Du Thế

Chương 14

máu ác nghiệt xông lên trời ai có thể nén xuống, quản kêu đi tương dẫn xe lang.

dòng máu ác nghiệt dâng tận trời ai có thể nén xuống, gọi người tìm kiếm người bán hàng rong

"Tiên sinh..."

Âu Dương Vô Cữu bất đắc dĩ rút rút khóe miệng.

Trước mặt người nam nhân cường đại này, hắn từng tự mình thử nghiệm qua. Lồng ngực xé toạc ra, xương sườn bẻ gẫy, bị người đào móc tim nỗi đau đớn này tuyệt đối không phải con người có thể chịu nổi. 

Nếu đổi lại người khác, chỉ sợ sớm đã bị dọa đến phát điên. Nhưng mà dù vậy, hắn như cũ chắn ở trước người Thiên Ki, cho dù sau đó có thể sẽ lại bị moi tim vỡ ruột, hay là ngay cả đầu đều bị vặn hái xuống đi chăng nữa. 

Thiên Ki trong lòng cũng vô cùng khẩn trương. Cũng không phải bởi vì trước mặt Long đế phương Nam khiến người khác sinh ra sợ hãi, mà chính là vì hắn biết, hiện giờ ở cùng một chỗ với Ứng Long, còn có Thiên Xu! 

Nếu để cho hắn nhìn thấy Âu Dương Vô Cữu sỡ hữu ma lực có thể gây họa cho người đời, chỉ sợ không nói hai lời, trực tiếp tiêu diệt.

Ứng Long thấy hắn nhìn chung quanh, một câu vạch trần: "Đừng lo lắng, lúc này Thiên Xu đi vắng."

Thiên Ki nghe vậy tuy rằng chỉ hơi chút thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong đầu lúc này loé lên, Ứng Long đột nhiên xuất hiện, cũng không biết có cái chủ ý gì. Người nam nhân này quá mức nguy hiểm, cũng không phải là bởi vì hắn cường đại, mà bởi vì vận số toàn bộ thế gian này ngay cả thiên mệnh cũng có thể sửa đổi, nhân vật khủng bố như thế, cho dù biết hắn mất đi thân thể, Thiên Ki cũng không dám khinh thường.

Trước mặt hai người một bộ trận địa sẵn sàng đón địch, so sánh cùng nhìn Ứng Long lại có vẻ thoải mái tự tại.

Đôi con ngươi màu vàng đồng chậm rãi quan sát Thiên Ki hoàn toàn bị ngăn ở phía sau Âu Dương Vô Cữu: "Người không có tim có thể luyện thành thân ma. Bổn tọa giúp ngươi thành ma, vì sao còn chưa tới tạ ơn?"

Thiên Ki nghe vậy kinh ngạc: "Ngươi nói cái gì?!"

Chợt nghe Ứng Long nhẹ nhàng giảng giải: "Con người còn quả tim, vốn là trở ngại lớn nhất cho việc thành ma. Nhưng người muốn thành ma giả, phần lớn đều là tự mình móc tim ra."

Thiên Ki bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau khi trở về từ tỏa yêu tháp, Âu Dương Vô Cữu chẳng những không bị tổn hại gì, ngược lại ma tức tăng nhiều, luôn luôn tìm không ra lý do, không ngờ thì ra là như vậy! 

Hắn lo lắng nhìn lại Âu Dương Vô Cữu, đã thấy thân thể nam nhân kia thoạt nhìn thì rất bình tĩnh nhưng bên ngoài bắt đầu tràn ra một tầng mỏng huyết quang!

Ứng Long thấy thế cười một tiếng: "Bất quá bổn tọa có ý tốt, nhưng mà không được cảm kích rồi!"

Thiên Ki tiến lên một bước, hừ một tiếng: "Lời ấy sai rồi, dưới gầm trời này những thứ cưỡng chế tặng cho thật sự là có ý tốt? Long quân không phải quá là đảo lộn trái phải đi." Hắn mặc dù pháp thuật nông cạn, nhưng cũng không có nghĩa là có thể nhìn đối phương trêu chọc mà giữ im lặng.

Ứng Long lại không cảm thấy hắn gây gỗ, ý cười bên khóe miệng càng ngày càng thâm sâu, quả thật làm cho người ta nghiến răng.

"Lộc Tồn tinh quân, hay là ngươi không nhìn ra, bổn tọa dùng tay đào tim bất quá chỉ là phần nhạc dạo hay sao?" Trường bào đen tuyền hóa ra thành vụn cát, mảng tối đen bao phủ ở trong sương phòng, ngay cả ánh sáng rỡ lọt qua lỗ hổng nơi vách tường rách xuyên vào ban nãy cũng không có cách nào sáng lên một vùng hắc ám, "Người khiến cho hắn thành ma... Là ngươi."

"Câm miệng!!"

"Phanh!!! ——" cái bàn tròn với chén bát bên trên nháy mắt bị Âu Dương Vô Cữu một chưởng đánh tới vỡ nát, hóa thành bột mịn biến mất tăm hơi. Lúc này khuôn mặt thật thà phúc hậu lộ ra nét hung tợn dữ dội như ma quỷ, đầu ngón tay bốc thẳng lên ma khí đỏ tươi.

Hắn làm sao mà không biết chính mình vì sao thành ma?!

Không sai, từ khi mất đi trái tim, hắn đã biết.

Tâm Ma vốn là bởi vì chấp niệm mà sinh, chấp niệm càng sâu, ma lực càng mạnh mẽ.

Chấp niệm của hắn, không phải bởi vì quyền thế, không phải bởi vì tiền tài, mà chỉ bởi vì Thiên Ki.

Nhưng mà tiên cùng ma, vốn là mãi mãi là sự tồn tại đối lập.

Trong người mình ma lực càng ngày càng cường lớn mạnh, ở cùng Lộc Tồn tinh quân Thiên Ki càng ngày càng bị thúc ép hiện rõ sự đối lập đầy nguy hiểm. Mỗi khi nghĩ tới chuyện Thiên Ki có thể bỏ hắn mà đi, trong lồng ngực ma tức bị đè ép càng ngày càng nặng, hận không thể hủy đi nhân gian, máu nhuộm tam giới.

Kể từ đó, giống như tuần hoàn ác tính*, rồi lại không thể khống chế.

(sự việc biến chuyển liên tục ngày càng xấu)

Nhưng chính là hắn không muốn để cho Thiên Ki biết, sợ hắn sẽ lo lắng, sợ hắn sẽ càng thấy gay go, cho nên tính toán buông bỏ hết thảy, đi tiên sơn lánh đời. 

Chỉ cần hắn không gây họa cho thế nhân, chỉ cần hắn không để lại dấu vết về sự tồn tại của mình, thì cũng không có người sẽ nghĩ tới chuyện hai người bọn họ Thần Ma khác biệt, cũng sẽ không để cho những tiên nhân vì lý do này muốn bọn họ phải tách ra.

Chính là Ứng Long chỉ cần một câu nói lại dễ dàng toàn cho toàn bộ cố gắng của hắn từ trước cho tới nay hoàn toàn bị hủy diệt sạch sẽ. 

Giờ phút này trong lòng Âu Dương Vô Cữu sát tính dâng trào, thậm chí khó có thể tự mình điều khiển loại thô bạo mãnh liệt kêu gào phải hủy diệt hết thảy mọi thứ.

"Cần gì phải đi tới nước này?"

Ứng Long tán thưởng tên nam tử dưới phàm càng ngày càng lợi hại so với lần trước giao thủ càng mạnh hơn gấp bội phần.

"Ngươi là loài người thành ma thể ngàn năm hiếm có, dòng máu ác nghiệt tự nhiên. Nếu gặp vật ngăn trở, cần gì phải lui bước tránh đi?" Sát ý nhuộm máu thế gian, chỉ có kẻ nào từng là chúa tể sinh linh, vương giả đứng trên cao khinh thường nhìn xuống muôn vạn sinh linh nhỏ bé mới có thể tàn nhẫn vô tình như thế, "Gặp thần, giết thần. Gặp Phật, giết Phật."

Dưới đáy mắt huyết quang bùng cháy càng ngày càng đỏ thẳm, nam nhân trước mặt giống như nhìn rõ ràng mảng tối đen âm u dưới đáy lòng sâu tận của hắn, gằn từng tiếng, làm hắn tận lực ẩn nhẫn phút chốc hóa thành hư ảo.

"Nếu ngươi muốn chính là tiên nhân này..." Đôi mắt vàng đồng lấp lánh dừng ở trên ở thân thể đơn bạc của Thiên Ki, "Thì hủy xương mổ hồn, nuốt máu thịt này, cắt gãy mệnh tinh này. Khiến hắn không thê nhập vào luân hồi, không thể về thiên đạo, như vậy... Hắn liền chỉ có thể thuộc về duy nhất mình ngươi, tam giới lục đạo, cũng không có ai có thể đem hai người các ngươi tách rời."

Hắn làm sao mà không muốn?!

Làm sao lại không muốn triệt triệt để để có được vì sao thuộc sở hữu riêng mỗi một mình hắn?!

Âu Dương Vô Cữu chỉ cảm thấy cả người huyết mạch sôi trào, dòng máu kia không phải máu của hắn, cũng có vô số dòng máu ác nghiệt vô tội chết ở trên tay hắn không thể nhập vào vòng luân hồi, kêu gào lên như biển máu ngập trời, muốn hắn hoàn toàn chôn vùi.

Xiết chặt nắm tay móng tay dài sắc nhọn găm vào trong thịt, mắt thấy một khắc này không thể khống chế được nữa, bỗng nhiên mu bàn tay cảm giác một cảm xúc quen thuộc một cái chạm nhẹ, hệt như phép màu lọc sạch cõi lòng, so sánh với ma tức mạnh mẽ dâng trào cuồn cuộn ngất trời kia, bất quá chỉ như một khe suối cạn. Nhưng mà chính là chỗ lực lượng nhỏ bé tựa hồ không đáng kể này, lại làm cho hắn cảm thấy tâm linh thanh thản.

Trăm điều mê hoặc, có thể cuối cùng chỉ có một đạo lý.

Hắn không có khả năng thương tổn tiên sinh, không phải sao?

Ánh mắt đỏ tươi chậm rãi đóng kín, lần thứ hai khi hắn mở ra cũng là lúc, đã khôi phục một mảnh trong suốt.

Thiên Ki lo lắng đứng ở ngay trước mắt, Âu Dương Vô Cữu nâng tay nhẹ nhàng phủ ở gò mà của hắn, giọng nói tràn ngập áy náy: "Khiến cho ngươi lo lắng..."

"Ta đúng là tinh quân trên thiên thượng." Có lẽ phiền muộn hắn luôn luôn đem toàn bộ mọi thứ ôm đồm ở trên người ngăn cách hết thảy những thứ không tốt không để cho hắn nhìn thấy, có thể càng nhiều hơn chính là thương tiếc người nam nhân này tận lực chấp nhất đấu tranh với dục niệm, "Ngươi không cần lo lắng những việc không có. Ai dám đối nghịch với người chưởng quản vận tài trên trời đất này? Tiên quan đó không phải muốn từ nay về sau ngày ngày cuộc sống dưới thế gian không hương khói nhang đèn, nhà cửa vắng vẻ lạnh ngắt đấy chứ?"

Pháp thuật của hắn có lẽ không mạnh, nhưng cũng không có nghĩa hắn là một vị thần tiên dễ dàng chịu người khi dễ. Lộc Tồn tinh quân Thiên Ki, chủ quản vận tài từ thiên thượng cho tới nhân gian, là tinh quân cát tinh chói lóa, là ngọn lửa giảm điều hung rủi, có thể bồi đắp tài sản vô số. 

Dù cho thần tiên trên trời cao pháp thuật so với hắn cao hơn rất nhiều, nhưng cho tới bây giờ cũng phải nhượng bộ ba phần lễ. Nói trắng ra là, cho dù là Đại La Kim Tiên, cũng khó tránh khỏi vụ Phật dựa vào kim trang!(tiền vàng nhang khói) Người nào tình nguyện Tiên Cung miếu đạo quán điện thờ khấn nhà mình trở thành nơi nơi ngói bể tường vỡ, trong đỉnh(vạc) không khói?

Sắc bén tầm mắt liếc về phía người khởi xướng ra mọi chuyện kia: "Bất quá lời này của Ứng Long Vương nghe qua thật sự là rất có đạo lý, bổn quân khi nào trở về nhất định sẽ phải cùng khôi thủ xem xét nghiên cứu cặn kẽ. Nếu quả thật khả thi, nhất định sẽ cảm tạ ơn điển của Long Vương!"

Ngụ ý đó chính là mỗi một hành động một việc làm của Ứng Long mới vừa rồi thúc dục ma tâm sẽ trình bày lại cho người đứng đầu là Thiên Xu. Hắn không làm gì được Ứng Long, không có nghĩa là không ai có thể áp chế được Long đế phương Nam hung hăng càn quấy này! 

"A, ha ha ha..."

Ứng Long nghe vậy lại không cảm thấy hắn đang gây gổ, thật ra giống như nghe được chuyện cười cực kỳ thú vị cười dài không dứt.

Mà Âu Dương Vô Cữu ngưng mắt nhìn dừng ở trên người tiên sinh quản thu chi khí phách nhà hắn, khóe miệng không khỏi nhếch lên độ cong, không tiếng động nở nụ cười.

Là hắn nghĩ quá nhiều rồi, tinh quân nhà hắn sao có thể đem thân ma là hắn đây trị triệt để, làm sao sẽ để cho người ta khi dễ chứ?

Trong tiếng cười, cát đen âm u bao phủ chậm rãi tán đi, bên ngoài ánh sáng rực rỡ một lần nữa chiếu rọi vào căn phòng, tuy nói chung quanh một mảnh tàn loạn, nhưng ít hơn vài phần âm u dày đặc lúc trước.

Chờ đợi tiếng cười chậm rãi ngừng lại, Ứng Long lần thứ hai nhìn về phía Âu Dương Vô Cữu ánh mắt nhiều hơn một tia tán thưởng: "Không sai, người có thể khống chế ma tâm, ngay cả trong Ma Vực cũng không có được mấy người. Bằng khả năng của ngươi, rất xứng đáng với vị trí Ma Tôn." Trên trời dưới đất, có thể được vị Long Vương Nam Cực này tán thưởng một câu ngay cả tiên nhân đều không để vào mắt này, chỉ sợ cũng thật sự là không nhiều.

Âu Dương Vô Cữu tuy lòng trống trải, bụng có thể chống thuyền, giờ phút này cũng không thể thể nói ra lời cảm kích.

Nói cái gì mà luyện ma tâm, làm Ma Tôn, hắn hiện tại thầm nghĩ tìm chỗ không người quấy rầy an vui cùng với tiên sinh nhà hắn. Thế tục lộn xộn đủ cho hắn buồn bực khó nhịn, khống chế ma tính lại càng gian nan.

Ứng Long mỉm cười: "Bổn tọa biết, một vị Ma Tôn từng bỏ chức vị nhập thế, hiện giờ còn đang lưu lại ở thế gian, vẫn chưa kinh động tới thiên nhân."

Thiên Ki hai mắt tỏa sáng, nhưng lập tức bày ra biểu tình hoài nghi. Cũng không cần phải hoài nghi lời nói của Ứng Long, hắn đã là Long thần thượng cổ, lại từng đứng đầu yêu vực, biết được việc bên trong Ma giới cũng không kỳ quái. 

Có thể coi là biết rõ, vị yêu Long bụng dạ khó lường lúc này mỗi lần có ý tốt nói cho biết một chuyện gì đó cũng không phải là chuyện tốt lành gì cả đi?

Nhưng vì tránh cho Âu Dương Vô Cữu không tới nổi nhập ma bị mất bản tính, Thiên Ki vẫn là nhẫn nại, hỏi: "Xin hỏi Long Vương, tiền nhiệm Ma Tôn hiện giờ ở chỗ nào?"

Ứng Long thật hiếm khi không có tiếp tục làm khó dễ: "Ẩn ngầm nơi mảnh ruộng, kín đáo thì ở thị (chợ). Rời Vũ Lăng sẽ thấy chợ, nếu thấy dẫn xa có người bán lụa, chính là người đó."

*dẫn: dẫn (đơn vị đo chiều dài thời xưa của Trung Quốc, mười trượng là một dẫn, 15 dẫn là một dặm)

------------

Tiền Tôn chủ Ma giới ở thế gian mở gian hàng mua bán?!

Thiên Ki nghe vậy trên mặt lại càng không tin.

Ứng Long lại không để ý tới hắn có tin hay là không, thân hình cao lớn đột nhiên mở hồ hóa thành mảng cát đen, xẹt ngang trời mà đi, chỉ để lại một câu: "Chính là hai ngàn năm trước từng gặp, cũng không biết hiện giờ còn ở hay là đã rời đi mất rồi..."

"..."

Hai ngàn năm?! Thiên Ki nghiến răng nghiến lợi trừng mắt cát đen đã vút đi xa.

Chỉ riêng Âu Dương Vô Cữu sắc mặt lộ vẻ vui mừng, kéo Thiên Ki: "Chúng ta lập tức đi Vũ Lăng!"

"Ngươi sao biết Ma Tôn kia còn đang Vũ Lăng? Hai ngàn năm, sớm đã chuyển đi chỗ khác. Huống chi cho dù còn ở đó, Vũ Lăng rộng lớn, người mở gian hàng mua bán nhiều không kể xiết, làm sao mà tìm được?"

Âu Dương Vô Cữu nở nụ cười: "Nếu muốn tìm yêu kiếm tiên, ta đương nhiên không thểm tìm thấy được, nhưng nếu như người muốn tìm chính là một người phường chợ mua bán thì không ai có thể so được với Võ Lâm minh chủ có thể hiệu lệnh năm tông mười ba phái tám mươi mốt cửa."

"Ngươi không phải nói muốn thoái vị sao?"

"Chỉ cần còn chưa mở đại hội võ lâm, ta vẫn là võ lâm minh chủ, Phượng Tam không chừng còn có thể đốt pháo ăn mừng..." Nghĩ đến bộ dáng Phượng Tam bị nhóm võ lâm danh môn nhắc tới nhắc lui đau đầu nóng mình quả thật đáng thương, Âu Dương Vô Cữu lại cảm thấy buồn cười. Một khi đã như vậy, việc truyền ngôi liền tiếp tục chậm lại một chút, dù sao chức vị minh chủ này hắn sớm muộn gì vẫn có thể đá văng được.

Thấy Thiên Ki vẫn đang do dự, Âu Dương Vô Cữu dứt khoát ôm hông của hắn: "Tiên sinh chúng ta vẫn là mau nhanh đi thôi! Những thứ kia đều đã đập nát. Nếu tìm không được người bọn hắn sẽ đi tìm Phượng Tam đòi nợ." Nói xong liền thi triển khinh công nhảy ra ngoài, Thiên Ki nhìn thấy hài cốt lộn xộn một đống trên đất còn có vách tường bị oanh tạc ra một cái lỗ thủng, phỏng chừng còn phải bồi không ít ngân lượng, cũng không có phản đối, tùy theo hắn rời khỏi tửu lâu.

Hết đợt này đến đợt khác trên nóc nhà bóng người nhẹ nhàng vụt ra dần dần rời xa, trên đường người phố vốn không phát hiện thấy gì khác lạ, chợt nghe giữa không trung đột nhiên vang lên một tiếng hét to ngập tràn sự tức giận.

"Năm trăm lượng bạc bao hết lầu Nhạc Dương không phải là bị mất trắng?!!"
Bình Luận (0)
Comment