Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 21

Trên vé vào cửa, biểu tượng của trò "Tín ngưỡng bay vọt" là hình một cột cờ cao và một người bị buộc dây ở chân đang nhảy xuống, nói đơn giản là nhảy bungee.

Trò chơi này nằm ở phía Đông rạp xiếc, nhìn độ cao có vẻ như cùng nằm trên một đường thẳng với "Túp lều bói toán của phù thủy" ở phía Tây. Vị trí hiện tại của Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển cách đó một đoạn, nếu đã quyết định, hai người cũng không chần chừ mà lập tức đi thẳng về phía đó.

Càng đi càng đông người, không chỉ NPC mà còn có cả người chơi trên cùng du thuyền. Ai nấy đều vội vã, có người đi theo nhóm, có người hành động riêng lẻ nhưng không ai chặn đường cướp bóc như bang Mãnh Hổ ban nãy.

Mạc Tiểu Nghiêu vừa đi vừa buột miệng: "Anh nói xem, họ có nhìn thấy không?"

Khương Yển biết cô đang lo lắng điều gì: "Nhìn thấy thì sao, không thấy thì sao? Chẳng lẽ lại diệt khẩu hết?"

Mạc Tiểu Nghiêu im lặng, lý trí quay về, cô biết mình đã làm quá, hồi nãy cách xử lý tốt nhất là thả quái vật nhỏ ra, giải quyết tất cả trong vòng mười mấy giây, sau đó nhanh chóng rời đi giả vờ như không liên quan gì đến mình.

Đáng tiếc, mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Khương Yển không an ủi Mạc Tiểu Nghiêu, anh không muốn thay đồng đội như thay áo, vậy chỉ còn cách thúc đẩy đồng đội của mình nhanh chóng trưởng thành.

Thương hoa tiếc ngọc gì đó, không cần thiết.

"Làm phiền anh rồi." Mạc Tiểu Nghiêu không định trốn tránh trách nhiệm, thẳng thắn xin lỗi Khương Yển: "Nếu anh thấy tôi là gánh nặng, sau khi về có thể hủy giao ước, tôi sẽ không trách anh."

Khương Yển liếc cô gái đang nhìn mình, cong môi, bước tiếp về phía trước: "Không cần, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi."

Mạc Tiểu Nghiêu không hiểu lắm, nghĩ ngợi một hồi vẫn cảm thấy nên tỏ thái độ hòa nhã một chút, dù sao cũng là cô sai trước: "Chuẩn bị tâm lý gì?"

Khương Yển tỉnh như ruồi đáp: "Chuẩn bị tinh thần bị liên lụy. Trên thế giới này, ngoài bản thân tôi ra, ai cũng như nhau."

Mạc Tiểu Nghiêu nhịn xuống, không làm ra hành động trợn trắng mắt xem thường, cô bắt đầu hối hận, tìm một người đồng đội tự luyến thế này có ổn không đây? Giờ hủy kèo còn kịp không nhỉ?

Cô oán thầm trong lòng nhưng cũng nhờ vậy mà nỗi lo lắng vừa rồi đã tan đi ít nhiều, cảm giác ngột ngạt sau khi giết người cũng vơi phần nào.

Hai người đi thêm một lát, trên đường lướt ngang qua một trò chơi có rất đông người vây quanh. Mạc Tiểu Nghiêu nhón chân nhìn, hình như là "Vớt cá vàng".

Theo ký hiệu trên vé vào cửa thì trò "Vớt cá vàng" chỉ thưởng đồng token, không có huy hiệu, hiện tại không có tác dụng gì với cô.

Khương Yển cũng chú ý đến, hờ hững nhìn thoáng qua rồi nói: "Muốn chơi à? Đợi lấy đủ huy hiệu rồi chơi."

Mạc Tiểu Nghiêu mím môi, coi như không nghe thấy giọng điệu dỗ dành trẻ con của anh. Thật sự đến giờ cô vẫn không hiểu rõ tính cách của người đồng đội này. Nói anh lạnh lùng, đôi khi lại rất ấm áp, nhưng nói anh ấm áp chu đáo, đôi khi anh lại có thể khiến người ta tức chết.

Chỉ có một điều chắc chắn là người đàn ông này rất đáng tin cậy, ít nhất là trong vai trò đồng đội, vì anh suy nghĩ rất chu toàn, là kiểu người có thể dựa dẫm.

Còn bản thân mình, Mạc Tiểu Nghiêu dám chắc mình không phải bình hoa di động, có lẽ không phải “đùi bự” nhưng ít nhất cũng là xương ống chân, chứ không phải sợi lông chân.

Để giảm bớt sự ngại ngùng, cũng là để hiểu nhau hơn, hai người đã nói chuyện phiếm suốt quãng đường. Mạc Tiểu Nghiêu kể lại chuyện gặp Chu Tuấn cho Khương Yển nghe, bảo anh đề phòng tên mập kia, đừng để anh ta chạm vào người rồi bị bắt ký khế ước quái quỷ gì đó.

Khương Yển phân tích năng lực của Chu Tuấn: "Không thể làm giả chế độ triển lãm năng lực, vậy ít nhất trong hai mươi hai tiếng tiếp theo anh ta sẽ không sử dụng được năng lực, không có gì phải lo lắng."

Mạc Tiểu Nghiêu lại nghĩ khác: "Anh ta chỉ mới cho tôi xem năng lực đầu tiên, nếu còn năng lực thứ hai hỗ trợ thì sao? Đừng nói kỹ năng của anh chỉ có một loại năng lực nên không biết vụ có thể lựa chọn “triển lãm lần lượt” đó nhé?

Khương Yển trầm mặc, ho khan hai tiếng đầy gượng gạo: "Tạm thời tôi chỉ có một thôi."

"Ồ." Rốt cuộc Mạc Tiểu Nghiêu không thể nhịn được nữa, quay đầu sang nơi khác liếc xéo một cái.

Khương Yển nghiêm mặt, giả vờ không thấy động tác nhỏ của đồng đội bên cạnh, bước chân hơi tăng tốc: "Trái đất không kéo cô nổ tung cùng, không phải để cô tiếp tục lãng phí sinh mạng đâu."

Mạc Tiểu Nghiêu: Ha hả, kỹ năng của tôi nhiều, trách tôi à?

Trông có vẻ xa, nhưng sau khi vừa đi vừa đối chiếu bản đồ và bảng chỉ đường, rồi cả thời gian nghỉ giữa chuyến thì chừng mười phút sau là hai người đã đi tới bên cạnh biển hiệu ghi "Tín ngưỡng bay vọt" đặt dưới khu trò chơi. Họ ngẩng đầu nhìn cái đài cao ít nhất năm, sáu mét kia.

11:58:15

Vẫn quy củ cũ, nhìn từ ngoài sẽ không thấy gì cả, chỉ có mua vé đi vào mới có thể thấy được tình huống bên trong trò chơi.

Mạc Tiểu Nghiêu hơi do dự: "Anh có chắc là muốn vào không? Với tôi đây là trò 1 sao, nhưng với anh là 3 sao đấy, hay để tôi vào xem tình hình thế nào trước?"

Khương Yển chỉ tấm áp phích bên cạnh quầy bán vé, nhếch mép: "Xem áp phích trước đã rồi tính."

Mạc Tiểu Nghiêu đi qua, phát hiện tấm áp phích kia không khác gì những cái treo ngoài trò "Bể cá quỷ", cũng có mấy NPC tí hon ở bên trong biểu thị cách chơi.

Đầu tiên, hai người tí hon lần lượt bò lên đài cao, sau đó người tí hon A đứng ở phía trước, người tí hon B lùi về sau một bước, chọn một sợi dây cho người tí hon A, tiếp đến nhân viên NPC sẽ buộc nó vào chân A, cuối cùng là người tí hon A nhảy xuống.

Lúc này mặt đất vốn bằng phẳng bỗng nứt ra một lỗ hổng lớn, người tí hon A vừa hay dừng ngay trên miệng lỗ, rồi lại bị dây thừng kéo về đài cao. Sau mấy lần lặp đi lặp lại như vậy, có NPC tới giúp nó cởi trói, kế tiếp trên vé của cả hai người tí hon đều xuất hiện thêm một huy hiệu, họ vui vẻ nắm tay nhau rời khỏi trò chơi.

"Nhìn... có vẻ cũng được?" Mạc Tiểu Nghiêu dán mắt vào tấm áp phích đang lặp lại từ đầu: "Hình như là hai người một đội, một người phụ trách nhảy, một người phụ trách chọn dây thừng."

Khương Yển khoanh tay, nhếch môi, cất giọng lạnh nhạt: "Óc quan sát không tồi, toán học cũng rất tốt."

Mạc Tiểu Nghiêu không để ý đến cơn "động kinh" có tính gián đoạn của anh, chỉ chỉ vào tấm áp phích, nghiêng người hỏi: "Nếu anh vào trong, anh sẽ chọn dây thừng hay là chọn nhảy?"

Khương Yển trầm ngâm một lát, thành thật nói ra ý nghĩ trong lòng: "Tôi muốn chọn làm NPC trói người."

Mạc Tiểu Nghiêu cạn lời.

Khương Yển nắm tay đưa lên miệng ho khan vài tiếng: "Tôi muốn làm người chọn dây thừng."

Mạc Tiểu Nghiêu suy tư vài giây, gật đầu: "Vậy tôi nhảy. Nhưng dây thừng để tôi tự chọn, anh nghe tôi là được."

Khương Yển gật đầu đồng ý: "Phải biết chịu trách nhiệm cho mạng sống của chính mình."

Mạc Tiểu Nghiêu lườm anh, đặng xoay người lấy token nhét vào cửa sổ quầy bán vé: "Chỉ là tôi tin tưởng trực giác và vận may của mình hơn thôi."

Khương Yển đi theo sau cô, cũng mua vé, sau đó vừa đi vừa hỏi: "Sao cô có thể chắc chắn vận may của cô tốt hơn tôi?"

Mạc Tiểu Nghiêu đi đến lối vào, dừng bước chờ anh: "Gặp phải đồng đội như tôi, anh còn chưa đủ xui xẻo sao?"

Khương Yển: ... Hừ.

Tại thời điểm này, người độc miệng như anh cũng không biết nên nói gì cho phải.

Hai người không phải kẻ lề mề, đã quyết định trò này rồi thì không do dự nữa, lần lượt bước qua lối vào. Trước mắt họ tối sầm, nhoáng cái đã chuyển sang một khung cảnh mới.

Bối cảnh vẫn là rạp xiếc, đài cao cũng vẫn là đài cao nhìn thấy ở bên ngoài, chỉ là bây giờ nhìn rõ ràng hơn một chút. Đài cao được làm bằng gỗ phủ sơn màu đỏ sẫm, dựng lên theo kết cấu giống như tháp Eiffel, mơ hồ còn ngửi thấy mùi sơn chưa khô.

Giống như trên áp phích, mỗi tầng tháp đều được dán rất nhiều lá bài Tarot một cách lộn xộn, mỗi mặt của một tầng lại có một lá. Có lá bài giống nhau, có lá bài khác nhau, nhìn vô cùng rối mắt, hệt như người thi công chỉ lấy đại một lá từ trong đống nguyên liệu có sẵn rồi đóng lên chứ hoàn toàn không quan tâm nội dung là gì.

Mạc Tiểu Nghiêu trầm ngâm suy nghĩ, quả nhiên áp phích sẽ tiết lộ thông tin quan trọng về trò chơi, khi biết phỏng đoán của mình không sai, lòng cô đã yên tâm hơn nửa.

Đường leo lên đài cao không có thang máy, chỉ có một cầu thang gỗ xoắn ốc nằm ngay trung tâm, nhìn từ dưới lên trông không khác gì một cái lò xo, vừa hẹp vừa ngoằn ngoèo lại còn rất nhiều vòng xoáy.

Khương Yển là người đầu tiên bước lên, Mạc Tiểu Nghiêu theo sát phía sau, hai người chậm rãi leo cầu thang, càng lên cao gió càng lớn, cảm giác hơi lạnh.

Chờ leo lên đến đỉnh, lúc này họ mới phát hiện đã có bốn người đến trước mình, hiện đang chán nản dựa vào lan can ngắm cảnh. Thấy hai người đến, trên mặt những người kia lộ rõ vẻ vui mừng.

"Cuối cùng cũng có người tới! Cái trò chơi chết tiệt này khăng khăng đòi phải có đủ ba đội mới chịu bắt đầu, may mà tốc độ chảy của thời gian trong trò chơi không giống bên ngoài, nếu không chỉ chờ người thôi cũng sốt ruột chết rồi."

Người nói chuyện là một thanh niên cao gầy khoảng hai mươi tuổi, ngoại hình bình thường, đầu tóc là kiểu đầu ba phân của học sinh, đoán chừng là sinh viên vừa lên đại học, thuộc dạng ném vào đám đông là không tìm thấy.

Cùng nhóm với anh ta là một cô gái trắng trẻo xinh xắn, rất có thể đã biết nhau từ trước, bởi lúc Mạc Tiểu Nghiêu đi lên, vừa hay thấy hai người đang nắm tay nói chuyện trông rất thân mật. Không giống đội ngũ thành lập lâm thời giữa cô và Khương Yển, đôi khi bầu không khí ngại ngùng đến nỗi suýt nữa thì có quạ đen bay đầy trời.

Nhóm còn lại là hai người trung niên, đều có thân hình vạm vỡ, cách nói chuyện và cử chỉ hơi giống nhau, nhưng thái độ không thân thiết như nhóm kia, vừa rồi khi lên nghe được vài câu đối thoại lẻ tẻ cũng rất khách sáo.

Mạc Tiểu Nghiêu đoán hai người này một là mới lập nhóm sau khi vào màn chơi, hai là lập đội để tham gia trò chơi này, chắc chắn giữa cả hai không có sự ăn ý hay tin tưởng lẫn nhau. Như vậy, nhóm của cô và Khương Yển xem như "tốt hơn đội kém, kém hơn đội tốt", nằm ở giữa.

Thấy người đã đủ, NPC đội mũ cao phụ trách trò chơi mới bắt đầu hành động, đoán chừng số lượng người chơi chính là điều kiện để kích hoạt nó.

"Chào mừng đến với trò chơi "Tín ngưỡng bay vọt", tôi là người phụ trách trò này - quý ngài Mũ Cao. Trò chơi yêu cầu hai người một nhóm, xin mời các bạn tự động phân nhóm, đồng thời chọn vị trí cho mình."

Giọng nói của quý ngài Mũ Cao có phần trống rỗng, xen lẫn âm vang như một người đứng nói chuyện trong phòng tắm rộng lớn vậy.

Mạc Tiểu Nghiêu đảo mắt nhìn một vòng, thấy trong bốn phía của đài cao, ba phía đông, tây, nam đều có một tấm ván gỗ nhỏ nhô ra ngoài, có lẽ là dùng làm ván nhảy. Còn phía bắc thì đặt một màn hình lớn, được chia thành ba phần đều nhau từ trái sang phải, lần lượt phát hình ảnh của ba vị trí phía đông, tây, nam.

Hai nhóm kia đã tìm được vị trí, có thể là dựa theo thứ tự đến trước đến sau, cũng có thể là chọn đại một vị trí mà bản thân cho rằng "phong thủy" tốt, để chừa lại cái ván nhảy phía tây cho Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển.

Theo như đã bàn trước, Mạc Tiểu Nghiêu đi tới trước ván nhảy, khi nhìn sang hai bên vừa hay bắt gặp cô gái trong đôi tình nhân đứng ở phía nam cũng đang nhìn mình, trong mắt là sự tiếc hận và đồng tình không hề che giấu.

Mạc Tiểu Nghiêu suy nghĩ vài giây, lập tức hiểu ra, có lẽ cô gái kia hiểu nhầm cô và Khương Yển là một cặp tình nhân giống như bọn họ, cho rằng Khương Yển thật sự quá tệ, nỡ lòng để bạn gái nhảy xuống.

Nếu cô ta biết lát nữa ngay cả dây thừng cũng là do Mạc Tiểu Nghiêu tự chọn, chắc sẽ càng thêm khinh thường Khương Yển, cho rằng anh là một kẻ vô trách nhiệm quá? Mạc Tiểu Nghiêu mím môi, quay đầu liếc nhìn Khương Yển, hy vọng anh có thể giữ lời, đúng hơn là mong anh nhớ kỹ điều kiện không can thiệp lẫn nhau trong bản khế ước mà bọn họ đã ký kết, đừng nhúng tay vào quyết định của cô.

"Vị trí đã chọn xong, mời trợ thủ của mỗi đội chọn sợi dây thừng đầu tiên."

Lời của quý ngài Mũ Cao vừa dứt, ở mỗi bên cạnh của các tấm ván nhảy hướng về phía bục cao thình lình thả xuống ba sợi dây thừng, có dài có ngắn, có sợi to có sợi nhỏ, ở đầu mỗi sợi dây thừng đều buộc một lá bài Tarot nhỏ làm bằng gỗ.

Mạc Tiểu Nghiêu nghiêng đầu nhìn ba lá bài bên mình.

The Chariot, lá xuôi.

The Chariot, lá ngược.

The Judgement*, lá xuôi.

*Người phán xét, lá xuôi: Xét xử, tái sinh, tiếng gọi thầm kín, xá tội; lá ngược: thiếu tự tin, thiếu cân nhắc.

Nhìn thấy lá bài mình dự đoán thật sự xuất hiện, Mạc Tiểu Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, dưới ánh mắt chăm chú của Khương Yển, cô giơ tay chỉ vào lá bài mình chọn.

Đã chọn xong thì không thể thay đổi, còn lại phải xem suy luận của cô có chính xác hay không.

Bình Luận (0)
Comment