Gã Hề dễ dàng đồng ý như vậy thật đúng là nằm ngoài dự đoán, Mạc Tiểu Nghiêu cứ tưởng ít nhất gã cũng phải tỏ vẻ khó chịu một chút, rồi mới chịu khuất phục dưới lời khuyên nhủ của họ và uy h**p của hệ thống.
Dường như nhìn ra sự ngạc nhiên của cô, gã Hề chỉ vào gương mặt chưa tẩy trang của mình: "Trước đây hình chiếu của chúng tôi có thể tiến vào thế giới khác, hấp thu văn hóa của họ thì có thể khôi phục hình dạng ban đầu của mình bất cứ lúc nào. Nhưng hiện tại, một khi đã lựa chọn, chúng tôi không thể thay đổi được nữa. Cô có hiểu được nỗi đau khi bị cố định hình dạng không? Không thể tùy ý thay đổi, ngày này qua năm khác đều phải duy trì một hình hài như vậy..."
Gã Hề đau khổ ôm đầu, cô vợ vỗ nhẹ lưng an ủi, thầm thì gì đó như đang vỗ về gã.
Thật ra Mạc Tiểu Nghiêu không hiểu cảm giác đó lắm, bởi vì con người vốn đã là một hình thái cố định, ngoại trừ việc lớn lên thì cả đời sẽ không có gì thay đổi, không tính phẫu thuật thẩm mỹ.
Vì vậy cô không cách nào cảm thông hoàn toàn, song nghĩ kỹ lại cũng có thể hiểu được phần nào. Giống như người biết đi lại bất ngờ mất đi đôi chân, loài chim ưng vốn nên được tự do sải cánh trên bầu trời lại bị nhốt trong lồng sắt, bỗng nhiên mất đi đặc tính cơ bản nhất được truyền thừa qua hàng vạn năm, e rằng bất kỳ ai cũng khó mà thích nghi.
"Những người giống như anh có nhiều không?" Khương Yển hỏi, anh không nói rõ vì cẩn thận nhưng những người ở đây đều hiểu ý.
Gã Hề chấn chỉnh lại tinh thần từ trong sự chán nản, thân hình béo ú ngồi dựa vào ghế sofa, khuôn mặt được trang điểm lòe loẹt khiến người khác khó lòng nhìn ra cảm xúc thật của gã: "À, cũng kha khá, có điều mọi người đều không dám biểu hiện ra ngoài."
"Vậy anh thấy chúng tôi nên che giấu thân phận như thế nào?" Mạc Tiểu Nghiêu hỏi thẳng vào trọng tâm của nhiệm vụ phụ: "Hay nói cách khác, phải làm sao mới được coi là che giấu thân phận?"
"Chuyện này đơn giản. Để tôi giải thích cho mọi người một số kiến thức thông thường, rồi đeo dấu hiệu lên, chỉ cần đừng làm gì quá phô trương sẽ không có ai đến điều tra mọi người. Nói thật, trước kia vốn không phiền phức như thế, ai muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, haiz..."
Gã Hề ngừng cảm thán, sờ sờ cái mũi đỏ của mình, ra hiệu cho vợ đi lấy đồ. Người phụ nữ béo xốc tấm khăn quàng phủ trên đùi lên, đứng dậy đi về phía căn phòng khác. Đậu Nhuệ nháy mắt với Thông Tứ Hải, đối phương lập tức chủ động đi theo.
Việc theo dõi này phải tìm người có kinh nghiệm phong phú, vừa giỏi quan sát vừa không khiến đối phương bực mình, lại có thể thật sự nhìn ra chút manh mối. Tuy Đậu Vọng nghe lời đấy, nhưng chỉ sợ có dán mắt lên người đối phương gã cũng chẳng nhìn ra được gì.
Gã Hề vờ như không thấy hành động của họ, hoặc có thể gã vẫn nắm chắc mọi chuyện trong tay, bắt đầu nói không ngừng nghỉ về một số quy định mới sau khi thế giới cố định hình dạng, toàn là những điều chưa từng có trước đây.
"À đúng rồi, ngoài những điều này ra mọi người còn phải tìm hiểu về chúng tôi trước kia nữa. Dù sao người ngoài muốn nghe ngóng tình hình hiện tại thì dễ, biết chuyện trước kia mới khó."
Gã Hề vừa dứt lời, người phụ nữ béo đã đi ra từ căn phòng khác, tay bưng một chiếc hộp vuông lớn phát ra tiếng "lạch cạch" nho nhỏ theo từng bước chân. Đậu Nhuệ nhìn Thông Tứ Hải, thấy gã khẽ lắc đầu mới yên tâm, điều này chứng tỏ người phụ nữ béo chỉ đi lấy đồ chứ không nhân cơ hội gây sự, họ an toàn.
"Anh yêu, em lấy đến rồi, hy vọng vẫn đủ số lượng, nếu không đành phải mượn của ông thợ làm tượng sáp bên cạnh mấy cái."
Người phụ nữ béo vừa nói vừa mở nắp hộp, để lộ ra bên trong là các huy hiệu nhỏ với nhiều màu sắc khác nhau.
"Cầm lấy đi, mỗi người đeo một cái, người khác nhìn vào sẽ biết mấy người là thành viên của rạp xiếc, sẽ không làm hó các người đâu."
Mạc Tiểu Nghiêu lấy từ trong hộp ra một cái huy hiệu, trông khá quen mắt, hình như là đồ lưu niệm từng được bán trong lều vải. Cô không khách sáo chọn ra mấy cái có hình cỏ bốn lá, chia cho Vu Băng, Điền Điềm, Mạnh Đan Thu và bản thân.
Còn lại mấy cái hình thù kỳ quái, thẩm mỹ lạc lõng với con người cứ để cho mấy người đàn ông kia chọn đại, dù sao họ cũng chẳng quan tâm.
Khương Yển tùy tiện cầm lấy một cái huy hiệu hình tam giác không biết là cái gì, đưa hộp cho người bên cạnh, xoay huy hiệu trong tay một lúc rồi mới lên tiếng: "Nếu chúng tôi gặp phải người của rạp xiếc thì sao? Ví dụ như ngài A hoặc bà phù thủy kia? Liệu họ có thể nhìn thấu thân phận của chúng tôi không?"
Gã Hề lắc đầu: "Ngài A sẽ không xen vào chuyện của người khác, thật ra theo tôi được biết ngài ấy cũng chán ghét cái hình dạng thần lùn "vốn rất thú vị" kia rồi, không xứng đôi với hình chiếu người yêu lý tưởng mà ngài ấy thích chút nào."
Khương Yển: "Vậy còn phù thủy? Lần trước gặp ở thị trấn suối nước nóng, thái độ của bà ta chẳng thân thiện chút nào."
Gã Hề trầm ngâm một lúc lâu mới trả lời: "Phù thủy không tin tưởng bất kỳ ai, bà ta luôn khăng khăng hành động một mình. Nói thật, tôi cũng không hiểu rõ về bà ta, cũng không nhìn thấu. Bà ta vẫn luôn hành động theo ý mình từ khi mọi người đều là hình chiếu rồi, cũng bởi vì vậy mà trở thành bí ẩn trong lòng số đông đàn ông… Á!"
Người phụ nữ béo hung hăng huých cùi chỏ vào người gã Hề, tặng kèm "ánh mắt chết chóc" đầy quyền uy của một người vợ.
"Đương nhiên rồi, em yêu, trong lòng anh chỉ có em thôi, em phải tin anh, anh không nằm trong số đông những người đàn ông đó đâu."
"Thật ra mọi người có thể yên tâm, Augie Rella sẽ không cản trở mọi người đâu." Người phụ nữ béo phớt lờ lời giải thích của gã Hề, quay sang nói với nhóm Mạc Tiểu Nghiêu: "Bà ta rất ghét việc mọi người tiến vào thế giới của chúng tôi, cực kỳ ghét. Nếu nói ai muốn khôi phục thế giới này về nguyên dạng nhất, ngoài mấy vị thành viên hoàng thất ra thì chỉ có bà ta thôi. Thành viên hoàng thất mà tôi nhắc đến là cách nói của mọi người, còn theo ngôn ngữ của chúng tôi thì mọi người không hiểu được đâu."
"Vậy lỡ như có người nói chuyện với chúng tôi bằng loại ngôn ngữ đó thì phải làm sao?" Mạc Tiểu Nghiêu hỏi: "Chúng tôi nghe không hiểu, liệu có bị lộ tẩy không?"
"Sẽ không." Gã Hề lắc đầu, tiếp lời: "Những kẻ ở tầng lớp thấp rất ngu dốt, bọn chúng vĩnh viễn sẽ không phát hiện ra thế giới này có gì khác so với trước kia. Còn những kẻ ở tầng giữa và tầng cao có thể phát hiện nhưng đã bị ràng buộc trong thế giới cố định này rồi, trước khi khôi phục thì không thể nói ra ngôn ngữ vốn có của chúng tôi. Thật ra nói là ngôn ngữ cũng không chính xác, rõ ràng mọi người đều dùng suy nghĩ để giao tiếp. Còn bây giờ..."
Gã Hề cong ngón tay gõ nhẹ lên đầu, vẻ bi ai trong mắt đối lập hoàn toàn với khuôn mặt đang tươi cười: "Không ai biết được rốt cuộc người khác đang nghĩ gì, theo cách nói của loài người thì là có bí mật riêng, khiến mọi người nảy sinh thêm nhiều nghi kỵ không đáng có."
"Tôi rất tiếc vì những gì đã xảy ra với mọi người, nhưng ít nhất bây giờ chúng tôi có thể yên tâm hơn rồi." Khương Yển đáp lời, giọng điệu nghe có vẻ lịch sự nhưng ai cũng có thể nghe ra sự lạnh nhạt và hờ hững trong lời nói của anh: "Bây giờ chúng tôi phải ghim cái này lên quần áo à?"
Gã Hề gật đầu.
Sau khi làm theo, Mạc Tiểu Nghiêu lập tức nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống.
"Hoàn thành nhiệm vụ phụ 1: Che giấu thân phận."
Ngay sau đó là nhiệm vụ phụ mới.
"Nhiệm vụ phụ 2: Tìm cách tiến vào tòa tháp Trung Tâm.
Tên cũ tòa tháp Trung Tâm là xxxx, hiện đã bị phong tỏa, không được phép vào.
Đây là nhiệm vụ nhóm, chỉ cần một người trong nhóm hoàn thành là được.
Nhiệm vụ phụ 3: Thu thập các khúc nhạc bị thất lạc.
Khúc nhạc bị thất lạc có thể đánh thức sức mạnh to lớn nhưng điều kiện tiên quyết là bạn phải thu thập đủ chín khúc nhạc.
Đây là nhiệm vụ nhóm, chỉ cần một người trong nhóm hoàn thành là được."
"Mọi người nhận được chưa? Tìm cách vào tòa tháp Trung Tâm, tìm khúc nhạc bị thất lạc." Mạc Tiểu Nghiêu quay lại hỏi những người khác, sau khi nhận được xác nhận, cô mới quay lại nhìn gã Hề: "Chúng tôi muốn đến tòa tháp Trung Tâm thì phải đi như thế nào?"
Gã Hề chống hai khuỷu tay lên bàn trà, khom lưng chống cằm nhìn họ: "Nơi đó đã bị phong tỏa rồi, trừ khi mấy người có chìa khóa nhưng điều đó là không thể."
Đậu Nhuệ chen vào, không hỏi tại sao mà hỏi thẳng cách giải quyết: "Có ai làm được chìa khóa không?"
Gã Hề gật đầu rồi lại lắc đầu: "Có chứ, nhưng cần phải có nguyên liệu đặc biệt. Ngày mai mọi người có thể đến Hiệp hội thợ rèn xem thử, nếu như vị Hội trưởng kia đồng ý thì có thể làm được. Nhưng mà rất khó thuyết phục được ngài ấy, trừ khi mấy người có thể đáp ứng yêu cầu của ngài ấy. Cụ thể là gì thì tôi không rõ, phải xem tâm trạng của ngài ấy nữa."
Vẻ mặt Mạc Tiểu Nghiêu bỗng trở nên kỳ lạ, cô chợt nhớ đến hai chiếc tất đã giúp mình rất nhiều lần trong túi xách, giờ sắp được gặp chủ nhân của chúng, tự dưng trong lòng dấy lên một cảm xúc khó tả.
Không biết trả lại tất cho ngài Hội trưởng thì có nhận lại được chút thiện cảm nào không nhỉ?
Trong lúc cô miên man suy nghĩ thì tiếng chuông vang lên, gã Hề đứng dậy khỏi ghế sofa, chỉ vào phòng khách rồi nói với nhóm Mạc Tiểu Nghiêu: "Chuông giới nghiêm buổi tối vang lên rồi, trừ những người tuần tra và nhân viên công tác đặc biệt, những người khác đều không được phép ra đường. Mọi người nghỉ ngơi ở đây đi, ngày mai tôi dẫn mọi người đến Hiệp hội thợ rèn."
Nói xong gã mặc kệ phản ứng của nhóm Mạc Tiểu Nghiêu, dìu vợ đứng dậy, hai người dựa vào nhau cùng đi lên lầu.
Lần này Đậu Nhuệ không cho ai đi theo nữa, Khương Yển cũng không nhắc nhở, hai người nhìn nhau ngầm khẳng định phán đoán của đối phương.
Vợ chồng gã Hề đứng về phía họ, không cần giám sát nữa.
Bây giờ là thời gian họp nhóm nhỏ, tuy đã khuya nhưng không ai cảm thấy buồn ngủ, mặc dù trước đó không lâu họ vừa mới ra khỏi màn chơi. Vì sống còn, tất cả đều cố gắng vực dậy tinh thần.
Để phòng ngừa bất trắc, Mạc Tiểu Nghiêu tìm công tắc tắt đèn phòng khách tạo cảm giác như mọi người trong nhà đã ngủ, sau đó mọi người ngồi quây lại trên sàn nhà, bàn bạc về kế hoạch hành động tiếp theo.
"Khúc nhạc bị thất lạc mà nhiệm vụ nói có phải là khúc nhạc mà Nhạc Âm đang giữ không?" Điền Điềm lên tiếng, cô ấy nhớ đến lần chia chiến lợi phẩm sau khi ra khỏi màn chơi thây ma, có mấy người mới không biết điều còn khiêu khích Mạc Tiểu Nghiêu.
"Nếu vậy chẳng phải chúng ta đã có một khúc rồi à?"
"Không chỉ một khúc."
Nhạc Âm, Vu Băng và Đậu Nhuệ đồng thời lên tiếng, tiếp đó là câu trả lời chậm nửa nhịp của Thông Tứ Hải và Đạt Tam Giang.
"Bọn tôi cũng có."
Dứt lời mọi người nhìn nhau, không ai nói gì thêm, lần lượt lấy khúc nhạc mà mình đang giữ ra đặt giữa sàn nhà.
Nhạc Âm có hai khúc, bao gồm khúc nhặt được trong màn chơi thây ma và khúc được Mạc Tiểu Nghiêu đưa cho, lần lượt là khúc 10-6 "Lênh đênh vô tận" và khúc 10-7 "Ánh sáng nhân từ".
Đậu Nhuệ có một khúc là khúc 10-1 "Khúc dạo đầu: Lưu vong".
Thông Tứ Hải và Đạt Tam Giang mỗi người có một khúc, lần lượt là khúc 10-3 "Điệu van-sơ bi thương" và khúc 10-5 "Tên tù nhân đeo gông cùm".
Còn Vu Băng, mình cô ta lấy ra ba khúc, lần lượt là khúc 10-2 "Tiếng chuông báo tang than khóc", khúc 10-4 "Ngục giam tăm tối" và khúc 10-8 "Cuộc đào vong thắng lợi".
Mạc Tiểu Nghiêu xếp tất cả các khúc nhạc theo thứ tự, ánh mắt dừng lại ở vị trí cuối cùng: "Theo như nhiệm vụ thì có tổng cộng chín khúc nhạc, bây giờ chúng ta chỉ còn thiếu khúc cuối cùng, đây quả là một khởi đầu thuận lợi."
Khương Yển gật đầu, nhìn quanh một lượt: "Chia sẻ thông tin xong rồi, mọi người nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta đến Hiệp hội thợ rèn nhân tiện tìm hiểu thêm thông tin về khúc nhạc. Tôi nghi ngờ đây có thể là manh mối quan trọng nhất, cũng là thông tin quan trọng nhất được cố ý đưa đến tay chúng ta."