất niên?” Hiểu Vân quay đầu nhìn ra ngoài, tuy không nhìn thấy gì, nhưng nàng có thể tưởng tượng ra. Náo nhiệt, ám áp, giống như hôm lễ trừ tịch ở nhà trước đây vậy. Bao đại nhân bọn họ khẳng định còn uống chút rượu, hơn nữa Trương Long Triệu Hổ bọn họ, còn có Bạch Ngọc Đường ngàn chén không say, có lẽ còn hợp lại đấu tửu không chừng.
Triển Chiêu lắc đầu, "Ta ở cùng nàng một lúc, muộn chút sẽ tới đó."
Hắn là sợ ta cô độc lạnh lẽo, Hiểu Vân cảm động trước sự săn sóc của Triển Chiêu, ánh mắt nhìn hắn chăm chú không nói lời nào. Mãi thật lâu sau mới mơ hồ thốt ra hai chữ “Cảm ơn."
"Đồ ngốc, cảm ơn gì chứ.” Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ mỉm cười, lau đi giọt lệ trên khóe mắt nàng, nha đầu này thật thích khóc.
"Huynh đối với ta tốt như vậy, ta thật sự không biết nên nói gì.” Hiểu Vân mỉm cười nhìn Triển Chiêu, hai mắt lại đẫm lệ.
Triển Chiêu nắm lấy tay Hiểu Vân, "Nàng cái gì cũng không cần nói, chỉ cần dưỡng thương cho tốt, đợi làm tân nương là được."
"Tân nương?" Hiểu Vân đảo mắt, vẻ mặt khó hiểu nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu thấy bộ dáng mơ hồ của nàng, nhịn không được vươn tay bẹo mũi nàng: “Nàng quên rồi, nàng từng nói, đợi vết thương của nàng bình phục, chúng ta sẽ thành thân."
"Ta nói vậy sao?” Hiểu Vân nghiêng đầu suy nghĩ, cảm thấy không có chút ấn tượng nào.
Triển Chiêu gật đầu. "Nói rồi." Tối hôm đó, nàng nói khi toàn thân đầy máu nằm trong lòng hắn. Tinh thần tan rã, mắt không còn tiêu cự, đã nói một câu: “Triển Chiêu, nếu ta không chết, chúng ta thành thân đi.” Một màn đó, như thiêu cháy tim hắn. Đến nay nghĩ lại, Triển Chiêu vẫn cảm thấy ngực đau nhói. Khi đó, hắn thật sự sợ nàng cứ như vậy ra đi.
"Thật à.” Hiểu Vân có chút ngượng ngùng, những lời này bản thân không có chút ấn tượng nào, thật sự là xấu hổ muốn chết. "Vậy chỗ Hoàng thượng thì sao?"
"Hôm nay ta đã báo cáo Hoàng Thượng việc này. Hoàng Thượng nói..."
"Hoàng Thượng nói như thế nào?" Tuy rằng cảm thấy chắc không có vấn đề gì, nhưng Triển Chiêu tạm dừng, khiến Hiểu Vân không tự chủ được vẫn có chút khẩn trương.
"Hoàng Thượng nói, chuyện này, còn phải xem ý tứ của nàng.” Triển Chiêu nhìn Hiểu Vân, cười nói.
"Ý của ta, ý của ta đương nhiên là..." Nhìn ý cười trên mặt Triển Chiêu, Hiểu Vân đột nhiên cảm thấy, Triển Chiêu người này căn bản không giống như người ta nói, chất phác, nghiêm trang, bản thân bị hắn đùa cợt không phải lần đầu. Có điều thấy Triển Chiêu cười với mình, là chuyện hạnh phúc hơn bất cứ chuyện gì khác, không nhịn được sẵng giọng: “Triển đại ca, huynh có phải ở cùng Ngũ ca lâu quá, bị hắn dạy hư rồi không?"
Triển Chiêu không trả lời, chỉ nắm tay nàng, nhìn nàng cười. Như vậy, thật tốt.
Đúng vậy, như vậy thật tốt.
Cùng cầm tay nhau, nhìn nhau không chán, chính là như thế này.
Nếu có thể, cứ như vậy cả đời, thật tốt biết bao.
"Triển đại ca..."
"Ừ?"
"Ta..."
"Cái gì?"
"Ta..." Ta rất thích rất thích huynh. Hiểu Vân nhìn Triển Chiêu, nàng chưa bao giờ biết, thì ra nói thích một người, cũng không phải chuyện dễ dàng, không biết vì sao mà không thể mở miệng.
Triển Chiêu nhìn ánh mắt nàng, mỉm cười hiểu ý, nghiêng người để lại trên trán nàng một nụ hôn, sau đó nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực, "Ta biết."
Hiểu Vân nhắm mắt lại, nghe tiếng tim của hắn đập ở bên tai, cảm giác thỏa mãn tự nhiên mà sinh ra. "Triển đại ca, để ta kể cho huynh nghe một câu chuyện xưa nhé."
"Ừ, được." Triển Chiêu vén vài lọn tóc dài thả sau lưng nàng, cuốn quanh đầu ngón tay, âm thanh nói chuyện có chút miễn cưỡng.
Hiểu Vân giương mắt nhìn Triển Chiêu, hít một hơi thật sâu, bắt đầu nói.
"Ở một nơi rất xa rất xa, có một quốc gia tên gọi Trung Quốc, là một quốc gia vô cùng xinh đẹp và hòa bình. Ở nơi đó, có một nữ tử rất bình thường, tên gọi Đinh Hiểu Vân. Gia đình của nàng, tuy không giàu có, nhưng rất đầy đủ. Nàng cũng giống như những đứa trẻ ở đó, từ năm tám tuổi bắt đầu đến trường, học tập, chơi đùa, kết bạn, lớn lên thì đi làm. Nàng thật sự rất bình thường, hai lăm năm đó trôi qua thật an tĩnh. Mãi đến một ngày, xảy ra một việc, khiến cuộc sống của nàng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất."
"Ngày đó, lúc nàng mở mắt tỉnh dậy, thấy mình đang ở một thế giới hoàn toàn lạ lẫm, không có người thân, không có bạn bè, mà bản thân mình, cũng không còn là chính mình nữa. Nàng kinh hoảng, sợ hãi. Nhưng nàng phát hiện những người ở bên cạnh mình đều là người tốt. Phụ thân của nàng, khi biết nàng không phải con gái thật sự của ông, vẫn đối xử với nàng rất tốt, coi nàng như người thân của mình vậy. Nàng không biết vì sao mình lại xuất hiện ở đây, nàng không biết mọi chuyện vì sao lại xảy ra, nàng vẫn nghĩ đến một ngày, nàng sẽ trở về, trở lại thế giới ban đầu của mình. Nàng vẫn ôm lấy hy vọng, muốn tìm đường để trở về. Cho đến một ngày, nàng tìm được “Quy tiên gia gia”, nhưng “Quy Tiên gia gia” lại nói cho nàng biết, Đinh Hiểu Vân kia đã không còn tồn tại. Lúc đó nàng mới biết, nàng đã thật sự không thể trở về, cuối cùng không thể trở về."
"..."
"Hiểu Vân, đừng khóc..." Triển Chiêu vỗ về bả vai đang run lên của Hiểu Vân, thấp giọng an ủi.
"... Từ nay về sau, nàng quyết định sẽ sống thật tốt ở nơi này, bắt đầu cuộc sống mới của nàng. Nàng kết bạn với những người mình gặp gỡ ở đây, dùng năng lực của mình để giúp đỡ bọn họ. Sau đó, nàng… Nàng thích một nam tử ở nơi này, một nam tử vô cùng ưu tú. Hắn là một nam tử vững vàng như núi, mài dũa không mòn, phú quý không động lòng, không khuất phục trước uy vũ; hiệp can nghĩa đảm của hắn danh chấn giang hồ, khiến bọn đạo chích kinh hồn táng đảm, lại được lê dân bách chúng kính nể ngưỡng mộ; hắn là người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc; hắn cứng cỏi, hắn ẩn nhẫn, hắn khoan dung, hắn rộng lượng; trong mắt nàng, hắn là nam tử tốt nhất trên đời. Nhưng mà, hắn lại luôn cô độc, tuy rằng luôn cười, lại cười quá mức vân đạm phong khinh. Sau lưng nụ cười kia là thê lương cùng cô tích, chính là không muốn ai biết..."
"Nàng thường xuyên nghĩ, một người tốt như vậy, vì sao lại luôn bị thương tổn? Nàng cái gì cũng không biết, việc nàng có thể làm, chính là ở bên cạnh hắn, cố gắng chăm sóc hắn, chia sẻ ưu sầu, chia sẻ vui vẻ. Nàng kỳ thật là một nữ tử có chút ngốc nghếch, nhưng người kia không chê nàng, đối với nàng lại tình thâm ý trọng, càng thêm che chở. Nàng có tài đức gì, đáng để hắn vì nàng mà..."
Một ngón tay nhẹ nhàng đặt trên môi nàng, ngăn cản nàng nói thêm. Hiểu Vân ngẩng đầu, nhìn nam tử đang nhẹ nhàng ôm lấy mình. Dưới ngọn đèn mờ nhạt, ngũ quan của hắn trở nên nhu hòa. Hơi nước trong mắt khiến nàng không nhìn rõ khuôn mặt hắn, chỉ cảm thấy ánh mắt kia thật ôn nhu, thật thâm tình.
"Ta sao lại không biết, ta đâu có tốt như vậy? Hay là, nam tử mà Hiểu Vân thích đó không phải là ta?"
"Không, không phải, huynh chính là tốt như vậy, thật đấy!"
Nhìn biểu tình kiên định của Hiểu Vân, Triển Chiêu nâng khóe miệng, cười rộ lên. Ánh mắt của nàng thật xinh đẹp, cho dù sắc mặt tái nhợt, cho dù hai má lõm xuống, ánh mắt của nàng, trước sau vẫn đen, vẫn sáng như vậy, mê người như hai viên hắc bảo thạch.
"Vậy nàng có biết, nữ tử mà hắn thích, tốt đến thế nào không?"
"..."
"Nàng thiện lương nhân từ, trí tuệ đáng yêu, thẳng thắn hoạt bát, chính trực cương liệt, nàng là một nữ tử quật cường làm cho người ta đau lòng. Nàng có biết, nàng là nữ tử đặc biệt nhất, hấp dẫn nhất mà hắn từng gặp được. Bất kể nàng từ đâu tới, bất kể nàng là ai, hắn thích chính là nàng. Mặc kệ nàng thực ra là Đinh Hiểu Vân, hay là Công Tôn Hiểu Vân! Hắn đã quyết định cả đời này đều phải cùng nàng làm bạn, không rời không bỏ, bên nhau đến già."
"... Triển đại ca..." Trong lòng chấn động không thôi, đôi môi mấp máy, lại chỉ có thể nói ra mấy âm tiết đơn giản. Lúc này cho dù là thiên ngôn vạn ngữ, cũng không biểu đạt hết được tâm tình của Hiểu Vân.
Triển Chiêu nhẹ nhàng ôm lấy mặt Hiểu Vân, tinh tế đánh giá khuôn mặt của nàng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đôi mắt của nàng, kiên định gằn từng tiếng: “Hiểu Vân, mặc kệ nàng từ đâu tới, mặc kệ nàng là ai, Triển Chiêu muốn chính là nàng, cũng chỉ có nàng."