Du Thái Hoa

Chương 23

Bất ly

Trước khi mười sáu tuổi, tôi là thiên kim phủ Thừa tướng. Sau khi mười sáu tuổi, tôi trở thành phu nhân Định quốc công.

Hai thân phận này đối với tôi mà nói hoàn toàn chẳng có khác biệt gì lớn, chẳng qua chỉ là dời từ nhà này sang nhà khác mà thôi, từ cô gái trong khuê phòng biến thành người phụ nữ hỗ trợ phu quân dạy dỗ con cái.

Từ nhỏ nhất cử nhất động của tôi đều tuân theo tiêu chuẩn nghiêm khắc, không thể có bất kỳ lời nói hay hành động không hợp quy định, thậm chí có thể nói khi khóc cũng quy định chỉ được rơi bao nhiêu giọt lệ.

Trước khi xuất giá, tôi đã từng đi qua một rừng mai ở bên ngoài thành, ở nơi đó, tôi đã làm một việc can đảm nhất đời mình.

Tôi đã yêu một người đàn ông, một người đàn ông chỉ có duyên gặp gỡ ba lần, tôi muốn đi theo người đó tới tận chân trời góc bể làm vợ người đó.

Sau dó, mong ước trên rốt cuộc chỉ là giấc mộng mãi mãi không thể thực hiện được.

Giữa tôi và người đó bị ngăn cách bởi rất nhiều thứ, khiến linh cảm giữa chúng tôi không đủ mạnh để vượt qua những rào cản này.

Người đó ra đi, không bao giờ quay lại. Chỉ để lại cho tôi một cánh hoa mai đỏ, cùng mùi hương mãi không phai nhòa, đó là mùi vị băng tuyết, là sự thuần khiết bao phủ thiên dịa lúc chia tay.

Ba tháng sau, tôi đội mũ phượng cùng váy áo cưới, trở thành tân nương của người khác.

Không phải người đó, người này rốt cuộc là ai, đã không còn quan trọng nữa.

Tôi chôn cất mối tình của bản thân, tiếp tục cuộc đời của mình.

Phu quân của tôi là Định quốc công nắm triều chính, đây là một cuộc hôn nhân chính trị, đôi bên đều hiểu rất rõ.

Trong đêm tân hôn, chúng tôi bình tĩnh hành lễ phu thê. Ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện bên cạnh không có ai, tôi nhắm mắt lại nghĩ, thậm chí hoàn toàn không nhớ nổi dáng vẻ khuôn mặt của người đàn ông tối qua.

Lúc gặp lại khi trong phủ đã đã lên đèn.

Nhìn người đàn ông tuấn tú gọi mình là phu nhân, tôi hơi bất ngờ vì chàng lại trẻ như vậy.

Chắc mẹ tôi đã từng nói qua tình hình của tư gia của chàng với tôi, nhung tối chỉ nghe cho xong chuyện rồi liền quên ngay. Tôi còn cho là, người có được quyền thế như vậy ắt phải là một lão già tứ ngũ tuần, đâu ngờ, lại là thanh niên phơi phới thế kia.

Chả trách, phụ thân tôi sốt sắng kết đồng minh với người này, người như thế này nếu là địch, chắc chắn sẽ lả một sự việc rất đáng sợ. 

Do vậy, tôi nên cảm thấy vinh hạnh về bản thân đã có thể dốc sức cho gia tộc mới phải?

Tôi cười đáp lễ, dịu dàng gọi chàng một tiếng phu quân.

Từ đó trở đi, chàng là phu quân tôi là thê tử, đây chính là gia đình của nửa đời sau của tôi.

Cuộc sống sau đó yên bình mà phẳng lặng. Tuy mới thành thân nhưng giữa chúng tôi không xảy ra bất kỳ một va chạm nào thường gặp ở các đôi phu thê mới sống với nhau, chúng tôi có phần nào giống như đôi vợ chồng già đã sống bên nhau nhiều năm vậy.

Đôi bên đều giữ kẽ, nhường nhịn lẫn nhau, thực sự đã làm được kính trọng nhau như khách. Tôi rất hài lòng với cục diện này, bởi vì đây là cuộc sống tôi từng quen thuộc, cũng giống như cuộc sống của cha mẹ tôi, cũng giống như mọi cuộc hôn nhân trong đại gia tộc chúng tôi vậy. Những gì tôi phải làm, chỉ là dựa theo sự giáo huấn từ nhỏ đi tiếp một cách máy móc.

Ban ngày, chàng lên trường, tôi quản gia. Ban tối, chàng làm việc trong thư phòng, tôi làm những việc may vá. Đêm khuya, cả hai đi ngủ.

Hằng ngày chàng có rất nhiều việc phải làm, thỉnh thoảng còn phải đi tiếp khách, nhưng chàng không uống rượu bao giờ. Ngoài việc công quan trọng, dường như ngày nào chàng cũng về nhà ăn cơm, nếu về muộn quá, thì nghỉ luôn trong thư phòng, không tới làm phiền tôi.

Chàng ít nói, tôi cũng không nhiều lời, cho nên sống cùng nhau, phần lớn cả haí đều yên lặng. Có điều hoàn toàn không cảm thấy gượng gạo khó ở, trái lại còn thấy dễ chịu. Không ai nhắc tới nửa câu về cuộc sống của nhau trước khi thành thân, chúng tôi chưa từng hẹn trước, nhưng giống như ngầm cam kết.

Tôi tin chắc rằng, trong lòng chàng vẫn có một khoảng trống mãi mãi dành cho một người.

Bởi vì mỗi năm cứ tới đầu xuân, chàng đều một mình mang theo bầu rượu đi tới nông trang bên ngoài thành ở cả nửa ngày. Lúc quay về quần áo chàng thường dính nhiều cánh hoa vàng, rất nhỏ không nổi bật, cũng chẳng có mùi thơm.

Người hầu trong phủ sau khi nghe tôi miêu tả, đều nói đó là Hoa cải dầu.

Lần đầu tiên nhìn thấy phu quân của mình kiệu một cô bé con lên cổ, tôi chính xác giật nảy mình. Không chì bởi sự khác biệt về hình tượng rõ rệt ở chàng, mà là vì nụ cười trên khuôn mặt chàng, nụ cười thoải mái không kiêng dè, nụ cười xuất phát từ con tim.

Chàng thậm chí còn cười ít hơn cả nói, thỉnh thoảng có cười, cũng rất hời hợt. Ban đầu tôi còn cho rằng, có lẽ chàng giống mình, lúc nhỏ đã chịu sự giáo dục nghiêm khắc dẫn tới từ lâu đã không còn nhớ phải làm thế nào mới có thể khóc to cười lớn nữa, phải làm thế nào mới bộc lộ được tâm trạng chân thật của mình.

Thì ra, không phải chàng không nhớ, mà là chàng không muốn.

Con bé cùng đại ca của nó là một cặp sinh đôi, cả hai đều thông minh đáng yêu khiến ai nhìn thấy cũng yêu mến. Năm nào chúng cũng từ Giang Nam lên kinh thành ở mấy tháng, bầu bạn với hoàng đế nhỏ tuổi.

Khoảng thời gian này, phu quân thường ở lại dừng bữa trong cung. Nghe nói là do ba đứa trẻ quấn lấy chàng, không cho chàng đi.

Sau này, chàng bắt đầu nói nhiều với tôi hơn một chút, chủ đề chủ yếu là về bọn trẻ. Người được chàng nói nhiều nhất chính là cô bé tên là Nguyệt Nguyệt kia, chủ yếu là nó nghịch ngợm thế nào, đã gây ra họa gì...

Những lúc thế này, chàng thường mỉm cười, thỉnh thoảng còn bật cười sảng khoải nữa, giọng nói chàng lúc đó rất trầm ấm, dễ nghe vô cùng.

Có thể dễ dàng nhận thấy, chàng thích bọn trẻ tự đáy lòng. Nếu đó là cốt nhục của chàng, liệu chàng có càng vui không?

Nửa năm sau khi kết hôn, tôi cũng mang bầu.

Mùa đông năm đó, chàng bế con trai vừa chào đời, ngắm nghía tỉ mẩn một hồi, do dự một lát, cuối cùng không ghìm được bồn chồn hỏi tôi: "Mặt của đứa bé này tại sao lại đo đỏ, nhăn nhúm như vậy nhỉ, ta còn nhớ bọn trẻ Tuế Tuế Nguyệt Nguyệt có như thế đâu! Có cần mời đại phu tới khám không đây?".

Lúc đó, tôi đã bật cười thành tiếng.

Bên ngoài trời lại đổ tuyết, chỉ trong nháy mắt đã biến cả thế giới thành một màu trắng bạc.

Tôi không có thời gian rảnh để đi thưởng thức vẻ thuần khiết đó, bởi vì con trai tè ướt đẫm một mảng áo trước ngực cha nó, tôi đang vội vàng tìm một bộ đồ khác để thay cho chồng đang vội lên triều.

Tiếng cười pha lẫn tiếng mắng yêu của người đàn ông, tiếng trẻ con lèo nhèo khóc lóc, rồi sự ra ra vào vào của người hầu, trong lúc bận rộn, trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác trước đây chưa từng xuất hiện, tôi nghĩ đó là sự yên lòng.

Năm năm sau, đứa con thứ hai chào đời.

Nếu chỉ đơn giản như vậy, thì cũng đành. Đằng này chàng còn yêu cầu đứa lớn mọi sự đều phải nhường đệ đệ của nó, phải giúp đỡ đệ đệ, bảo vệ đệ đệ, lúc nào trong đầu nó cũng đinh ninh câu "Huynh trưởng như cha”.

Có điều với đứa trẻ mới mấy tuổi như vậy, làm sao có thể hà khắc như vậy. Chính vì điều này, tôi và chàng không biết đã tranh cãi bao nhiêu lần.

Đúng vậy, không biết bắt đầu từ khi nào, giữa hai chúng tôi đã xuất hiện đấu khẩu, giận dỗi, giống như bao cặp phu thê bình thường khác.

Mấy năm nữa lại trôi qua, hai đứa con của chúng tôi lần lượt đi học. Bình thường chúng rất ít khi về nhà, cuối cùng tôi cũng được yên tĩnh.

Sau khi hoàng đế nắm quyền, phu quân được giải phóng, cũng nhàn nhã hơn nhiều.

Mùa xuân năm nay, phu quân đột nhiên nổi hứng, quyết định đưa tôi đi chu du cho thanh thản.

Chúng tôi tiến về phía nam, tới một thành nhỏ ở Giang Nam.          

Phong cảnh nơi này rất đẹp, chúng tôi vừa đi vừa ngắm cảnh, còn chẳng hề hay biết trời đã tối dần.

Lúc mặt trời sắp lặn, đột nhiên nghe thấy một khúc nhạc du dương, chúng tôi đưa mắt nhìn về phía tiếng nhạc, thì thấy một phụ nữ trung niên xinh dẹp đang dựa vào lan can độc tấu.

Không ngờ ở nơi nhỏ bé thế nàỵ, lại có thể nghe thấy khúc nhạc thanh nhã là vậy. Tôi nghe mê say, tới lúc khúc nhạc kết thúc, tôi định quay ra cùng chồng bình phẩm một hồi, chợt phát hiện bên cạnh mình không có ai.

Tôi vội vàng đi tìm, tới lúc mặt trời mặt trăng giao nhau, tôi mới tìm được chàng.

Một dải Hoa cải dầu trải dài tới tận chân trời, một màu vàng lấp lóa dưới ánh trăng, có điều chẳng có chút mùi hương nào cả.

Chàng lặng lẽ đứng đó, đối mặt với ruộng hoa xoay lưng về phía tôi.

Không biết do ánh sáng không tốt hay do tôi hoa mắt nữa, cái lưng trước giờ luôn thẳng như đao của chàng dường như hơi gù.

Là do tiếng tiêu đó, đã phá tan sự phòng bị của chàng, để sống lưng của chàng...

Đây chính là nơi trước đó chàng thường qua lại, không ai có thể bước vào.

Cũng giống như cánh hoa mai trong túi thơm luôn bên người của tôi, cũng từ trước tới giờ chưa từng cho người khác thấy vậy.

Tôi lặng lẽ xoay người, rồi một mình trở về nhà trọ.

Lúc bình mình, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, nhưng dường như những bước chân này vô cùng mệt mỏi.

Tôi mở cửa phòng, đón chàng vào, tiếp đó lấy khăn mặt lau những giọt sương vương trên tóc mai chàng, tôi chẳng hỏi chàng gì cả.

Chàng nhìn thấy giường đệm phẳng phiu, lộ vẻ ái ngại tiếp đó nắm tay tôi, nhưng cũng không nói gì.

Tôi cười, chàng cũng cười, khẽ kéo tôi vào lòng.

Được làm thê tử của chàng, sinh con cho chàng, được cùng sống tới khi đầu bạc với chàng, tôi đã thấy mãn nguyện lắm rồi.

Ngụy Lưu, phu quân của tôi.

HẾT
Bình Luận (0)
Comment