Tuyết lớn bay lả tả rơi xuống đầy đât, giống như muốn bao phủ trấn nhỏ.
Không khí vừa đúng, Vưu Khả Ý ngẩng đầu nhìn Nghiêm Khuynh, nhón chân lên từ từ áp sát, muốn cho anh một nụ hôn gặp mặt chậm trễ.
Ai biết khi còn thiếu vài cm, chợt nghe một tiếng bụp, đỉnh đầu vang lên tiếng pháo hoa dữ dội.
Cô bị dọa giật mình, chợt phanh lại, đứng sững sờ ở tại chỗ như vậy.
Kế tiếp là tiếng pháo đùng đùng liên tục vang lên, hình như âm thanh đến từ bốn phương tám hướng, ở giữa dãy núi nhấp nhô liên tục. Đột nhiên tỉnh ngộ cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, kim chỉ giờ phút vừa vặn trùng hợp ở mười hai giờ.
Là kết thúc một ngày, cũng là bắt đầu một ngày.
Là điểm cuối của một năm, cũng là khởi điểm của năm mới.
Cô có chút khó có thể ức chế kích động trong lòng, có lẽ bởi vì rốt cuộc được tự do, có lẽ bởi vì đến từ một phút đoàn tụ không dễ. Cô nhảy vào trong ngực Nghiêm Khuynh, lớn tiếng kêu: "Nghiêm Khuynh, năm mới vui vẻ!"
Từ trước đến giờ năng lực quan sát của Nghiêm Khuynh rất sắc bén, đã sớm nhận ra mục đích vừa rồi Vưu Khả Ý đột nhiên lại gần là gì, dừng một chút, anh cúi đầu hết sức tự nhiên bắt được môi của cô, cho cô một nụ hôn ngắn ngủi mà dồn dập.
Chóp mũi có hương thơm của cỏ cây và bông tuyết ở trấn nhỏ phương bắc, trên môi là nhiệt độ nóng bỏng của người yêu.
Anh lưu luyến dùng đầu ngón tay khẽ vuốt khóe miệng Vưu Khả Ý, sau đó cũng cười: "Năm mới vui vẻ, Vưu Khả Ý!"
Thì ra là bất tri bất giác liền qua năm.
Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tối đen, chỉ nhìn thấy lác đác đốm nhỏ pháo hoa và bão tuyết ùn ùn kéo đến.
Bọn họ đều là sự sống nhỏ bé giống như những pháo hoa và tuyết trắng, nhưng nhỏ bé và bình thường đều không thể ngăn cản bọn họ sống vui vẻ thoải mái.
***
"Chân nâng cao, lại cao một chút! Không không không, không thể uốn lên, em phải thẳng băng mới được. . . . . . Đúng, đúng, đi từ từ, chính là như vậy. . . . . ."
Đây là một phòng học sáng sủa sạch sẽ.
Phòng học không lớn, có lẽ khoảng 20 mét vuông, một mặt vách tường bên cạnh gần sát với cửa đều phủ kín gương, hai mặt vách tường khác lắp tay vịn thật dài.
Mười mấy cô bé nhỏ tuổi xếp thành một hàng thật dài, chân trái đặt ở trên lan can luyện tập ép chân, sau cùng còn có một nam sinh nhỏ tuổi.
Vưu Khả Ý kiểm tra lần lượt tư thế của mọi người, thỉnh thoảng dừng lại chỉnh sửa một số động tác sai, đi tới bên cạnh nam sinh nhỏ tuổi cuối cùng thì đưa tay đè đầu gối của cậu, "Chỗ này phải làm thẳng, không thể cong!"
Khi cô đưa tay đè xuống, nam sinh nhỏ tuổi nước mắt lưng tròng kêu một tiếng, đầu gối cong lại.
Vưu Khả Ý dừng một chút, lại đưa tay đè xuống một lần nữa, lần này không buông tay, rất nghiêm khắc nói: "Không cho cong!"
Nam sinh nhỏ tuổi liên tục kêu rên, vừa kêu bằng giọng bập bẹ, vừa lau nước mắt, "Đau, thật là đau. . . . . ."
Toàn bộ nhóm bé gai trước mặt đều cười hi hi ha ha, Nữu Nữu dẫn đầu trợn to hai mắt tràn đầy ngạc nhiên nói: "Lộ Tư Viễn, cậu là một nam tử hán đại trượng phu mà còn thua kém đám con gái tụi tớ, vừa sợ khổ vừa sợ đau, còn tới học ballet làm gì hả?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mượt mà của nam sinh nhỏ tuổi tên Lộ Tư Viễn sung huyết đỏ bừng, ngập ngừng nói: "Nhưng, nhưng thật sự đau chết tớ rồi. . . . . ."
"Chết cũng đã chết rồi tại sao còn nói chuyện?" Cô bé trước mặt cậu quay đầu lại cười hì hì nói, sau đó đưa ngón trỏ ra chà xát hai cái ở trên mặt, "Mặt xấu hổ, nói dối!"
Mặt của Lộ Tư Viễn hồng đến mức giống như sắp nhỏ ra máu, uất ức bĩu môi, bộ dạng như sắp khóc lên.
Vưu Khả Ý vừa bực mình vừa buồn cười nhìn một màn này, ngồi xổm người xuống xoa bóp lỗ mũi của nam sinh đó, "Làm sao vậy, lại muốn khóc phải không?" Cô liếc mắt nhìn cậu, "Đây là mỗi ngày đều muốn khóc như tiết tấu sao? Lộ Tư Viễn, em là bé trai tiêu biểu duy nhất ở nơi này của chúng ta, thật sự muốn ném mặt mũi của bé trai như vậy sao?"
Có nước mắt trong suốt từ trong hốc mắt rớt ra, một giọt lại một giọt như đậu vàng rơi xuống.
Lộ Tư Viễn vừa đưa tay lau nước mắt, vừa nói: "Cô giáo Vưu hư! Cô giáo Vưu là trứng thối! Mỗi ngày đều cùng bọn tiểu nha đầu* này ăn hiếp em!"
* đây là vùng nông thôn nên mình sẽ để xưng hô như vậy
Nghe đứa bé chưa dứt sữa nói bạn cùng lứa tuổi là tiểu nha đầu, Vưu Khả Ý cũng dở khóc dở cười. Cô ôm Lộ Tư Viễn vào trong ngực, dùng lỗ mũi cọ mặt của cậu, vừa cọ vừa nói: "Ai ức hiếp em, hả? Mỗi ngày cô giáo Vưu đều khích lệ em, giúp em sửa tư thế còn hướng dẫn cho em sau giờ học, em lại còn nói cô ức hiếp em sao?"
Lộ Tư Viễn bị loại thếtấn công này làm cho vừa xấu hổ vừa lúng túng, vừa trốn vừa lầm bầm: "Không cho chạm vào em! Không cho chạm vào em! Cô là trứng thối!"
Đúng lúc này Nghiêm Khuynh bước vào phòng học.
Anh xách một cái túi tiện lợi đứng ở cửa, nâng tay trái lên, đốt ngón tay khẽ cong lên, gõ gõ cửa.
Âm thanh thanh thúy gọi ý thức của Vưu Khả Ý về, cô quay đầu lại nhìn, còn chưa kịp phản ứng, liền thấy nam sinh nhỏ tuổi trong ngực xoẹt một cái rồi chạy ra ngoài, sau đó khóc lớn oa oa chạy về phía Nghiêm Khuynh.
Cậu giống như bị uất ức ngập trời, cắm đầu ngã vào trong ngực Nghiêm Khuynh, vừa che mặt khóc, vừa dào dạt tình cảm tố cáo Vưu Khả Ý: "Chú Nghiêm, cô giáo Vưu ăn hiếp cháu!"
Vưu Khả Ý: ". . . . . ."
Đám bé gái cười ha hả.
Nghiêm Khuynh cũng buồn cười nhìn nam sinh nhỏ tuổi này, đường đường là nam tử hán lại có thể khóc thành bộ dạng hoa lê đẫm mưa cũng không dễ dàng.
"Hả? Cô giáo Vưu ăn hiếp cháu?" Anh ngồi xổm xuống, đặt túi tiện lợi ở một bên, sau đó ôm Lộ Tư Viễn vào trong ngực, "Vậy cháu nói cho chú biết, cô giáo Vưu ăn hiếp cháu thế nào hả?"
"Cô ấy đè chân cháu!" Lộ Tư Viễn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn còn dư âm của nước mắt lên, thở phì phò phồng má, không kịp chờ đợi tố cáo, "Cháu luôn kêu đau, cô ấy vẫn còn ép! Cô ấy còn dùng lỗ mũi cọ cháu! Muốn cọ nước mũi lên trên mặt cháu! ! !"
Mặt của Vưu Khả Ýđen một nửa.
Cô đâu có đáng sợ như như cậu nói chứ? Giống như một bà phù thủy già.
Nghiêm Khuynh lại hết sức nghiêm túc gật đầu một cái với Lộ Tư Viễn, nghiêm túc bày tỏ: "Được, chú biết rồi! Chờ tối nay chú về nhà sẽ trừng phạt cô giáo Vưu, bảo cô ấy sau này không được ăn hiếp cháu nữa, được không?"
Lộ Tư Viễn trịnh trọng gật đầu một cái, sau đó quay đầu lại nhìn Vưu Khả Ý, cuối cùng lại có chút do dự nói: "Cái đó, chú Nghiêm chú...chú sẽ không . . . . . . Sẽ không đánh cô giáo Vưu chứ?"
Lòng của Vưu Khả Ý cũng phải vỡ vụn vì đứa nhỏ ngây thơ này.
Trong mắt của Nghiêm Khuynh thoáng qua một chút ý cười, sau đó đặc biệt nghiêm túc lắc đầu một cái, "Cháu yên tâm, chú là một người giảng đạo lý, chưa bao giờ đánh người."
Lộ Tư Viễn thở phào một hơi, hài lòng gật đầu một cái, lại liếc nhìn đồng hồ treo tường, quát to một tiếng: "A, nên về nhà ăn cơm rồi!" Sau đó chạy như một làn khói.
Vưu Khả Ý nâng trán, thẳng người lên tới nói với nhóm bé gái: "Được rồi được rồi, hôm nay mọi người trở về cũng phải nhớ luyện tập động tác chúng ta mới học nhé! Có thể trở về nhà ăn cơm rồi!"
Bọn nhỏ hoan hô chạy ra khỏi phòng học.
Chỉ có Nữu Nữu đang chạy được một nửa, chợt nhớ tới cái gì, lại xoay người chạy lại thật nhanh, kéo kéo ống tay áo của Vưu Khả Ý, nhỏ giọng nói: "Cô giáo Vưu, em có chuyện muốn nói cho cô biết. . . . . ."
Cô bé vừa nói, vừa cảnh giác quay đầu lại nhìn Nghiêm Khuynh.
Rất dễ nhận thấy, bọn nhỏ này đều có sở thích của mình, Lộ Tư Viễn thích Nghiêm Khuynh, nhưng rõ ràng Nữu Nữu lộ vẻ thích Vưu Khả Ý bên này.
Vưu Khả Ý hiểu ý, cúi người xuống đưa lỗ tai tới, "Làm sao vậy? Có chuyện gì muốn nói với cô sao?"
Nữu Nữu kề tai nói nhỏ với cô, nhỏ giọng nói: "Cô giáo Vưu, sáng sớm hôm nay khi em đến phòng học, đi qua cửa hàng xe của chú Nghiêm, nhìn thấy chú ấy đang bơm xe đạp cho em gái của Trương lão tam ——" nói tới chỗ này, chân mày bỗng chốc nhíu lại, "Người phụ nữ kia ăn mặc siêu cấp ghê tởm! Nơi này cũng sắp lộ ra rồi ——" cô bé cố gắng làm điệu bộ khoa trương ở trước ngực, "Sau đó cô ta còn ngồi xổm lắc lắc ở trước mặt chú Nghiêm, lắc làm cơm sáng của em cũng muốn ói ra!"
Nữu Nữu đặc biệt đầy lòng căm phẫn nói: "Nhưng chú Nghiêm cũng không đẩy cô ta ra!"
Nói xong, cô bé vừa quay đầu nhìn hai mắt Nghiêm Khuynh, vẻ mặt hết sức không thân thiện, sau đó kéo ống tay áo của Vưu Khả Ý, "Cô giáo Vưu cô nhất định phải giáo dục chú Nghiêm cho tốt, phải giống như mẹ em nhốt ba em ở ngoài cửa phòng ngủ! Năm ba ngày đều không cho ba vào cửa!"
Vưu Khả Ý: ". . . . . ."
Rốt cuộc đợi đến khi đứa bé trong phòng học đều đi hết, Nghiêm Khuynh xách túi tiện lợi đi từ cửa phòng học đến trước bàn tròn nhỏ, vừa cầm hộp cơm bên trong ra, vừa quay đầu lại ngoắc ngoắc tay với Vưu Khả Ý, "Tới dùng cơm, đồ ăn cũng sắp nguội rồi."