"Thật ra không cần gấp gáp như vậy, thời gian còn nhiều mà."
Chu Tuấn thấy khế ước hoàn thành cũng thở phào nhẹ nhõm, trông Mạc Tiểu Nghiêu có vẻ vội vàng muốn rời đi, đột nhiên anh ta hơi tiếc nuối. Mặc dù là do hiệu lực khế ước ràng buộc hành động của cô nhưng Chu Tuấn vẫn cảm thấy cô gái trước mắt này rất đáng tin, có ý nghĩ muốn tiếp tục cùng cô làm nhiệm vụ.
Mạc Tiểu Nghiêu liếc Chu Tuấn với vẻ thương hại, sau khi khế ước hoàn thành, cô hoàn toàn không muốn nói chuyện với tên mập này nữa. Vì thế cô chỉ tay lên trời, nhân lúc anh ta ngẩng đầu, cô dồn toàn lực đá mạnh một cái vào bụng anh ta, coi như xả giận vì bị chơi xấu trước đó, thế rồi lập tức chọn một nơi đông người náo nhiệt, co chân chạy biến. Việc trả thù để sau khi trở lại du thuyền rồi tính, bây giờ cô không rảnh đôi co với anh ta.
Chu Tuấn còn chưa lấy lại tinh thần sau cơn khiếp sợ "thời gian trốn đâu mất rồi" thì bụng đã trúng một cú, liên tục lùi lại mấy bước, cuối cùng ngã bịch xuống đất.
Lúc anh ta nhăn nhó ngẩng đầu tìm kiếm Mạc Tiểu Nghiêu thì chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng linh hoạt của cô gái ấy, lướt đi trong đám NPC mờ ảo như cánh bướm xuyên qua vườn hoa, rất nhanh đã mất dạng.
"Quả nhiên vẫn phải giảm béo..." Chu Tuấn sờ lên mặt đầy mồ hôi của mình, vừa cười khổ vừa xoa bụng bò dậy. Giờ anh ta hối hận vô cùng vì đã tùy tiện gia nhập phe phái, càng không nên uống say khướt sau khi gia nhập, để lộ hết kỹ năng của mình rồi dẫn đến kết cục này.
[Khế Ước Nguyền Rủa
Năng lực 2: Nuốt lời sẽ béo phì
Sẽ có lúc người ta muốn phá vỡ khế ước. Sau khi đạt được mục tiêu của khế ước, người sử dụng năng lực có thể chọn cách phá vỡ khế ước, không thực hiện cái giá đã định trước đó. Hình phạt là sau khi phá vỡ khế ước, cân nặng của người sử dụng năng lực sẽ tăng lên tương ứng.
Người sử dụng năng lực có thể giảm cân nặng bằng cách thực hiện khế ước hợp pháp, sau khi hoàn thành ba khế ước hợp pháp có thể giảm bớt một phần cân nặng đã tăng lên do hình phạt. Ăn kiêng, uống thuốc và tập thể dục đều vô dụng.
Ghi chú: Nuốt lời sẽ béo phì là như vậy đấy, nhưng đừng tưởng chỉ là béo lên thôi nhé, sau khi béo đến một mức độ nhất định, sẽ giống như quả bóng bơm quá căng, "bùm" một tiếng nổ tung!]
Mạc Tiểu Nghiêu không hề quan tâm Chu Tuấn đang nghĩ gì, lúc này cô vừa né một NPC trẻ con đang nắm quả bóng bay màu đen, đứng ở ngã ba đường suy nghĩ xem tiếp theo nên chọn trò chơi nào.
Tốt nhất là loại ít nguy hiểm hơn hoặc đã có người chơi qua, thế thì cô có thể học hỏi kinh nghiệm. Ví dụ như "Bể cá quỷ" lúc nãy, nếu cô đi bán kinh nghiệm “phá đảo” cho người chơi khác, có khi sẽ kiếm được chút đồng token.
Và đương nhiên cô sẽ nói thật, còn họ có tin hay không là chuyện của họ. Dựa theo các quy tắc hiện tại, rạp xiếc không phải là loại trò chơi sinh tồn yêu cầu người chơi chém giết lẫn nhau, nó không cấm người chơi hợp tác với nhau, cũng không quy định chỉ có những người đứng đầu mới được qua màn.
Nếu có đủ những người thông minh, hoàn toàn có thể chia sẻ thông tin cho nhau và cùng nhau vượt ải. Chắc đây là ưu đãi của màn chơi độ khó 1 sao, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy nếu độ khó của màn chơi này tăng lên đến 3 sao, chắc chắn các nhiệm vụ sẽ không còn như vậy nữa.
Cô tìm một chỗ vắng vẻ, âm thầm tính toán số tài sản hiện có của mình, trong trò xoay vòng quay với mụ phù thủy lúc trước, hai vòng đầu cô thắng được tổng cộng 3 đồng token, vòng thứ ba là chiếc ví nhỏ màu vàng trị giá 20 đồng, cộng thêm 7 đồng Chu Tuấn vừa đưa, hiện tại cô có tổng cộng 30 đồng, vẫn còn thiếu 20 đồng token nữa mới đủ để xem lễ bế mạc.
Nhưng không thể tính như vậy, cô còn phải kiếm thêm, ít nhất phải kiếm đủ tiền mua vé vào cửa của hai nhiệm vụ còn lại, tốt nhất là dư ra một ít, lỡ đâu lễ bế mạc yêu cầu mua đồ ăn, thức uống hoặc quà lưu niệm thì sao?
Mang nhiều tiền một chút có chết ai đâu.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ trắng nhợt trên bầu trời, kim đồng hồ đã dịch chuyển thêm một chút, từ mười giờ ba mươi mốt phút thành mười giờ ba mươi bảy phút. Mạc Tiểu Nghiêu phát hiện, nếu nhìn chằm chằm vào mặt đồng hồ quá năm giây, bên tai sẽ vang lên tiếng "tíc tắc tíc tắc" quỷ dị, giống hệt tiếng tíc tắc của đồng hồ cơ khi quay.
Bình thường có thể không để ý nhưng trong tình huống hiện tại, nó như đang đe dọa mạng sống của người ta.
Mạc Tiểu Nghiêu giơ tay lên xoa mặt, cúi đầu không nhìn đồng hồ nữa, cô phải nghĩ xem đi đâu kiếm tiền đây.
Thuận tiện quan sát đám NPC bóng mờ này, xem có ai giống con của bà phù thủy không. Nhắc mới nhớ, cô chẳng có manh mối nào về nhiệm vụ phụ đó cả, phần mô tả nhiệm vụ cũng chẳng có gợi ý nào, giống như một nhiệm vụ dựa hoàn toàn vào may mắn, có thất bại cũng chẳng mất gì.
Mạc Tiểu Nghiêu quyết định, trước khi tập hợp đủ ba huy hiệu vượt ải và 60 đồng token, cô sẽ tạm thời không nghĩ đến chuyện này nữa. Sau đó cô ngẩng đầu nhìn bảng chỉ dẫn bên đường, dứt khoát từ bỏ một lựa chọn, đi về phía bên ngược lại.
[Đến quảng trường Anh Đào]
[Đến bệnh viện số 3]
Cô bị điên mới chọn "bệnh viện số 3", nghe có khác gì nhà ma không? Ở cái nơi chơi trò chơi bằng mạng sống này mà chui vào nhà ma, chắc cô chán sống rồi!
Đừng quên, vừa rồi cô suýt bị hình nộm chú hề bằng bìa cứng lấy mạng đấy, nếu thực sự vào nhà ma... Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy, có lẽ cô sẽ không cần kiếm đồng token nữa.
Chắc những người chơi khác cũng nghĩ vậy nên trên con đường gạch vàng dẫn đến quảng trường Anh Đào, cuối cùng Mạc Tiểu Nghiêu cũng nhìn thấy lác đác vài người chơi. Vì chuyện khế ước với Chu Tuấn, Mạc Tiểu Nghiêu cố gắng tránh né những người đó hết sức có thể, song rõ ràng họ không muốn bỏ qua con cừu béo đơn độc này.
"10 đồng token, tha cho mày một mạng." Tên cầm đầu lên tiếng đồng thời ra hiệu cho đám đàn em bao vây Mạc Tiểu Nghiêu.
Mạc Tiểu Nghiêu cảnh giác lùi về sau nửa bước, phát hiện đường lui đã bị chặn. Trước giờ cô không chú ý xem trên du thuyền có những ai, kiến thức về các phe phái đều là do Khương Yển thu thập thông tin rồi nói cho cô biết, càng không thể nhớ mặt hết được, nên đương nhiên cô không nhận ra những người này là thành viên của một phe phái khét tiếng.
"Anh Vương đang nói chuyện với mày đấy, điếc à?" Một tên đàn em đứng sau lưng Mạc Tiểu Nghiêu tiến lên đẩy cô: "Chưa nghe danh bang Mãnh Hổ bọn tao bao giờ hả? Ngoan ngoãn móc tiền ra, bọn tao không rảnh hơi đâu."
Lời của tên đàn em khiến đám người cười ồ lên, như thể thấy điều gì thú vị, một tên khác cũng hùa theo.
"Tao cá là con nhỏ này muốn kiếm “bạn đồng hành” đấy, tiếc là đây là thời gian màn chơi có hạn, không thể lãng phí. À phải rồi, không phải mày ra nhanh lắm hả? Tao nhớ lần trước làm với con nhỏ kia, mày chỉ cần năm phút là xong rồi, hay là lần này mày lên đi, tụi anh em đứng xem cho đã thèm là được."
Lời của tên đàn em thứ hai khiến mọi người cười to hơn, phần lớn là cười nhạo tên đầu tiên, bọn chúng nháy mắt với nhau, có đứa thì huýt sáo, thậm chí còn có kẻ bẩn hơn, giơ tay ra làm động tác "th* d*m" với Mạc Tiểu Nghiêu.
Mặt Mạc Tiểu Nghiêu tái nhợt, cơ thể run lên, cảnh tượng bạn thân Phương Kỳ Kỳ bị cưỡng h**p lặp đi lặp lại trong đầu. Mặc dù cô không tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, nhưng việc bị hỏi đi hỏi lại nhiều lần cũng đủ khiến cô tưởng tượng ra mọi chuyện.
Giờ nghĩ lại, từ lúc đó Mạc Tiểu Nghiêu đã có xu hướng phản xã hội, chỉ là bị lý trí và hiện thực trói buộc, đến tận bây giờ mới có ý định chống đối.
Tên đàn em đầu tiên vẫn đang cãi nhau với đồng bọn, lớn tiếng thanh minh mình không phải cái loại " bắn nhanh" vô dụng kia. Tên cầm đầu được gọi là anh Vương không hề ngăn cản, trái lại còn khoanh tay đứng xem trò vui.
Trong mắt gã, dù Mạc Tiểu Nghiêu từng thành công qua một màn chơi thì đã sao, bọn chúng còn từng gặp nhiều kẻ mạnh hơn, có kỹ năng hơn cô trên du thuyền kìa, chẳng phải cuối cùng bọn chúng vẫn thắng đó ư?
Kiến nhiều cắn chết voi, đây là điều gã đã ngộ ra từ khi còn là một tên côn đồ quèn. Trong trường hợp thực lực hai bên ngang ngửa, bên nào đông hơn sẽ thắng. Chứ gã chưa từng thấy loại một mình cân mười bao giờ, bang Mãnh Hổ có thể phát triển rực rỡ như ngày hôm nay dưới sự lãnh đạo của gã toàn là nhờ số lượng đông đảo cả.
Cãi qua cãi lại, tên đàn em đầu tiên không thể nào cãi thắng được nhiều người như vậy, anh ta tức giận trút hết lên kẻ mà anh ta cho là yếu đuối hơn.
"Mẹ kiếp, tại mày, xem tao..."
Chưa kịp dứt lời, một chiếc gót giày cao gót được thợ rèn người lùn tỉ mỉ sửa chữa đã ghim thẳng vào hốc mắt trái của anh ta.
"A a a!!!"
Tiếng hét thảm thiết khiến đám người bang Mãnh Hổ ngây người. Nhân lúc chúng còn chưa hoàn hồn, Mạc Tiểu Nghiêu bình tĩnh rút giày ra, kéo theo cả máu lẫn dịch nhầy.
Giây tiếp theo, cô rút thẻ tiêu hao in hình một con quái vật nhỏ ra, không chút do dự hiện thực hóa, ngay sau đó một con quái vật da kim loại cao chưa đến một mét, mồm đầy răng nanh sắc nhọn xuất hiện bên chân cô.
Ừm, đúng là một con quái vật nhỏ đáng yêu, ngay cả lúc nhe răng đe dọa đám cặn bã kia cũng trông rất dễ thương.
"Ngoan nào, xử lý hết bọn chúng đi." Mạc Tiểu Nghiêu vỗ đầu con quái vật, chỉ cho nó biết mục tiêu, sau đó bình tĩnh thu tay, cầm giày cao gót tìm kiếm mục tiêu của mình.
Thời gian tồn tại của “Con trai của sương mù” chỉ có một phút, nhưng ở đây có mỗi mình Mạc Tiểu Nghiêu biết, cô phải nhanh chóng giải quyết hết bọn chúng. May là đám người bang Mãnh Hổ kia có vẻ chưa từng trải qua màn chơi Đường đua trong sương mù, không biết con quái vật này nguy hiểm như thế nào nên tuy cảnh giác nhưng không hề có ý định bỏ chạy.
Dưới sự chỉ huy của anh Vương, bọn chúng chia ra hai người đối phó với Mạc Tiểu Nghiêu, bốn người còn lại bao gồm cả anh Vương sẽ xử lý con quái vật.
Và rồi tiếng kêu thảm thiết vang lên, bọn chúng phải trả giá cho sự chủ quan của mình.
Con trai của sương mù không giống các thiết lập của hầu hết màn chơi khác, lúc làm boss thì mạnh vô địch, tới khi trở thành đồng đội lại yếu xìu.
Nó được triệu hồi từ lá bài, vẫn giữ nguyên vẹn mọi năng lực, ngoại trừ có giới hạn thời gian, còn lại từ răng nanh sắc nhọn, thân hình linh hoạt, cho đến kỹ năng phun độc... tất cả đều được giữ nguyên, giống hệt như bản gốc.
Chỉ trong vòng hai mươi giây, ba tên đàn em đi cùng anh Vương đã nằm la liệt trên đất, tay chân bị xé rách, máu chảy đầm đìa thấm ướt cả khoảng đất.