Du Thái Hoa

Chương 2

Type: Thanh Hoa

Tú bà lầu xanh thật ra là một nghề có hàm lượng chất xám rất cao, ngoài việc biết kinh doanh, thông thạo sổ sách, giỏi xử lý với quan hệ với mọi người ra, còn phải tiếp thu những khóa luận nghiệp vụ không định kỳ nữa.

Ví như mấy ngày gần đây, đầu óc của Hoa Thái U trở nên căng như dây đàn dưới sự điên cuồng công kích của Hạ tiên sinh.

Người này có sự nhạy cảm siêu việt đối với hướng đi phát triển của ngành, chàng ta luôn vẽ ra một loạt các chiêu trò mới lạ nhằm thu hút khách hàng. Không những thế, sự si mê và tinh thông của Hạ tiên sinh đối với kiến thức kinh doanh dường như khiến mọi nhân sĩ trong ngành toát mồ hôi hột.

Sau khi Tiêu Kim lầu mở cửa kinh doanh lại không lâu, đích thân Hoa Thái U đã có may mắn trải nghiệm điều này. Hạ tiên sinh mang tới cho nàng một tập tranh, Hoa Thái U vừa giở trang đầu tiên đã toát mồ hôi đầm đìa, nhưng lại nhanh chóng bị nhiệt độ cơ thể đột ngột tăng cao khiến lớp mồ hôi ấy nhanh chóng bốc hơi, rồi lưu lại mấy làn khói xanh cuồn cuộn nơi đỉnh đầu...

“ Đây là bộ ‘Xuân cung đô’ mà thuộc hạ đã phải kết hợp dường như tất cả bức tranh cùng loại lưu truyền ngoài đời, thêm vào đó các quan sát thực tiễn nhiều năm trở lại đây cùng tổng hợp những miêu tả từ chính miệng những người trong cuộc. Tuyệt đối có thể nói là bộ ‘Xuân cung đô’ toàn tập, với mức độ chuẩn xác và đầy đủ nhất trên đời.” Hạ tiên sinh hoàn toàn không nhận thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Hoa Thái U, vẫn tiếp tục giới thiệu tập tranh một cách nghiêm túc.

Hoa Thái U giơ tay bịt khuôn mặt lúc này đã đỏ lựng, yếu ớt ra lệnh: “ Mang đi, mau mang đi, ta đâu cần phải tiếp khách, xem chúng làm cái gì chứ?”

“ Làm bà chủ của Tiêu Kim lầu, bà có thể không cần phải đích thân trải nghiệm, nhưng nhất định phải có hiểu biết toàn diện về mọi thứ mình đang kinh doanh.”

“Ta... sao lại không hiểu chứ, cho dù đã bị chồng bỏ, ta cũng là gái đã có chồng.”

“Có chồng cũng chưa chắc là đã có kinh nghiệm về phương diện này.”

Hoa Thái U buông tay xuống, trừng mắt nhìn Hạ tiên sinh.

Hạ tiên sinh vẫn chất giọng học thuật nghiêm túc như trước nói: “ Theo phân tích của thuộc hạ, rất có khả năng chồng trước của bà chủ chính vì chưa xem qua Xuân cung đồ nên mới dẫn tới bi kịch là hiện tại bà chủ vẫn là gái trinh, từ đó có thể thấy tính quan trọng của việc phổ cập giáo dục nghệ thuật phòng the.”

Mắt Hoa Thái U giãn ra, ngạc nhiên nhìn Hạ tiên sinh.

Hạ tiên sinh cúi đầu, lạnh lùng đưa mắt nhìn Hoa Thái U giống như kẻ đồ tể đang đánh giá con mồi vậy: “Có còn là gái trinh hay không, thuộc hạ chỉ cần nhìn qua là có thể biết được rồi.”

“...”

Vậy là lần này do việc mở rộng lĩnh vực kinh doanh tiểu quan quán, Hạ tiên sinh lại một lần nữa chế ra một bộ Xuân cung đô mới còn vượt qua tá phẩm để đời nam nam xuân cung đô trước kia.

Sau một ngày vắt kiệt sức nghiên cứu bộ Xuân Cung Đô dưới sự giám sát của Hạ tiên sinh,Hoa Thái U mặt mũi tái xanh, mắt dại hẳn đi, bước chân chao đảo, lết tới ngồi đình vắng vẻ, yên tĩnh giữa hồ. Đột nhiên, nàng thấy người đàn ông đang cô đơn uống rượu ở dó.

Lúc này, mảnh trăng đang treo lơ lửng trên trời, không gian vắng vẻ văng vẳng tiếng huyên náo liên miên không dứt, xung quanh đình là màu nước đen kịt. Trong đình giờ chỉ còn lại hai người đang mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Người đàn ông đang ngồi dựa vào cột đình kia áo xắn cao, hai chân vắt chéo, ôm khư khư vò rượu trong tay. Trông bộ dạng như đã ngà ngà say nhưng ánh mắt lại tỉnh táo vô cùng.

Còn người phụ nữ đang đứng, y phục trang nhã, da trắng như tuyết, dáng người cao ráo, xem ra cũng xứng với hai chữ “ giai nhân”, có điều nét mặt, không hiểu sao lại tầm thường quá thể...

“Ngươi là ai?” Người đàn ông gằn giọng hỏi, giọng nói mang vẻ thô ráp mà rất ổn định, không phải ngữ điệu lè nhè của kẻ say rượu, bên trong còn hàm chứa khí thế uy nghiêm của một người đã quen với việc ra lệnh.

Hoa Thái U vừa nghe thấy vậy lại tiếc rẻ lắc đầu nguầy nguậy: “ Đáng tiếc thật, giọng nói có chút khiếm khuyết, không thích hợp với kiểu nam nhân làm ấm giường.”

Nàng vừa nói xong, hai cánh tay tay của người kia đã ghì chặt vào cằm nàng theo thế gọng kìm, không những thế, hành động của người đó còn nhanh tới mức nàng hoàn toàn không thể nhận thấy đối phương ra tay thế nào. Đến khi nàng kịp nhìn kĩ thì cả thân hình cường tráng đầy uy lực đã sừng sững đứng trước mặt nàng.

Theo bản năng của người học võ, Hoa Thái U không hề ngần ngại vung tay thọi một cú vào bụng người đó, cú ra đòn của nàng mạnh mẽ vô cùng, tuy không tự mong bảo vệ mình nhưng với mục đích lấy công đối công bắt đối phương phải thu tay lại. Chiêu này vừa đơn giản lại vừa thực dụng.

Người đó buông tay, lùi lại ngạc nhiên hỏi: “ Cô nương biết võ công sao?”

Hoa Thái U xoa xoa cái cằm nóng rát của mình đáp: “ Lẽ nào chỉ ngươi mới biết, còn ta không được biết sao.”

“Cô nương là người ở đây?”

“Không phải.”

“Vậy là kĩ nam mới tới?”

“ Con mắt nào của ngươi nhìn ta giống đàn ông vậy?”

“ Phụ nữ sao có đường quyền mạnh như vậy? Có điều ta thực sự không biết, kĩ nam bây giờ lại thịnh hành kiểu đóng giả gái.”

Hoa Thái U nheo nheo mắt đáp: “ Ngươi đang đùa bỡn ta phải không?”

Người đó cười một tiếng tiện tay ném vò rượu xuống hồ, chắp tay lại hỏi: “ Phải xưng hô cô nương thế nào đây?”

“ Cứ gọi ta là A Hoa.”

“ Giống hệt tên con chó nhà ta, để tránh nó để bụng, cô nương đành phải đổi tên vậy.’’

Hoa Thái U quay người định rời đi.

“ Nói đùa thôi mà, Hoa cô nương đừng giận...”

“ Hoa cô nương cái đồ thần kinh nha ngươi ấy...”

Người kia gật đầu cho là đúng: “ Cho nên ta mới nói cách xưng hô này không ổn.”

“...Thôi đi, cứ gọi ta là A Thái, lần này chắc không khiến chó mèo của nhà ngươi để bụng đâu nhỉ?”

“ Được A Thái. Ta họ Ngụy, tên Lưu.”

Người đàn ông vẫn từ tốn nói, sau đó đưa mắt nhìn mặt nàng, như thể đang trông mong điều gì.

Hoa Thái U nhếch mép vái chào: “ Thì ra là Ngụy công tử, hân hạnh.”

Ngụy Lưu chỉ rướn mày, không đáp lại.

Dáng người Ngụy Lưu cao to vạm vỡ, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, sống mũi thẳng, đôi mắt tinh anh. Áo quần xộc xệch cùng với mùi rượu thoang thoảng lại càng tăng thêm vẻ phóng khoáng, nam tính của người này.

Hoa Thái U nghĩ thầm, ng này quả là có tố chất để trở thành nam nhâm làm ấm giường trong tiểu quan quán của nàng.

Á... tên hạ tiên sinh chết tiệt! Một phụ nữ đoan chính như ta vậy mà đã bị ngươi đầu độc đến lú mất rồi.

Tuy bị sợ hết hồn trước hành động htu đột nhiên lao tới cây cột rồi đập đầu lia lịa lên đó, nhưng Ngụy Lưu vẫn giữ giọng khuyên nhủ bình tĩnh: “ Nếu cô nương muốn tìm đến cái chết, chi bằng cứ nhảy thẳng xuống hồ đi.”

“ Ta đâu có muốn chết, ta chỉ muốn tỉnh táo một chút, tống hết mọi thứ vớ vẩn kia ra khỏi đầu thôi mà.”

“ Vậy thì nhảy xuống hồ xem ra hiệu quả hơn đấy, để ta giúp cô nương.”

“Hả? Á...”

Kèm theo tiếng hét thất thanh là cột sóng xem ra còn lớn hơn mười mấy lần gợn sóng lúc ném vò rượu xuống lúc nãy, dập dềnh hồi lâu mới ngưng, cuối cùng mặt hồ cũng trở lại trạng thái phẳng lặng như ban đầu.

Hoa Thái U được Ngụy Lưu vớt lên từ đáy hồ lên dường như đã ngừng thở, mắt trợn ngược như cá ươn...

Ngụy Lưu đặt nàng nằm thẳng, nhanh như chớp điểm vô số huyệt, lúc này nước mới phun thành vòi qua miệng nàng, sau một hồi ho sặc sụa kinh thiên động địa cũng có thể coi như đã hoàn phục.

Vừa mở mắt ra, câu đầu tiên mà Hoa Thái U nghe thấy là: “ Tại sao cô nương không biết bơi?”

“...Sao ngươi không chết đi nhỉ?”

Lúc này cả người Ngụy Lưu cũng ướt nhèm nhẹp,chàng đưa tay đỡ Hoa Thái U ngồi dậy, khẽ vỗ vỗ vào lưng nàng để dễ thở hơn, cố gắng nén cười nói tiếp: “ Quả thực xin lỗi, ta cứ nghĩ cô nương biết bơi kìa, nếu không, chắc đã không đùa như thế này.”

“ Ngươi là bán tiên sao? Ngươi quen ta lắm hay sao? Dựa vào cái gì mà nghĩ ta biết bơi?”

“ Vùng Giang Nam sông nước mênh mang, mười người ở đó có tới tám chín người thông thạo sông nước, đâu có ngờ, cô nương vừa hay là trường hợp ngoại lệ đó.”

“ Ta từ nhỏ lớn lên ở vùng Mạc Bắc, nên...”

Hoa Thái U đột ngột ngừng lại theo bản năng, bỗng nhiên cảm thấy có gì không ổn liền hằn học vuốt mặt, nét mặt miễn cưỡng có thể coi là bình tĩnh: “ Làm sao ngươi biết ta từ đâu tới, rốt cuộc ngươi là ai?”

Ngụy Lưu cười, vừa định mở miệng, chợt nghe thấy tiếng sột soạt của quần áo, một người mặc bộ quần áo đen từ đầu tới chân, quỳ một chân cung kính nói: “ Bẩm thành chủ, đã điều tra xong rồi.”

“ Cho các ngươi về trước đi.”

“ Vâng.”

Thành chủ...

Ngụy Lưu năm nay hai mươi năm tuổi, là thành chủ mới nhậm chức của Ung thành, đồng thời cũng là con trưởng của lão thành chủ. Từ nhỏ, Ngụy Lưu đã ra ngoài theo học danh sư, nhưng sau khi học thành tài lại ngao du bốn biển nhiều năm không quay lại. Mãi sau khi lão thành chủ bệnh nặng sắp chết chàng mới về tới thành, đồng thời nhận chức đại ấn thành chủ ngay trước giường bệnh.

Trên đây là toàn bộ ấn tượng có liên quan tới người hiện giờ có thế lực lớn nhất ung thành xuất hiện trong đầu Hoa Thái U, dường như Cầu Tiên sinh đã kể nàng nghe vào ngày nào đó mấy tháng trước. Lúc đó, nàng cũng không để tâm, bởi nếu cần phải đi giao thiệp đã có người phụ trách việc đó, chẳng liên quan gì tới nàng cả, nên mắt trước mắt sau nàng đã quẳng thông tin kia xa tới hàng trăm nghìn dặm. Do vậy, lúc nghe đối phương tự xưng họ tên thì nàng không có phản ứng gì cả.

Tới lúc người áo đen biến mất chỉ trong một tiếng ‘soạt’ giống như lúc đến, thì Hoa Thái U mới kết thúc trạng thái ngỡ ngàng. Nàng lồm cồm đứng dậy, lui về phía sau nửa bước, cung kính hành lễ: “ Có mắt không nhận ra Ngụy thành chủ, quả thực thất kính.”

Ngụy Lưu cũng đứng dậy cùng nàng, phẩy tay, nửa cười nửa đùa: “ Bà chủ Hoa, ban nãy ta có phần đắc tội, xin đừng để bụng.”

Trong giọng điệu bình dị của người này vẫn phần nào lộ vẻ cao ngạo, dường như còn mang vẻ bề trên nhìn xuống, khiến Hoa Thái U- người vừa bị đùa ác xong cảm thấy không can tâm, nàng lạnh lùng nói: “ Chắc Ngụy thành chủ đang nói đùa rồi, đừng nói là vứt tiểu nữ xuống hồ, cho dù ngài cao hứng vứt dân nữ từ trên thành xuống, thì đối với dân nữ mà nói cũng là nể mặt lắm rồi. Có điều, lần sau nếu Ngụy thành chủ nổi hứng, mong thành chủ hãy tỏ rõ thân phận của mình, để dân nữ cũng như đám dân đen kia được chết rõ ràng, tránh khỏi cảm giác chết oan chết uổng, mang theo oán khi xuống hoàng tuyền.”

Toàn thân nàng ướt sũng, mấy lọn tóc dính bết trên má, sắc mặt nàng trở nên đôi chút khó coi dưới ánh trăng, thế nhưng vẻ điềm đạm mực thước trong lời nói, cử chỉ cũng như nét bực tức quật cường không hề che dấu trong ánh mắt lại vừa đủ để khiến vẻ nhếch nhác trên người nàng biến mất.

Ngụy Lưu hoàn toàn không để ý tới những lời lẽ sặc mùi châm chọc của nàng, trái lại còn cười to khen: “ Cô nương có một cái miệng sắc sảo quá đỗi. Cũng phải thôi, mọi việc xảy ra hôm nay cơ bản là lỗi của ta, mong bà chủ Hoa rộng lượng, thứ cho ta tội đường đột giai nhân!”.

Tục ngữ nói chí phải, không ai đánh người đang cười, huống hồ người này lại thuộc loại người ghê gớm nắm quyền sinh quyền sát trong tay, càng đáng nói hơn là người này còn xuống nước chủ động xin lỗi nữa chứ.

Hoa Thái U ngay lập tức thay đổi bộ dạng hiền lành, cực kỳ khiêm tốn đáp: “ Ngụy thành chủ quá lời rồi, nói đúng ra là do dân nữ vô duyên vô cớ phá hỏng không gian thanh tĩnh của ngài, gây ra một loạt các hiểu lầm sau này. Cho nên kẻ trông mong được rộng lượng tha thứ là dân nữ mới đúng.”

“ Được rồi, được rồi! Cả hai ta không nên tiếp tục giành lỗi về mình nữa, xem như đã hòa rồi nhé!”

“ Xin tuân theo ý của Ngụy thành chủ!”

Ngụy Lưu xua xua tay: “ Nói thật nhé, ta thực sự không thích nghe kiểu xưng hô này, từ nay về sau, ngươi cứ gọi tên tục của ta, Thường Ly, còn ta sẽ vẫn gọi ngươi là A Thái.”

Giọng điệu ra lệnh không còn nghi ngờ gì nữa trong giọng điệu của Ngụy Lưu khiến Hoa Thái U thầm bĩu môi, tuy vậy vẫn lực bất tòng tâm giả đò cười theo a dua. Nghĩ một lát, nàng nói tiếp: “ Có một vấn đề vẫn mong được ngài giải đáp, ngay từ đầu ngài đã biết dân nữ là ai rồi phải không? Tại sao ngài nhận ra dân nữ vậy?”

“ Tiêu Kim lầu là hộ nộp thuế lớn nhất của Ung thành, việc đại sự như đổi chủ thế này, đương nhiên cũng khiến quan phủ phải lưu tâm ít nhiều. Tuy cô nương luôn là người giấu mặt sau cánh gà, nhưng bức ảnh chân dung của cô nương đã được bày sẵn trên bàn của ta vào ngày thứ hai cô nương làm chủ ở đấy rồi. Và đây cũng là lý do tại sao ta biết cô nương đến từ Giang Nam. Đương nhiên, đó chỉ là sự điều tra lấy lệ mà thôi, việc điều tra này chỉ đề cập tới những thông tin cực kỳ đơn giản, cô nương hoàn toàn không cần phải lo lắng về những bí mật không thể nói cho người khác rơi vào tay của ta”.

“... Vậy tại sao ngài lại cố ý giấu thân phận đối với dân nữ?”

“ Đâu có, ta đã báo tên hiệu nghiêm chỉnh ngay từ đầu rồi kia mà.”

Ngụy Lưu không nén được thở dài một tiếng: “Chỉ tiếc là, tên của ta không lọt vào nhãn quang của cô nương mà thôi”.

Hoa Thái U nghĩ lại thấy đúng là có chuyện này, nàng ho khan một tiếng, mặt nóng bừng đáp: “ Dân nữ chỉ là không ngờ lại tương ngộ với Ngụy thành chủ trong hoàn cảnh này, nhất thời không phản ứng kịp.”

“ Thực ra thấy bà chủ Hoa không nhận ra ta, ta lại thấy vui trong lòng, có thể vứt bỏ thân phận của bản thân để tương giao với bà chủ Hoa xem ra cũng là chuyện vô cùng thú vị”.

Ngụy Lưu vảy nước trên quần áo, trông động tác của người này vô cùng khí thế: “ Có điều nếu bà chủ Hoa không muốn giao thiệp với người khác bằng thân phận thật của mình, ta cũng chỉ còn cách bày tỏ sự công bằng của mình theo cách riêng. Do vậy, ta mới vứt bà chủ Hoa xuống hồ đó”.

“... Hai sự việc này có gì liên quan với nhau chứ?”

Ngụy Lưu tiếp tục thản nhiên nói tiếp: “ Bởi vì ta dùng tên thật, do vậy không muốn bà chủ Hoa dùng tên giả bôi bác. Ngoài ra, A Hoa đúng là tên con chó nhà ta, hai ngày trước vừa sinh một ổ chó con, nếu bà chủ Hoa không tin, hẹn hôm khác tới nhà ta xem”.

“ Không cần đâu, không cần đâu, dân nữ nào dám hoài nghi lời nói của Ngụy thành chủ chứ?”

Hoa Thái U lắc đầu nói tiếp: “ Nhưng Ngụy thành chủ không sợ dân nữ lại tiếp tục tạo ra một cái tên giả khác sao?”

“ Vậy thì chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, bà chủ Hoa sẽ bị ta chọc tức tới mức tâm tư nhiễu loạn, ngoài tên thật ra chẳng còn nghĩ được gì khác”.

“...”

Ngụy Lưu ngước nhìn Hoa Thái U, gật đầu, tiếp đó gằn giọng nhấn mạnh: “Ta nói qua rồi, bà chủ Hoa phải gọi ta là Thường Ly”.

Hoa Thái U cười trêu: “Tên của ngươi cũng thú vị thật đấy. Vì không giữ lại nên mới cách xa đúng không?”

Tận sâu trong đáy mắt Ngụy Lưu như tối sầm lại, tiếp đó vung tay áo khẽ đáp: “Khi xưa cái tên này do cha ta tùy ý đặt cho vui, nào có ý nghĩa xa xôi nào đâu? Huống hồ, cho dù giữ lại, chưa chắc không rời xa”.

Hoa Thái U sững người trong giây lát, giơ tay day nhẹ chóp mũi hơi bị tắc, rồi quay người rảo bước.

Ngụy Lưu nhìn theo hình bóng mong manh của nàng, trên nét mặt thoáng xuất hiện vẻ trêu chọc, tiếp đó rảo bước theo sau.

Ngày hôm sau Hoa Thái U đổ bệnh, cảm lạnh, sốt, ho, hắt xì, ngày hè nóng nực nhưng toàn thân ớn lạnh, cuộn mình trong chăn dày vẫn run lẩy bẩy. Việc này khiến nàng cảm thấy vô cùng nhục nhã với cơ thể trước đây lúc nào nàng cũng cho là của người học võ như mình.

Có lẽ là do đã lâu không bị ốm nên một khi bệnh lại như dời núi lấp biển, liên miên không dứt thế này. Trận ốm đáng ra chỉ là chút cảm phong hàn không đáng kể, thế mà dây dưa kéo dài tới mười mấy hôm mới bắt đầu đỡ.

Trong thời gian đó, các cô nương đang nổi ở Tiêu Kim lầu đều đã lũ lượt tơi thăm, vừa tặng đồ bồi bổ vừa ngồi nói chuyện với bà chủ Hoa một hồi. Mấy tay quản sự cũng lần lượt bớt chút thời gian, lục tục ghé qua, có điều người nào người nấy đều đến tay không, đến cả chút quà hỏi thăm khách sáo cũng bỏ qua. Duy nhất người được mệnh danh là Đại hà tiện- chị Tiền còn tiện tay lấy đi một củ sâm mà người khác biếu, nói là Hoa Thái U lần này hư nhược không được bồi bổ quá mức, do vậy không phù hợp để uống sâm, dù gì để ở đó cũng lãng phí, thôi thì mang chút tiền mặt tới, xem ra thực tế hơn...

Mấy ngày đầu, Hoa Thái U sốt li bì, sau này khi đã hạ sốt rồi thì cảm thấy người mệt mỏi, cứ ở lì trong phòng của mình ngắm bướm bay rập rờn bên hoa, lắng nghe tiếng trống tiếng nhạc vui vẻ bên ngoài.

Cuối ngày, nàng chán nản lười biếng nằm trên chiếc giường đặt ngoài hành lang ngắm mặt trời dần chuyển sang màu cam đỏ giống như màu lòng trứng gà, dường như hôm nay đã có cảm giác thèm ăn, chi bằng bữa tối dùng món trứng ốt lết kết hợp với rau ghém. Lúc nàng đang ăn, chợt nghe thấy một giọng nói quen quen cất lên: “A Thái, tinh thần ngươi xem ra cũng không đến nỗi tệ”.

Hoa Thái U nghiến răng cào mạnh hai cái vào tay vịn ghế nằm hai cái, ngay lập tức đon đả cười giả tạo: “Không biết ngọn gió nào đưa thành chủ đại nhân của chúng ta tới đây vậy?”

“ Hả?”

Ngụy Lưu chỉ khẽ hừ một tiếng, đã khiến Hoa Thái U thay đổi sang bộ dạng hoảng hốt như ngộ ra điều gì, nàng cười rồi gõ nhẹ vào đầu: “Đáng đánh, đáng đánh thật, lại đãng trí rồi, tại sao lại quên lời dặn của thành chủ... à không phải, lời dặn của Thường Ly đại nhân chứ? Chắc chắn là do sốt cao lú lẫn mất, xin đại nhân đừng trách, đừng trách nha!”.

“Dẹp luôn hai chữ đại nhân đi!” Ngụy Lưu trầm giọng nhắc nhưng sau đó lại cười ngay: “Ta nhận ra là, bà chủ Hoa đang tố cáo ta đúng không?”

“Trời ơi, sao ngài nói thế? Dân nữ tuyệt không có ý đó.”

Hao Thái U vừa nói vừa định lên giọng gọi mấy a hoàn đang sắc thuốc phía sau sân tới đón khách, nhưng bị Ngụy Lưu nhanh ý chặn lại: “Không cần phiền phức vậy đâu, ta ngồi đây một lát rồi đi. Huống hồ...”

Trong tiếng cười của Ngụy Lưu pha lẫn vẻ gian trá: “Ta và bà chủ Hoa giống nhau đều thích hưởng thụ cuộc sống đơn điệu không ai nhận ra, thực sự không mong muốn chỉ một phút lỡ miệng của bà chủ Hoa mà trở thành đối tượng bị quây lại chỉ chỏ bình luận.”

Miệng Hoa Thái U bất giác giật mấy cái, nàng đành tự mình ra tay: “Vậy vừa hay dân nữ vừa pha một ấm trà vẫn chưa uống, nếu ngài không chê thì hãy uống tạm một chén được không?”

“Đồ cất trữ của A Thái tất cả là của quý, ta sao có thể ghét bỏ chứ?”

“ Không dám nhận là của quý, đồ thật trăm phần trăm, nếu giả sẽ cho đổi lại.”

Hoa Thái U mời Ngụy Lưu ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn ngọc ở trong sân, tiếp đó giơ ấm trà sứ có thể coi là vật thượng phẩm rồi châm trà cho hai người: “Có điều, e là không hợp khẩu vị của người cao quý như ngài thôi, nếu không thích thì đừng nên miễn cưỡng, thể diện của dân nữ không đáng tiền bằng sự ngon miệng của ngài đâu”.

Ngụy Lưu không tỏ rõ thái độ ngước mắt nhìn Hoa Thái U, tiếp đó đưa ly trà lên mũi ngửi, nhấp một ngụm nhỏ, cười bình luận: “Quả nhiên là trà ướp hương hoa, thơm dịu nho nhã rất giống với phong vị của Giang Nam”.

“Dân nữ chỉ tiên tay ngắt một ít cánh hoa ướp vào trong trà, cũng chẳng cầu kì lắm. Trà ướp hương hoa đúng chất nên là...”

Hoa Thái U dừng một lát, trước mặt nàng bỗng dưng thoáng qua hình bóng thanh niên trẻ áo xanh gần như cố chấp so đo xem loại hoa nào có thể kết hợp được với loại hoa nào, mỗi loại hoa đều phải đồng hạng, cho dù chỉ kém hơn chút xíu cũng không được. Cho tới lúc pha xong, người ấy cũng làm giống như Ngụy Lưu ngửi trước uống sau rồi mới bình phẩm.

“Trà ướp hương hoa thật sự phải như thế nào kia?”

Câu hỏi của Ngụy Lưu ngay lập tức kéo Hoa Thái U trở lại thực tế, nàng bưng cốc nhấp hai nhụm rồi trả lời bâng quơ: “Thực ra dân nữ cũng không nói rõ được, khi nào đại nhân rảnh đích thân đi Giang Nam một chuyến, sẽ có cơ hội thưởng thức thôi.”

“Chỉ e là cho dù tới đó rồi, cũng chưa chắc có thể thưởng thức được thứ trà như lời bà chủ Hoa nói mà thôi.”

Ngụy Lưu cười nhạt rồi chuyển chủ đề: “Từ lâu đã định tới thăm bà chủ Hoa, chỉ là mấy ngày này việc công bừa bộn quá, mãi tới hôm nay mới rảnh, vẫn mong bà chủ Hoa đừng trách nha”.

Lúc này Hoa Thái U càng trở nên hiền lành cung kính, nàng khẽ cong người nói: “Dân nữ nào có tài đức gì mà dám nhận sự nhớ nhung của ngài chứ”.

Ngụy Lưu bất lực thở dài than: “Được rồi, được rồi, mục đích của ta chủ yếu là tới xin lỗi. Nếu không phải vì ta, chắc bà chủ Hoa đã không gặp trận ốm oan uổng thế này. Để bày tỏ sự hối lỗi chân thành của ta, bà chủ Hoa có việc gì muốn nhờ cứ nói ra”.

“Vậy thì...” Hoa Thái U kéo dài giọng, tiếp đó cươì tươi nói: “Ngài nói như vậy, hóa ra lại biến dân nữ thành kẻ hẹp hòi. Thực ra việc này đâu có liên quan gì tới ngài, chắc là do không hợp thủy thổ mà thôi, do vậy mới dính chút nước lạnh giữa hè mà đã ốm dặt dẹo thế này, làm như thể đại tiểu thư yểu điệu không bằng.”

“Phương bắc không giống với Giang Nam, tuy là mùa hè nhưng rất dễ bị khí lạnh xâm nhập. Lẽ nào bà chủ Hoa sau khi về không uống ngay bát canh gừng trừ hàn khí sao?”

“ Lúc đó nghĩ rằng chắc chẳng vấn đề gì, nên thay quần áo xong liền đi ngủ.”

Sắc mặt Ngụy Lưu sầm lại: “Đám hầu gái bên cạnh bà chủ Hoa làm việc thế nào vậy?”

Hoa Thái U kỳ quặc quay sang lườm Ngụy Lưu một cái: “Dân nữ vốn không quen người khác hầu hạ, huống hồ lúc đó đã khuya lắm rồi, đám hầu gái đều đã đi nghỉ nên không tới làm phiền họ. Sao vậy, ngài muốn đích thân dạy dỗ chúng sao? Vậy dân nữ xin nhắc nhở một chút, người ở đây không sánh được với đám người biết phép tắc tiến lui trong phủ của ngài, ngộ nhỡ có điểm gì mạo phạm, vẫn mong ngài rộng lượng bỏ qua cho”.

Ngụy Lưu đặt cốc xuống, nghiêng người nhìn Hoa Thái U, trong giọng nói rõ ràng lộ vẻ không vui mặc dù đã cố kìm nén: “A Thái à, nàng có ý đối địch với tất cả người trong quan phủ sao? Hay chỉ chĩa mũi nhọn vào một mình ta thôi?”

Ánh chiều tà chiếu xiên xuống mặt đất, mọi đường nét trên gương mặt Ngụy Lưu đều nghiêm nghị lạnh lùng, kết hợp với chòm râu dưới cằm càng khiến Ngụy Lưu trở nên cứng rắn giống như chính con người của mình vậy. Chất vải áo đen cực mỏng, cùng dây buộc tóc cùng màu, mái tóc đen nhánh xõa trên vai rất vào nếp, không hề rối chút nào.

Hoa Thái U giật mình kinh sợ, tự nhận thấy mình quá tùy tiện. Một người nắm quyền sinh quyền sát trong tay thế này, làm sao có thể chỉ vì một phút cao hứng hoặc vì một mục đích nào khác mà hòa nhã vui vẻ thậm chí cúi mình, tất cả chỉ là tạm thời mà thôi. Nếu vì điều này mà đắc ý tới mức quên mất tất thảy mọi chuyện, cứ tưởng mình đủ tư cách tùy tiện nói cười với người ta thậm chí còn làm mình làm mẩy. Tất cả những hành vi trên đều đúng là tự tìm đến cái chết.

Tuy bản thân nàng cũng cảm thấy bực bội phần nào với trận ốm không đâu vào đâu này, nhưng với tính nết từ trước tới giờ của mình thì căn bản không tới mức phẫn nộ như vậy, khiến người khác khó lòng chấp nhận như thế. Sở dĩ nàng bực tức như vậy, rốt cuộc vẫn là do Liễu Âm, nhạc sư bị viên quan tam phẩm làm nhục, người thanh niên trong trắng đó, người mà cô dù đã chết rồi vẫn phải chịu sự nghi ngờ vô lý cùng điều tra lên xuống nhiều lần mãi không chịu buông tha...

“Dân nữ cũng biết mình như vậy không nên chút nào, có điều trong lòng không biết tại sao luôn cảm thấy ấm ức khó tả...”

Hoa Thái U ngay lập tức điều chỉnh tâm trạng với thái độ nhũn nhặn, trên mặt xuất hiện vẻ đau khổ, khiến gương mặt tiều tụy sau khi ốm dậy của nàng càng thêm phần yếu đuối, đáng thương: “Hãy cứ coi như đó là những lời nói sảng khi dân nữ sốt cao chưa hạ, ngài chớ so đo tính toán với dân nữ nhé.”

Ngụy Lưu thấy bộ dạng Hoa Thái U thế này, cũng nhanh chóng thu lại nét mặt không vui vừa nãy, nhũn nhặn nói tiếp: “Bà chủ Hoa là vì Mã Võ, nên mới có thành kiến với mọi người trong giới quan phủ, đặc biệt là khi đối mặt với ta- vị quan lớn nhất ở đây, nên nàng có thái độ chống đối đúng không?”

Ngón tay mở nắp ly trà của Hoa Thái U khẽ run lên, nàng thầm hít một hơi dài, cười méo mó phân bua: “Đúng là chẳng có gì giấu được mắt của ngài.”

“ Đây chính là cái gọi là con sâu làm rầu nồi canh đúng không?” Ngụy Lưu lắc lắc đầu: “Mã Võ làm ra những việc xấu xa thế này, quả thực đáng chết. Mà sự thật là hắn đã chết rồi, quan phủ cũng không hề bao che. Không những thế, toàn bộ thanh danh bê bối sau cái chết của hắn đã gần như dẫn tới việc mất hết thể diện quan phủ, lẽ nào những liên đới này còn chưa đủ đền mạng cuar tên nhạc sư nhỏ nhoi kia hay sao?”

Khi nói tới những lời cuối cùng, giọng của Ngụy Lưu trầm xuống, trên khuôn mặt dường như không có bất bỳ cảm xúc gì nhưng ánh mắt lại sau xa khó hiểu, điều này lại khiến tay Hoa Thái U run lên lần nữa.

Nàng nhìn xuống không nói không rằng, Ngụy Lưu cũng không nói tiếp nữa, sau khi nâng cốc trà lên nhấp một ngụm liền đặt xuống đứng dậy: “Nói tóm lại, việc này đã kết thúc. Mong bà chủ Hoa giữ gìn sức khỏe, mấy ngày nữa ta lại ghé thăm.”

Nói rồi, Ngụy Lưu chẳng để ý tới vẻ ngỡ ngàng trên gương mặt của Hoa Thái U, khệnh khạng bỏ đi.

Nhìn theo bóng hình cao lớn biến mất trong giây lát, Hoa Thái U chỉ còn biết ôm đầu rên rỉ: “Có nhầm không vậy? Vẫn tới sao?”

Ngụy Lưu vừa đi chưa lâu, Cầu tiên sinh đã lắc lư bước vào, tiện tay vỗ vào đầu Hoa Thái U lúc này đang dở sống dở chết: “Thành chủ đại nhân làm gì bà chủ vậy?”

“Tại sao chỉ có thể là anh ta làm gì ta, mà không thể là ta làm gì anh ấy hả?”

“Bởi vì kẻ yếu đuối đâu địch được với kẻ mạnh, dân không đấu lại được với quan, cho nên bà chủ chỉ có thể ngoan ngoãn bị người ta làm, chứ hoàn toàn không thể làm gì với người ta.”

“Bình thường ngươi cũng dùng giọng điệu chó chết thế này ra để giao tiếp với người khác sao?”

“Đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy, vốn là kỹ năng cơ bản trong nghề chúng ta.”

“...Dù gì ta cũng là bà chủ của ngươi, sao dám mắng ta là ma hả?”

Cầu tiên sinh phảy tay áo, ngồi xuống cười rồi nói tiếp: “Xem ra thành chủ đại nhân rất quan tâm đến bà chủ đó, bỏ hết cả đám tùy tùng một mình tới đây gặp gỡ người đẹp.”

“Nể tình ngươi gọi ta là người đẹp nên không so đo tính toán với ngươi nữa.”

Hoa Thái U ngồi chống cằm: “Họ vẫn đang điều tra vụ việc đó sao? Đã kết thúc chưa vậy? Chết đã chết rồi...”

“Dù sao cũng là một vị quan tam phẩm, làm gì có chuyện chết không rõ ràng chứ.”

“Có gì không rõ ràng chứ? Lẽ nào còn muốn điều tra ra kết quả một người quên mình vì đất nước mới được sao? Hơn nữa điều tra án đã có bổ khoái công môn, đâu có cần thành chủ đại nhân đích thân xuất mã chứ? Theo ta thì căn bản chính là lấy danh nghĩa điều tra vụ án để hưởng thụ phong lưu mà thôi! À, đúng rồi, họ có quịt nợ gì ở Tiêu Kim lầu không vậy?”

Cầu tiên sinh bất giác cười to thành tiếng: “Trên đời này có hai loại tiền không quỵt được, một là tiền của người chết, loại còn lại chính là tiền chi trả của khách mua hoa. Yên tâm đi, đã thanh toán ngay rồi.”

“Thế thì tốt..” Hoa Thái U có phần không yên tâm thở dài một tiếng than: “Ta cảm thấy, dường như gã này biết chúng ta ngầm đối phó với cái chết của tay họ Mã kia, không những thế, điệu bộ còn rất không vui nữa kìa.”

“Biết là chuyện đương nhiên, không vui cũng là chuyện bình thường thôi. Nếu chẳng biết tý nào về những việc này, hoặc giả khồng hề để ý đối với việc làm của chúng ta mới không bình thường, hoặc có thể nói vị thành chủ mới nhậm chức quá hồ đồ rồi. Vụ việc này dù sao cũng không liên quan đến thể diện của quan phủ mà, lần này Tiêu Kim lầu chúng ta đúng là vuốt mặt không nể mũi.”

“Liệu có vấn đề gì không?” Hoa Thái U ngay lập tức tự nói mình: “Đều trách ta cả, chỉ vì một phút nghĩa khí, mới gây ra chuyện này liên lụy tới Tiêu Kim lầu, sau này bị chèn ép, soi xét, vậy thì tội của ta quá lớn rồi.”

Cầu tiên sinh nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt u sầu: “Thí chủ thực sự quan tâm tới sự phát triển thăng trầm của Tiêu Kim lầu sao?”

Hoa Thái U sững người: “Đương nhiên quan tâm chứ, nói gì thì nói Tiêu Kim lầu cũng là sản nghiệp của ta mà”.

“Nếu vậy thì…”

Đột nhiên Cầu tiên sinh cười cười rất thêm hiểm: “Hôm nay vừa hay tâm trạng rất tuyệt, thuộc hạ sẽ phân tích một chút tình thế trước mắt cho bà chỉ Hoa nhé! Tên Mã Võ kia nắm giữ trong tay năm vạn quân hộ vệ, từ trước tới giờ luôn tự cao vĩ đại công của mình, coi trời bằng vung, xem ra còn chẳng coi lão thành chủ ra cái thá gì, huống hồ là vị thành chủ mới từ nhỏ đã xa nhà kia. Có điều tên này vừa hay lại chết đúng thời điểm bàn giao nhiệm kỳ mới giữa lão thành chủ và con trai ông ta. Do vậy chuyện này khó tránh khỏi có phần li kì.”

“Ý của ngươi là, có người hoài nghi là do thành chủ mới ra tay?”

“Không loại trừ khả năng trên. Dù sao thì bất kể việc gì luôn có khả năng xảy ra, thông thường nếu không có bằng chứng gì thì sẽ nhanh chóng dẹp yên thôi. Còn về thành chủ mới của chúng ta, thì còn có thể thấy rõ sự tranh đấu giữa các quan viên dưới tay từ sự việc này, đã tới mức không cần phải che giấu nữa. Thứ nhất, từ tốc độ thu thập chứng cứ tới xét nghiệm tử thi và cuối cùng là kết thúc vụ án nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi, điều này chứng tỏ sự trung thành của Lục Phiến môn với thành chủ đại nhân. Thứ hai, chúng ta chẳng qua chỉ đưa ra mấy khổ chủ đã từng bị Mã Võ ức hiếp, vậy mà văn võ cả thành có tới một nửa cùng nhau xông lên tấn công hắn, cuối cùng đã đuổi được nhà họ Mã về phía cổng thành. Những việc này chí ít có thể nói lên một điều, có người muốn có được binh quyền trong tay Mã Võ, đồng thời còn muốn nhổ cỏ nhổ tận gốc nữa kìa.”

Hoa Thái U há hốc mồm ra nghe: “Nếu nói như vậy, chúng ta há chẳng phải tòng phạm? Ôi giời, không được rồi!”. Nói rồi nàng tức giận đập bàn rồi đứng phắt dậy hỏi: “Ngươi có ý gì, lẽ nào ngươi cũng cho là Liễu Âm chịu sự điều khiển của người khác sao?”

Cầu tiên sinh hứ một tiếng: “Thảo luận chuyện thâm thúy thế này với đàn bà, không những thế lại là đàn bà nóng tính đúng là thất sách. Trên đời này có một chiêu gọi là thừa cơ phát động phản kháng, bà chủ hiểu không vậy?”

Hoa Thái U cười ngượng nói: “Ta chẳng qua là nhất thời xúc động thôi mà! Cho nên, đám người đó chỉ là lợi dụng chuyện này làm lý do, còn chúng ta thì chỉ đổ thêm dầu vào lửa giúp họ một tay, đúng không?”

“Về cơ bản là như vậy, đương nhiên mọi tấm màn nhơ bẩn của chốn quan trường thuộc hạ đây không gì là không rõ, chỉ sợ là còn có nội tình che giấu sâu xa hơn mà thôi. Thôi thì sau này cũng đành phải đi một bước tính một bước.”

Cầu tiên sinh ngay lập tức thay đổi thần sắc đoan trang: “Nói với bà chỉ nhiều như vậy, thực ra chính là muốn nhắc nhở một điều, mấy ngày gần đây thành chủ đại nhân kéo theo thuộc hạ thân tín ra vào Tiêu Kim lầu liên tục, tiếp xúc với những cô nương dường như trước đây đều có qua lại, không những thế còn có quan hệ rất tốt với Liễu Âm. Tuy không ai biết bà chủ có giao tình với Liễu Âm từ lúc nào, nhưng thái độ được biểu hiện ra trong sự việc này của bà chủ đã đủ để có thể chứng minh quan hệ giữa hai người không đơn giản, trái lại còn rất sâu đậm. Điều quan trọng nhất là, dường như thành chủ hơi nghi ngờ về lai lịch của Liễu Âm.”

“Cho nên mới cố ý tới tiếp cận ta...”

Hoa Thái U khổ sở phân bua: “Ta với liễu âm chẳng qua có duyên gặp mặt mà thôi, làm gì có quan hệ sâu đậm gì chớ, đúng là oan uổng.”

Cầu tiên sinh cười: “Sợ gì chứ, cây ngay không sợ chết đứng. Bọn họ lăn lộn ở đây mấy ngày rồi dường như vẫn chưa điều tra ra chuyện gì, tại hạ cho là thành chủ đại nhân đã phần nào gạt bỏ nghi ngờ, hoặc có lẽ đã điều tra theo hướng khác rồi.”

“Gì kia? Vừa rồi hắn còn nói vụ việc này đã chấm dứt rồi mà.”

Hoa Thái U nghĩ một lát, tiếp đó lại ôm đầu gào to: “Đã kết thúc rồi, vậy tại sao còn tới làm phiền ta nữa chứ?”

Cầu tiên sinh nửa đùa nửa thật nhìn nàng: “Hay là thành chủ đại nhân có ý gì với bà chủ?”

“Thành chủ và tú bà sao? Hìhì, ngươi cũng hài hước thật đó!”

“Được rồi, những gì tại hạ nên nói cũng nói hết rồi, việc tiếp theo bà chủ hãy tự mình nghiên cứu đi.”

Hoa Thái vội vàng kéo ống tay Cầu tiên sinh đang đứng dậy định đi: “Ngươi hãy tỏ ra nghĩa khí một chút được không? Ngươi kể cho ta nhiều chuyện đáng sợ như vậy, tại sao có thể đứng dậy bỏ đi được chứ? Ta phải làm sao để ứng phó với hắn đây?”

Cầu tiên sinh đáp lại thản nhiên: “Cố mà cơ trí lên thôi.”

“...Ngươi nghĩ ta là Tỷ Can, còn có Thất khiếu linh lung tâm(*) sao?”

(*) Tỷ Can: là một nhân vật lịch sử nổi tiếng thời nhà Thương. Người ta đồn rằng tim ông ta có bảy lỗ.

Cầu tiên sinh xoa xoa đầu Hoa Thái U giống như đối đãi với tiểu muội: “Bà chủ dù sao cũng là tú bà của lầu xanh lớn nhất của Ung thành này, phải sống với đàn ông thế nào, lẽ nào còn phải hỏi người khác sao? Hay là để lão Hạ đến dạy bà chủ nhỉ?”

Hoa Thái U sợ tới mức run lẩy bẩy, cầu tiên sinh rút tay áo đứng lên bỏ đi.

Mấy ngày trôi qua, quả nhiên Ngụy Lưu lại tới thật.

Điều khiến Hoa Thái U muốn khóc mà khóc không nổi chính là về sau cứ cách hai ba ngày, vị nhân huynh này lại ghé thăm một lần. Nói thực thì cũng chẳng làm gì, chẳng qua cũng chỉ uống trà, nói chuyện hoặc bốn mắt nhìn nhau thẫn thờ, những chủ đề giao tiếp đều là những thứ vớ vẩn không quan trọng. Sau những lần như vậy, mức độ thông tỏ đường ngang ngõ tắt thân xuất quỷ nhập của Ngụy Lưu đạt tới mức như nhà hàng xóm mấy năm thường xuyên sang nhà nhau chơi, bất cứ nơi nào bất cứ nơi đâu, chỉ cần muốn tới thì sẽ tới.

Còn Hoa Thái U thì cũng chuyển từ trạng thái phòng bị lúc ban đầu sang trạng thái cởi mở hơn. Thỉnh thoảng còn cảm thấy vui những lúc ở bên cạnh vị thành chủ mới này.

Quan hệ giữa họ cứ qua lại như vậy hơn một tháng, có vẻ như tương đối hòa hợp.

Ngày hôm nay, Ngụy Lưu lại tới Tiêu Kim lầu, đề xuất tranh thủ mùa hè nóng nực đang tạm lui, ra ngoại thành thưởng thức cảnh đẹp. Hoa Thái U từ sau khi trở thành tú bà quả thực chưa từng đi chơi ở đâu nên lập tức đồng ý.

Hai người sánh vai nhau vừa ra khỏi cửa, bỗng một giọng nói vô cùng chấn động vọng tới bên tai: “Hoa...Cải...Dầu”.
Bình Luận (0)
Comment