Chiều hôm đó trong thư viện, mười một người sống sót trở về sau màn chơi tụ tập để chia chiến lợi phẩm. Dù sao đây cũng là màn chơi đồng đội, mọi người đều có cống hiến, không thể nói ai giết được kẻ địch thì mới được hưởng. Bởi vì khi bạn đang PvP thì đồng đội của bạn đang phải gánh vác lũ PvE kìa.
Sau khi g**t ch*t Đại Đậu, Tiểu Đậu và gã đàn ông không biết tên, Mạc Tiểu Nghiêu và Đậu Vọng mỗi người nhặt được vài chiếc túi đồ. Lúc này mọi người lấy hết ra, với điều kiện tiên quyết là tin tưởng lẫn nhau không ai giấu diếm, cùng nhau phân chia chiến lợi phẩm một cách hợp lý.
Ngoại trừ người mới A đã chết, những người còn lại đều có phần, họ sẽ được chia sau cùng dựa trên mức độ cống hiến. Đây là kết quả mà Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển đã bàn bạc từ trước. Nếu không cho những người phụ trách hậu cần một chút lợi ích thì e là sau này ai cũng muốn lao lên phía trước giành giật, chẳng ai muốn làm hậu cần nữa.
Sáu túi đồ, Mạc Tiểu Nghiêu, Khương Yển, Đậu Vọng, Điền Điềm, Tạ Phỉ và Mật Uy mỗi người nhận được một chiếc, Nhạc Âm và Mạnh Đan Thu đều chọn từ chối. Mạnh Đan Thu là vì trước đó đã nhặt được một chiếc nhờ vào may mắn trong màn chơi, còn Nhạc Âm thì nói anh ta chẳng có đồ đạc gì, túi bốn ô đủ dùng rồi.
"Chắc là do xung đột với kỹ năng của tôi." Nhạc Âm nói: "Mỗi lần tôi sắp nhặt được trang bị thì nó đều biến mất vì những lý do kỳ quái, bị dùng hết hoặc bị rơi mất... Thôi mọi người cứ lấy đi, tôi đợi lần sau vậy."
Có người thuộc nhóm cống hiến nhiều nhất nhường nhịn, Tạ Phỉ và Mật Uy mới có thể nhận được túi đồ. Tuy rằng mỗi người nhận được túi đều phải nộp lên 20 đồng vàng để sau này chia cho những người không có nhưng họ vẫn rất vui vẻ.
Tiếp theo là chia chiến lợi phẩm, bao gồm bánh quy may mắn, mảnh ghép và một số thứ linh tinh khác. Trong số đó, có một chiếc trống trận thu nhỏ rất thu hút sự chú ý, một người mới thèm muốn định lên tiếng nhưng bị Mạc Tiểu Nghiêu giành nói trước.
"Tôi muốn đưa chiếc trống trận này cho Nhạc Âm."
Người mới B kia lộ vẻ mặt khó chịu, nhịn một chút, đến lúc Nhạc Âm định đưa tay ra nhận thì anh ta lên tiếng: "Sao lại thế? Đây là vũ khí, tôi cũng muốn."
Thấy Nhạc Âm dừng động tác, Đậu Vọng chợt đứng bật dậy, cầm lấy chiếc trống trận trên bàn ném cho Nhạc Âm. Sau đó gã gác một chân lên ghế, nhìn người mới B bằng ánh mắt khinh thường.
"Dựa vào cái gì à? Dựa vào việc anh ta cống hiến nhiều hơn đấy!"
Có lẽ vì đang ở trên thuyền, lại được mời tham gia phân chia chiến lợi phẩm nên người mới B to gan hơn hẳn so với lúc ở trong màn chơi. Bất chấp bạn đồng hành bên cạnh ra sức kéo lại, anh ta vẫn đứng thẳng người, cãi lại Đậu Vọng: "Đã nói trước là phải công bằng rồi, sao lại tham lam vậy?"
Đậu Vọng trừng mắt nhìn anh ta, gằn giọng hỏi: "Thế anh ta có tham lam không?"
Người mới B nghẹn họng nhưng rồi anh ta lại nhanh chóng tìm được lý do mới: "Nếu vậy đồ tốt đều bị mấy người lấy hết rồi, còn gì cho chúng tôi nữa?"
Khương Yển bỗng cười khẩy, anh dựa lưng vào ghế, tay mân mê một mảnh ghép chưa được chia, ngẩng đầu nhìn người mới B rồi thản nhiên lên tiếng.
"Đối với tôi mà nói, con người là một giống loài vừa thô sơ vừa tinh xảo. Trên cùng một con đường tiến hóa, có người chọn tiến hóa trí não khiến bản thân trở nên thông minh hơn, có người chọn cường hóa thể chất khiến bản thân mạnh mẽ hơn. Có điều tôi không hiểu, những kẻ chỉ cường hóa độ dày của da mặt như anh... Rốt cuộc là vì cái gì?"
Mặt người mới B đỏ bừng, anh ta muốn phản bác nhưng chưa kịp nghĩ ra lời nào thì đã bị ngắt lời.
Khương Yển lạnh nhạt nhìn anh ta như thể đang nhìn một người chết: "Rốt cuộc là thứ gì đã cho một kẻ chỉ biết ăn theo như anh đủ tự tin dám tranh giành với chúng tôi?"
"Không công bằng..." Người mới B lẩm bẩm, cuối cùng bị bạn đồng hành kéo ngồi xuống.
Điền Điềm im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng, giọng nói khá khó chịu: "Tôi đã nói mà, chúng ta chia xong rồi tùy tiện cho họ một ít là được, tránh để mấy người không hiểu chuyện lại cãi nhau. Nhưng các người lại cứ phải làm cho rõ ràng, giờ thấy rắc rối chưa?"
Mạc Tiểu Nghiêu im lặng một lát, liếc mắt nhìn Khương Yển, gật đầu lạnh nhạt nói: "Ừ, lần sau cứ làm theo lời cô nói."
Cô vốn còn hơi băn khoăn, không muốn vì nghi kỵ giấu giiếm điều gì mà dẫn đến có khoảng cách với nhóm Đậu Vọng, còn những người mới là thuận tiện gọi đến, dù sao cũng phải cho họ chút lợi ích. Song Điền Điềm nói cũng đúng, làm vậy sẽ khiến một số kẻ không biết điều sinh ảo giác, tưởng rằng bản thân có quyền được yêu cầu gì đó.
Loại chuyện này đúng là phiền phức, Mạc Tiểu Nghiêu nghĩ, sau này cứ để Khương Yển xử lý là được rồi, cô không nên nhúng tay vào những việc mình không am hiểu.
Kết quả cuối cùng dĩ nhiên là Nhạc Âm có được trống trận cầm tay, bản nhạc thất lạc còn lại cũng được Mạc Tiểu Nghiêu đổi bằng một số trang bị khác từ tay Mạnh Đan Thu. Các thành viên cũ đều lấy được thứ mình muốn, ba người mới thì nhận được đồng vàng, bánh quy may mắn và một ít thuốc trị thương coi như bù đắp.
Sau đó không lâu, trên du thuyền bắt đầu lan truyền câu chuyện "thành viên cũ chèn ép thành viên mới, giành hết chiến lợi phẩm màn chơi, để người mới nhặt rác, đúng là tư bản".
Đối với chuyện này, các thành viên cũ chỉ cười cho qua chứ chẳng để tâm, tưởng đang chơi game online đấy à, lười biếng cũng đòi chia trang bị, nằm mơ giữa ban ngày hả?
Tuy nhiên những kẻ gây náo loạn nhất đều bị họ ghi nhớ tên tuổi và diện mạo, nhỡ đâu lần sau vào màn chơi mà gặp phải, khi đó cứ mặc kệ là được. Loại người đến giờ vẫn chưa nhận rõ tình thế, sống cũng chỉ lãng phí tài nguyên.
Đã hơn một tháng sau khi toàn du khách biết đến sự kiện "tái cấu trúc gen", trong khoảng thời gian này, Mạc Tiểu Nghiêu không vào bất kỳ màn chơi nào mà chuyên tâm ở lại trên thuyền thích ứng với cơ thể sau khi tái cấu trúc gen, đồng thời luyện tập thuần thục những kỹ năng được khắc sâu trong gen.
Mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng kỳ "Gametoday" trước chỉ toàn màn chơi 1 sao, lợi ích tham gia không nhiều đối với "lão làng" như Mạc Tiểu Nghiêu, ngoài việc tăng số lần vượt ải thì chẳng có tác dụng gì lớn.
Hơn nữa hiện tại màn chơi được phân phối ngẫu nhiên, ý định để người cũ dẫn dắt người mới cũng bị dập tắt, nhỡ đâu hệ thống xếp tất cả người cũ vào cùng một màn chơi, chẳng lẽ lại coi như đi nghỉ dưỡng à?
Vì vậy theo đề nghị của Đậu Nhuệ, những "lão làng" có thể tăng cường thể chất bằng cách ăn thịt khô ngon tuyệt đều chủ động bỏ qua màn chơi lần này, nhường cơ hội cho những người mới có ý định tự rèn luyện bản thân.
Bánh quy may mắn tuy vẫn có giá trị nhưng với những người như Mạc Tiểu Nghiêu thì chẳng khác nào đồ ăn vặt.
Nhân tiện nói đến chuyện người mới, người mới B đã vào màn chơi nhưng không sống sót trở về, cả nhóm nhỏ của anh ta cũng gần như chết sạch trong đó. Theo lời kể của những người sống sót, nhóm người này từng trải qua hai đến ba màn chơi, trước mặt những người mới khác cũng tự xưng là "lão làng", còn mượn cái gọi là "quyền ưu tiên lựa chọn" mà họ vẫn thường chế nhạo để cướp đoạt chiến lợi phẩm của người khác.
Kết quả, những "người mới" thực lực không hề kém cạnh lại ra sức chiến đấu đã liên kết lại với nhau. Nói nhóm người kia chết trong màn chơi, chi bằng nói là bị "người mới" hợp sức hại chết thì đúng hơn.
Khi tin tức này truyền về du thuyền, thậm chí còn có người chạy đến tận nơi báo cho các thành viên cũ, mục đích chỉ để lấy lòng.
Thế nhưng đám người Mạc Tiểu Nghiêu chỉ cười trừ chứ không đưa ra bất kỳ bình luận nào, những lời như "đã sớm thấy bọn chúng chướng mắt rồi, chẳng làm gì cũng muốn hưởng lợi, thay các lão làng dạy dỗ chúng" đều là nghe cho vui tai, hoàn toàn không cần phải để tâm đến những kẻ đáng ghét đó.
Họ cũng rất bận rộn đấy, chẳng phải sau màn chơi lần này, du thuyền sẽ đến Trạm bổ sung thứ hai rồi à? Lỡ như lại gặp phải đoàn chiến, họ cần phải chuẩn bị trước, đâu rảnh nghe người mới ở đây nịnh nọt.
May mắn là lần này tình huống khiến mọi người lo lắng thót tim đã không xảy ra, tuy rằng vẫn là hai chiếc du thuyền cập bến nhưng khu vực lại rất yên bình, rõ ràng đối phương không có ý định phá vỡ sự yên bình này.
Có thể nói hai bên đã hoàn thành việc trao đổi thông tin và một số trang bị vật tư cá nhân trong bầu không khí hữu hảo, tóm lại là tất cả đều vui vẻ, sau khi hoàn tất việc bổ sung vật tư và sửa chữa cho thuyền của mình, hai bên phất tay chào tạm biệt nhau.
Đậu Nhuệ vẫn là thuyền trưởng, những người khác đều không có hứng thú với chức vụ nặng nhọc này. Vì vậy sau khi trưng cầu ý kiến của mọi người, Đậu Nhuệ đã tận dụng kinh phí xây dựng trên du thuyền để tiến hành cải tạo con thuyền thêm một bước.
Sau khi nâng cấp giáp của thân thuyền lên mức tối thiểu, Đậu Nhuệ tiếp tục cải thiện tính linh hoạt và tốc độ của thuyền, đồng thời lắp đặt thêm pháo làm vũ khí chiến đấu trên biển. Giờ đây cho dù phải đối đầu với quái vật biển cấp thấp, họ cũng có thể chiến đấu chứ không phải chỉ biết chạy trốn như trước.
Lần này du thuyền lại tiếp nhận thêm một số người mới, đại hội chào mừng người mới vẫn do anh em nhà họ Đậu phụ trách. Kể từ khi thoát khỏi thời kỳ bảo hộ người mới và có thuyền trưởng, Tô Vạn Phúc gần như trở thành người vô hình rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, thậm chí một số người mới còn không biết ông ta là ai.
Không đoán được suy nghĩ thực sự của Tô Vạn Phúc, Mạc Tiểu Nghiêu cũng không bận tâm suy đoán nữa, cô còn việc quan trọng hơn cần suy nghĩ, tạm thời không rảnh để ý đến người đại diện du thuyền lúc ẩn lúc hiện kia.
Trên tấm bản đồ hàng hải khổng lồ ở nhà hát, hình ảnh thu nhỏ của du thuyền tận thế đã cách [Trái đất] ban đầu một khoảng cách khá xa, vệt đường màu xám phía sau con thuyền đã đi qua hai chấm tròn [Trạm bổ sung] tắt ngúm, đang hướng về phía khối vuông màu đỏ tiếp theo, nhìn khoảng cách ước chừng chỉ còn vài ngày nữa là đến.
[Điểm tham quan]
Nơi yêu cầu toàn bộ thành viên phải xuống thuyền.
Đứng trước tấm bản đồ hàng hải, sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm trọng, toàn bộ phải xuống thuyền khiến họ nhớ đến trận đoàn chiến kinh hoàng đã từng trải qua, lo lắng lần này cũng là hoạt động tương tự.
"Chuyện gì đến cũng phải đến thôi." Mạc Tiểu Nghiêu nghiêm nghị kết luận: "Tô Vạn Phúc đã trốn biệt, không có cách nào dò la tin tức về Điểm tham quan. Chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình, nếu như đó là khu vực hòa bình như Trạm bổ sung thì tốt, còn nếu không..."
"Vậy thì chiến đấu!"