"Chờ đã!" Phù thủy bỗng lên tiếng gọi Mạc Tiểu Nghiêu đang định rời đi: "Cô có thể giúp tôi một việc được không?"
Nhiệm vụ phụ?
Mạc Tiểu Nghiêu quay người lại. Là một người chơi kỳ cựu, cô đương nhiên hiểu rõ điều này có nghĩa là gì, nhưng vì đây là trò chơi đánh cược bằng mạng sống nên cô không vội đồng ý ngay.
"Bà nói trước xem là việc gì đã, có nguy hiểm không, thù lao thế nào, sau đó tôi sẽ quyết định có giúp hay không."
Phù thủy không giả vờ nữa, bà ta mỉa mai: "Không phải loài người các cô luôn tự cho mình là người tốt thích làm việc thiện à? Hiếm khi gặp được người như cô đấy."
Mạc Tiểu Nghiêu lười đôi co, xoay người bỏ đi.
Thấy Mạc Tiểu Nghiêu không có phản ứng, phù thủy càng sốt ruột, giọng khàn khàn nói ra yêu cầu của mình: "Giúp tôi tìm đứa con bị lạc, thù lao là bộ bài Tarot của tôi. Nếu không tìm thấy, cô cũng chẳng mất gì. Tôi xin thề bằng danh nghĩa của chúa tể Cõi Âm, những gì tôi nói đều là sự thật!"
"Chúa tể Cõi Âm là ai?"
"Là chủ nhân tối cao cai quản vô số thế giới." Trên mặt phù thủy thoáng hiện vẻ thành kính và sợ hãi, tiếp đó bà ta lại nói: "Tôi chỉ có thể nói đến đây thôi. Giờ là lựa chọn của cô, cô gái trẻ."
Nhiệm vụ phụ không sợ lỗ, Mạc Tiểu Nghiêu rất sẵn lòng nhận, thế là gật đầu đồng ý nhận ủy thác của phù thủy.
Giây tiếp theo, một dòng thông báo hiện lên trước mặt cô, xác nhận lời nói của phù thủy là thật.
[Nhiệm vụ phụ: Lời ủy thác của phù thủy
Nội dung: Tìm kiếm đứa con mất tích của phù thủy, đứa bé đang ở trong rạp xiếc nhưng chờ mãi không thấy về.
Phần thưởng: Bộ bài Tarot của phù thủy x1
Trừng phạt thất bại: Không]
Chưa để Mạc Tiểu Nghiêu kịp rời đi, ngón tay của phù thủy đã lướt qua mặt bàn cất vòng xoay đi, chỉ để lại bộ bài Tarot trên bàn: "Trò chơi nhỏ đã xong, để tôi xem bói cho cô."
Mạc Tiểu Nghiêu nhớ lại, hình như lúc trước khi bắt đầu trò chơi, phù thủy cũng từng nói như vậy. Có vẻ như xem bói cũng là một phần thưởng của trò chơi, nếu đã vậy, để cô sẽ xem thử bà ta có thể tiên đoán được gì.
Phù thủy rút ra năm lá bài Tarot đặt lên bàn, lần lượt là:
The Chariot, lá xuôi.
The Fool, lá xuôi.
The Empress, lá xuôi.
The High Priestess*, lá xuôi.
*Nữ Giáo hoàng, lá xuôi: Trực giác, những khả năng cao hơn, bí ẩn, tiềm thức; lá ngược: chuyện bị giấu kín, cần lắng nghe tiếng nói từ bên trong.
The Magician, lá ngược.
Phù thủy nhìn năm lá bài trước mặt, trên mặt lộ vẻ kỳ quái, sau đó nói ra một tràng những lời khó hiểu nửa thật nửa giả, nghe kiểu gì cũng thấy giống mấy trò xem tướng bịp bợm ngoài đường ngoài chợ.
"Hãy nhớ kỹ thứ tự của năm lá bài này, nó sẽ có ích cho tương lai của cô."
Nói xong câu đó như thể đã hoàn thành nhiệm vụ, phù thủy nhanh chóng cất bộ bài đi, triệu hồi quả cầu pha lê về bàn, và rồi lại cúi đầu xuống nghiên cứu cái bàn, hoàn toàn không thèm để ý đến Mạc Tiểu Nghiêu.
Mạc Tiểu Nghiêu cũng không để bụng, cô ghi nhớ kỹ năm lá bài rồi mới rời khỏi lều, khi ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng, kim phút trên chiếc đồng hồ trắng nhợt đã đi được hơn nửa vòng.
07:35:21
Trong vô thức, cô đã ở trong lều hơn ba mươi phút. Tuy thời gian này chẳng đáng là bao so với giới hạn mười lăm tiếng, nhưng vừa nghĩ đến mình vẫn chưa lấy được một cái huy hiệu nào, cô lại thấy không thể lãng phí thời gian thêm nữa.
Mạc Tiểu Nghiêu men theo con đường mòn quay trở lại. Cô có cảm giác những thứ treo trong rừng đã khác trước. Không còn những nhân vật tạo hình kỳ dị theo bài Tarot nữa, thay vào đó là vài chiếc lồng chim to lớn rỉ sét, trống rỗng.
Mỗi song sắt của chiếc lồng to bằng ngón tay cái người lớn. Trên thân song sắt, cứ cách vài xen-ti-mét lại gắn hai chiếc gai nhọn, một chiếc hướng vào trong, một chiếc hướng ra ngoài. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trên đầu gai có dính vết bẩn màu nâu sẫm, tuy không rõ là gì nhưng rất dễ khiến người ta liên tưởng đến máu.
Hiện tại cửa lồng đều đang mở, song Mạc Tiểu Nghiêu tin chắc rằng chúng đã từng được đóng lại. Bên trong có lẽ nhốt quái vật hoặc NPC, mà cũng có thể là… Những người chơi đã thua cuộc và không thể rời khỏi màn chơi.
Mạc Tiểu Nghiêu dám khẳng định rằng mình không muốn ở lại đây chút nào, vì vậy cô bước nhanh hơn, men theo con đường nhỏ ra khỏi khu rừng, sau đó đi xuống con đường lát đá dốc thoai thoải, tiến vào khu vực rạp xiếc náo nhiệt.
Nhìn từ trên dốc, bầu không khí của rạp xiếc rất sôi động, chẳng khác nào những rạp xiếc bình thường khác. Nhưng khi đến gần, Mạc Tiểu Nghiêu phát hiện sự náo nhiệt này có gì đó rất kỳ quái.
Tỷ như các NPC du khách, lúc đứng nhìn từ trên sườn dốc, Mạc Tiểu Nghiêu chỉ thấy những cái bóng lớn nhỏ mờ ảo, cô cho rằng là do khoảng cách và ánh sáng nên không để tâm.
Bây giờ khi đã đứng giữa đám NPC, Mạc Tiểu Nghiêu mới nhận ra họ thực sự chỉ là những cái bóng. Cô có thể phân biệt cao hay thấp, béo hay gầy, già hay trẻ, nam hay nữ và thậm chí là cả vui buồn giận hờn của họ, song họ vẫn chỉ là những cái bóng.
Không phải màu đen kịt, mà là màu xám mờ ảo, hư vô. Nếu phải miêu tả thì chúng giống như những vị khách xuất hiện trong quán trọ lúc đèn hoa vừa được thắp lên trong "Vùng đất linh hồn" của Ghibli.
Đám đông không để ý đến Mạc Tiểu Nghiêu, cô cũng giả vờ như không nhìn thấy họ, dựa vào bản đồ trong tay, cô len lỏi giữa đám đông tiến về địa điểm tiếp theo.
"Này cô kia! Đúng, là cô đó! Đứng lại!"
Mạc Tiểu Nghiêu cảnh giác quay đầu lại, thấy một thanh niên mập mạp đang thở hổn hển chạy về phía mình, trên gương mặt tròn trịa chảy đầy mồ hôi dinh dính, trông khá khó chịu.
Thấy người đàn ông mập mạp lại gần, Mạc Tiểu Nghiêu lùi về phía sau hai bước, lấy từ trong túi xách ra đôi giày cao gót, chuẩn bị tư thế để sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Dường như người đàn ông mập mạp không thấy vẻ cảnh giác của Mạc Tiểu Nghiêu, vẫn tiếp tục lao hùng hục về phía trước, vẻ mặt tham lam như kẻ đói ba ngày nhìn thấy một miếng thịt nướng hình người.
Nhìn thấy người đàn ông mập mạp càng lúc càng gần, trong lòng Mạc Tiểu Nghiêu thầm tính toán. Khi anh ta đã vào phạm vi tấn công của mình, cô dồn trọng tâm lên mũi chân trái, xoay hông, chân phải vẽ một vòng cung trên không trung, đá thẳng vào xương gò má của người đàn ông.
Kể từ sau chuyện kia, Mạc Tiểu Nghiêu đã đi học Taekwondo, tưởng tượng rằng một ngày nào đó trong tương lai, lúc đôi gian phu dâm phụ kia ra tù, cô sẽ đánh họ nhập viện.
Thấy Mạc Tiểu Nghiêu vung chân đá mình, người đàn ông mập mạp chẳng những không tức giận mà còn vui mừng, anh ta đưa tay túm lấy mắt cá chân của cô, sau đó cười như được mùa ngã vật xuống đất.
"Ha ha... Sờ, sờ được rồi… Ha ha… Ha ha..."
Trong lòng Mạc Tiểu Nghiêu dâng lên một trận buồn nôn khó tả, sau cơn choáng váng quen thuộc, sát ý vẫn luôn bị cô kiểm soát đã hoàn toàn bùng phát. Cô lạnh lùng đi tới, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông mập mạp, định giơ chân đá vào g*** h** ch*n anh ta song lại đột nhiên phát hiện bản thân không thể thực hiện được động tác này.
"Đừng phí sức nữa, trước khi khế ước kết thúc, cô không thể làm tôi bị thương đâu." Người đàn ông mập mạp thở hổn hển ngồi dậy, giơ tay áo lên lau mồ hôi trên mặt, lúc này mới lộ ra nụ cười ngại ngùng với Mạc Tiểu Nghiêu: "Bị dính "Khế Ước Nguyền Rủa" của tôi rồi, cô phải nghe lời tôi."
Mạc Tiểu Nghiêu nhìn người đàn ông mập mạp bằng ánh mắt trống rỗng, thấy không thể đá anh ta, cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng ngồi xổm xuống giơ cao đôi giày cao gót trong tay, dùng sức đập mạnh vào chỗ hiểm của người đàn ông.
Mặc dù biết rõ đối phương không thể làm mình bị thương, nhưng người đàn ông mập mạp vẫn rụt người lại. Sát khí trên người cô gái này quá mạnh, anh ta bắt đầu nghi ngờ liệu mình có thể sống sót sau khi khế ước kết thúc hay không.
"Cô, cô đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng không còn cách nào khác." Người đàn ông mập mạp nhăn nhó đứng dậy, trên khuôn mặt tròn trịa lộ ra nụ cười xun xoe: "Cô đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu, sau khi hoàn thành khế ước còn có lợi nữa đó."
Mạc Tiểu Nghiêu vẫn nghiêng đầu nhìn anh ta, đôi mắt trống rỗng dần dần khôi phục chút sức sống. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xổm ở đó, trong tay vẫn nắm chặt đôi giày cao gót đã được thợ rèn người lùn sửa chữa.
Người đàn ông mập mạp cảm giác áp lực trên người đã giảm đi rất nhiều, anh ta lo lắng nhìn thời gian trên bầu trời, rồi chỉ vào con đường bên trái Mạc Tiểu Nghiêu: "Cô em, tôi biết làm vậy là không đúng nhưng tôi cũng không còn cách nào khác, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện được không? Nếu khế ước thất bại, cô cũng chẳng có kết cục tốt đâu."
Mạc Tiểu Nghiêu đứng dậy, mặt mày u ám, sóng vai đi cùng người đàn ông mập mạp.
"Bây giờ là bảy giờ bốn hai phút, đúng tám giờ cô hãy cùng tôi tham gia một trò chơi, yêu cầu là chỉ cần thua. Sau khi hoàn thành, hệ thống sẽ trả thù lao, khế ước cũng kết thúc, đến lúc đó cô muốn đánh tôi thế nào cũng được."
Người đàn ông mập mạp nhanh chóng nói ra yêu cầu của mình, sau đó đưa cho Mạc Tiểu Nghiêu một cuộn giấy da cuộn tròn, bên trên còn thắt một chiếc nơ con bướm bằng ruy băng đỏ.
Mạc Tiểu Nghiêu mở bản khế ước ra, đọc kỹ từng chữ một, nhìn chung là muốn cô dùng thân phận người được thuê, tham gia một trò chơi đối kháng có tên là "Bể cá quỷ" với Chu Tuấn, yêu cầu bắt buộc phải thua.
Cái giá phải trả khi thua cuộc cũng được ghi rõ trong khế ước, chỉ mất 3 đồng token, là vô hại với cô. Nhưng cái giá phải trả nếu vi phạm khế ước lại là mạng sống.
Tức Mạc Tiểu Nghiêu chỉ cần thực hiện đúng theo khế ước, để trò chơi diễn ra bình thường và Chu Tuấn không chết, cô có thể nhận được 7 đồng token.
Với cái nhìn không chuyên nghiệp của Mạc Tiểu Nghiêu, bản khế ước này không có bẫy rập về mặt ngôn ngữ, mà những thứ đã được hệ thống chứng nhận thì chắc chắn được đảm bảo, hiệu lực còn cao hơn cả hợp đồng trên Trái đất.
Người đàn ông mập mạp cũng chính là Chu Tuấn, anh ta vừa dẫn Mạc Tiểu Nghiêu đi về phía trò chơi mà mình đã sớm tìm hiểu rõ ràng, vừa lải nhải phàn nàn, giọng điệu đầy oán giận và bất mãn: "Tôi cũng không còn cách nào khác, ai mà biết điểm hồi sinh của mọi người lại cách xa nhau như vậy, rạp xiếc này lại còn rộng tới thế. Sắp đến giờ rồi mà tôi vẫn chưa tìm được ai, nếu không tôi cũng sẽ không tùy tiện ra tay với một cô gái xinh đẹp như cô, chẳng phải là tự tay chặt đứt mọi cơ hội phát triển sau này à? Đáng thương cho tôi năm nay hai tám tuổi rồi mà vẫn chưa có bạn gái..."
Mạc Tiểu Nghiêu không để ý đến những lời vô nghĩa của anh ta, cố nén sự khó chịu trong lòng, buộc bản thân phải lên tiếng: "Cho tôi xem kỹ năng "Khế Ước Nguyền Rủa" của anh."
Chu Tuấn tỏ vẻ khó xử, ấp úng không muốn: "... Tôi đâu thể đưa thông tin về kỹ năng ra cho cô xem được, hay là tôi đọc từng chữ một cho cô nghe nhé?"
Mạc Tiểu Nghiêu dừng bước, kỹ năng của cô cũng có lựa chọn "người khác có thể nhìn thấy", đương nhiên cô không tin lời nói của tên mập.
"Anh có thể cược xem liệu trong tay tôi có kỹ năng hóa giải "Khế ước nguyền rủa" của anh hay không." Suy nghĩ một chút, Mạc Tiểu Nghiêu bổ sung: "Ngoài ra còn có thể cược sau khi trò chơi kết thúc, liệu tôi có đánh chết anh hay không."
Mạc Tiểu Nghiêu bảo Chu Tuấn đánh cược, nhưng thật ra bản thân cô cũng đang liều một phen, xem giữa tính bảo mật của kỹ năng và mạng sống của bản thân, Chu Tuấn coi trọng cái nào hơn.
Cô cảm thấy, khả năng thắng của mình rất cao.