Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau

Chương 71.2

Anh vẫn là Nghiêm Khuynh, Nghiêm Khuynh rất đơn giản đó, trừ một tương lai chưa từng thay đổi cũng sẽ không thay đổi lòng, không có người khác.

Khi Vưu Khả Ý nghĩ tới chỗ này thì lại muốn khóc, bởi vì đời này cô có thể gặp được mấy người ở lúc không biết phương hướng tương lai thì cũng vẫn quyết một lòng nhớ kỹ cô đây?

Cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ tới chuyện muốn ở chung một chỗ với người khác.

Anh chưa bao giờ lo lắng nếu như năm năm sau bọn họ không đến được với nhau, anh nên làm cái gì.

Cô đột nhiên mở miệng hỏi Nghiêm Khuynh: “Anh có từng nghĩ nếu như năm năm sau, anh vẫn không thành công, vậy phải làm thế nào hay không?”

Nghiêm Khuynh ngậm miệng không nói.

Cô đưa tay kéo vạt áo của anh một cái, “Nói cho em một chút có được hay không?”

Môi anh mím chặt, qua rất lâu mới nói: “Không dám nghĩ.”

Ba chữ ngắn gọn, nghe xong Vưu Khả Ý rất đau lòng.

Anh cũng sẽ sợ, anh cũng không phải là Nghiêm Khuynh không sợ trời không sợ đất nữa, sau khi gặp cô, anh chợt có xương sườn mềm.

Ở trước một đèn đỏ cô dựa đầu vào anh, nhắm mắt lại khẽ nói: “Không phải sợ, về sau em sẽ bảo vệ anh.”

Nghiêm Khuynh nghiêng đầu nhìn cô, lần đầu không xuất hiện chủ nghĩa đại nam tử phản bác cô, mà khẽ mỉm cười gật đầu, “Được, anh chờ em đến bảo vệ anh.”

Ánh mắt của anh sáng lấp lánh, giống như ánh sao.

Giống như lúc mới gặp gỡ, ở đêm gió mưa đó, chỉ có một đôi mắt đẹp đẽ lại sáng ngời, tỏa ra ánh sáng ấm áp như vậy.

***

Thời điểm Chúc Ngữ nhìn thấy Nghiêm Khuynh, vẻ mặt gần như có thể dùng kinh ngạc để hình dung, bộ dạng vốn hào hứng vội mở cửa cho con gái lập tức không còn.

Một nhà ba người của Vưu Lộ đã đến, Đô Đô vừa gặm quả táo vừa chạy tới đón tiếp dì nhỏ, chạy được một nửa thì nhìn thấy chú xa lạ ngoài cửa, dưới chân dừng lại, “Ah, dì nhỏ của cháu đâu?”

Vưu Khả Ý chui ra từ sau người Nghiêm Khuynh, “Dì nhỏ ở chỗ này.” Dừng một chút, tầm mắt đối diện với Chúc Ngữ, cô hơi thấp thỏm, lại vẫn đưa tay nắm chặt tay Nghiêm Khuynh, cười gọi một tiếng, “Mẹ.”

Nghiêm Khuynh cũng gọi một tiếng: “Dì, chào dì.”

Tầm mắt dừng lại ở trên tay đan thật chặt của hai người, nét mặt Chúc Ngữ biến hóa khôn lường, cuối cùng ánh mắt trầm xuống, lui đến bên cạnh cửa chính, nhường ra một con đường cho bọn họ.

Bà nói: “Cơm đã xong rồi, vào đi.”

Thậm chí bà tự mình lấy một đôi dép nam để khách dùng từ trong tủ giày ra, bày ở dưới chân Nghiêm Khuynh.

Bữa cơm này ăn rất nặng nề, Chúc Ngữ vẫn chưa nói lời nào, một nhà ba người của Vưu Lộ và ba vẫn hoà giải, lúc nói lúc không, cố gắng xây dựng một bầu không khí vui vẻ hòa thuận.

Dưới bàn ba Vưu vỗ vỗ tay của vợ, sau đó lắc đầu một cái, không muốn để cho bà như gặp địch mạnh vậy.

Sau khi ăn xong, lần đầu tiên Chúc Ngữ mở miệng, “Nếu cậu đã đến rồi, ngồi lâu một chút đi.”

Nghiêm Khuynh gật đầu, “Được.”

Bà còn nói: “Biết chơi cờ tướng không?”

Nghiêm Khuynh gật đầu, “Biết.”

“Vậy được, chơi một ván đi.”

Vưu Khả Ý rất lo lắng, bởi vì tài đánh cờ của mẹ rất tốt, nhiều năm ở nhà không có chuyện gì làm thì bà đều suy nghĩ chuyện này.

Kết quả ——

Ván đầu tiên, Nghiêm Khuynh: “Chiếu tướng.”

Ván thứ hai, Nghiêm Khuynh: “Chiếu tướng.”

Ván thứ ba, Nghiêm Khuynh: “Chiếu tướng.”

. . . . . .

Vưu Khả Ý đã không dám nhìn thẳng biểu tình của mẹ.

Một buổi chiều qua đi, cô cũng không ngừng nghe câu nói giống như ma chú của Nghiêm Khuynh: “Chiếu tướng.”

Chơi cờ xong thì Chúc Ngữ thuận miệng hỏi một câu: “Tài đánh cờ không tệ, cậu học với ai?”

“Cháu tự học.”

“Học mấy năm?”

“Bốn năm rưỡi.”

Chúc Ngữ có chút không tin tưởng, ngẩng đầu lại nhìn thấy Nghiêm Khuynh dùng vẻ mặt thưa thớt bình thường nói: “Trước kia đi theo tổng giám đốc Phó của Đường Đạt làm việc, cháu hỏi thăm được ông ấy thích đánh cờ, vì nghiên cứu cờ tướng, trong vòng nửa năm mỗi ngày cháu đều ở trong quán trà xem các cụ già đánh cờ. Có lúc xem từ sớm đến muộn, cơm cũng không ăn.”

Anh cứ xem như vậy nửa năm, sau đó một lần lại một lần đề nghị khiêu chiến với tổng giám đốc Phó, sau đó thảm bại từng lần một.

Anh nói: “Cái gì tôi cũng không có, ngay cả buông tha cũng sẽ không.”

Tổng giám đốc Phó nhìn người thanh niên mỗi ngày đều chờ ông ở cửa lớn, cười nói: “Cậu muốn cái gì?”

Anh nói: “Một cơ hội trở nên nổi bật.”

Vì vậy tổng giám đốc Phó cho anh một năm, một năm sau, nếu như anh có thể đột phá ở tài đánh cờ, thắng ông, thì sẽ cho anh một công việc.

Nghiêm Khuynh xem nửa năm, luyện nửa năm.

Sau này trong vòng nửa năm, thời gian nghỉ trưa mỗi ngày đều có người đánh cờ với tổng giám đốc Phó rồi. Nghiêm Khuynh bị người khác chiếu tướng nửa năm, cuối cùng thắng một lần.

Cho nên giờ phút này, anh nhìn Chúc Ngữ, khẽ mỉm cười, không hề nói những thứ khác nữa.

Con đường này rất khó, rất vất vả, anh cũng đánh cuộc vận mệnh rồi, cuối cùng thắng cuộc. Trải qua khổ sở thì không cần phải nói, bởi vì Vưu Khả Ý ở đây, anh cũng không muốn để cho cô khổ sở.

Chúc Ngữ nhìn anh hồi lâu, cuối cùng cũng không cười, lúc đưa hai người ra cửa, bà chỉ khẽ nói một câu: “Lần sau trở lại, đánh cờ với tôi.”

Nói ra một câu như vậy, bà không cười, Vưu Khả Ý lại nở nụ cười, chân mày khóe mắt đều treo ý cười giống như một đứa bé.

Cô vịn cổ của Nghiêm Khuynh dán bẹp một cái, sung sướng hô to: “Xem đi xem đi, em nói anh là người làm người khác ưa thích mà!”

Nghiêm Khuynh bị cô vô lễ ở trước mặt trưởng bối, mặt ửng hồng lên, kéo cô xuống, “Thật xin lỗi, cô ấy chính là bộ dạng này, có lúc hơi kích động, làm việc bất chấp hậu quả ——”

Vẻ mặt Chúc Ngữ không thay đổi hỏi anh: “Cậu đang nói tôi quản giáo chưa tận lực sao?”

“. . . . . .” Nghiêm Khuynh lặng lẽ giải tán.

Lần đầu đại chiến với mẹ vợ, Nghiêm Khuynh đại hoạch toàn thắng*.

*đại hoạch toàn thắng: chiến thắng đối phương, lấy được toàn bộ thắng lợi
Bình Luận (0)
Comment