Lúc Tang Tử Thạch và Điền Điềm ở lại giải quyết Biên Đài, Mạc Tiểu Nghiêu và những người khác đã nhận nhiệm vụ chính khác là chạy lên cầu thang xoắn ốc. Thời gian cấp bách, nhiệm vụ có hạn, không cho phép họ nán lại giúp đỡ.
Tuy lo lắng nhưng vẫn phải dựa vào bản thân họ thôi, Mạc Tiểu Nghiêu thầm nghĩ, nhìn Tang Tử Thạch và Điền Điềm đã bước vào trạng thái chiến đấu lần cuối rồi men theo cầu thang xoắn ốc chạy lên.
Quả nhiên, cũng có người đang đợi họ ở tầng này, hơn nữa họ vừa thò đầu ra là đối phương lập tức tấn công.
Một chuỗi dây xích xâu sáu cái đầu người bốc cháy lao đến dưới sự điều khiển của Lão Quỷ. May mà Đậu Vọng đi đầu đã có chuẩn bị, gã vung trường côn đánh bật chuỗi dây xích, đồng thời lăn sang bên trái nhường lối vào cầu thang xoắn ốc.
"Cẩn thận!" Đậu Vọng quát, giơ gậy xông lên: "Là một bà già ném đầu người!"
"Hừ! Mồm mép tép nhảy, ăn nói hàm hồ!"
Lão Quỷ tuy già nhưng vẫn là phụ nữ, mà phụ nữ đâu ai thích bị gọi là "bà già". Dù đó là sự thật nhưng nghe rất chướng tai, mà một khi đã chướng tai thì bà ta nhất định sẽ không tha cho kẻ khiến mình bực bội.
Khác với Biên Đài mê gái quên cả trời đất, Lão Quỷ không hề bỏ bê các "các lão già" của mình, mỗi ngày đều phải lôi họ ra ngoài dạo chơi ít nhất một lần, dù tâm sự hay âu yếm cũng phải giao lưu củng cố tình cảm.
Kỹ năng thiên phú mà bà ta có được là "Tham Ăn" nhưng thức ăn không phải đồ ăn mà là con người. Đặc biệt là những lão già đáng yêu kia, ngon nhức cả nách. Tính đến nay, những lão già mà Lão Quỷ để mắt tới đều đã trở thành món ngon trong miệng bà ta, chỉ có duy nhất một ngoại lệ.
Là Bảo Hoành, người cuối cùng đi lên từ cầu thang xoắn ốc.
Vừa nhìn thấy Lão Quỷ, sắc mặt Bảo Hoành vẫn trở nên khó coi dù đã chuẩn bị tâm lý trước. Nếu có thể, lão không muốn gặp lại mụ già khó chơi này nữa. Rõ ràng đã già vậy rồi, sao vẫn chưa chịu chết đi thế?
"Khà khà khà, lão già, ông còn sống cơ à? Tạ ơn trời đất." Vừa thấy Bảo Hoành, Lão Quỷ há to cái miệng như lỗ đen, cười nham hiểm: "Lần này tôi sẽ không tha cho ông nữa đâu, lão già, hay là ông ngoan ngoãn đầu hàng đi, để tránh chết không toàn thây."
"Phẹt!"
Bảo Hoành như đã vào trạng thái liều mạng, không còn vẻ nho nhã trước kia nữa, nếu đã không cần để ý mặt mũi thì mắc gì phải nể nang đối phương.
"Mụ già thối tha, mụ vừa già vừa xấu, nếp nhăn trên mặt có thể kẹp chết muỗi mà cứ suốt ngày "lão già" với chả "lão già"! Ai xui xẻo tám đời mới cưới phải mụ! Muốn ở bên tôi hả? Không có cửa! Sống không có khả năng, chết càng không có khả năng!"
"Ông dám mắng tôi xấu!!"
Lão Quỷ bị chữ xấu kia chọc điên tiết, phớt lờ những người khác mà điều khiển sợi dây xỏ đầu lâu lao thẳng về phía Bảo Hoành. Đồng thời bà ta cũng xông tới, muốn dùng thuật pháp đã tu luyện bấy lâu để dạy cho lão một bài học.
Tuy nhiên, điều bà ta không ngờ là Đạt Tam Giang và Thông Tứ Hải thình lình lao ra một trái một phải bảo vệ Bảo Hoành. Ba người hợp sức đỡ được đòn tấn công đầy giận dữ của Lão Quỷ.
"Nhiệm vụ của mọi người cũng tới rồi nhỉ?" Đạt Tam Giang cười lớn, đưa tay gãi mũi: "Xem ra cửa ải này là của ba anh em già này rồi, đợi chúng tôi giải quyết xong bà lão xấu xí này sẽ lên tìm mấy cô cậu."
"Vậy mọi người cẩn thận, chúng ta gặp lại ở trên."
Nhiệm vụ chính của Đậu Nhuệ đã được thông báo, vẫn là leo lên tầng trên trong thời gian giới hạn. Anh ta nhìn quanh, thấy không còn ai có ý định ở lại nữa thì trong lòng chợt hiểu ra, có lẽ chiến trường của họ vẫn còn ở phía trên. Xem ra là muốn chia cắt họ hoàn toàn, chỉ không biết những kẻ này chủ động làm vậy hay có kẻ trong số họ đang bị lợi dụng mà không hề hay biết.
Chẳng qua giờ không phải lúc do dự, đã có người xử lý việc ở đây rồi, việc họ có thể làm là không được cản trở, cố gắng xông lên phía trước.
Những người nhận được nhiệm vụ chính "lên lầu" tiếp tục chạy lên theo Đậu Nhuệ và Đậu Vọng. Những người nhận được nhiệm vụ chính "ở lại" thì bắt đầu giao tranh với Lão Quỷ. Trong nháy mắt mọi người lại chia thành hai nhóm, mỗi người đều nỗ lực vì nhiệm vụ của mình.
Lần này có ba người ở lại, Đạt Tam Giang, Thông Tứ Hải và Bảo Hoành. Trừ Tang Tử Thạch và Điền Điềm vừa mới ở lại tầng dưới, nhóm mười ba người của Mạc Tiểu Nghiêu giờ chỉ còn lại tám người.
Giữa hai tầng lầu như có một kết giới vô hình ngăn cách, tầng trên không nghe thấy tiếng động ở tầng dưới, tầng dưới cũng không biết tầng trên đang nói gì, hoàn toàn không can thiệp lẫn nhau. Trừ khi hoàn thành nhiệm vụ của mình, nếu không sẽ không ai giúp được ai.
"Hả?"
Đúng như Đậu Nhuệ nghĩ, tầng này cũng có người canh giữ. Vừa rồi hai tầng đã lần lượt xuất hiện Biên Đài và Lão Quỷ, vậy nên bây giờ xuất hiện thêm một Cương Thi cũng chẳng có gì lạ.
Điều khiến anh ta thực sự ngạc nhiên là người đứng cạnh Cương Thi lại là chị Hoa. Người phụ nữ đã biến mất trong trận đoàn chiến, người mà ai cũng nghĩ là đã chết rồi đấy. Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của ả, có vẻ cũng không thể nói là còn sống.
"Mạnh Đan Dương, không ngờ mày phản bội thật."
Bên cạnh chị Hoa là một người đàn ông mặc quan phục thời nhà Thanh, tay cầm một cây roi làm bằng chất liệu kỳ lạ, vẻ mặt cứng đờ, giọng nói khô khan. So với người sống, nói gã là xác chết vùng dậy thì chuẩn hơn.
"Đã là xác sống rồi thì lo chuyện của xác sống đi." Mạnh Đan Dương sa sầm mặt mày, có vẻ như rất kiêng dè gã: "Chuyện của người sống không liên quan đến mày. Đừng có kiếm chuyện với tao, đối thủ của tao không phải mày."
"Nếu tao cứ muốn kiếm chuyện thì sao? Mày có thể làm gì tao?"
Cương Thi không có ý định nói chuyện theo ý Mạnh Đan Dương, gã đã thích hành động đơn độc từ lúc ở trên thuyền rồi. Ngay cả Lão Quỷ cũng phải nghe theo sự sắp xếp của Chử Thiên Thụy, chẳng qua lúc ra lệnh cho Lão Quỷ thì y khách sáo hơn một chút mà thôi.
Còn gã gần như tồn tại độc lập, nếu không phải vì cùng nhau vượt qua màn chơi người mới, thiên phú có chút liên quan đến nhau thì gã cũng lười quan tâm đến lũ ngu xuẩn kia.
Hơn nữa, so với Chử Thiên Thụy lúc nào cũng giả vờ giả vịt, Cương Thi cảm thấy Mạnh Đan Dương miệng nam mô bụng một bồ dao găm này thú vị hơn nhiều. Gã và Việt Vũ là những kẻ hiếm hoi vẫn giữ được bản tâm, đáng tiếc cả hai đều đã thất bại trong màn chơi trước.
Một người khuất phục trước cơn thịnh nộ, một kẻ thì mưu đồ đã lâu, vừa ra khỏi màn chơi đã lập tức tiến vào màn chơi phúc lợi, trở thành kẻ phản bội.
Cương Thi vẫn luôn cảm thấy những kẻ đó thật ngu ngốc, bọn chúng đều nghĩ rằng gã trở thành cái dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này là vì đã khuất phục trước sức mạnh của "Tham Lam". Thế nhưng chúng lại không hề biết gia thế của gã, nếu Trái đất không bất ngờ xảy ra chuyện thì gã đã sắp kỷ niệm tròn mười năm làm nghề rồi.
Không để gã kịp suy nghĩ thêm, Mạnh Đan Dương đã lên tiếng đáp trả: "Mày không cho tao đi thì tao đành phải giết mày trước thôi. Không phải mày thích xác sống à? Tao cho mày trở thành một thành viên trong số chúng nhé?"
"Mày làm tao thất vọng quá đấy, Mạnh Đan Dương, tao còn tưởng rằng ít nhất trong lòng mày sẽ có phần cảm kích cơ. Tao đã phải tốn rất nhiều công sức cho hai anh em nhà mày đấy, để đảm bảo chúng bay vẫn có thể giữ quan hệ huyết mạch, làm một cặp anh em liền cành lúc bị tao luyện hóa."
Quá ngu ngốc, Cương Thi lắc đầu, khó khăn lắm gã mới rủ lòng từ bi một lần lại bị từ chối thẳng thừng như vậy, quả nhiên không nên làm người tốt.
Vốn dĩ gã còn muốn an ủi em gái Mạnh Đan Dương một chút, để cô bé được chiêm ngưỡng phương pháp luyện chế mới mà gã luôn tự hào, sẽ không sợ mình trở nên xấu xí. Nhìn chị Hoa kìa, xinh đẹp xiết bao, dung mạo sống động như thật, ngoại trừ sắc mặt hơi nhợt nhạt đôi chút thì không khác gì lúc còn sống.
"Hơn nữa tại sao mày nhất định phải lên trên, chẳng phải mày và Việt Vũ là anh em tốt à? Gã ta đang ở ngay tầng trên, lẽ nào mày muốn chết trong tay anh em hoặc tự tay g**t ch*t anh em của mình... Ừm, là tao suy nghĩ không chu toàn, thiên phú của mày là "Đố Kỵ", nói không chừng ngay từ đầu mày đã ghen ghét Việt Vũ rồi."
"Đừng nói nhảm!" Mạnh Đan Dương lạnh lùng nói, quay đầu nhìn Mạnh Đan Thu, thấy cô ấy gật đầu thì không kìm nén cơn giận nữa. Anh ta giơ hai tay lên, sáu lá bài poker xé gió lần lượt bay về phía Cương Thi và chị Hoa đang đứng bên cạnh: "Tiểu Thu, lui ra phía sau! Đợi anh g**t ch*t hai tên quái vật nửa sống nửa chết này rồi đưa em lên lầu!"
Mạnh Đan Thu cắn môi, lui về phía sau vài bước đến vị trí an toàn hơn một chút nhưng vẫn có thể phối hợp với anh trai. Thực lực của cô ấy vốn chỉ ở mức bình thường, đối phó với người thường thì dư sức nhưng còn Cương Thi cấp Boss này thì bó tay.
Đã như vậy, cô ấy cũng không cố chấp, chỉ chăm chú theo dõi từng động tác của chị Hoa, tìm kiếm cơ hội có thể dụ ả ra một mình giải quyết.
Tám người mất đi hai, chỉ còn sáu người nhận nhiệm vụ chính "lên lầu". Vẫn là Đậu Vọng dẫn đầu, Đậu Nhuệ theo sát phía sau, tiếp theo là Mạc Tiểu Nghiêu, Khương Yển và Vu Băng.
Nhạc Âm đi cuối cùng lo lắng liếc nhìn Mạnh Đan Thu, thấy cô ấy đã tìm được cơ hội chiến đấu với chị Hoa. Cuối cùng anh ta không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ có thể siết chặt nắm đấm.
"Chắc đây là lần cuối cùng tôi mở đường." Đậu Vọng vừa đi dọc theo cầu thang xoắn ốc vừa nói với Mạc Tiểu Nghiêu và những người khác phía sau: "Bảy tên b**n th** trên thuyền đối diện, một tên chết sớm, một tên chuyển thuyền, trong năm tên còn lại có ba tên đã ở các tầng dưới, chỉ còn lại hai tên. Tôi đoán trùm cuối chắc chắn phải ở tầng cao nhất, vậy thì người còn lại chính là đối thủ của hai anh em chúng tôi. Ấy, tôi đoán trúng rồi."
Trên cầu thang, Việt Vũ đã chờ đến mức mất hết kiên nhẫn. Gã ta cũng bị nhiệm vụ hạn chế, chỉ có thể ở yên tại chỗ không được phép di chuyển lung tung. Thế nên dù có nóng ruột đến đâu, gã ta cũng chỉ có thể đi qua đi lại trong tòa tháp trống rỗng, thỉnh thoảng lại đấm vài cú vào không khí hoặc sàn nhà để trút giận. Dù sao sàn nhà và cầu thang ở đây rất chắc chắn, không giống như mấy tầng dưới cùng có thể sụp bất cứ lúc nào.
Bấy giờ thấy Đậu Vọng và những người khác đi lên, Việt Vũ lập tức sáng mắt, song khi nhìn thấy Mạc Tiểu Nghiêu, cơn giận của gã ta bùng lên như núi lửa phun trào, lập tức lao thẳng về phía cô.
Cả đời này gã ta không thể nào quên được nỗi sợ hãi khi chơi trò bốn góc trong suối nước nóng hôm đó.
Thế nhưng Đậu Vọng và Đậu Nhuệ đã hợp sức chặn Việt Vũ lại, khiến gã ta hoàn toàn thất bại trong việc trả thù. Đúng như lời Đậu Vọng vừa nói, họ đã nhận được nhiệm vụ chính "ở lại", Việt Vũ trước mắt là đối thủ mà họ phải chiến đấu. Mạc Tiểu Nghiêu và những người khác sẽ tiếp tục đi lên nếu không có gì bất ngờ xảy ra.
"Đi đi! Giao nơi này cho anh em tôi." Đậu Vọng xé toạc áo, để lộ thân trên rắn chắc do tôi luyện nhiều năm: "Giải quyết xong tên rác rưởi này, chúng tôi sẽ đuổi theo mọi người!"
"Nghe theo Đậu Vọng."
Đậu Nhuệ nói ngắn gọn thể hiện lập trường của mình, sau đó bình tĩnh lấy súng ra, lùi về phía sau hai bước chọn vị trí tấn công từ xa để chi viện cho em trai.
Vẫn là câu nói "cố lên", vẫn là câu nói "chờ mọi người phía trên", Mạc Tiểu Nghiêu, Khương Yển và những người khác tiếp tục men theo cầu thang xoắn ốc mà tiến lên.
Chỉ có điều, lần này người đi đầu tiên là Vu Băng.