Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 45

Tiêu Hòa!

Viêm Chuyên vẫn luôn theo dõi phía bên ngoài xe, tinh mắt thấy được Tiêu Hòa bị người bắt cóc, cũng bất chấp phía trước có vấn đề, lập tức nhào tới cửa xe đang bắt đầu đóng.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một đạo thân ảnh đột nhiên ngăn đón ở trước cửa, cửa xe ở phía sau người đó đóng lại chỉ còn một đường nhỏ.

Tránh ra! Viêm Chuyên giận dữ.

Tay gã nâng lên, “Ss!” Khí gây mê được phun ra.

Trong nháy mắt Viêm Chuyên cảm thấy trong đầu xuất hiện choáng váng bất thường, lập tức ngừng thở.

Mặc dù đại đa số vũ khí của nhân loại không thể thương tổn y, nhưng đối với một số vũ khí hoá học mới phát minh ra, y còn chưa thích ứng, khả năng bị thương tổn cũng rất lớn. Cho nên y luôn luôn thực cẩn thận đối với dược vật hoá học.

May mắn đây là một loại gas gây mê y đã từng thể nghiệm qua, đối với loại khí thể này y đã sinh ra kháng tính.

Đối phương nhìn mê dược cường hiệu vô dụng, phản ứng cực nhanh lập tức lấy ra một cái đèn pin từ trên người, tay run lên, đèn pin biến dài, chọc về phía y. Tay kia thì lại giật mở một chiếc lưới thoạt nhìn dị thường vững chắc.

Bọn họ muốn giật điện cho y bất tỉnh. Những người này rốt cuộc là ai? Bọn họ muốn làm cái gì? Đến bắt Tiêu Hòa, hay là bắt y? Tại sao? Vì kim cương chăng?

Buồn cười chính là y căn bản không sợ điện, nhưng y ghét bị đối phương chọc trúng.

Tiêu Hòa đã rơi vào tay bọn họ, cũng không biết sẽ bị đưa tới chỗ nào. Nếu hiện tại y lao ra nói không chừng còn có thể kịp đuổi theo hắn.

Khoản nợ này y nhớ kỹ! Viêm Chuyên buông tha cho việc chém giết nhân loại trước mặt dám khiêu chiến y, một mực nhào tới cửa sổ, muốn nấu chảy nó mở một lối đi.

Mau! Y nhất định phải nhanh lên.

Nhưng mà địch nhân lại tưởng rằng y muốn chạy trốn, còn đang kỳ quái y tại sao lại ngốc tới mức đâm đầu vào cánh cửa đang đóng. Tới khi nhìn thấy y chỉ trong phút chốc đã nung chảy sắt thép cửa xe thành một cái lỗ nhỏ thì gã đàn ông sốt ruột, biết chính mình một người chỉ sợ không thể đối phó với “con mèo” nho nhỏ trước mặt, một bên dùng đèn pin cùng lưới cản trở hành động của Viêm Chuyên, một bên phát ra tín hiệu cầu viện.

Gã thanh  niên đã bảo mọi người im lặng nhận được tín hiệu cầu viện của đồng bạn, lập tức giống như một con rắn, lặng yên không tiếng động trườn đến bên cạnh cửa khoang xe, một tay giơ lên ra hiệu hành động.

Tình cảnh quỷ dị như thế, đồng bạn của hắn lại giống như nhìn quen rồi. Ba người lập tức mỗi người vào vị trí của mình, động tác gọn gàng sạch sẽ tựa như quân nhân đặc chủng chịu huấn luyện trường kỳ.

Trên xe có người mẫn cảm đã nhận ra cái gì đó, lặng lẽ nhô đầu ra từ giường nằm.

“Ss! ──”

Trong bóng đêm có cái gì bị vặn mở, khí thể không màu không vị tràn ra ngoài.

Người thò đầu ra tìm hiểu kia không hề phát giác khoát lên ven giường, cùng với những người đang trong mộng đẹp khác lâm vào trạng thái ngủ say.

Không được gây rối loạn, không được kinh động tới chính quyền địa phương, không được giết chết mục tiêu, đây là nguyên tắc làm việc lần này của bọn họ.

Viêm Chuyên liên tục bị cản trở, lửa giận nóng ruột, y không thể thấy gì hủy nấy, y phải bảo tồn thể lực. Nhưng đối phương hiển nhiên cho là mình sợ hắn. Giỏi lắm! Ngươi dám chọc vào ta, nhân loại! Viêm Chuyên nhe răng nanh ra, nhắm ngay gã đàn ông lại dùng đèn pin chọc về phía y mà lao tới.

Vì để không bại lộ sự tồn tại bộ tộc của bọn họ dẫn tới những phiền toái không cần thiết, y được nhắc nhở không thể tùy tiện sát hại nhân loại. Nhưng mà đó cũng là xây dựng trên cơ sở người không phạm ta, ta không phạm người. Bây giờ đối phương chẳng những cướp người của y đi, còn vọng tưởng vây bắt y, ngao ──!

Bản năng Viêm Chuyên vốn là dã thú, sao có thể chịu đựng được người khác năm lần bảy lượt khiêu khích như vậy. Dưới cơn giận, một trảo hướng về chỗ trí mạng sau gáy đối phương.

Mùi thịt bị nướng cháy bốc lên, gã đàn ông gần như chưa kịp phản ứng, gục đầu, “Rầm” một cái quỳ rạp xuống, lập tức co quắp ở trên mặt đất không có động tĩnh.

Người thanh niên vừa trườn đi đang quan sát thực lực của Viêm Chuyên ở trong toa xe nhìn thấy thảm kịch phát sinh không kịp ngăn cản, đôi mắt nhất thời dị biến, lấy tốc độ cực nhanh trượt ra ngoài, đồng thời bóp cò súng gây mê nắm trong tay.

Viêm Chuyên nghiêng người một cái, không kịp đề phòng, y bị đánh trúng. Không phải hỏa dược, hình như là dược vật thể lỏng nào đó. Không biết sẽ có ảnh hưởng gì đối với chính mình.

Viêm Chuyên căn bản là không nhìn người đến, nhanh chóng lao về phía cánh cửa bị nấu chảy mở. Kẻ ngốc mới ở lại đối phó với địch nhân không rõ nhân số, không rõ vũ khí, mình lại còn đang trong trạng thái ấu thú. Nếu Tiêu tiểu nhân ở đây, đã sớm gào to kêu cảnh sát hỗ trợ.

Nhưng mà ̣ người tới đâu dễ dàng để cho y dễ dàng chạy trốn như vậy.

Nhân viên tàu phụ trách tuần tra đang đi qua khoang xe lửa kế tiếp, tới gần nơi này.

Chỗ cửa xe nho nhỏ tạo thành một không gian phong bế tạm thời. Hai cánh cửa trước sau trong cửa khoang xe bị khép lại, trước mỗi cánh cửa đều có một thanh niên cường tráng đang đứng.

Không gian nhỏ hẹp một mảnh đại loạn. Ba người mỗi người đều cầm lưới bắt dã thú cùng gậy điện trên tay. Kẻ chỉ huy đang triền đấu với Viêm Chuyên.

Sức mạnh của Viêm Chuyên còn chưa khôi phục, một bên phải đối phó với thanh niên thực lực gần như tương đương với y hiện tại, một bên còn phải tập trung tinh thần, ứng phó với ba gã người thường múa may gậy điện cùng lưới bắt thú về phía y. May mắn đối phương không biết y không sợ điện, không lấy súng gây mê ra, trước mắt chỉ có thanh niên thanh niên cùng y triền đấu là có một cây trên tay đang uy hiếp y.

Viêm Chuyên đã có thể xác định thanh niên trước mặt đang đối địch với y cũng là một gã bán thú nhân, hơn nữa rất có thể có liên quan tới loài rắn. Đáng chết, hành động của hắn chẳng những nhanh, hơn nữa cả người giống như không có xương cốt, muốn xoay thế nào thì xoay, phương hướng công kích thiên biến vạn hóa, trên tay còn có một khẩu súng gây mê trong suốt không biết chứa thứ thuốc gì.

Xem ra y không giải quyết đám người kia trước thì căn bản đừng nghĩ tới việc xuống xe!

“Ngao ──!” Thân thể nho nhỏ phát ra tiếng rống đe doạ tương tự mãnh thú. Viêm Chuyên ở trạng thái ấu thú chưa từng thống hận cơ thể vị thành niên của mình như vậy, nếu y đã trưởng thành, những người này có là cái gì!

Tiếng rống vang vọng trong toa xe bị phong bế. Có người ngơ ngác nhìn nhau, có người nhanh chân chạy về phía tiếng rống truyền tới, có người sợ tới mức che kín đầu, có người hướng ra ngoài cửa sổ xe nhìn lại. Cảnh sát trên chuyến tàu cũng bị tiếng rống chấn động, lập tức hỏi nhân viên tàu trên xe có mang động vật hay không.

Viêm Chuyên gấp, đám người thanh niên kia lại càng gấp hơn. Rõ ràng chỉ là một con mèo, tốc độ của nó lại nhanh đến đáng sợ, kinh khủng nhất là đối phương dường như còn có năng lực khống chế lửa, bị nó chạm vào một cái đều có thể đốt thành một cái lỗ, nếu vị trí bị động vào không tốt, thì chính là nhận lấy cái chết. Càng đừng nói lợi trảo cùng răng nanh bén nhọn của đối phương.

Thời gian càng ngày càng gấp, đã có thể nghe được tiếng mọi người nói chuyện cùng đi lại từ toa hành khách đối diện. Có người chạy tới trước cửa khoang xe bị đóng  dò xét, thậm chí cố gắng mở cửa khoang xe ra.

“Nè! Có chuyện gì vậy? Tại sao cửa lại mở không ra?”

Cửa bị kéo phát ra tiếng “Răng rắc răng rắc”.

Thanh niên bò trên mặt đất vội vàng làm ra quyết định, vung tay lên, bốn người lập tức chia ra đứng vào bốn góc, đã không thể đem “con mèo” toàn vẹn không thương tích mang về, hiện tại bắt lấy nó mới là nhiệm vụ hàng đầu.

Lưới bắt thú trong tay bốn người đồng thời bắn ra. Kỳ diệu chính là, lưới bắt thú đáng lẽ phải mỗi cái một đường lại trong nháy mắt đụng vào nhau mà nối thành một mảnh, đã hình thành một chiếc lưới với diện tích che phủ vô cùng lớn. Lại thêm tia lửa nhấp nhoáng trên mặt, đúng là một cái lưới điện.

Viêm Chuyên nhìn lưới bắt thú che trời lấp đất mà đến, lập tức nhảy sang bên cạnh.

“Phù phù!” Bốn khẩu súng bán trong suốt hình dạng quái dị đồng loạt nhắm vào y, đạn gây mê bên trong liên tiếp bắn về phía y.

Chỉ trong phút chốc, ba phát súng gây mê liên tục ngăn trở đường đi của Viêm Chuyên. Lưới điện hạ xuống, sắp bao trùm lên trên người y.

Gã thanh niên chỉ huy có lẽ đã có thể đoán được tình cảnh bi thảm da tróc thịt bong một thân cháy khét của “con mèo” trong lát nữa.

Viêm Chuyên mắt thấy hàng rào điện sắp hạ xuống, trong mắt toát ra quang mang giống như lửa cháy.

Ăn miếng trả miếng, nợ máu phải trả bằng máu! Nếu y không thể trở ra nguyên vẹn, như vậy những người này cũng đừng mong có quả ngon mà ăn!

Ngưng thần tụ khí, tập trung toàn bộ sức mạnh tới vuốt phải, vọt tới tấm lưới điện phía trên.

“Oành!”

Tiếng nổ đinh tai vang lên, truyền đi rất xa trong rạng sáng yên tĩnh ở vùng ngoại thành trống trải.

“Keng.”

Cửa xe bị sóng khí nổ cho biến dạng bay ra một quãng lớn mới rơi xuống.

Trên xe lửa một mảnh đại loạn.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Nổ! Trời ạ! Xe lửa nổ tung!”

“Phần tử khủng bố tập kích sao? Là phần tử khủng bố sao?”

“Mẹ! Mẹ!”

“Dừng xe dừng xe!”

“Này! Các người làm gì vậy, đây là túi của tôi!”

“Nhân viên tàu! Nhân viên tàu!”

Hỗn loạn, xôn xao từ đuôi xe truyền thẳng tới đầu xe, giống như gợn sóng, càng lan ra càng lớn.

Cảnh sát trên chuyến tàu chạy gấp rút, nhân viên tàu đang duy trì trật tự, trong loa truyền đến lời kêu gọi mọi người không nên loạn, nghe theo tiếng phát thanh chỉ huy của nhân viên tàu. Xe lửa bắt đầu nhanh chóng giảm tốc độ, tiếng phanh chói tai tiếng vang lên.

Mân Côi yên lặng nhìn hành khách trên toa xe hỗn loạn thành một đoàn. Có người lớn tiếng kêu gọi đồng bạn, có người vội vàng thu thập hành lý, có ít người bởi vì phanh lại không đứng vững, té trên mặt đất mà lớn tiếng thét gào, còn có một số người thì không phát ra nổi tiếng kêu hoảng sợ.

Số người bình tĩnh cực ít, một số người nhìn như bình tĩnh kỳ thật đã bị dọa ngốc, gắt gao ôm chặt hành lý của mình, căn bản là không biết nên phản ứng như thế nào.

Đám hành khách tập trung đến cửa xe, tại đó tắc nghẽn thành một đoàn, lớn tiếng đập cửa, kêu gào nhân viên tàu mở cửa xe. Còn có người thậm chí đập vỡ toàn bộ cửa sổ đang đóng kín.

Mân Côi đang chờ đợi cơ hội, thừa dịp không ai chú ý, cõng cái ba lô to đùng lên trên lưng. Hai vị phụ huynh vẫn chưa về, phần hỗn loạn này hẳn là không thoát khỏi có quan hệ với bọn họ. Nếu không thừa dịp thời điểm hiện tại rời đi, đợi lát nữa hàng loạt cảnh sát đuổi tới, bắt đầu thu xếp điều tra người mất tích, vậy càng thêm phiền toái.

Cửa xe vẫn đóng chặt, đây cũng không phải là tình huống tốt đẹp gì. Vị trí con mắt của Mân Côi chớp lên một mạt hồng quang, không biết mình có thể khống chế một phần nguồn điện trên xe này hay không?

***

Khâu Phương cùng Trần Đình chỉ cách nhau một bức tường thủy tinh trong suốt, lần thứ mười ngẩng đầu nhìn thoáng qua nhau một cái liền quay đi.

Hai người bọn họ đã im lặng như vậy thật lâu, mỗi lần ánh mắt chạm nhau lại tách ra. Khâu Phương lấy tay lau lau quần, hắn cần phải nắm chắc thời gian, thật vất vả mới xin được cơ hội đến gặp Trần Đình, hắn có mấy lời nhất định phải nói với đối phương.

“Trần Đình…”

Trần Đình quay mặt sang một bên.

Khâu Phương bất lực gục đầu xuống.

Bọn họ nói dối, hắn đến đây, nhưng mà bọn họ vẫn không chịu thả Trần Đình ra.

“Tôi sẽ nghĩ biện pháp để cậu chạy đi, tôi nhất định sẽ…”

“Câm miệng! Đừng có giả vờ tốt bụng.” Trần Đình bạo phát.

“Tôi giả vờ tốt bụng sao? Cậu có biết hay không tôi vì cậu…”

“Vì tôi? Là vì lương tâm của chính mình đi. Thật không nghĩ tới người như anh còn có lương tâm, thật sự là ngạc nhiên nha.” Trần Đình cười lạnh.

“Đủ rồi! Cậu tha hồ mắng tôi thế nào cũng được, nhưng tôi không thể để cho cậu cứ như vậy tiếp tục chờ đợi trong này. Có trời mới biết những kẻ điên kia sẽ làm ra chuyện gì!” Khâu Phương nôn nóng đứng dậy đi qua đi lại.

“Bọn họ cho dù làm cái gì vẫn tốt hơn những chuyện anh đã làm với tôi.”

“Là ý gì? Bọn họ sẽ làm gì cậu?” Khâu Phương đột nhiên bổ nhào vào trước tường thủy tinh, lo lắng hỏi Trần Đình.

“Anh có biết tôi tại sao lại ngoan ngoãn theo chân bọn họ tới nơi này không?”

Khâu Phương mờ mịt.

“Bởi vì bọn họ nói cho tôi biết, bọn họ có biện pháp chữa khỏi chân cho tôi, thậm chí còn có thể khiến cho tôi chạy còn nhanh hơn trước kia. Hơn nữa còn không thu một đồng tiền nào.”

“Thật vậy sao?” Khâu Phương hoài nghi. “Trần Đình, không nên tin bọn họ! Bọn họ không có ý tốt đâu! Nếu cậu để cho bọn họ phẫu thuật trên người cậu, cậu, cậu…” Cậu sẽ biến thành quái vật, giống như tôi. Những lời này Khâu Phương mở miệng nửa ngày, cũng không có biện pháp nói ra.

Trái lại Trần Đình tỏ ra rất lãnh tĩnh, “Tại sao không tin? Dù sao tôi cũng đã chẳng còn gì để mất.”

“Trần Đình, cậu cho dù không thể chạy, nhưng mà cậu thông minh như vậy, nhất định có thể thi đậu một trường đại học danh giá, tiền đồ của cậu vẫn là rất sán lạn. Cậu không nên hồ đồ, trên đời này cũng không có thuốc hối hận để ăn đâu.”

“Anh không biết, cái gì cũng đều không biết! Đúng vậy, tôi hối hận, hối hận lúc trước căn bản là không nên quan tâm tới anh!”

“Trần Đình, thực xin lỗi, nhưng mà…”

Cửa chính im lặng mở ra.

Khâu Phương nhìn về phía người tới sắc mặt đại biến.

“Thời gian làm thí nghiệm đã đến.”

“Cho tôi thêm một lát nữa thôi.”

Người tới ── hai gã thanh niên mặc đồng phục màu xanh nhạt của viện nghiên cứu không trả lời, trực tiếp mở cửa cánh thủy tinh đã được cường hóa ra.

“Đến giờ rồi.”

Khâu Phương chậm rãi nắm chặt hai tay.

Trong mắt hai gã nghiên cứu viên lộ ra một chút khẩn trương, tay đồng thời luồn vào trong túi lớn của áo khoác ngoài.

Khâu Phương khẽ nhếch môi, không nói thêm tiếng nào, cũng không làm gì phản kháng, ngoan ngoãn đi đến giữa hai người, thuận theo hai người rời đi.

Trần Đình không khỏi đứng lên, cậu cũng không biết mình muốn làm cái gì.

Cửa chính đóng lại. Trần Đình lo lắng cắn cắn móng ngón cái của tay trái, đây là tật xấu từ nhỏ dưỡng thành, một khi khẩn trương hoặc bất an liền theo bản năng cắn cắn ngón cái đã bị cậu gặm tới thay đổi hình dạng này.

“Cạch.” Cửa chính lại mở ra.

“Bác sĩ Đỗ.” Ánh mắt Trần Đình sáng lên, vội vàng đi đến bên tường thủy tinh.

Đỗ Vệ mỉm cười mở cửa thủy tinh ra, “Đi thôi, tôi đưa cậu về phòng.”

“Bác sĩ Đỗ, Khâu Phương phải làm thực nghiệm gì vậy?” Trần Đình đuổi kịp vài bước, cuối cùng nhịn không được hỏi.

“Cậu yên tâm, cậu ta không có việc gì.” Đỗ Vệ đi thong thả từng bước sóng vai với thiếu niên, ôm lấy bờ vai của cậu nói: “Khâu Phương hiện tại bị mắc một loại bệnh truyền nhiễm tương đối nguy hiểm, đây cũng là lý do tại sao khi gặp mặt phải cách ly hai người. Công ty hiện tại đang suy nghĩ biện pháp trị liệu, với thể chất của cậu ta nói không chừng rất nhanh có thể khôi phục.”

“Vậy chữa xong thì có thể rời đi sao?”

Làm sao có thể? Đỗ Vệ cười lạnh trong lòng, Khâu Phương chính là đứa trẻ bán thú nhân sinh ra tự nhiên duy nhất của công ty cho đến bây giờ, tài liệu nghiên cứu trọng yếu như thế, công ty sao có thể thả đi chứ?

“Đương nhiên.” Đỗ Vệ qua loa trả lời một câu, rất nhanh thay đổi đề tài, bắt đầu trò chuyện chủ đề đầu gối thiếu niên phải trị liệu như thế nào, đại khái bao lâu có thể khôi phục năng lực chạy nhảy linh tinh.

Thiếu niên cũng bởi vì sự tình liên quan đến bản thân mình, mắt thấy có hi vọng phục hồi, bỗng chốc phấn chấn lên rất nhiều.

Đỗ Vệ đưa thiếu niên về phòng, đang chuẩn bị đi sang phòng làm việc, di động vang lên.

“Đỗ Vệ, xác định rồi. Là anh ta.” Mới vừa nhấc điện thoại, đối diện lập tức đi vào chủ đề chính.

Đỗ Vệ đẩy đẩy kính mắt, sự tình dường như đang phát triển theo phương hướng hắn không mong muốn. Tiêu Hòa chỉ là một người thường, dù có như thế nào, người trong công ty cũng sẽ không cảm thấy hứng thú đối với anh ta. Hiện tại bị bắt tới, nguyên nhân duy nhất gần như dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra được. Đặc thù của thiếu niên tên Viêm kia, xem ra đã không còn chỉ là bí mật bọn hắn biết đến.

“Trừ anh ta ra còn có sinh vật nào bị bắt trở về không?” Đỗ Vệ bình tĩnh hỏi.

“Không có. Nghe nói người tổ E hành động thất bại, tin tức tối hôm qua tôi nghĩ ngài hẳn là đã thấy được, sự việc rất huyên náo, tuy rằng người tổ E đã xử lý hiện trường thật sự sạch sẽ, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, công ty hiện tại đang suy nghĩ biện pháp tiêu trừ dấu vết của những người kia tại Trung Quốc.”

Gã đàn ông nhã nhặn gật gật đầu, “Được, tôi biết rồi.”

Khép lại di động ngắm nghía trong chốc lát, sau khi đi vào phòng nghiên cứu của mình, Đỗ Vệ mở kênh truyền tin đặc biệt ra.

“Phu nhân, là tôi.”

“Tiểu Đỗ hả, có chuyện gì sao?”

“CED đã biết.”

Đối diện một trận trầm mặc.

“Cậu biết chúng ta không thể buông tha cho người đó đúng không? Chúng ta phải đợi bao lâu mới chờ được người đó xuất hiện. Nói cho tôi, hiện tại cậu tính toán như thế nào?” Thanh âm truyền ra từ trong loa thực dịu dàng.

Đỗ Vệ mỉm cười, trong nháy mắt nhận được tin tức Tiêu Hòa bị bắt, biết đã không thể tránh khỏi trực diện chống lại công ty, trong đầu hắn liền toát ra một ý tưởng lớn mật.

“Phu nhân, tôi tính toán…”

***

Vừa mới còn đang suy đoán chính mình rơi xuống trong tay người nào, Tiêu Hòa thực kinh ngạc, hắn có nghĩ cũng không thể ngờ lại gặp được người này.

“Lý giáo sư?”

“Đã lâu không gặp, Tiêu tiên sinh.” Lý giáo sư gật gật đầu, ý bảo Tiêu Hòa ngồi xuống nói chuyện. Người thanh niên tinh anh theo hắn tiến vào phía sau thì đứng lại tại cạnh cửa.

Tiêu Hòa quay đầu nhìn chung quanh một lần, ngoại trừ một cái giường phía sau, dường như cũng không có chỗ nào khác có thể ngồi xuống. Đằng sau Lý giáo sư ngược lại có một chiếc ghế gấp ông ta tự đem theo, có điều rõ ràng không phải cho hắn ngồi. A, bên kia còn có một cái bồn cầu.

Nhìn Tiêu Hòa ngồi xếp bằng ở trên giường, bộ dạng thích ứng trong mọi tình cảnh, một chút hoảng hốt lo sợ khi bị bắt đều không có. Lý giáo sư nhíu mày, người này chỉ sợ khó đối phó.

“Tiêu tiên sinh, cậu còn nhớ rõ chúng ta từng có một cuộc hẹn không?” Lý giáo sư kéo ghế dựa qua ngồi xuống, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.

“Hẹn? Tôi và ngài? Lý giáo sư, ngài…với tôi mà nói, tuổi hình như hơi lớn.” Biểu tình của Tiêu Hòa ban đầu là kinh ngạc, sau đó chính là vẻ mặt áy náy.

Lý giáo sư ho khan một tiếng. Hắn không quen đối phó với loại người láu cá này, hắn vốn không thích hợp tra hỏi người khác. Nhưng hắn nóng lòng muốn biết con thú nhỏ kia ở nơi nào, nhất là sau khi hắn nhận được tin tức bên kia xảy ra sự cố.

Nhân viên tổ E năng lực cực mạnh của công ty một chết bốn bị thương, cửa xe bị nổ bay, như vậy còn không giữ được nó. Lúc nhận được tin tức này hắn vừa sốt ruột vừa vui lại kích động. Sốt ruột, không biết nên như thế nào mới có được nó; vui, năng lực như vậy suy đoán của hắn hẳn là đúng tám chín phần.

“Tiêu tiên sinh, chúng ta cũng không cần quanh co. Cậu có biết thú cưng của cậu thuộc loài động vật quý hiếm được quốc gia đặc biệt bảo hộ, tư nhân không được phép sở hữu hay không?”

Nếu lúc này Viêm Chuyên ở ngay tại trước mặt Tiêu Hòa, Tiêu thúc thúc nhất định sẽ chỉ chỉ cái mũi Tiểu Viêm giáo huấn: còn dám nói tao là sao chổi, hừ! Sự thật thằng nhóc mày mới là mầm tai họa! Nhìn xem, hại đại gia tao thê thảm đến thế nào? Nhóc con mày đợi đấy cho tao.

Đáng tiếc Viêm Chuyên không có ở đây, Tiêu thúc thúc cũng chỉ có thể xoa xoa cái mũi, giả ngu.

“Động vật đặc biệt quý hiếm? Ngài có phải nhầm rồi hay không? Tôi mới chỉ nuôi một con mèo, ngay cả chó cũng chưa từng nuôi qua.”

Lập tức lại nói thầm: “Nếu trên tay ta có một con vật đặc biệt quý hiếm được bảo hộ, ta đã sớm đem bán nó rồi.” Đáng hận là nguyên hình của tên kia nhìn kiểu gì cũng giống một con mèo, bán cũng không đáng tiền.

Lý giáo sư tiến tới một bước, khoanh tay mà đứng, lập tức lời nặng ý thâm nói: “Chuyện cho tới bây giờ, cậu còn dự định tiếp tục giấu diếm? Tôi nếu như không có mười phần nắm chắc cũng sẽ không dùng phương thức này mời cậu đến. Sự tồn tại của nó rất trọng yếu đối với chúng tôi. Không, phải nói, sự tồn tại của nó đối với toàn bộ nhân loại chúng ta mà nói đều rất trọng yếu. Tiêu tiên sinh, tôi không có ý định thương tổn nó, cũng không có ý định thương tổn cậu, tôi chỉ là muốn tìm hiểu thôi.”

“Lý giáo sư, tôi thực sự không biết ông đang nói cái gì? Nếu ông muốn nói con mèo kia, nó đã sớm bỏ trốn với con mèo cái nào đó ở Bình Hương rồi. Ngài thử tới Vũ Công Sơn nơi đó tìm xem, nói không chừng có thể tìm được một ổ mèo con của nó cũng nên.”

“Tiêu tiên sinh, đừng nên bịa chuyện với tôi.” Lý giáo sư tức giận, “Tôi biết nó vẫn luôn đi theo cậu, trên xe lửa các người còn ở chung một chỗ.”

“A, ông đã biết tôi với nó ở cùng một chỗ, vậy các người bắt tôi đến đây, sao không bắt luôn nó đi?”

Lý giáo sư nghẹn lời, chậm rãi đi nửa vòng, dừng bước lại, bộ dạng giống như không biết nên nói thế nào.

Tiêu Hòa sờ sờ đôi chân trần của mình có chút hả hê. Biết ngay Tiểu Viêm nhà hắn không dễ đối phó như vậy mà, xem ra chẳng những chưa bắt được Tiểu Viêm, cái đám đi bắt người kia còn ăn không ít đau khổ, ha ha! Hừ, lão già chết tiệt, giầy không để cho hắn đi, ngay cả tất cũng không để lại cho hắn. Tưởng ông đây chân trần chạy không nổi có phải không?

Tiêu Hòa không mang ý tốt đưa mắt nhìn người đứng cạnh cửa. Tính toán một phen khả năng mình chiến thắng được người này, ừm, khả năng… Nhìn thấy gậy điện giắt ở đai lưng gã, người nào đó thở dài.

Lý giáo sư cũng thở dài một tiếng, lại đứng ở trước mặt Tiêu Hòa nói: “Nó rất lợi hại, người tôi phái đi thì chết một bị thương bốn, vẫn không giữ được nó. Nó… Hiện tại mất tích. Tiêu tiên sinh, tôi chỉ hỏi cậu một vài vấn đề, xin cậu thành thật trả lời tôi. Tôi không có ý tổn thương cậu, chỉ cần cậu nói thật, rất nhanh cậu sẽ có thể rời đi.”

“Lý giáo sư,” Tiêu Hòa duỗi lưng một cái, bộ dạng uể oải nói: “Ngài nói ngài có được nhiều kiến thức như vậy, lại là giảng viên vinh dự của trường đại học danh giá, không phải không biết bắt cóc người là phạm pháp chứ? Tôi không biết mục đích ngài tìm Hổ Tử rốt cuộc là cái gì, nhưng mà tôi có thể xác định, Hổ Tử nhất định sẽ không phải là động vật quý hiếm gì gì đó. Cho dù ai tới xem, nó chính là một con mèo, cũng chỉ là một con mèo mà thôi. Tôi đề nghị ngài tốt nhất lập tức để cho tôi rời đi, nếu không… Ngài là người có danh tiếng như vậy mà bị người tố cáo ra tòa, chỉ sợ sẽ rất khó coi phải không?”

Lý giáo sư không hề nổi giận, yên lặng nhìn nhìn Tiêu Hòa, nghĩ thầm có lẽ phương pháp hắn dùng sai lầm rồi.

Nhìn Lý giáo sư trầm mặc, Tiêu Hòa cũng không nói thêm gì nữa, hai người nhất thời im lặng.

“Nhà của chúng tôi là một đại gia tộc.” Lý giáo sư đột nhiên cất lời.

Tiêu Hòa trừng mắt lên. Có ý gì?

“Nhà của tôi ở gia thôn tại Bình Hương có từ đường, trong từ đường thờ phụng linh vị các vị tổ tiên, còn có một bản gia phả qua nghiên cứu ước chừng là từ thời kỳ Bắc Tống truyền lại. Bản gia phả này có thể nói là bảo vật toàn gia tộc chúng tôi coi trọng nhất.”

Tiêu Hòa “ừ” một tiếng, tỏ vẻ mình đang nghe.

“Mà tờ thứ nhất trong bản gia phả này ghi lại một việc.” Lý giáo sư dừng câu chuyện lại.

Tiêu Hòa khéo hiểu lòng người nói tiếp: “Việc gì?”

“Thần tử. Chúng tôi là hậu duệ của một chi của thần tử.”

Tiêu Hòa không biết là nên tỏ vẻ kinh ngạc hay là mong chờ. Theo hắn thấy mỗi nhân loại đều có thể tự xưng là con cháu của thần tử, con cháu của Viêm Hoàng nha, Viêm Hoàng là ai? Không phải đều là nhân vật bị thần hóa sao?

Lý giáo sư hiển nhiên cũng không thèm để ý Tiêu Hòa tin tưởng hay không, mang theo sùng kính cùng khát khao khắc vào xương tuỷ, tiếp tục nói: “Tổ tiên của chúng tôi là một vị hậu nhân đầu người mình rắn của thần tử, tên gọi là Sa Ly. Tục truyền Người không thể mở miệng nói chuyện, nếu mở miệng, kẻ nào nghe thấy đều thất khiếu chảy máu mà chết. Thần kỳ nhất là máu của Người có thể cải tử hoàn sinh. Bởi vì Người cứu Brahma, cũng chính là tổ tiên nhân loại chúng ta, mới có một chi hậu đại này xuất hiện.”

Tiêu Hòa gật gật đầu, hoá ra Nữ Oa còn có một người anh em kêu Sa Ly.

“Đáng tiếc Sa Ly tuy có năng lực giống như thần, nhưng không cách nào trường sinh. Người chỉ sống chín mươi sáu tuổi. Người luôn luôn nói mình cũng không phải thần tử chân chính, cha của Người mới đúng. Nhưng mà cha của Người sau khi *** với mẹ Người, cũng chính là một Ba xà, liền rời đi, ngay cả sự tồn tại của Người cũng không biết. Sa Ly trước khi lâm chung lưu lại hình ảnh người cha này, còn có đặc trưng của thần tử, hi vọng hậu nhân không đến mức bỏ lỡ cơ duyên với thần tử. Mà nhờ vào di ngôn Sa Ly lưu lại, bộ tộc này của chúng tôi thật sự có người tìm kiếm được thần tử, cũng lưu lại hậu đại. Mà bộ tộc chúng tôi cũng từng xuất hiện tổ tiên có dị năng đặc biệt.”

Tiêu Hòa sờ sờ cằm từ chối cho ý kiến. Mặc dù truyền thuyết này rất mỹ lệ, nhưng trăm ngàn chỗ hở. Sa Ly không phải không thể nói chuyện sao? Làm thế nào có thể lưu lại di ngôn? Hay là hắn dùng chữ viết? Khi đó đã có văn tự sao? Nhưng Tiêu Hòa cũng không có phản bác, chỉ ngồi nghe.

“Tôi biết cậu không tin.” Lý giáo sư bình tĩnh nói: “Truyền thừa đến nay, gia tộc này của chúng tôi cũng phân ra rất nhiều chi nhánh, chỉ có một chi này của chúng tôi mãi cho đến ngày nay vẫn còn thờ cúng Sa Ly và Brahma. Nhưng cũng có một số người trẻ tuổi đã không còn tin tưởng truyền thuyết thần tử. Tôi vốn cũng không tin…”

Lý giáo sư lâm vào trầm mặc, trong mắt dần dần dẫn theo một thoáng bi thương.

“Tôi từng có một đứa con trai.”

Tiêu Hòa nín nhịn chờ đợi.

Lý giáo sư cũng không để Tiêu Hòa đợi lâu, “Mẹ thằng bé hoài thai tới tháng thứ sáu là sinh hạ. Không phải sinh non, là thằng bé muốn ra, với nó mà nói sáu tháng đã đủ rồi. Nó sinh ra…không có chân, khi mở miệng, tiếng khóc làm vỡ nát toàn bộ thủy tinh khiến cho người đỡ đẻ thét chói tai chạy ra khỏi phòng.”

Tiêu Hòa có thể nhìn ra bi thương của vị giáo sư tuổi chừng sáu mươi này, có lẽ đã qua rất lâu, nhưng phần bi thương này cũng không biến mất, ngược lại lắng đọng càng sâu.

“Khi đó tôi không có ở bên người bọn họ, tôi không nghĩ nó sẽ ra sớm vậy. Lúc ấy người bên cạnh vợ tôi lại ngu muội vô tri, nói với vợ tôi rất nhiều lời lẽ không tốt, nói cô ấy vụng trộm, hơn nữa lại sinh ra đứa trẻ như vậy. Nếu vợ tôi lúc ấy sinh con ở quê hương có lẽ căn bản sẽ không như thế.”

“Tôi không nghe lời khuyên của người nhà, bọn họ nói cho tôi biết trẻ con nhất định phải trở lại trong thôn sinh, tôi lúc ấy không rõ, còn cảm thấy bọn họ làm điều thừa, cho rằng trẻ con sinh ra ở đâu chẳng giống nhau.” Tay ông già nắm chặt bắp đùi của mình, trong thanh âm tràn ngập hối hận.

“Vợ tôi ôm chặt con nhảy xuống sông hộ thành. Sau khi tôi trở về thì bọn họ đã xuống mồ, tôi ngay cả mặt đứa bé kia đều không nhìn thấy.”

“Khụ.” Tiêu Hòa hắng giọng một cái, thu hồi vẻ mặt chứa một tia cười đùa.

“Về sau một chi này của chúng tôi có rất nhiều trẻ con được sinh ra, nhưng không có đứa trẻ đặc biệt nào xuất hiện, mãi tới khi con của một người em họ tôi ra đời.”

Lý giáo sư dường như cũng không muốn nhiều lời hơn nữa về đứa con của người em họ này, lập tức thay đổi đề tài: “Thần tử xuất hiện còn sớm hơn so với Viêm Hoàng nhị đế, là phân thân mà thần linh lưu lại ở thế giới này. Con cháu của bọn họ đã để lại dấu vết khắc sâu trong lịch sử văn minh nhân loại, đặc biệt là lịch sử ban sơ nhất. Cậu xem qua ︽ Sơn Hải kinh ︾ chưa?”

(Sơn Hải kinh là cổ tịch thời Tiên Tần của Trung Quốc, trong đó chủ yếu mô tả các thần thoại, động vật, thực vật, khoáng vật, vu thuật, tông giáo, cổ sử, y dược, tập tục, dân tộc thời kỳ cổ đại)

Tiêu Hòa gật đầu.

“Nếu cậu đã xem qua ︽ Sơn Hải kinh ︾ thì cũng nên biết, trong đó rất nhiều nhân vật trong truyền thuyết có một phần thân thể là động vật. Còn một số có thể tiến hành biến hóa hình thái hoàn toàn, cũng chính là thân thể lúc là người thì hoàn toàn là một con người, khi làm động vật thì hoàn toàn là động vật. Giống như thiếu niên bên cạnh cậu vậy.”

“Tôi nghĩ liệu có phải ngài tính sai cái gì rồi hay không? Thằng nhóc đó chỉ là một người bình thường mà thôi.” Tiêu Hòa không mắc mưu.

Lý giáo sư mỉm cười, căn bản cũng không tin biện giải của Tiêu Hòa.

Khi hắn vừa mới nhìn thấy Hổ Tử thì có lẽ hắn chỉ là có chút hoài nghi, ngờ vực Hổ Tử có lẽ có liên quan gì đó với thần tử, đoán rằng có thể là hậu đại xa xôi linh tinh. Sau khi hắn thu thập được hàng loạt tin tức, nhất là E011 trở về hồi báo nội dung, sự tin tưởng của hắn đã được củng cố. Mặc kệ suy đoán của mình là thật hay giả, hắn đã thề nhất định phải có “Nó”.

“Cậu có biết đặc trưng của thần tử là gì không?”

Sao tôi biết được? Tiêu Hòa cười giễu một tiếng, lắc đầu.

“Đôi mắt.”

Trong lòng Tiêu Hòa cả kinh.

“Con ngươi của Thần tử khác với nhân loại. Bên cạnh đồng tử của bọn họ có một vòng màu bao quanh, thoạt nhìn tựa như trong mắt được phủ thêm một đồng tử. Hơn nữa con ngươi sẽ có dị sắc. Bình thường nhìn không ra, nhưng khi cảm xúc kích động hoặc sử dụng năng lực thì sẽ thấy rất rõ ràng. Nếu tới gần quan sát cẩn thận, cho dù chỉ là bình thường thì cũng vẫn có thể nhìn ra cái loại mâu sắc này bất đồng với nhân loại.”

Lý giáo sư giống như nắm chắc phần thắng nở nụ cười: “Con mèo kia của cậu, tôi đã nhìn kỹ rồi. Tròng mắt của nó tuyệt đối không có bất cứ liên quan gì với mèo trong khoa động vật. Hơn nữa ngoại trừ đặc trưng của đôi mắt ra, nhiều năm qua tôi một mực tận sức thu thập tư liệu cùng thông tin về phương diện này như thế, tôi chắc chắn một trăm phần trăm với cậu, con mèo kia của cậu cho dù không phải thần tử, cũng nhất định là hậu đại thế hệ gần của bọn họ.”

“Ngài muốn dựa vào tôi để biết được cái gì? Tôi cũng không biết nhiều về nó.” Cho hắn biết những thứ kia, là đã tính toán không cho hắn sống sót rời khỏi nơi này sao.

Mắt thấy Tiêu Hòa đã có ý buông lỏng, Lý giáo sư nhất thời tinh thần phấn khởi, khóe miệng cũng nhịn không được nhếch ra một tia tiếu văn (nếp nhăn trên mặt khi cười).

“Nó…” Lý giáo sư âm thầm bình định tâm trạng một chút, kéo ghế dựa đến trước mặt Tiêu Hòa, chậm rãi hỏi: “Cậu gặp được nó như thế nào?”

“Nhặt.”

“Ở đâu?”

“Thành phố S.”

“Cậu…Cậu có phát hiện nó có điểm nào đặc biệt hay không? Ý tôi là nó có năng lực gì đặc biệt?”

“Không có. Tôi chỉ cảm thấy nó rất hiểu ý người.”

“Thiếu niên bên cạnh cậu là ai?”

“Tình chớp nhoáng.”

“Cái gì?”

Tiêu Hòa liếm liếm môi, cười bỉ ổi: “Dáng người thằng nhóc đó không tồi, là kiểu tôi thích. Ở trên đường đụng phải, liền cùng nhau du lịch, thuận tiện cùng nhau bắn pháo (tiếng lóng: xuất tinh).”

Lý giáo sư sau một lúc lâu mới kịp phản ứng Tiêu Hòa nói cái gì, vẻ mặt kia nhất thời có chút trắng bệch.

“Cậu, cậu…”

“Ngài còn muốn hỏi gì nữa?”

Lý giáo sư nuốt xuống cảm giác không khoẻ, “Sau vụ nổ cậu ta đi đâu?”

Tiêu Hòa lếc hắn một cái, “Hóa ra xe của tôi là ngài an bài người phá nổ? Nhớ rõ đền tôi một chiếc nha.”

“Tiêu tiên sinh, xin mời giải đáp vấn đề của tôi.”

“Ai biết. Nổ bay rồi chăng?”

“Rầm.”

Lý giáo sư phát hỏa, nếu đến bây giờ hắn còn nghe không ra Tiêu Hòa chẳng qua là đang đùa giỡn hắn, trả lời hắn cho có lệ thì hắn thật sự đúng là thằng ngốc.

“Tiêu tiên sinh, tôi đã cho là chúng ta có thể hợp tác chân thành. Cậu có biết hay không, hành vi như vậy của cậu chẳng những không có ích lợi gì cho cậu, hơn nữa cho chúng tôi…Cậu có biết cậu giấu diếm thực tình như vậy sẽ hủy diệt hi vọng của bao nhiêu người không?”

Tiêu Hòa sờ sờ bụng của mình, thực ngượng ngùng nói: “Xin hỏi nơi này cung cấp đồ ăn Trung Quốc hay là cơm Tây?”

Lý giáo sư xoay người rời đi. Có lẽ hắn hẳn là nên nghe lời đồng sự, ngay từ đầu tìm chuyên gia đàm phán của công ty đến mới đúng.

“Xin cho tôi hai phần thịt bò nướng, đã nấu chín. Thêm một phần súp ngô nữa, cám ơn.” Tiêu Hòa cất giọng nhắc nhở.

Cơn giận của Lý giáo sư khi tới phòng nghiên cứu đã tiêu tan gần hết, chờ sau khi tiến vào phòng nghiên cứu, hắn đã hoàn toàn tỉnh táo lại.

Thiết bị liên lạc trên màn hình cỡ lớn không có đóng, người đối diện dường như vẫn luôn chờ hắn về.

Đây là một người đàn ông da trắng diện mạo vô cùng anh tuấn, tràn ngập khí tức tao nhã. Tuổi ước chừng hơn ba mươi, một thân âu phục vừa vặn phụ trợ cho thân hình của hắn càng thêm cao và rắn rỏi.

Người đàn ông đang cúi đầu nhìn hồ sơ, thấy Lý giáo sư trở về, ngẩng đầu, làm tư thế mời.

Lý giáo sư ngồi xuống ghế trước màn hình, cầm bình nước trên bàn rót cho mình một chén.

“Thế nào rồi?” Người đàn ông mở miệng.

“Tôi vẫn chưa thể khẳng định.” Lý giáo sư suy nghĩ một chút, thận trọng nói.

“Có mấy phần nắm chắc?” Người đàn ông cũng không có bất mãn gì đối với câu trả lời này.

“Bốn phần.”

Khóe miệng người đàn ông khẽ cong lên, tiếu văn kéo dài tạo thành một cái má lúm đồng tiền nho nhỏ, nụ cười này khiến cho hắn thoạt nhìn có vẻ bình dị gần gũi không ít.

“Đây chính là con số dự tính cao nhất từ trước đến nay rồi. Có tung tích của nó sao?”

“Không có.”

Trên mặt người đàn ông lộ ra biểu cảm tiếc nuối, “Lần sau không biết nó khi nào mới xuất hiện.”

Lý giáo sư lắc đầu, “Đối với tung tích của nó tôi cũng không lo lắng lắm.”

“A?”

“Căn cứ vào tin tức hồi báo, cái người Trung Quốc tên Tiêu Hòa kia đối với nó dường như có lực ảnh hưởng nhất định.”

“Ý ông là?”

“Chỉ cần người này ở trên tay chúng ta, tôi nghĩ nó sớm hay muộn cũng sẽ tìm tới cửa.”

“Cần tổng bộ đưa ra trợ giúp không?”

Hai tay Lý giáo sư cầm lấy chén thủy tinh, chậm rãi phun ra một chữ: “F”.

“Ngài cần F?”

“Đúng vậy.”

Người đàn ông không trả lời ngay lập tức, lâm vào tự hỏi trong thời gian ngắn.

“Người tổ E không được sao? Năng lực hợp lại của E099 cùng E097 cũng không yếu hơn so với F trước khi tiến hóa là bao.”

Lý giáo sư cẩn thận trả lời: “Đối với nó, tôi cũng không nắm chắc.”

“Trước mắt F đang tiến hành lột xác lần thứ hai, khoảng thời gian này đúng là thời khắc mấu chốt của nó, công ty không thể vì một cái thần tử còn không có hoàn toàn xác định thân phận, chỉ là trong truyền thuyết mà hủy diệt tác phẩm cao nhất từ trước tới giờ. Huống chi hành động lần này, cấp trên trong công ty vẫn chưa biết, ngài là sư phụ của tôi, tôi tin tưởng ngài, chỉ là những người khác đối với loại truyền thuyết hư vô mờ mịt này, lại còn là truyền thuyết Trung Quốc…” Người đàn ông không nói hết lời, nhưng ý cự tuyệt đã rất rõ ràng.

“Vậy mời E097 và E099 cùng nhau tới đây đi, tốt nhất là sáng mai có thể đến.”

Lý giáo sư cũng không cưỡng cầu nữa, tình huống của F hắn so với ai khác đều rõ ràng, muốn F lại đây đều chỉ là vì có thể làm cho hành động vây bắt “Nó” càng thêm ổn thoả.

Hành động vây bắt thần tử lần này, có thể nói hoàn toàn là ý nguyện cùng thỉnh cầu của cá nhân hắn. Tổng giám đốc công ty cũng chính là người đàn ông trước mặt, bởi vì từng có quan hệ thầy trò với hắn, hơn nữa địa vị cùng thân phận của chính hắn tại công ty, mới cho phép nhân viên giúp đỡ hành động lần này.

“Tôi lập tức sẽ cho bọn họ xuất phát. Mặt khác, tôi sẽ cho tám người trong chuỗi 04 tổ D chuyên chở bằng máy bay qua.”

“Cám ơn.”

Rất dứt khoát đè xuống máy bộ đàm ban bố mệnh lệnh cho thư ký, Hoa Phu, người lãnh đạo tối cao của công ty CED không lập tức tắt máy truyền tin, mà thần sắc hơi tò mò nói ra một vấn đề với Lý giáo sư:

“Tôi nhớ được ngài đã nói với tôi, thần tử trong truyền thuyết này thật sự lãnh đạm đối với nhân loại, cho dù chúng nó lưu lại đời sau, cũng chỉ là một trong những đoạn tình ngắn ngủi giữa nhân sinh dài dằng dặc của chúng nó mà thôi, chúng nó cũng không cho phép nhân loại làm bầu bạn tồn tại. Nếu nó thật sự là thần tử trong suy đoán của ngài, nó sẽ coi trọng một gã nhân loại bình thường như thế sao?”

Lý giáo sư cũng không thể khẳng định, buông tay nói: “Lý luận cũng không có nghĩa là toàn bộ. Làm trong cái ngành này của chúng ta, trọng yếu nhất chính là mọi thứ phải dựa vào thực tế. Không bao lâu nữa chúng ta sẽ có thể biết đáp án.”
Bình Luận (0)
Comment