Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 100

Tiếng nổ của mũi tên bạo liệt rất chói tai, ngay cả khi những "người dân" này đang mải mê đánh thây ma.

Giữa những tiếng "bốp bốp" khi vũ khí va chạm với thân xác mục rữa của thây ma, cùng với tiếng gào rú vô nghĩa của chúng, tiếng nổ vang lên vô cùng đặc biệt, giống như một học sinh cá biệt giữa đám đông, dễ dàng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

"Chuyện gì vậy?" Khương Yển là người đầu tiên phản ứng, anh và Nhạc Âm là hai người duy nhất từng chứng kiến mũi tên bạo liệt của Mạc Tiểu Nghiêu cũng từng nghe qua âm thanh này, họ lo lắng sợ rằng có chuyện không hay xảy ra.

"Không có gì." Giọng Mạc Tiểu Nghiêu trong tai nghe rất bình tĩnh: "Một mạng. Mọi người chú ý xung quanh, có khách đến rồi. Tôi đi dạo chỗ khác xem có thể kiếm thêm được mạng nào không."

Mạc Tiểu Nghiêu cầm cung tên trong tay, ung dung rời khỏi căn nhà dưới ánh mắt kinh hãi của ba người mới, hiện tại cô vẫn chưa thể xác định được mục đích thực sự của những kẻ kia là gì, có ràng buộc gì hay không, chỉ có thể cứ thấy là giết, cũng đỡ phiền phức.

Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy từ sau khi trải qua màn chơi đoàn chiến, tâm lý của cô đã có sự thay đổi rất lớn, không chỉ dần có thể ứng xử tự nhiên trước mặt người lạ mà còn bắt đầu xem nhẹ mạng sống của người khác. Mặc dù chưa đến mức xem mạng người như cỏ rác nhưng đối với những kẻ dám hãm hại đồng đội của mình, cô đã học được cách không nương tay.

Nếu là trước đây, Mạc Tiểu Nghiêu sẽ lạnh lùng nhìn những kẻ đó chết đi, nhiều nhất là đẩy thêm một cái hoặc là đào một cái bẫy, nhưng tuyệt đối sẽ không ra tay với những kẻ không động chạm gì đến cô. Giống như ở màn chơi rạp xiếc, cách cô đối xử với đám côn đồ của bang Mãnh Hổ và gã Chu Tuấn kia hoàn toàn khác nhau.

Mạc Tiểu Nghiêu cũng không biết đây là chuyện tốt hay xấu, nhưng đối với tình hình hiện tại có lẽ là chuyện tốt. Cô bình tĩnh bước đi trên vườn, quan sát kỹ lưỡng mọi nơi, không bỏ sót bất kỳ động tĩnh nào.

Có thể khẳng định phe đối diện đã phái người đến đây, nếu không làm gì có chuyện nhảy một mạng như vậy. Nhưng vấn đề là, mục đích họ đến đây là gì? Nếu như muốn gây trở ngại cho hành động bên này, tại sao không nhân lúc mọi người đều đang chuyên tâm giết thây ma mà đánh lén?

Nếu bị tấn công bất ngờ, chắc chắn kết quả thu được sẽ không chỉ một mạng, có lẽ là hai mạng thậm chí ba mạng. Hoặc họ có thể đi phá hủy những bộ não không hề được bảo vệ đang run rẩy trong gió đêm kia, chẳng phải là càng tiện hơn à?

Thế nhưng tên kia lại chẳng làm gì cả, chỉ nấp sau một cái cây âm thầm định chặt nó, có phải điều này cho thấy thật ra họ đến đây cũng có sự hạn chế nào đó không?

Nói ra suy đoán của mình trong tai nghe, ngoài dự đoán của Mạc Tiểu Nghiêu, người đáp lại nhanh nhất lại là Đậu Vọng mà không phải Khương Yển.

"Em gái à, cô cảm thấy đúng thì là đúng, mọi người cũng thấy đầu óc của tôi rồi đấy, chỉ nhỏ như vậy, mọi người cứ bàn bạc cụ thể phải làm sao đi, lát nữa báo cho tôi biết là được rồi."

Mạc Tiểu Nghiêu: ... Được rồi, anh vui là được.

Đậu Vọng không hề lo lắng về việc cái gọi là quyền hành bị suy yếu hay hình tượng nhân vật sụp đổ. Từ sau khi không cần phải đi theo hình tượng và lối mòn lấy đức phục người mà Đậu Nhuệ sắp đặt, gã cứ thế buông thả bản thân, chẳng thèm để ý người khác có biết mình chỉ là một gã đàn ông thô lỗ thẳng tính hay không.

Có lẽ biết được Mạc Tiểu Nghiêu đang cạn lời, Khương Yển cũng lên tiếng: "Người trong nhà chú ý quan sát kỹ, thấy chỗ nào bất thường thì nói một tiếng."

Mật Uy trả lời thay ba người mới, vừa tiếp tục thu thập năng lượng do bộ não tạo ra rồi ném vào máy chế tạo cây, vừa phân tán tinh thần tìm kiếm những trạng thái khả nghi trong vườn, sẵn sàng báo cáo cho những người đang chiến đấu bên ngoài.

Mạc Tiểu Nghiêu vẫn tiếp tục đi vòng quanh vườn, cô đoán trong mắt những kẻ đột nhập kia mình chẳng khác nào một con Boss di động, ai cũng trốn tránh mình. Đi ba vòng, ngoài việc bắn hạ được vài con thây ma bóng bay, cô chẳng phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào.

Ngay lúc cô lại đi thêm một vòng, sau khi xác nhận ngay cả thây ma bóng bay cũng không còn, đang định quay lại chỗ Khương Yển giúp một tay thì đột nhiên nghe thấy trong tai nghe truyền đến một tiếng "á". Giọng nói khá xa lạ, không phải bất kỳ thành viên nào mà cô quen thuộc.

Mạc Tiểu Nghiêu quay phắt đầu lại nhìn về phía căn nhà nhỏ, thấy bốn người bên trong bao gồm cả Mật Uy đều bình an thì lập tức hiểu ra chắc hẳn phía Điền Điềm và Tạ Phỉ xảy ra chuyện. Cô không đi lòng vòng trong vườn mà chạy thẳng về phía căn nhà nhỏ, đi theo đường thẳng là gần nhất.

Ở vườn bên kia, Điền Điềm vẫn đang khiêng thây ma, mang chúng đến chỗ có nhiều cây trồng nhất, bộ não sáng nhất. Còn Tạ Phỉ đang chiến đấu với một người đàn ông xa lạ.

Bên cạnh hai người họ còn có một cô bé dáng người nhỏ nhắn, đầu nấm, mặt tròn, đôi mắt to tròn long lanh lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

"Cố lên! Anh Đại Đậu!" Cô bé vừa nhảy chân sáo cổ vũ cho người đàn ông, vừa vung vẩy thứ gì đó giống như hoa giấy được dùng trong đội cổ vũ: "g**t ch*t bọn chúng! g**t ch*t bọn chúng!"

Mạc Tiểu Nghiêu mím môi, không hề có ý định nương tay với kẻ yếu, nhanh chóng giương cung bắn một mũi tên bạo liệt về phía mặt cô bé. Ngay sau đó cô lại bắn thêm hai mũi tên, phong tỏa không gian di chuyển né tránh của cô bé, muốn một lần tóm gọn đối thủ.

Ngay khoảnh khắc bị tấn công, cô bé đã cảm nhận được sự tồn tại của Mạc Tiểu Nghiêu nhưng lại không hề có ý định né tránh, còn lè lưỡi khiêu khích Mạc Tiểu Nghiêu, ra vẻ không hề sợ hãi.

Trong lòng Mạc Tiểu Nghiêu trầm xuống, đối phương biểu hiện như vậy chắc chắn là có chuẩn bị. Quả nhiên, mũi tên bạo liệt cô b*n r* bỗng nhiên dừng lại cách đầu cô bé khoảng vài xen-ti-mét như thể bị mắc vào lớp màng bảo vệ mềm mại nào đó, chẳng những không bắn trúng mục tiêu mà cũng không có dấu hiệu rơi xuống.

Hai mũi tên thường còn lại cũng vậy, thậm chí còn không chạm được vào lớp màng bảo vệ mà đã rơi thẳng xuống đất. Cô bé đắc ý cười với Mạc Tiểu Nghiêu, cũng không thèm để ý đến mũi tên đang run rẩy kia, tiếp tục vung tay vừa nhảy chân sáo vừa lớn tiếng cổ vũ cho người đàn ông.

Sau đó, Mạc Tiểu Nghiêu trơ mắt nhìn cánh tay cô bé chạm vào phần mũi tên đang bị mắc kẹt kia. Cô không khỏi thở dài, đợi đến khi tiếng "ầm" vang lên, làn khói bị gió đêm không biết từ đâu ùa tới thổi tan, lúc này mới tập trung nhìn sang.

Cô bé không chết nhưng rất thảm.

Cả người cháy đen, phần lớn da thịt bị nổ nát bấy lòi cả thịt ra ngoài, máu thịt cháy đen lẫn lộn, nhìn kiểu gì cũng khiến người ta thấy ghê rợn.

Mạc Tiểu Nghiêu không biết cô bé có còn tỉnh táo hay không nhưng người đàn ông bên kia rõ ràng đã sắp nổi điên.

"Tiểu Đậu!!!"

Gã ta gào lên, gần như ngay lập tức bỏ lại Tạ Phỉ đang bị thương nặng rồi nhanh chân lao đến bên cạnh cô bé, định ôm lấy cô bé. Song nhìn làn da cháy đen, cơ thể như than, gã ta không biết phải làm sao, chỉ có thể trút hết lửa giận lên đầu Mạc Tiểu Nghiêu.

"Mày, mày giết Tiểu Đậu! Tao giết mày!"

Tốc độ của gã đàn ông cực nhanh, rõ ràng là kẻ mạnh đã trải qua rất nhiều màn chơi. Mạc Tiểu Nghiêu nheo mắt, né người sang bên cạnh tránh được nắm đấm to như cái bát, sau đó cô cảm thấy tai đau rát, đưa tay lên sờ, thì ra là bị quyền phong của gã đàn ông lướt qua.

Đây là một đối thủ khó nhằn.

Mạc Tiểu Nghiêu cất cung tên, nắm chặt giày cao gót trong tay, hơi khom lưng hạ thấp trọng tâm. Đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ như vậy, cô chẳng những không hề sợ hãi mà adrenalin trong người còn tăng vọt lên, giống như mãnh thú nhìn thấy con mồi, khát máu và nóng lòng muốn thử.

Mạc Tiểu Nghiêu không biết đây có phải là triệu chứng chung sau khi cơ thể tiến hóa đến mức độ nhất định hay không, nhưng cô biết bản thân rất thích cảm giác này. Dường như nó bắt nguồn từ bản năng cơ thể bị kìm nén bấy lâu, khiến cô cảm giác mình có thể tiến hóa bất cứ lúc nào trong một trận chiến nào đó.

Có lẽ, chính là lần này.

Gã đàn ông được gọi là "anh Đại Đậu" không có ý định buông tha cho Mạc Tiểu Nghiêu, liên tục tung ra những cú đấm, nói là không có chiêu thức thì cũng không hẳn nhưng nói là đã tìm ra quy luật, muốn dự đoán để phòng thủ thì gã ta lại lập tức thay đổi, khiến người ta khó lòng đề phòng.

Mạc Tiểu Nghiêu đánh rất chật vật, gần như luôn ở thế yếu, sở dĩ có thể chống đỡ được là nhờ thể chất tốt hơn gã đàn ông, thỉnh thoảng trúng vài đòn cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Tạ Phỉ và Điền Điềm vẫn luôn chú ý đến tình hình chiến đấu bên này nhưng một người bận rộn đối phó với bầy thây ma, một người lại bị thương nặng, không thể nhúng tay vào. Nếu như ban nãy Mạc Tiểu Nghiêu đến muộn một bước, không kịp làm cô bé tên Tiểu Đậu kia bị thương nặng, thì chưa đến năm giây sau Tạ Phỉ đã bị gã đàn ông đánh chết rồi.

Sau khi vội vàng kêu cứu trong tai nghe, Tạ Phỉ chỉ có thể cố gắng xoay người, vừa ho khan vừa chịu đựng cơn đau thấu xương, lấy từ trong túi ra viên kẹo cầu vồng màu xanh lá mà Mạnh Đan Thu đưa cho trước đó, run rẩy cho vào miệng đầy máu của mình.

May mà kẹo cầu vồng tan trong miệng, hiệu quả cũng rất nhanh, lúc này mới ổn định được thương thế cho Tạ Phỉ, giúp cậu ta có thể thở phào nhẹ nhõm nằm thẳng cẳng trên đất giữa vườn.

Tạ Phỉ thầm nghĩ mình tạm thời không thể giúp được gì nữa, ánh mắt mơ màng nhìn lên bầu trời đêm mờ mịt, không biết có phải do tác dụng của kẹo cầu vồng hay không, mí mắt cậu ta ngày càng nặng trĩu, thế mà lại ngủ thiếp đi ngay trên chiến trường ác liệt.

Bên này, Mạc Tiểu Nghiêu đã sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, dù sao cô cũng không phải là kiểu người chuyên về vật lộn, có thể chống đỡ được đến bây giờ là nhờ vào thể chất tốt.

Nhìn thấy gã đàn ông lại giáng một cú đấm về phía đầu mình, Mạc Tiểu Nghiêu trượt chân loạng choạng suýt ngã, trông như thể bị đánh đến mức không chịu nổi nữa, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, hai tay vung vẩy để giữ thăng bằng lại vô tình ném thẳng chiếc giày cao gót về phía mắt gã đàn ông.

Gã đàn ông theo bản năng nghiêng đầu né đi hung khí đã khiến gã ta chịu không ít vết thương, ngay sau đó, gã ta cảm thấy bụng dưới như bị bàn là nóng rực áp vào, nóng đến mức đáng sợ. Tiếp đó là cơn đau không thể diễn tả bằng lời từ bụng dưới lan ra, luồn lách khắp huyệt vị trên tay chân như rắn độc, khiến gã ta co giật liên hồi.

Mạc Tiểu Nghiêu không thu tay lại, nắm đấm bên trái đang ấn vào bụng dưới gã đàn ông không ngừng lóe lên tia lửa điện màu xanh, giống như tia chớp xé toạc bầu trời đêm.

Quyền sóng điện tích lũy đầy năng lượng, quả nhiên uy lực không phải dạng vừa.

Bình Luận (0)
Comment