Mạc Tiểu Nghiêu không hoàn toàn tin tưởng lời Mạnh Đan Dương, Khương Yển cũng vậy. Tang Tử Thạch không còn tâm trí chơi game nữa, chỉ cúi đầu ngồi thẫn thờ trên ghế, không biết đang suy nghĩ gì.
Chỉ có Đậu Vọng là lao đến túm cổ áo Mạnh Đan Dương, tức giận quát: "Có phải anh giở trò gì khiến anh trai tôi bị kẹt trong màn chơi không? Nói!"
Mạnh Đan Dương bình tĩnh gỡ bàn tay nổi gân xanh của Đậu Vọng ra rồi vuốt phẳng cổ áo, ánh mắt đảo một vòng cuối cùng dừng lại trên người Mạc Tiểu Nghiêu: "Nói cho tôi biết Tiểu Thu đang ở màn chơi nào? Có bao nhiêu người đi cùng em ấy? Trong đó có bao nhiêu kẻ ngáng đường?"
Khương Yển lạnh lùng nói: "Trước khi trả lời anh, với tư cách là "người mới" của du thuyền số 001, có phải anh nên nói rõ về mình trước không? Ví dụ như làm sao anh biết chiếu thư của Hoàng Hậu Đen có thể đổi thuyền, hay anh đã làm những gì cho chúa tể Cõi Âm?"
Sự nôn nóng trong ánh mắt của Mạnh Đan Dương ngày càng rõ rệt, ngay khi anh ta định nói ra vài lời không mấy hòa nhã thì Mạc Tiểu Nghiêu bất ngờ lên tiếng, thành công kéo lại lý trí của người này.
"Chúa tể Cõi Âm đã phản bội." Mạc Tiểu Nghiêu nói: "Y nhốt tất cả chúng ta trong phòng riêng chắc là định ném tất cả vào màn chơi tiếp theo. Nếu anh cảm thấy một mình có thể cứu được Mạnh Đan Thu thì cứ tự nhiên, còn không tôi khuyên anh nên ngồi xuống nói chuyện với mọi người cho rõ ràng. Đừng quên, xét từ nghĩa đen hay nghĩa bóng, chúng ta đều là người cùng một thuyền rồi."
Nghe vậy, Mạnh Đan Dương nhắm mắt hít sâu một hơi, khi mở mắt ra đã bình tĩnh lại. Anh ta xoay người nhìn NPC cha xứ vẫn luôn mỉm cười trên lễ đài, rồi nhìn bãi cỏ đầy nắng bên ngoài, cuối cùng cất bước đi ra ngoài trước tiên.
"Ra ngoài nói chuyện, tôi muốn phơi nắng."
Mạc Tiểu Nghiêu không phản đối, đứng dậy đi theo. Tiếp đó là Đậu Vọng. Khi đi ngang qua Tang Tử Thạch, Khương Yển vỗ vai thiếu niên, kéo cậu ta ra khỏi dòng suy nghĩ miên man rồi cùng đi ra ngoài.
Ánh nắng chói chang nhưng không thể xua tan bóng tối trong lòng mọi người.
"Chuyện của tôi rất dài nhưng đúng như cô nói, những kẻ cầm đầu trên thuyền chúng tôi đều là lũ b**n th**. Đương nhiên, trong đó cũng bao gồm cả tôi."
Mạnh Đan Dương chậm rãi mở miệng, cố gắng xâu chuỗi một dòng suy nghĩ mạch lạc từ mớ bòng bong trong đầu, để phân tích rõ ràng quá trình tâm lý của bản thân.
"Vì sao ư? Nói ra thì dài lắm, tóm lại là bảy người chúng tôi đã cùng trải qua một màn chơi người mới, nhận được kỹ năng thiên phú liên kết là Bảy Tội Lỗi trong Kinh Thánh."
Anh ta cầm một quả táo trên bàn lên vừa ngắm nghía vừa nói tiếp: "Chử Thiên Thụy là Kiêu Ngạo, Việt Vũ là Tức Giận, Lão Quỷ là Tham Ăn, Biên Đài là d*m d*c, Cương Thi là Tham Lam, còn tôi là Đố Kỵ."
"Hình như còn thiếu một người là Lười Biếng nhỉ?" Mạc Tiểu Nghiêu hỏi: "Người đó đâu? Có xuất hiện trong trận đoàn chiến không?"
Mạnh Đan Dương lắc đầu, vẻ mặt phức tạp: "Không, người đó chết từ lâu rồi, mà có thể nói là... Chết vì lười." Anh ta lắc đầu: "Tôi không biết có phải do tác dụng phụ của kỹ năng hay do người đó chán ghét việc cứ mười lăm ngày lại phải đối mặt với việc sống còn một lần, tóm lại là người đó đã từ bỏ... Thực ra người đó cũng không tệ, ít nhất không b**n th** như chúng tôi."
Mạc Tiểu Nghiêu: "... Vẫn nên nói về kỹ năng của các anh và chuyện liên quan đi."
Mạnh Đan Dương gật đầu, đặt quả táo xuống, cũng biết bây giờ không phải lúc tán gẫu nên nói tiếp: "Lúc đầu chúng tôi rất vui vì có được kỹ năng thiên phú, nhưng khi số lần vượt màn chơi tăng lên chúng tôi dần nhận ra có gì đó không ổn. Những cảm xúc tiêu cực mà Bảy Tội Lỗi đại diện dần bị khuếch đại trong chúng tôi, nó cắn nuốt tâm trí, thay đổi tính cách, phóng đại những khuyết điểm nhỏ nhặt của chúng tôi lên vô số lần, vượt xa khỏi tầm kiểm soát. Chúng tôi như trở thành vật chứa của bảy loại cảm xúc tiêu cực đó, phải giãy giụa trong tuyệt vọng giữa việc giữ lấy nhân cách và khuất phục số phận."
Lần đầu tiên Mạnh Đan Dương lộ ra nụ cười khổ, anh ta lắc đầu: "Thêm vào đó, cứ mười lăm ngày lại phải đối mặt với cái chết một lần, dần dần có người không chịu đựng nổi. Ví dụ như Biên Đài, Cương Thi và Lão Quỷ, họ để mặc cho cảm xúc tiêu cực khống chế, từ đó có được sức mạnh to lớn."
"Ban đầu Việt Vũ và tôi đều cố gắng giữ vững bản ngã của mình, nhưng khi đối mặt với cái chết ở màn chơi trước, gã ta đã không kiên trì được nữa, lựa chọn dung hợp... Tuy sống sót trở về nhưng gã ta đã không còn là chính mình, còn về phần Chử Thiên Thụy…"
Sắc mặt Mạnh Đan Dương vừa nghiêm túc vừa bội phục: "Trong cùng một màn chơi đó, y đã chiến thắng cảm xúc tiêu cực và trở thành kẻ thống trị Ngạo Mạn, đây cũng là một nguyên nhân khác khiến tôi nhất định phải đổi thuyền. Y đã biết chuyện thuyền mấy người đã tập hợp đủ Nhà liên kết linh hồn, Nhà ngoại cảm và Nhà truyền lửa rồi, nếu như lại thêm một Nhà tiên tri sẽ tạo thành uy h**p cực lớn đối với chúa tể Cõi Âm. Vậy nên mấy người chắc chắn sẽ gặp phải đoàn chiến ở Trạm bổ sung tiếp theo, hơn nữa là loại 1vs5, với thực lực của mấy người ắt sẽ diệt đoàn."
Mạc Tiểu Nghiêu chăm chú nhìn vào hai mắt anh ta: "Vậy nên anh mới đổi thuyền vì Mạnh Đan Thu? Nhưng nếu vậy thì anh cũng chết chắc rồi, làm sao bảo vệ cô ấy đây? Hay là anh có cách sinh tồn khác, có thể dẫn cô ấy rời đi lần nữa?"
Mạnh Đan Dương gật đầu, hoàn toàn thẳng thắn với nghi vấn của Mạc Tiểu Nghiêu: "Tôi đã tích trữ rất nhiều mảnh ghép màn chơi phúc lợi, có thể dẫn em ấy trốn vào một màn chơi thích hợp nhất, ở trong chờ đến khi mấy người bị tiêu diệt và hồ sơ du thuyền bị cài lại từ đầu. Khi đó chúng tôi sẽ xuất hiện trở lại. Đây là bug có thể tránh thoát chúa tể Cõi Âm và người đại diện của du thuyền, chúng tôi vẫn sẽ được ghi nhận là người của thuyền 001 nhưng thân phận sẽ hoàn toàn mới."
Mạc Tiểu Nghiêu: "Có thể nói cho chúng tôi biết anh lấy đâu ra nhiều tin tức như vậy không?"
Mạnh Đan Dương hơi kinh ngạc: "Tôi còn tưởng cô sẽ hỏi về cái bug này cơ."
Mạc Tiểu Nghiêu không kiên nhẫn xua tay: "Thứ đồ chơi này có ích lợi gì đâu! Chính anh cũng nói phải chuẩn bị rất lâu mới tìm được cơ hội đấy thôi… Không chỉ hiện giờ không đủ thời gian mà cho dù có đủ, tôi cũng lười dựa vào cách này sống lay lắt... Cũng chẳng phải chơi trò "chịu nhục, tìm cơ hội hồi sinh đồng đội", còn không bằng mọi người cùng chết quách cho xong."
"Cô nói đúng, quả thật không đủ thời gian." Mạnh Đan Dương gật đầu: "Tôi nói một tràng dài như vậy là vì câu nói sau đây. Tôi là Nhà tiên tri, là người cuối cùng có thể gây ra mối uy h**p cực lớn cho chúa tể Cõi Âm cùng với Nhà liên kết linh hồn, Nhà ngoại cảm và Nhà truyền lửa."
Nói xong, trong lúc mọi người đưa mắt nhìn nhau, Mạnh Đan Dương lại ném ra một quả bom thứ hai.
"Ngoài ra, chắc hẳn mọi người cũng đã chú ý tới, chúa tể Cõi Âm mà tôi nói tới và chúa tể Cõi Âm trên thuyền chúng ta không phải cùng một người."
Đậu Vọng đã choáng váng, gã nghe hiểu từng chữ Mạnh Đan Dương nói ra nhưng ghép lại với nhau có ý gì thì hoàn toàn mù tịt.
Tang Tử Thạch lại lâm vào trầm tư, dường như việc Điền Điềm bị nhốt trong màn chơi đã giáng cho cậu ta một đòn chí mạng, cả người trông chẳng tỉnh táo chút nào.
Hiện giờ trong bốn người chỉ có Khương Yển và Mạc Tiểu Nghiêu là còn theo kịp mạch suy nghĩ của Mạnh Đan Dương. Mạc Tiểu Nghiêu chuyển giao nhiệm vụ hỏi đáp lại cho Khương Yển, còn cô đi đến bàn ăn rót một cốc nước uống ừng ực.
"Tôi cũng có cảm giác đó, chỉ không dám chắc chắn." Khương Yển tiếp nhận nhiệm vụ của Mạc Tiểu Nghiêu, tiếp tục thảo luận với Mạnh Đan Dương: "Anh biết những gì?"
Mạnh Đan Dương lắc đầu: "Không thể nói. Tôi chỉ có thể nói cho anh biết, họ thật sự là hai người khác nhau. Giống như kẻ mà ai cũng biết là ai trong Harry Potter, tên thật của người nọ là một biến số, nhắc tới sẽ bị lần ra, mà bị lần ra đồng nghĩa với nguy hiểm."
Khương Yển trầm ngâm: "Vậy nên, chúa tể Cõi Âm mới có thể dùng cái tên này xuất hiện trước mặt chúng ta?"
Mạnh Đan Dương gật đầu: "Khả năng là vậy. À, dưới sự dẫn dắt của Chử Thiên Thụy, đám người điên trên thuyền chúng tôi đã chuẩn bị xong đòn tấn công cuối cùng. Nếu mấy người muốn phản công thì phải nắm chặt cơ hội cuối cùng, dùng chiếu thư của Hoàng Hậu Đen vào thẳng màn chơi kia. Đừng nghĩ chờ kỳ Gametoday tiếp theo sau mười lăm ngày, bởi vì dựa theo lịch trình du thuyền sẽ cập bến Trạm bổ sung sau hai hôm nữa."
Hóa ra đây chính là gợi ý hai ngày của chúa tể Cõi Âm, có phải quá mơ hồ không nhỉ? Nếu không có Mạnh Đan Dương giải thích, liệu họ có thể hiểu được không? Hay nói cách khác, thực ra y đã biết Mạnh Đan Dương lên thuyền rồi nên mới cố tình tạo cơ hội?
Nhưng nếu không có tấm thẻ này của Tiểu Nghiêu…
Khương Yển chợt hiểu ra, cho dù bị chèn ép thế nào, chúa tể Cõi Âm hay nói đúng hơn là kẻ sử dụng cái tên chúa tể Cõi Âm để nói chuyện với họ còn mạnh hơn anh tưởng tượng rất nhiều. Dù sao đây cũng là thế giới của họ, y và các chị gái là kẻ thống trị thế giới này.
Ít nhất từng là như vậy.
Nếu nói như vậy, những lời lặp đi lặp lại trước đó của y cũng dễ hiểu, hẳn tên kia bị ai đó khống chế, bằng không cũng sẽ không thình lình phản bội mà chẳng có tí dấu hiệu nào.
"Tôi đã hiểu tình hình của anh rồi, tóm lại là người trên thuyền anh phát điên, anh không muốn phát điên cùng họ nên muốn đổi thuyền dẫn theo em gái chạy trốn. Không ngờ em gái bị kẹt ở trong màn chơi không ra được nên anh chỉ có thể hợp tác với chúng tôi, cùng nhau đi cứu em gái anh, nhân tiện đánh bại âm mưu của kẻ mà ai cũng biết là ai đấy, tốt nhất là có thể thay đổi hiện trạng từ gốc rễ. Tôi nói đúng chứ?"
Mạnh Đan Dương gật đầu, vừa định lên tiếng thì nghe thấy Mạc Tiểu Nghiêu thình lình hỏi: "Vậy những lời về cha mẹ mà anh nói với Mạnh Đan Thu lúc trước…"
Mạnh Đan Dương rũ mắt không trả lời, nhưng biểu cảm và động tác đã đủ nói lên tất cả.
Mạc Tiểu Nghiêu: "... Nén đau thương."
Mạnh Đan Dương lắc đầu: "Cô khuyên tôi nén đau thương còn không bằng khuyên tôi báo thù. Chử Thiên Thụy cho rằng y làm bí mật lắm, thần không biết quỷ không hay, không ngờ lại bị ghi hình hết trong lúc run rủi. Là kỹ năng của một người hàng xóm cũ của tôi, ông ấy vốn định theo dõi xem nơi đó có kẻ địch xuất hiện hay không. Về sau ông ấy đã chết ở màn chơi tiếp theo, nhưng tôi đã kịp xem hết đoạn ghi hình trước đó."
Đến lúc này Đậu Vọng mới lấy lại tinh thần, gã há hốc miệng: "... Tại sao lại làm vậy, chẳng phải mọi người là đồng đội à?"
Trên mặt Mạnh Đan Dương không có một chút biểu cảm nào nhưng giọng nói lại tràn ngập uất hận và sát ý: "Bởi vì y không quen nhìn sự "yếu đuối" của tôi, muốn giúp tôi một tay để tôi có thể leo l*n đ*nh cao của kẻ mạnh."
"Rắc", quả táo Mạnh Đan Dương vẫn luôn xoay xoay trong tay đã bị bóp nát bét, từ sau khi đổi thuyền, đây là lần đầu tiên anh ta thể hiện sự bạo lực của mình.
"Mẹ kiếp! Đỉnh cao của kẻ mạnh cái khỉ mốc! Ông đây thèm khát lắm à? Ông đây chỉ muốn cả nhà bình an thôi! Chử Thiên Thụy! Cmn tao thề sớm muộn gì cũng sẽ băm xác mày thành bã! Cứ chờ đấy cho tao!"