“Là cậu?”
Khâu Phương nhìn thấy Trần Đình, lắp bắp kinh hãi.
Trần Đình lẳng lặng nhìn, mãi đến khi đối phương không được tự nhiên mà cúi đầu.
“Khụ, cậu, cậu có khỏe không?” Trầm lặng một lúc lâu sau, Khâu Phương cúi đầu lắp bắp hỏi han.
Trần Đình không nói gì, chỉ nhìn hắn.
Khâu Phương càng mất tự nhiên. Sau khi hắn ngồi tù không còn ai đến thăm hắn nữa. Hắn cho rằng cả đời này cũng không có người tới thăm, càng không ngờ Trần Đình sẽ đến. Hắn nghĩ cho dù quỷ hồn của cha Trần Đình có tới, Trần Đình cũng tuyệt đối sẽ không.
Khâu Phương hối hận sao? Hắn không phải là một kẻ biết hối hận, nhưng hắn vẫn nhịn không được cảm thấy có lỗi với Trần Đình.
Trần Đình nhìn thiếu niên đã cao hơn so với mình ở trước mặt, cho dù ở trong lao, cho dù biểu cảm có chút không được tự nhiên, cái loại cảm giác kiêu ngạo không phục cùng phản loạn từ trong xương tủy này vẫn phi thường mạnh mẽ, mãnh liệt như cũ.
Y biết người này giết cha của y. Tội danh là ngộ sát. Y không biết hắn và cha mình trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, cũng không muốn biết. Y chỉ biết mình đã học được hận thù.
Cha y phản bội mẹ, y cũng chưa sinh ra cái loại hận ý sâu sắc như thế này, chỉ có chán ghét và phản cảm. Nhưng mà đối với người này, lần đầu tiên y cảm nhận được mùi vị hận thù.
Trần Đình đứng lên.
Khâu Phương ngẩng đầu nói rất nhanh: “Tôi biết trong nhà của cậu có tiền, khi đó tôi làm thịt tên khốn kiếp kia, tôi…Tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi thành phố này, tôi không biết trong nhà cậu đang lo liệu tang sự, tôi cũng không biết cha cậu… Ách, lúc ấy tôi rất cuống, tại cậu nói cậu không có tiền, còn dùng giọng điệu hung bạo như vậy, tôi một mạch quýnh lên mới động thủ đánh cậu.”
Trần Đình không quay đầu lại.
Khâu Phương cũng đứng lên, vốn đối với việc Trần Đình tới thăm hắn còn rất cao hứng, nhưng mà vừa thấy đối phương lãnh đạm như vậy, tính nóng nảy đặc hữu ở tuổi này lại xông ra.
“Nè! Cậu bị cái quái gì vậy? Không phải chỉ đánh cậu một chút thôi sao? Tôi cũng đâu có thật sự lấy tiền của cậu đâu, chẳng phải giờ cậu vẫn ổn đó sao? Bày ra cái bộ mặt gì vậy? Hừ!”
Cơ thể Trần Đình không thể ức chế run lên một chút, cũng không quay đầu lại, nhấc chân rời khỏi cái nơi khiến cho y muốn nôn này.
Khâu Phương còn muốn nói tiếp cái gì đó, đột nhiên phát hiện tư thế bước đi của Trần Đình dường như có chút bất thường. Nhìn kỹ mới phát hiện đùi phải của y hình như có hơi bất tiện, đi lại có vẻ chậm chạp.
Có chuyện gì vậy?
Trong đầu Khâu Phương có thứ gì đó hiện lên, dường như trong lúc hắn đánh nhau với Trần Đình thì đá vào đầu gối y một cước. Sau đó liền nghe Trần Đình kêu thảm một tiếng ôm chặt đầu gối ngã trên mặt đất…
Nửa năm sau.
“Tôi biết kim cương bây giờ không có ở chỗ cậu.”
“Các người nếu biết tại sao còn không thả tôi ra?” Khâu Phương cười lạnh.
“Ha ha, cậu nói sai rồi, là tôi, không phải chúng tôi. Hiện nay biết chuyện này chỉ có một mình tôi.”
“Anh có mục đích gì?” Thiếu niên cũng là người thông minh, nhưng mà hiển nhiên chênh lệch khá xa so với người trước mặt.
“Nếu tôi nói tôi không có mục đích gì, cậu có tin không?”
Ánh mắt Khâu Phương rõ ràng nói cho đối phương biết, hắn không tin y.
Gã đàn ông nhã nhặn cười cười. Nghĩ thầm đối phương dù sao cũng là người từng trải qua cuộc sống tù ngục, mười chín tuổi tuy rằng không lớn nhưng cũng không còn khờ dại nữa.
“Tôi là bạn của mẹ cậu.”
Trong mắt Khâu Phương hiện lên một tia hung ác.
Mẹ? Từ ngữ vĩ đại thật! Hắn vẫn cho rằng người đàn bà kia đã chết rồi, không nghĩ tới sẽ lại nhìn thấy bà ta. Hơn nữa bộ dạng đối phương lại còn có vẻ như rất tốt, rất có tiền.
Chính mình mang theo còng tay nhìn người phụ nữ từ trên xuống dưới đều tràn ngập “cao quý” trước mặt, bà ta muốn làm cái gì? Tóm lại, trong đầu tuyệt đối không có ý niệm cùng với đối phương ôm nhau khóc sướt mướt.
Vượt ngục. Đây là chuyện hắn nghĩ tới nhiều nhất kể từ sau khi Trần Đình tới thăm hắn.
Trước khi Trần Đình đến, hắn cũng từng có ý nghĩ như vậy, chẳng qua chỉ là nghĩ cho vui mà thôi. Hắn bởi vì ngộ sát mà bị phán năm năm tù, cho dù hắn thật sự ngồi đây năm năm đi chăng nữa, sau khi đi ra cũng mới chỉ có hai mươi ba tuổi, còn rất nhiều cơ hội. Nếu hắn lựa chọn chạy trốn, có thể chạy thoát được thì không sao, nếu trốn không thoát hoặc bị tóm được, đời hắn coi như xong. Lúc trước nếu hắn ngộ thương lão súc sinh kia mà không chạy trốn, dựa vào hiện trạng nhà hắn, có lẽ hiện tại hắn cùng lắm chỉ ngồi một hai năm là ra ngoài được.
Nhưng mà Trần Đình đến đây, từ sau hôm Trần Đình tới, mỗi ngày mỗi ngày hắn đều ngủ không được. Mười tám năm ngắn ngủn trong đời, hắn có lỗi với rất nhiều người, nhưng mà duy nhất nhớ kỹ, duy nhất cảm thấy áy náy thì chỉ có mỗi Trần Đình.
Hơn nữa sau khi hắn tìm mọi cách hỏi thăm, biết được tình hình của Trần Đình, hắn thật sự, thật sự chưa từng hối hận đến như vậy!
Nhìn kẻ tự xưng là mẹ mình trước mặt, người phụ nữ đang rơi lệ với hắn, trong đầu liền toát ra một chủ ý.
Mà người phụ nữ có lẽ là hổ thẹn với hắn, có lẽ là nguyên nhân gì đó khác, tóm lại bà ta đồng ý sẽ trợ giúp hắn.
Hắn nghĩ đối phương sẽ giúp hắn vượt ngục, không nghĩ tới đối phương lại tìm một luật sư cho hắn, một lần nữa kháng án.
Khi đó khi đó quả thực là thất vọng cùng cực! Nhưng mà… Có lẽ là tên luật sư kia thật sự rất lợi hại, có lẽ sức mạnh tiền tài thật sự quá thật vĩ đại, hắn thế nhưng cuối cùng từ ngộ sát được sửa thành phòng vệ chính đáng, hơn nữa một đám đồng hương đứng ra làm chứng, chứng minh hắn hồi nhỏ đáng thương biết chừng nào, mà Khâu Hào Sinh là thằng khốn nạn ra sao, năm năm lao ngục biến thành một năm, mà hắn đã ngồi tù gần mười tháng, không bao lâu nữa hắn sẽ được thả ra khỏi lao.
Vừa ra tới hắn liền thỉnh cầu người đàn bà kia, xin bà ta cho hắn một khoản tiền.
Người phụ nữ hỏi hắn cần nhiều tiền như vậy làm gì.
Hắn trả lời hắn muốn đem bạn đi khám bệnh.
Người phụ nữ không hề do dự mà cự tuyệt, nói rõ chính mình không có nhiều tiền như vậy.
Hắn cũng thiếu chút nữa đã tin, thậm chí còn cảm giác mình mở miệng muốn năm trăm vạn đúng là hơi quá đáng. Nhưng vào đêm người phụ nữ kia nói bà ta không có tiền, hắn đã phát hiện ra một túi kim cương trong túi mỹ phẩm của bà ta.
Trực giác của hắn nói cho hắn biết: thứ này nhất định là đồ thật!
Sau đó… Hắn mang theo túi kim cương lặng lẽ rời khỏi. Chạy, hắn không có một chút áy náy nào. Ngược lại hắn còn cảm thấy được đây là người đàn bà kia nên đưa cho hắn.
Đưa hắn ra khỏi tù ngục, lại “cho” hắn một túi kim cương, này coi như bù đắp cho hành động sinh con ra không dạy dỗ mà lại vứt bỏ của bà ta. Từ nay về sau bọn họ không ai nợ ai, không còn quan hệ gì nữa. Về phần người phụ nữ kia có muốn như vậy hay không, hắn không thèm để ý.
Hắn cũng hiểu rõ người phụ nữ kia chín phần là sẽ tìm hắn đòi lại kim cương, chỉ là hắn thật không ngờ người đuổi bắt hắn lại nhiều như vậy.
Bị bắt tới đây đã hơn nửa tháng, trong nửa tháng này, hắn lại một lần nữa nhìn thấy người đàn bà kia, lần này bà ta tiều tụy rất nhiều, chỉ cầu xin hắn giao kim cương ra đây, nói đây là tài sản của công ty. Còn nói lúc đầu bà ta cũng từng cố gắng giúp hắn giấu diếm, nhưng mà vẫn không giấu được công ty.
Khâu Phương yêu cầu ba trăm vạn thù lao. Sau khi người đàn bà kia giống như hỏi qua người nào đó, tỏ vẻ đồng ý.
Khâu Phương đạt được bảo đảm, cũng sẽ không giấu diếm nơi cất kim cương.
Đợi một ngày, hai ngày…, ngay khi hắn nghĩ đối phương tính toán quỵt nợ thì người đàn bà kia càng thêm tiều tụy trở về nói cho hắn biết: Không thấy kim cương. Chẳng những không thấy kim cương, ngay cả tòa núi rác kéo dài vài dặm này cũng sắp bị dọn sạch.
Khâu Phương kinh ngạc một lát, lại im lặng. Lúc ấy hắn cũng là bị đuổi tới quýnh quáng, tiện tay đào một cái hố vùi kim cương vào trong núi rác, hắn cho là mình rất nhanh sẽ thoát khỏi đám người đuổi bắt hắn, không nghĩ tới…
Khâu Phương âm thầm cười lạnh, dạo này cái thứ hắn gặp được không ngờ thật đúng là nhiều.
Không hề do dự liền đem nghi hoặc trong lòng trực tiếp hỏi ra miệng, dù sao cũng không dưới hai ba người nhìn thấy màn này, tiếp tục giấu diếm cũng không có ý nghĩa gì, không bằng hỏi cho rõ ràng.
Tại sao tôi lại biến thành dạng này?
Kết quả người đàn bà kia lại chỉ khóc, hỏi gì bà ta cũng không chịu trả lời. Cuối cùng chỉ nói một câu thực xin lỗi rồi rời đi. Sau đó hắn không còn thấy bà ta tới thăm nữa.
“Mẹ cậu nhờ tôi, bà ấy không hy vọng cậu rơi vào kết cục giống bà ấy.”
“Có ý gì?” Khâu Phương cảnh giác, cho dù như thế nào người đàn bà kia dù sao cũng là mẹ của hắn, tuy rằng nhìn bà ta thống khổ thực thích, nhưng chủ tâm hắn cũng không hy vọng bà ta thật sự sẽ bị ra làm sao.
“Tôi nghe nói cậu dị biến.”
Khâu Phương trong nháy mắt ngừng hô hấp, đồng tử cũng hơi hơi co rút lại. Đúng vậy, dị biến. Từ ngữ này vốn hắn chỉ có thể nhìn được nghe được từ trong TV, tiểu thuyết lại rành rành phát sinh ở trên người hắn. Khi đám người truy bắt hắn sắp đuổi kịp, chân hắn sản sinh biến hóa dị thường.
Hắn vốn có thể chạy thoát, nhưng hắn thật sự bị hù sợ. Hơn nữa sau khi những người đó phát hiện hắn dị biến, không chút do dự lập tức nổ súng với hắn.
“Tôi là thật tâm muốn trợ giúp cậu. Nếu cậu không muốn trở thành chuột bạch, như vậy tốt nhất nên rời khỏi nơi này vào tối nay.”
“Mục đích của anh?”
Người đàn ông cười, được rồi, nếu như nói hoàn toàn không có mục đích ngay cả chính mình cũng đều không tin. Huống chi thiếu niên căm phẫn người đời này mới ra ngục giam lại vào lao tù, cực độ không tín nhiệm đối với nhân gian.
“Kim cương. Tôi cho cậu biết vị trí của người đang cầm kim cương, cậu giúp tôi thu hồi kim cương lại. Sau khi xong việc, tôi trả cho cậu ba trăm vạn.”
Khâu Phương do dự. Hắn không biết người này nói thật hay giả vờ. Nếu như đối phương biết vị trí của kim cương, tại sao chính mình không đi thu hồi mà muốn tìm tới hắn? Còn nữa đối phương thật sự sẽ cho hắn ba trăm vạn sao? Đây có thể là một cạm bẫy hay không?
Như là nhìn ra nghi vấn trong lòng thiếu niên, người đàn ông tung ra một viên thuốc an thần: “Tôi không muốn người đó biết được sự tồn tại của tôi, cậu có năng lực, cũng là một gương mặt xa lạ đối với người kia, tôi tin chắc cậu có thể lấy lại kim cương cho tôi. Túi kim cương kia giá trị ít nhất một ngàn vạn, cậu không biết cách thì vào tay cậu cũng chỉ mang đến phiền phức vô tận cho cậu mà thôi. Giao cho tôi, tôi bỏ tiền thuê cậu, vẹn toàn đôi bên.”
Khâu Phương rũ mắt xuống, suy nghĩ trong lòng chuyển động cấp tốc. Mặc kệ là thật hay giả, có âm mưu gì hay không, thoát khỏi nơi này mới là quan trọng nhất. Kim cương vào tay rồi hẵng nghĩ tới chuyện khác cũng không muộn, nếu bỏ qua cơ hội này…
Người đàn ông nhã nhặn nhìn mặt chọn lời, cuối cùng gõ thêm một cây đinh, “Hiện tại cậu chỉ còn cách tin tưởng tôi. Thêm hai tiếng nữa, người của bộ nghiên cứu sẽ đến đây.”
“Anh là ai?” Lặng yên hồi lâu, Khâu Phương mở miệng hỏi.
Tiến sĩ Đỗ nâng kính lên, mỉm cười nói: “Tôi họ Đỗ, cậu có thể gọi tôi là tiến sĩ Đỗ, cũng có thể gọi tôi là Đỗ Vệ.”
Nhìn bóng lưng thiếu niên biến mất trong màn đêm, Đỗ Vệ lộ ra một nụ cười.
Viêm, tôi tìm một đối thủ mới cho cậu, mong là lần này cậu cũng sẽ không khiến tôi thất vọng.