Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 51

Thấy Nhạc Âm đã tỉnh, Mạc Tiểu Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, về phần mùi hôi chân đáng sợ kia, có lẽ ngửi nhiều sẽ quen… nhỉ?

Nhưng không.

Mùi hôi thối do chiếc tất phát ra không hề biến mất theo thời gian, trái lại vẫn giữ nguyên như lúc mới lấy ra, nồng nặc và dai dẳng.

Thật muốn biết chủ nhân của chiếc tất này là ai. Mạc Tiểu Nghiêu oán hận nghĩ, nếu để cô gặp được kẻ đó, nhất định sẽ lột tất của gã ra nhét thẳng vào miệng gã cho hả giận.

May mà thanh tiến độ suối nước nóng của họ không còn nhiều, sau khi bịt mũi chịu đựng thêm một phút dài như một năm, ngay khi hệ thống vừa đưa ra thông báo, Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển lập tức mỗi người một bên dìu Nhạc Âm ra khỏi hồ nước nóng.

Về phần chiếc tất kia, Mạc Tiểu Nghiêu do dự không biết nên thu hồi hay không.

"Nè…" Mạnh Đan Thu đột nhiên lên tiếng, tuy che mũi nhưng vẫn nhìn ra được sự ngại ngùng trong mắt cô ấy: "Trước đó mọi người ngâm lâu lắm sao?"

Biết cô ấy muốn hỏi gì, Khương Yển thay mặt hai người còn lại trả lời: "Lúc ngâm suối nước nóng tốt nhất nên uống thêm chút rượu, có thể tăng tốc độ của của thanh tiến độ." Thông tin này chẳng có gì quan trọng, anh không có ý định giấu giếm.

Mạnh Đan Thu bừng tỉnh nhưng cũng biết giờ ra ngoài mua rượu không còn kịp nữa. Cô ấy liếc nhìn thanh tiến độ vừa mới vượt qua một phần tư, lo lắng không dám ở một mình trong hồ, sợ lại xảy ra chuyện gì kỳ quái.

Nhưng họ không thân chẳng quen, cô ấy không thể nhờ vả ba người kia ở lại chờ mình… Huống hồ có nói cũng được gì đâu? Đặt mình vào vị trí của họ, sau khi trải qua chuyện kinh khủng như vậy, đổi lại là cô ấy chắc cũng không đồng ý ở lại.

Nghĩ vậy, Mạnh Đan Thu khá là do dự không biết nên làm thế nào cho phải.

Mạc Tiểu Nghiêu huých Khương Yển, sau khi anh nhìn qua, cô ghé sát tai anh thì thầm vài câu. Thế rồi Khương Yển gật đầu nói với Mạnh Đan Thu: "Chúng tôi tạm thời không thu hồi cái bít tất này, nó có thể xua đuổi những sinh vật không quá thù địch con người. Tôi đoán, chỉ cần trong hồ không xuất hiện cùng một lúc bốn người thì chắc là sẽ không sao, chỉ hơi thối chút thôi, vì an toàn cô cố chịu đựng nhé."

Mạnh Đan Thu mừng rỡ, vội vàng gật đầu: "Được, đợi tôi ra ngoài sẽ thu hồi nó. Mọi người ở phòng số mấy, tôi sẽ mang qua."

Khương Yển báo số phòng của anh và Mạc Tiểu Nghiêu, sau đó gật đầu với Mạnh Đan Thu, hai người tiện tay cầm lấy áo choàng tắm của cửa hàng đưa, mỗi người một bên dìu Nhạc Âm mơ màng đi ra khỏi hang động.

Không khí bên ngoài thật tươi mát!!!

Ba người hít sâu mấy hơi không khí trong lành, cuối cùng mùi hôi thối nồng nặc quanh quẩn nơi chóp mũi cũng biến mất. Nhạc Âm trông cũng tỉnh táo hơn nhiều, lúc này họ mới tìm một chỗ trống ngồi xuống nghỉ ngơi.

Trong nhiệm vụ chính, dòng chữ "Say sưa tận hưởng cảnh đẹp suối nước nóng" đã bị gạch ngang, màu chữ cũng nhạt đi hẳn, chắc là đã hoàn thành.

Mạc Tiểu Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, chợt nhận ra, chẳng biết từ lúc nào cô đã coi Khương Yển và Nhạc Âm là bạn bè chứ không chỉ là đối tượng hợp tác.

Cũng tốt, cô nghĩ vậy, kế đó cô thoải mái duỗi thẳng hai chân, dựa lưng vào ghế, dùng tư thế không hề tao nhã chút nào nheo mắt tận hưởng ánh nắng ấm áp chiếu xuống từ mái che.

Khương Yển huých Nhạc Âm, hỏi: "Cậu hoàn thành nhiệm vụ chưa?"

Lúc này Nhạc Âm đã gần như tỉnh táo, nghe vậy gật đầu: "Vế say sưa tận hưởng cảnh đẹp suối nước nóng hoàn thành rồi, còn lại thì chưa, mà hồi nãy tôi hoảng muốn chết luôn á."

Theo lời Nhạc Âm kể, lúc nãy anh ta giống như bị ma nhập, thần trí vẫn tỉnh táo nhưng không thể kiểm soát nổi hành động của mình.

"Chắc là sau khi tôi đi đến góc đó mới bắt đầu xảy ra chuyện, lúc bị khống chế, tuy trước mắt tối om nhưng lại giống như đang đeo kính hồng ngoại ấy, không nhìn rõ được vẻ mặt của mọi người đâu, chỉ thấy mỗi mấy khối năng lượng màu cam lè thôi, được cái vẫn nhận ra mọi người đang làm gì. À, riêng cái cô Khâu Đan kia ấy là màu xanh lam, khác hẳn với hai người."

"Chắc là do tác dụng của rượu." Mạc Tiểu Nghiêu phân tích, vẫn giữ nguyên dáng vẻ uể oải, nhìn trần nhà nói: "Đây cũng là một dạng gợi ý, theo độ khó tăng dần, sau này rất có thể sẽ chia thành hai phe đối lập, lần này là bị ma nhập, biết đâu lần sau sẽ giao cho cậu nhiệm vụ đối đầu với bọn tôi thì sao?"

"Rất có khả năng." Khương Yển đứng dậy, khoanh tay đi qua đi lại trước ghế: "Nếu nghĩ theo hướng này, hệ thống cũng không tính là quá ác liệt, bởi ít nhất những gì sẽ xuất hiện trong tương lai đều được gợi ý trong màn chơi. Nếu chẳng mảy may chú ý đến những gợi ý này, tới lúc đụng chuyện mới kêu gào hệ thống lừa đảo thì chỉ có thể tự trách mình quá ngu ngốc."

"Ừm." Mạc Tiểu Nghiêu ngồi thẳng dậy, tò mò nhìn Nhạc Âm bên cạnh: "Nhưng vận may của cậu kém quá đấy, lẽ ra trong ba chúng ta chỉ có Khâu Đan không uống rượu nên sức đề kháng yếu nhất, đáng lẽ ma phải nhập vào cô ấy chứ sao lại chọn cậu?"

Nhạc Âm gãi đầu: "Chắc là do cơ địa của tôi từ nhỏ đã vậy."

Mạc Tiểu Nghiêu hứng thú, lập tức ghé sát mặt vào, đôi mắt long lanh: "Trước kia anh thường xuyên bị vong nhập lắm à?"

Nhạc Âm vội vàng lắc đầu: "Không phải, không phải, chưa từng, lần đầu tiên thế này đã đủ đáng sợ rồi, nếu trước kia thường xuyên gặp phải vậy là tôi sợ chết khiếp luôn ấy. Ý tôi là, tôi thuộc kiểu người mà người ta hay nói là yếu bóng vía, thỉnh thoảng sẽ đụng phải những chuyện lạ lùng, nhưng nghiêm trọng như hôm nay là lần đầu tiên đấy."

"Vậy à…" Mạc Tiểu Nghiêu lại nằm xuống, bày ra vẻ mặt chán chường: "Chẳng có gì thú vị."

Nhạc Âm ấm ức: "… Cũng đâu phải tôi muốn thế."

Khương Yển ngồi xuống bên cạnh Nhạc Âm, vỗ vai anh ta an ủi, đồng thời chuyển chủ đề: "Nghỉ ngơi một lát đi, vừa nãy mệt quá rồi, nhân tiện đợi Khâu Đan."

Hai người còn lại đều đồng ý, sau đó những người chơi khác lần lượt đi qua đây đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ba tên quái gở cứ nằm ườn ra ghế phơi nắng như mèo lười kia.

Họ nghĩ thầm, đã là lúc nào rồi mà vẫn còn tâm trạng nghỉ ngơi thế? Và giống như không nhìn thấy hang động trước mặt, tất cả đều vô thức lựa chọn một đường khác để rời đi.

"Nhìn thấy không?" Sau khi quan sát bảy, tám người liên tục, Mạc Tiểu Nghiêu chợt lên tiếng: "Có phải họ chỉ nhìn thấy một con đường?"

"Ừ." Khương Yển đáp: "Có khi nào do Khâu Đan vẫn còn ở bên trong không? Hay kỳ thật trong đó tồn tại kết giới, chỉ những người ở bên trong và người từng tiến vào mới nhìn thấy thôi?"

Mạc Tiểu Nghiêu: "Có thể lắm. Hay là chúng ta ở đây đợi cô ấy ra ngoài, tiện thể hỏi rõ ràng, nắm thêm chút thông tin cũng tốt mà."

Nhạc Âm đã biết chuyện mình được cứu từ miệng hai người, cũng khá cảm kích cô gái tên Khâu Đan: "Đợi cô ấy đi, tôi còn chưa kịp cảm ơn cô ấy, dù sao cũng đã cứu mạng tôi. Hai người nói xem, viên kẹo kia của cô ấy là kỹ năng hay trang bị nhỉ?"

Mạc Tiểu Nghiêu hiểu ý anh ta, nếu là trang bị thì không còn cách nào nhưng nếu là kỹ năng có thể tạo ra liên tục thì nên cân nhắc mua một ít dự trữ. Song chuyện này không thể hỏi thẳng, trên du thuyền đã có một số quy tắc ngầm mà mọi người tự giác tuân thủ, một trong số đó là không hỏi thăm, dò hỏi hay ép hỏi kỹ năng của người khác.

Nếu chỉ hỏi thăm thôi vẫn còn chấp nhận được, vì đối phương có nói hay không là quyền của họ, nhưng nếu dò hỏi hay ép hỏi mà bị phát hiện, người đó sẽ lập tức trở thành cái đích cho mọi người trên du thuyền chỉ trích.

Không ai muốn đối đầu với cả thế giới trở thành cái gai trong mắt mọi người, nhỡ đâu chỉ thuận miệng hỏi một câu mà bị gài bẫy thành cố ý dò hỏi hay ép hỏi thì oan uổng chết mất, đúng không? Vì vậy, phần lớn mọi người đều tránh đề cập đến kỹ năng của người khác, bớt rước phiền phức vào thân.

Nhạc Âm cũng biết điều này, bởi vì đối phương là Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển, xung quanh lại không có ai khác nên anh ta mới nói ra, mà cũng chỉ bâng quơ thôi chứ đợi Khâu Đan thực sự ra ngoài anh ta cũng sẽ không hỏi.

Khương Yển không có hứng thú với việc đoán kỹ năng của người khác, điều anh ta đang suy nghĩ là vấn đề bổ sung cho phe mình: "Đừng quan tâm đến chuyện của người ta nữa, giờ chúng ta cần phải nghĩ cách dự trữ một số vật phẩm y tế trước đã."

Mạc Tiểu Nghiêu suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu có thể tìm thấy vật phẩm y tế trong màn chơi này, khả năng cao là tôi sẽ nhận được đấy, với cả nếu chỉ là loại đơn giản thì tôi có thể sao chép thẳng luôn."

Sau màn chơi rạp xiếc, thủy tinh ký ức của cô đã tăng lên thành bốn viên, vì chưa có dịp dùng đến nên cô không biết nên triệu hồi thứ gì, cứ giữ lại đã đợi lúc cần dùng rồi tính.

"Cứ để đó đi, không vội." Khương Yển đã xem qua kỹ năng của Mạc Tiểu Nghiêu, đang suy nghĩ cách tận dụng nó hiệu quả nhất: "Đợi đến khi chúng ta quay về, nếu vẫn chưa tìm được thứ gì tốt thì cô thử sao chép rượu chúng ta đã uống xem, biết đâu sau khi lên du thuyền lại có thêm công dụng khác."

Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu: "Tôi biết rồi."

Ba người lại thảo luận về nhiệm vụ chính còn lại của màn chơi này một lúc, khoảng nửa tiếng sau mới thấy Khâu Đan mặt mày tái nhợt đi ra từ hang động.

Nói thật, có thể kiên trì nán lại một nơi đâu đâu cũng toàn mùi thối nồng nặc khiến con người ta vô vùng buồn nôn, hơn nữa cái mùi đó không hề giảm bớt mà cứ giữ nguyên mức độ nồng như cũ, cuối cùng còn có thể đủ tỉnh táo để tự bước ra ngoài… Nếu không phải hai bên không quen biết, Mạc Tiểu Nghiêu thật muốn tiến lên ca tụng cô ấy là một trang hào kiệt.

Để tỏ lòng kính trọng, Mạc Tiểu Nghiêu đứng dậy khỏi ghế, ân cần nhường chỗ cho Mạnh Đan Thu loạng choạng bước tới, đồng thời ra hiệu hai người kia qua đỡ một chút.

"Cảm ơn... Để tôi nghỉ chút đã..." Được Nhạc Âm dìu, Mạnh Đan Thu mặt mày tái mét ngồi xuống ghế, thoạt nhìn chẳng khác ba người lúc trước vừa mới bước từ trong hang động ra chút nào, nghỉ ngơi chừng một phút mới cảm thấy dễ chịu hơn.

"Bạn học Phương, trả lại tất cho cô này, cảm ơn." Mạnh Đan Thu nói với Mạc Tiểu Nghiêu, tay đặt lên túi xách nhưng lại chần chừ không lấy đồ ra: "Cái đó... Cô có thể lại gần tôi hơn một chút được không? Chúng ta cần hành động nhanh gọn, không một kẽ hở, tuyệt đối đừng để mùi của thứ đó phát tán ra nữa."

Mạc Tiểu Nghiêu im lặng, tuy biết chỉ cần không dựng đứng đôi tất thì sẽ không tỏa ra mùi nhưng trong lòng vẫn bài xích.

Khương Yển thấy thế thì đi tới bên cạnh ghế, đưa tay về phía Mạnh Đan Thu: "Đưa tất cho tôi là được, tôi cất giúp cô ấy."

Mạnh Đan Thu không lấy thẳng ra, vô thức nhìn về phía Mạc Tiểu Nghiêu, thấy đối phương gật đầu đồng ý mới nhanh chóng móc chiếc tất từ trong túi xách ra, không chút lưu luyến nhét vào tay Khương Yển.

Dù đây là trang bị, dù nó có thể đuổi ma, cô ấy cũng chẳng muốn giữ lại nó thêm phút giây nào.

Bình Luận (0)
Comment