Du Thái Hoa

Chương 11.3

Hoa Thái U vô cùng chân tình mời gọi: "Cá mực nhỏ, cảnh sắc đêm nay đẹp quá, chúng mình ra ngoài đi dạo được không?"

Tiêu Mạc Dự vô tình từ chối: "Hoa cải dầu, nàng uống quá nhiều rồi phải không? Trên trời đế, cả một vì sao cũng chẳng có, gió thổi to tới mức có thể thổi bay cả người ta ấy chứ, con mắt nào của nàng nhìn thấy cảnh sắc đêm nay đẹp vậy?"

Hoa Thái U nũng nịu: "Người ta đã lâu không được nghe chàng đánh đàn rồi đó!"

Tiêu Mạc Dự lạnh lùng: "Ta thì chẳng muốn đàn gẩy tai trâu chút nào."

Hoa Thái U tiếp tục chèo kéo: "Vậy thì ngâm thơ làm câu đối cùng thiếp đi!"

Tiêu Mạc Dự chẳng thèm đếm xỉa: "Tiếc là trình độ giữa hai ta lại chênh lệch quá nhiều."

Hoa Thái U cố níu kéo: "Chi bằng hai ta cùng xem Xuân cung đồ bản mới nhất nhé!"

Tiêu Mạc Dự phất tay áo bỏ đi: "Xin thứ lỗi không tiếp được."

Thất bại, đau lòng.

Chiêu thứ hai, giở bài đanh đá.

Hoa Thái U chống nạnh, giận giữ gầm lên: "Cá mực nhỏ, không được đi!"

Tiêu Mạc Dự vẫn thản nhiên đi ngang qua.

Hoa Thái U ngửa cổ nói rống: „Đêm dài dằng dặc chẳng có tâm trạng nào mà ngủ, thật muốn tìm một ai đó thức cùng.“

Tiêu Mạc Dự bước vào thư phòng.

Hoa Thái U lồng lộn: "Mỹ nam trốn ở đâu vậy, tú bà ta tới đây.“

Tiêu Mạc Dự đóng sập cửa.

Thất bại, đau đầu.

Chiêu thứ ba: Chiêu cuối cùng – dùng sắc mê hoặc.

Hoa Thái U sau khi vắt óc suy nghĩ đã quyết định phải làm tới, nàng muốn chứng minh cái gọi là “nam lao vào nữ cách cả tầng núi nữ chủ động lao về nam chỉ cách bức màn the“, không nỡ nhẫn tâm sao bắt được sói, không vứt bỏ trong trắng sao lấy được chồng.

Nàng thắp hương, rắc cánh hoa tắm rử, áo váy hững hờ tóc buông vai.

Hoa Thái U gõ cửa, khẽ nũng nịu: “Tiêu công tử, thiếp có thể vào không?“

“Không được.“

Hoa Thái U sững người, dậm chân: “Cá mực nhỏ, chàng dám để thiếp đứng ngoài sao!“

Tiêu Mạc Dự liếc mắt nhìn Hoa Thái U phá cửa xông vào: “Vậy nàng còn rỗi hơi hỏi chi cho thừa vậy?“

Hoa Thái U hít sâu một hơi, nàng giơ tay vuốt tóc, kéo cổ áo điều chỉnh nét mặt, xuất hiện trở lại với dáng vẻ yểu điệu lẳng lơ khủng khiếp, bắt đầu kiếm cớ bắt chuyện: “Chàng đang làm gì vậy?“

“Làm việc.“

“Làm việc gì thế?“

“Việc công.“

“Hãy đừng làm nữa, ngồi nói chuyện với thiếp nhé.“

“Không rảnh.“

Tiêu Mạc Dự vẫn vùi đầu làm việc thậm chí còn chẳng buồn ngẩng đầu lên, chàng vô tình tới mức khiến người con gái đang đứng trước mặt vốn tưởng mình đang tràn đầy sức hấp dẫn bỗng chốc trở thành cục đá hôi thối bên vệ đường cùng với rau nẫu trong chợ rau.

Đúng là quá đỗi sỉ nhục!

Hoa Thái U chỉ cảm thấy máu trong cơ thể như dồn hết lên mặt, nàng cởi luôn đôi giày thêu hoa rồi ném về phía Tiêu Mạc Dự.

Tiêu Mạc Dự nhanh nhẹn nghiêng người tránh, tiếp đó vồ lấy ngọn cờ giắt sau lưng ghế ném trở lại phía Hoa Thái U.

Hoa Thái U đỡ lấy, tức giận gào lên: “Chàng học ai không học lại học theo Cổ Ý“.

“Nàng không lạnh sao?“

Tiêu Mạc Dự đặt bút xuống, chàng đứng dậy lấy khăn khô, đi tới bên cạnh Hoa Thái U rồi lau mái tóc ướt sũng của nàng: “Nếu bị cảm lạnh, thì chẳng làm gì được đâu“.

Hoa Thái U đảo mắt nghĩ một lát, tiếp đó quấn người bằng cờ thắc mắc: “Ví như việc gì kia?“

“Không thể tiếp xúc với Ức Nhi, bởi sẽ lây bệnh cho nó.“

“Còn gì nữa?“

“Không thể chạy lung tung khắp nơi chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong phòng, để tránh cho bệnh nặng thêm.“

“Còn gì nữa?“

“Không thể muốn ăn gì thì ăn, phải tuân theo lời dặn của đại phu.“

Tiêu Mạc Dự vừa dịu dàng lau tóc cho nàng, vừa đối đáp trôi chảy khiến Hoa Thái U ngứa ngáy, mắt như muốn nứt ra.

Chí đã quyết, nàng giơ tay ôm lấy cổ chàng, hai chân quặp chặt eo chàng, vừa định ban tặng một nụ hôn nồng cháy vô tư khơi gợi đối phương, liền cụt luôn hứng bởi một câu nói vô cùng quan tâm của Tiêu Mạc Dự: “Cảm thấy lạnh chân đúng không? Để ta nhặt giày giúp nàng?“

Tiêu Mạc Dự bế Hoa Thái U đi tới trước bàn, cúi người để nàng trên ghế, tiếp đó nhã nhặn cười nói: Hoa cải dầu, nàng không buông ta ra, làm sao ta nhặt giày được chứ?“

“Hả...“

Hoa Thái U ủ rũ toàn tập giống như bông hoa nhỏ bị vùi dập trong bãi tuyết, đến cả mái tóc không được một nửa trông cũng thuỗn ra như đã chết vậy.

Tiêu Mạc Dự nhặt giày rồi đi lại cho nàng, trông chàng lúc này vẫn đỉnh đạc đường hoàng khiến những người trong tâm còn đang tồn tại ý nghĩa tà đạo phải che mặt quệt nước mắt xấu hổ treo cổ tự vẫn...

"Nàng tới đúng lúc thật, mấy ngày này dồn lại rất nhiều việc chưa xử lý xong. Đã rảnh rỗi thế này rồi, vậy thì hãy tranh thủ đi thôi!"

Hoa Thái U nhìn Tiêu Mạc Dự lấy bút mực nghiên, công văn giấy tờ công hàm tới, nàng chỉ muốn đập đầu chết cho xong!

Có điều Hoa Thái U và Tiêu Mạc Dự có một đặc điểm chung, đó chính là chuyên tâm. Chỉ cần bắt đầu bắt tay làm một việc, thì sẽ nhanh chóng vào guồng, có thể lập tức vứt bỏ những ý nghĩ ngoài luồng, và đều ghét nhất là bị làm phiền giữa chừng.

Cuối cùng, người dùng sắc để dụ dỗ và người mê hoặc vì sắc cuối cùng đã trở thành hai chiến binh hừng hực khí thế, có thể khiến người đời phải kính phục.

Chiêu cuối cùng, thất bại hoàn toàn, vô cảm...

Hai người họ cứ miệt màu chiến tới trưa ngày hôm sau mới dừng lại.

Hoa Thái U giở sổ sách: "Sao thiếp lại cảm thấy vốn được điều chuyển về Ung thành lần này dường như quá nhiều hơn mọi lần nhỉ? Trừ hết khoản vốn đăng ký để mở chi nhánh và đầu tư vào Tiêu Kim lầu ra, phần còn lại vẫn rất nhiều, dùng để làm gì vậy?“

Tiêu Mạc Dự lộ rõ vẻ ngạc nhiên: "Hoa cải dầu, nàng tiến bộ nhanh thật đấy, đến cả việc này cũng nhận ra kia à“.

"Vớ vẩn! Tuy hình thức điều động là chia đợt, chia kênh không những thế lại không phải toàn bộ là tiền mặt, nếu là người ngoài có lẽ cũng không thể phát hiện được điều bí mật trong đó, cho dù tới cả Tiêu gia e là cũng chỉ có một số ít người biết tình hình mà thôi. Nhưng dù gì thiếp cũng có thể nhìn được toàn bộ những tài khoản vãng lai, nếu còn không nhìn ra được chút manh mối dấu tích này há chẳng phải là tên đại ngốc chăng?"

"Nếu nàng là tên đại ngốc, thì sao có tư cách làm nữ chủ nhân Tiêu gia ta chứ?"

Hoa Thái U gập sổ sách lại, để ngay ngắn: "Cá mực nhỏ, thiếp biết chàng tới Ung thành chi là lấy cớ mở chi nhánh ở đây, nhưng thực ra việc chàng muốn làm lại có liên quan tới triều đình đúng không? Vẫn là câu nói cũ, chàng muốn làm gì thì cứ gắng hết sức mà làm, những gì thiếp có thể giúp thiếp sẽ cố hết sức, những gì không nên hỏi thiếp cũng sẽ tuyệt đối không hỏi. Mấy ngày gần đây, chàng cố tình đẩy nhiều việc cho thiếp, để thiếp học, để thiếp làm, thiếp cũng đã hiểu được rất nhiều thứ. Chính vì vậy thiếp tin vào quyết định chàng làm, bởi vì thiếp hiểu chàng".

Tiêu Mạc Dự nghiêng đầu nhìn Hoa Thái U, lông mày như giãn ra, tiếp đó giang tay ôm nàng vào lòng, giơ tay khẽ vuốt mái tóc mượt của nàng: "Nàng có thể hiểu nỗi khổ tâm trong lòng ta, thật tốt biết bao. Thực ra đôi khi ta thực sự không biết mình có nên để nàng biết nhiều như vậy không nữa. Trước đây nàng hiểu lầm ta, là vì nàng không hiểu ta. Nhưng trong tương lai nếu nàng lại hiểu lầm ta lần nữa, thì rất có khả năng là do nàng quá hiểu ta...".

"Tại sao chàng lại nói vậy?"

"Không có gì, chi là ta linh cảm như vậy thôi."

Hoa Thái U gõ nhẹ vào trán Tiêu Mạc Dự: "Lại lên giọng văn nghệ sĩ đây mà? Đa sầu đa cảm, lo lắng không có được, có được rồi lại lo mất, không có bệnh rên rỉ ầm ĩ...

Tiêu Mạc Dự cúi đầu nói: "Lại lôi mấy thành ngữ chỉ có trong bụng nàng ra rồi, đừng giở trò nữa".

Chàng ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Khoản vốn ngoại ngạch đó chính xác có liên quan tới triều đình, hiện giờ ta chỉ có thể nói với nàng như vậy, toàn bộ số tiền đó được dùng vào mục đích chính đáng, hơn nữa hoàn toàn không phải để tranh quyền đoạt vị".

"Thích dùng vào đâu thì dùng vào đó thôi, thiếp cũng chẳng rảnh hơi mà quản."

Hoa Thái U gối đầu lên chân Tiêu Mạc Dự nói: "Bây giờ việc công đã xử lý xong xuôi, tới lúc bàn tới việc tư rồi nhi?".

Tiêu Mạc Dự đặt hai tay lên eo Hoa Thái U, rướn lông mày hỏi: "Nàng có việc riêng muốn làm sao? Vậy thì mau làm đi, đã muộn thế này rồi còn gì".

"Việc này chỉ có thế làm với chàng thôi!"

"Nàng muốn đi tản bộ trong đêm ngắm trăng sao chăng?" 

"Không phải vậy."

"Muốn ngâm thơ làm câu đối đánh đàn hay vẽ?"

"Cũng không phải."

"À, ta biết rồi, chắc nàng muốn cùng ta xem Xuân cung đồ.“ Nhưng Hạ tiên sinh lại vừa lấy đi rồi, hắn nói có một vài chỗ cần phải sửa lại đôi chút. Có điều ta có bản dành riêng cho nam nhân đấy, nàng muốn xem không?"

Hoa Thái U tức giận: "Chàng không quan tâm tới thiếp, thiếp không thích trong lòng chàng không có thiếp! Trời đất ơi mấy ngày gần đây thiếp chẳng biết phải sống thế nào nữa, hãy đề thiếp tự tìm cái chết đi!".

Tiêu Mạc Dự cố tỏ ra kinh ngạc: "Ái chà! Nàng nói vậy nghĩa là sao?"

"Thiếp bị người ta phá trinh, nhưng chàng chẳng hề kích động chút nào cả!"

"Ai nói nàng bị phá trinh vậy?"

"Hạ tiên sinh chứ còn ai nữa."

"Hắn nói gì ta cũng phải tin sao?"

"Hắn là người chuyên nghiệp, chàng dựa vào đâu không tin hắn?"

"Chuyên gia cũng có lúc không tin được."

Tiêu Mạc Dự giơ tay vuốt nhẹ đuôi lông mày đang dựng đứng lên của Hoa Thái U rồi nghiêm túc nói: "Đuôi lông mày của nàng rõ ràng đã thể hiện rõ, nàng vẫn còn trinh".

"Chàng nói vậy nghĩa là sao cơ?"

"Đuôi lông mày trơn tuột là phụ nữ, còn rối tung là còn trinh.“

"Thật à? Ai nói cho chàng vậy?"

"Đây là bí quyết lưu truyền của Tiêu gia, thử lần nào trúng phóc luôn!"

Hoa Thái U bị khuất phục hoàn toàn trước vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Mạc Dự, xém chút nữa phục sát đất trước con mắt tinh đời của liệt tổ liệt tông Tiêu gia. Để đúc kết ra bí quyết này, chắc hẳn đã phải ngắm nhìn không biết bao nhiêu cô nương đã có chồng ở trên đường...

Nàng thất thần suy nghĩ, thậm chí còn không nhận thấy lá cờ đang quấn trên người đã rơi xuống tự lúc nào, lộ ra chiếc yếm màu vàng hoa cải rực rỡ.

Tiêu Mạc Dự nóng má, đồng tử co lại, có điều thần thái vẫn như cũ: "Đêm khuya rồi, đi nghỉ đi!".

Hoa Thái U liêu xiêu trèo xuống, nàng vừa cúi đầu chợt nhận thấy bộ dạng nhếch nhác của mình, bất giác cảm thấy buồn tê tái.

Cho dù đã biết nàng không bị người ta làm gì, nhưng như nàng mới cảm thấy thất bại.  Lẽ nào bản thân không đủ sức hấp dẫn nên dưới bộ dạng như này mà vẫn không bị làm gì đó?

Hoa Thái U lau khô nước mắt, máu chiến lại sục sôỉ, nàng hầm hầm trở về phòng, lấy ra lọ thuốc xuân dược loại tốt nhất mà Hạ tiên sinh đưa cho, đổ nước pha trà, rồi lại hầm hầm tới thư phòng, vừa tới nơi sững người vì ngạc nhiên.

"Phong Diễm? Sao ngươi lại lới đây?"

"Cầu tiên sinh nói muốn tìm Tiêu công tử thương lượng chút việc, bà chủ cũng biết mà, hiện giowf các tỉ muộỉ đều đang ở thời kỳ bận rộn nhất, chỉ có mình ta do không nhìn thấy gã đàn ông nào vừa mắt nên mới nhàn rỗi, do vậy không dễ từ chối chạy tới đây một chuyến!"

"Việc gì mà phải bàn bạc lúc nửa đêm canh ba thế này?"

Tiêu Mạc Dự đã thắt áo choàng xong: "Về việc đăng ký vốn, ta đoán là Cầu tiên sinh sau khi quay về đã nghe thấy chị Tiền nhắc tới việc này, do vậy sốt sắng tới tìm ta thôi".

Hoa Thái U cố ghìm nỗí buồn trong lòng, nàng tiện tay để tách trà lên bàn.

Tiêu Mạc Dự sau khi ăn mặc chỉnh tề xong, vừa nhìn thấy bộ dạng thất thểu như gà chọi bị đá thua của Hoa Thái U, liền không nhịn được cười.

Chàng kéo nàng tới bên cửa, ghé sát vào tai nàng nói khẽ. "Cho dù ta làm bất kỳ việc gỉ, đều không muốn bị gián đoạn giữa chừng".

Hoa Thái U chớp chớp mắt, đột nhiên nàng như ngộ ra: "Từ lâu chàng đã biết tối nay phải ra ngoài, nên mới...".

"Dù biết nàng và gã đàn ông chưa xảy ra chuyện gì, có điều trước mặt ta nàng bất chấp tất cả chạy đuối theo gã, không những thế lại cô nam quả nử ở trong rừng cây lâu như vậy, ta há có thể dễ dàng tha cho nàng sao? Nhưng..“

Tiêu Mạc Dự khẽ cắn vào tai Hoa Thái U: "Ta thực sự không biết, nàng lại không chịu nổi tới vậy. Yên tâm đi, chờ sau khi ta quay lại nhất định sẽ bù đắp tới nơi tới chốn cho nàng, thậm chí còn chẳng bỏ phí một giây một phút nào kia...".

Tiêu Mạc Dự nối xong, liền bỏ đi với dáng vẻ phong lưu phóng khoáng.

Hoa Thái U nóng mặt với lời trêu đùa lưu manh của Tiêu Mạc Dự, nàng phóng như bay về phòng ngủ của mình.

Không ai chú ý tới Phong Diễm đuổi theo tới mức khát khô cổ, uống cạn luôn tách trà kia...

Màn đêm tĩnh mịch phủ xuống sơn trang.

Đột nhiên một cánh cửa buồng được mở ra, một bàn tay ngọc ngà thò ra, tủm lấy gã đàn ông đi ngang qua đó kéo vào bên trong.

Chỉ còn nghe thấy những tiếng rên rỉ, tiếng giằng co, tiếng quần áo bị xé rách, tiếp đó là tiếng thở hổn hển của nam nữ hòa vào nhau... Những âm thanh đó kéo dài mãi tới khi gà trống gáy sáng, vầng đông ửng hồng mới thôi.

Trong đêm hôm đó, chính xác có người bị gì đó, cũng chính xác đã có ai đó không còn là nam nhân trong trắng...
Bình Luận (0)
Comment