Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 26

Gã Hề chỉ cảm thán một câu, sau đó theo thỏa thuận bắt đầu kể cho Khương Yển và Mạc Tiểu Nghiêu nghe những gì gã biết về những sự việc sẽ xảy ra trong lều. Không phải gã thật thà mà là hệ thống quy định gã phải làm như vậy, màn chơi 1 sao luôn khó chịu như thế, gã buộc phải làm một "người tốt bụng hỏi gì đáp nấy".

Trách ai bây giờ? Ngài A cũng đang không vui, vừa rồi đã có kẻ xui xẻo bị ngài ấy trừng phạt rồi.

"Bây giờ còn sớm, hai người có thể kiếm thêm một ít đồng token, mua một vài vật phẩm cổ vũ như gậy phát sáng, phải náo nhiệt một chút mới vui. Ngoài ra, trong lều còn bán một số đồ ăn vặt, lúc xem biểu diễn có thể vừa ăn vừa uống, còn hơn là ngồi không chẳng làm gì."

Nghe gã Hề nói vậy, Khương Yển trầm ngâm một lát, biết là không trông cậy được vào Mạc Tiểu Nghiêu, bèn tự mình hỏi: "Có cần mua nhiều vật phẩm cổ vũ không?"

Gã Hề có vẻ hơi miễn cưỡng khi trả lời, gã không muốn nói chi tiết như vậy, nhưng nếu đối phương đã hỏi thì gã buộc phải trả lời, vì quy tắc giới hạn như vậy: "Không cần, mua một loại là được rồi, hiệu quả không cộng dồn."

"Thức ăn và đồ uống thì sao?" Khương Yển đã nhận ra ý của gã Hề, cũng không ngại phải hỏi từng chút một như vậy.

Gã Hề càng thêm bực bội: "Thức ăn và đồ uống có tác dụng khác nhau, mỗi loại mua một phần là được."

Khương Yển phớt lờ sự khó chịu của gã Hề, thậm chí còn khá là thích thú: "Ngoài những thứ này ra, còn cần xài đồng token ở đâu hay phải chú ý điều gì nữa không?"

Gã Hề kéo thấp mũ, khóe miệng trễ xuống tạo thành sự tương phản rõ rệt với lớp trang điểm: "... Để dành chút tiền mua quà lưu niệm, vậy thôi, tôi không thể nói thêm nhiều hơn nữa được đâu."

Khương Yển trầm ngâm gật đầu, biết là những điều sau có liên quan đến nội dung của màn chơi, đối phương không thể tiết lộ. Suy nghĩ vài giây, anh hỏi câu hỏi cuối cùng: "Vật phẩm cổ vũ, thức ăn, đồ uống, còn có quà lưu niệm, tổng cộng cần bao nhiêu đồng token? Còn nữa, tôi rất thích những đồng token này, kết thúc có thể mang về nhà làm kỷ niệm không?"

Nghe vậy, sắc mặt gã Hề đột nhiên biến đổi, khóe miệng nhếch lên như muốn xẻ đến tận mang tai: "Tính theo giá rẻ nhất thì mỗi người chỉ cần chuẩn bị 15 đồng để mua mấy thứ đó là đủ rồi, nếu còn dư, mọi người có thể tặng cho tôi vào lúc bình chọn nhân viên ưu tú. Dù sao những đồng token này cũng là tài sản riêng của rạp xiếc, mọi người không thể mang đi, chúng sẽ biến mất khi rời khỏi đây."

"Tặng cho anh?" Khương Yển lặp lại lời của gã Hề, không nhìn gã mà cụp mắt xuống: "Vậy tôi được lợi gì?"

Gã Hề không cười nữa, đội mũ lên, hai tay đeo găng của gã Hề khum lại cọ xát vào nhau, nói: "Anh sẽ nhận được sự kính trọng của tôi, thưa anh. Tôi không thể tiết lộ thêm nữa đâu, hy vọng hai người nể tình tôi đã trả lời nhiều câu hỏi như vậy mà để lại cho tôi số đồng token còn dư."

"Hừ!" Khương Yển cười khẩy, để lộ vẻ mặt đểu giả chẳng thèm quan tâm: "Nếu còn dư, tôi sẽ suy xét."

Nói xong, lần này anh thật sự xoay người rời đi không chút lưu luyến, Mạc Tiểu Nghiêu im lặng đi theo. Mãi đến khi hai người rời khỏi phạm vi của cái lều, Khương Yển mới dừng lại ở một chỗ không ai chú ý.

"Cô có bao nhiêu đồng token?" Khương Yển hỏi Mạc Tiểu Nghiêu, sau đó nói trước số của mình: "Tôi còn 10 đồng."

Mạc Tiểu Nghiêu: "14, nãy cho gã Hề 1 đồng, nếu không thì vừa đủ 15."

Khương Yển khoanh tay, một tay đưa lên xoa cằm: "Không đủ tiền rồi... Phải tranh thủ thời gian kiếm thêm một ít mới được."

Mạc Tiểu Nghiêu liếc nhìn anh: "Có gợi ý gì không?"

Khương Yển cười với cô: "Sao, muốn đi cùng tôi à?"

"Tự luyến là bệnh, phải chữa đấy." Mạc Tiểu Nghiêu lạnh lùng đáp: "Vật phẩm cổ vũ hẳn là nên mua loại cao cấp một chút, còn phải để dành đồng token cho gã Hề nữa, 14 đồng không đủ."

Khương Yển hứng thú hỏi: "Sao cô nghĩ vậy?"

Mạc Tiểu Nghiêu không tin anh thật sự không nghĩ ra, song vì là bạn đồng hành, cô vẫn kiên nhẫn phân tích cho anh nghe: "Gã Hề đã nói là rẻ nhất, chứng tỏ trong bốn thứ cần mua, mỗi thứ sẽ còn có nhiều lựa chọn với mức giá khác nhau, và tôi tin là tiền nào của nấy."

Khương Yển: "Còn gì nữa không?"

Mạc Tiểu Nghiêu: "Vì gã Hề đã nhắc đến việc để dành đồng xu cho gã, chứng tỏ những đồng xu này có ý nghĩa đối với những NPC như họ, có lẽ là tiền lưu thông ở đây, mà cũng có thể là thứ gì khác. Chúng ta không mang đi được, chi bằng tặng lại để đổi lấy sự kính trọng của gã Hề."

Khương Yển: "Cô tin lời gã như vậy à? Nhỡ đâu cái gọi là sự kính trọng chỉ đơn thuần là theo nghĩa đen thì sao?"

Mạc Tiểu Nghiêu liếc mắt: "Thế anh có mất gì không?"

Khương Yển: "Đồng token?"

Mạc Tiểu Nghiêu cười khẩy: "NPC không thể nói dối về quy tắc…" Cô tạm dừng, lại nói: "Ít nhất trong màn chơi 1 sao thì không thể."

Khương Yển suy nghĩ một chút rồi đáp: "Nghe cô vậy. Thế giờ mình đi Vớt cá vàng đi, tôi tự tin với trò này lắm."

Mạc Tiểu Nghiêu hơi do dự, lắc đầu từ chối: "Anh đi đi, tôi muốn làm nhiệm vụ phụ trước." Cô chỉ còn thiếu 2, 3 đồng token nữa là đủ, theo như lời gã Hề nói thì những thứ đó cũng không nhất định phải mua nên tạm thời không vội, trái lại cô muốn lấy được phần thưởng của nhiệm vụ phụ hơn, đó mới là thứ chắc chắn có thể mang ra khỏi đây.

Khương Yển cũng không hỏi nhiều, hai người bọn họ đã thỏa thuận là không can thiệp vào việc của nhau, đối phương muốn làm gì là quyền tự do của cô, anh không có quyền can thiệp.

"Cũng được, tôi đi trước, lát nữa nếu kiếm được thêm đồng token, cô cần thì chúng ta chia đều."

"Được." Mạc Tiểu Nghiêu vẫn chẳng thèm để tâm đến việc Khương Yển chia đều chiến lợi phẩm của cô, cũng như cô nhận của Khương Yển, cả hai đều cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, vì họ là bạn đồng hành, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm.

Xác nhận xong kế hoạch, Khương Yển không muốn lãng phí thời gian nữa: "Vậy hẹn gặp lại ở đây vào lúc tám giờ bốn mươi lăm nhé."

Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu, vừa định rời đi lại nghe thấy tiếng sói tru quen thuộc vang lên, cô ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời theo bản năng.

17:30:00

"Lại kêu nữa rồi." Khương Yển cau mày, nhìn Mạc Tiểu Nghiêu: "Tôi luôn cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra, cô thật sự không đi cùng tôi à?"

Mạc Tiểu Nghiêu đưa tay vào túi sờ đôi giày cao gót, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Không có thời gian đâu, chúng ta ai đi đường nấy thôi, trên người có không ít buff mà, đã tốn nhiều đồng token như vậy rồi kiểu gì cũng phải bảo đảm được an toàn chứ."

Cô cảm thấy tiếng sói tru này có thể là một loại đếm ngược khác, không nhằm vào những người chơi đã có vé như cô. Tuy nhiên đây cũng chỉ là suy đoán, Mạc Tiểu Nghiêu không nói cho Khương Yển biết, tránh ảnh hưởng đến phán đoán của anh.

Nghe vậy Khương Yển cũng không miễn cưỡng nữa, tạm biệt Mạc Tiểu Nghiêu rồi một mình đi về phía trò "Vớt cá vàng". Mạc Tiểu Nghiêu xác định phương hướng, quyết định quay lại chỗ ban đầu, một mình kiên nhẫn tìm kiếm các NPC.

Đi được một lúc, cô bỗng thấy một con sói khổng lồ to gấp ba lần những con sói bình thường, toàn thân phát ra ánh sáng màu bạc, nó xuất hiện vô cùng đột ngột. Con sói chậm rãi bước tới chỗ cô, dáng vẻ đầy kiêu ngạo.

Mạc Tiểu Nghiêu biết chạy là vô ích, cô không phải đà điểu, không thể nào chỉ dựa vào hai cái chân ngắn ngủn của mình mà chạy nhanh hơn con sói bốn chân kia được, đành chuẩn bị tinh thần chiến đấu đến cùng.

Cô lấy đôi giày cao gót trong túi ra, mỗi tay nắm một chiếc thật chặt, cảnh giác nhìn chằm chằm con sói khổng lồ chỉ cách mình ba, bốn bước chân, thầm hy vọng nó sẽ cảm thấy cô quá nhỏ bé chỉ khoảng năm mươi ký thế này, không đủ lấp đầy bụng mà tha cho cô.

Đúng như Mạc Tiểu Nghiêu mong muốn, con sói khổng lồ không tấn công cô. Nó chỉ đứng im đưa mũi ngửi ngửi xung quanh, như muốn xác nhận xem "con thú hai chân" trước mặt có phải là con mồi của nó hay không. Ngay sau đó, nó lại tiếp tục bước đi, rõ ràng Mạc Tiểu Nghiêu không phải mục tiêu nó muốn tìm.

Lúc này Mạc Tiểu Nghiêu mới thở phào nhẹ nhõm, biết mình lại đoán đúng, nó sẽ không tấn công những người chơi đã đủ điều kiện qua màn. Như vậy Khương Yển cũng an toàn, còn những người khác sẽ ra sao cô không muốn quan tâm.

Mặc dù biết mình an toàn nhưng Mạc Tiểu Nghiêu vẫn nhìn theo con sói khổng lồ cho đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt, sau đó mới tập trung tìm kiếm các NPC.

Trong lúc cô kiên nhẫn quan sát, lại thêm hai tiếng nữa trôi qua, Mạc Tiểu Nghiêu nhớ cứ cách nửa tiếng sẽ có một tiếng sói tru vang lên, sau đó dù thời gian dài hay ngắn, cô đều thấy con sói khổng lồ kia đi ngang qua nhưng nó không còn lại gần ngửi cô nữa.

Kế tiếp, xác người chơi bắt đầu xuất hiện rải rác khắp nơi trong rạp xiếc, phần lớn đều bị cắn đứt đầu, từ vết thương có thể đoán được là do con sói khổng lồ kia gây ra. Nếu đã chết, những trang bị trên người họ không còn trong trạng thái bị ràng buộc nữa, Mạc Tiểu Nghiêu cũng không ngại "lấy của người chết", song ngoại trừ vài đồng token, cô không tìm thấy gì khác.

Xem ra người có túi bốn ngăn không nhiều, hoặc là những thứ trên người họ đã bị người khác lấy mất trước rồi. Những đồng token mà Mạc Tiểu Nghiêu nhặt được đều ở trong túi quần áo, có lẽ là do chưa ai lục thấy nên cô mới có cơ hội mót được.

Dù sao thì, cô cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu người tham gia màn chơi này. Lúc đầu trên du thuyền, cô không nán lại xem đến cuối, cũng không đếm kỹ, giờ nghĩ lại, đây không phải là một thói quen tốt, lần sau nhất định phải xác nhận số lượng và tên của những người tham gia.

Nhưng nếu tính sơ số lượng đến thời điểm hiện tại, chỉ mỗi xác chết thôi cô đã thấy ít nhất hai mươi sáu, hai mươi bảy người rồi, mà làm gì có chuyện người trong màn chơi này chết sạch hết được, thế nào cũng phải còn sống sót một lượng người tương đương chứ nhỉ? Cộng thêm số dư vé vào cửa mà gã Hề ám chỉ, số người được phép thông qua màn chơi này hẳn là mười lăm ghế thường, cộng thêm một vài ghế VIP, nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi đến hai lăm người.

Mạc Tiểu Nghiêu tính nhẩm trong lòng một lượt, tự nhắc nhở bản thân bất kể sau này màn chơi có giới hạn thời gian hay không, nếu có thể đạt được điều kiện vượt ải sớm thì nhất định phải nhanh chóng hoàn thành. Bằng không lỡ đến cuối cùng, dù đã thỏa mãn điều kiện nhưng không đủ suất vượt ải thì e là cũng không có cách nào sống sót đi ra ngoài.

Mạc Tiểu Nghiêu vừa suy nghĩ vừa đi về phía một NPC bé gái cột tóc đuôi ngựa hai bên. Cô đã quan sát suốt nãy giờ, trong đám trẻ con chỉ có mình cô bé này đứng một mình, không có cha mẹ đi theo, cũng không có bạn bè chơi đùa cùng.

Có khi nào cô bé này là con gái của phù thủy trong nhiệm vụ phụ kia chăng?

Bình Luận (0)
Comment