Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 60

Sau khi đảm bảo những loài thực vật kia không thể tấn công mình, Mạc Tiểu Nghiêu điều khiển thảm bay dừng lại trên không trung, bốn người cúi đầu nhìn xuống vườn cây hỗn loạn, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn vì thoát nạn.

Bên dưới, chàng trai phun lửa đã bị dây leo quấn chặt chân, bị động chơi trò "vòng xoay lửa" 360 độ. Những người khác cũng không khá hơn là bao, những loài thực vật bị chọc giận kia như thể biến thành tinh, sử dụng chính cơ thể mình làm vũ khí tấn công con người xung quanh.

Quăng dây leo, bắn lá kim, coi quả như đạn pháo hạng nặng mà ném lung tung khắp nơi… Không bàn đến mấy quả phát nổ ngay khi chạm đất khiến hạt bên bắn tung tóe, mà còn có những quả chứa nhiều dịch lỏng, một khi văng trúng da thịt con người sẽ gây ra tác dụng ăn mòn chẳng kém gì axit sunfuric.

Mạc Tiểu Nghiêu điều khiển thảm bay né tránh một quả "bom" bay vụt lên trời, dứt khoát quyết định rời đi, tấm thảm của cô đã chở đủ bốn người rồi, ở lại đây cũng chỉ khiến những người bên dưới ghen tị chứ chẳng có ích gì, chi bằng rời đi.

Liếc nhìn hướng dẫn viên xương khô đang cười đến run cầm cập, Mạc Tiểu Nghiêu điều khiển thảm bay chậm rãi bay về phía trước, tầm nhìn của cô lúc này rất rộng, khu vườn bách thảo giống như mê cung phía dưới không thể làm khó được cô.

"Này, những người trên đó có thể bay chậm một chút, chỉ đường giúp chúng tôi được không? Trông cậy vào mấy người đó, cảm ơn!"

Vừa bay về phía trước một đoạn, Mạc Tiểu Nghiêu chợt nghe thấy tiếng gọi từ bên dưới, cô cúi đầu nhìn xuống, là Triệu Thông và cô gái nhỏ nhắn phụ trách lắp ráp hướng dẫn viên xương khô lúc nãy, không biết từ lúc nào hai người đã lặng lẽ rời khỏi đám đông hỗn loạn, nhân lúc mọi người không chú ý mà lẻn vào khu vực phía sau chưa có ai mò đến của vườn bách thảo.

Nhưng bây giờ họ không có hướng dẫn viên chỉ đường, lại thêm đã chứng kiến sự hung hãn của những loài thực vật kia nên không ai dám tiến lại quá gần mép đường, chỉ có thể thận trọng chạy thành một hàng, khi đến ngã ba thì do dự không biết đi đường nào, vô tình ngẩng đầu lên nhìn thấy Mạc Tiểu Nghiêu và những người khác đang bay trên trời.

Đối với lời thỉnh cầu này, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy không phải vấn đề to tát, sau khi bàn bạc nhanh với Khương Yển và những người khác, cô điều khiển thảm bay hạ thấp xuống một chút, trong phạm vi mà an toàn của bản thân vẫn còn được đảm bảo, rồi chậm rãi bay dọc theo con đường bên dưới.

Triệu Thông và cô gái nhỏ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy theo hướng thảm bay di chuyển, vừa chú ý đường đi phía trước vừa phân tâm quan sát tấm thảm bay phía trên, sợ rằng chỉ cần lơ là một chút sẽ bị bỏ rơi.

Tốc độ thảm bay cũng không nhanh, độ cao này đủ để thu hết nửa sau vườn bách thảo vào mắt, Mạc Tiểu Nghiêu mở điện thoại xác nhận thời gian, rồi dùng một tốc độ nhanh hơn so với người hay chạy bộ rèn luyện bình thường một chút, chậm rãi đi trước dẫn đường.

Đối với việc mình bật chế độ hack trong màn chơi, Mạc Tiểu Nghiêu chẳng những không hề để tâ mà còn khá là đắc ý, dù sao bây giờ có hack để bật cũng là biểu hiện của có năng lực.

"Bây giờ tôi thấy may mắn nhất là được vào cùng nhóm với mọi người." Mạnh Đan Thu ôm đầu gối ngồi trên thảm bay, khẽ cảm thán, trong mắt hiện rõ sự kính nể và cảm kích: "Mọi người toàn là cao thủ, tôi lại chỉ là kẻ ăn bám. Nhưng mọi người yên tâm, đợi sau khi trở lại thuyền, mọi người đến quầy lễ tân nói mật khẩu "Kẹo cầu vồng màu tím" là có thể nhận quà cảm ơn của tôi."

Tuy rằng tên của tất cả mọi người trong một màn chơi đều sẽ được hiển thị trên màn hình lớn, nhưng với loại màn chơi nhập vai này, đâu thể đối chiếu thân phận từng người một được. Mạnh Đan Thu sẽ không tự tiện hỏi số phòng của mọi người, cô ấy cũng không bất cẩn nói ra số phòng của mình, thay vào đó là đưa ra một phương pháp trung gian để cảm ơn đối phương.

Phòng tập thể thao và bể bơi trên du thuyền đều có tủ đồ, mỗi cái chỉ có một chìa, có thể rút ra mang đi. Sau khi phát hiện ra phương thức này, nơi đó đã trở thành chỗ giao dịch đồ ẩn danh trên du thuyền, trước tiên để đồ vào tủ, kế tiếp mang chìa khóa đến quầy lễ tân giao cho NPC nhân viên bảo quản, nói là của bạn mình, đến lúc đó chỉ cần nói ra mật khẩu đã lưu lại thì có thể nhận được chìa khóa.

Khương Yển không từ chối phần quà cảm ơn này, thực tế vốn là như thế, đương nhiên nếu Khâu Đan không đề cập tới, anh cũng sẽ không đòi hỏi, dù sao đều là tự nguyện. Nhưng đối phương có thể chủ động đề cập đến điều này khiến anh coi trọng cô gái này thêm đôi chút, nếu không phải ẩn danh không biết đối phương là ai, nói không chừng anh đã thêm cô ấy vào danh sách tuyển chọn thành viên tiềm năng của nhóm mình rồi.

Mạc Tiểu Nghiêu không tham gia câu chuyện, cô hết sức chăm chú nhìn con đường phía trước, tùy thời điều chỉnh phương hướng thảm bay, tránh việc đi nhầm khi có hai đường song song khiến hai người phía dưới nhận sai hướng.

Song... Loại cảm giác quen thuộc này, đột nhiên rất muốn hát "Chúng ta cùng chèo thuyền nào" là sao nhỉ?

Từ cổng vườn bách thảo chạy đến khu vực trung tâm mất ba phút, thả chậm tốc độ, từ khu vực trung tâm chạy đến cửa sau vườn bách thảo cũng chỉ mất thêm một phút rưỡi.

Đừng xem thường một phút ba mươi giây này, đối với những thứ khác có thể chỉ là cái chớp mắt nhưng đối với việc chạy bộ thì lại khác biệt rất nhiều.

Có thể là chân như đeo chì, chạy muốn tắt thở. Cũng có thể là chân hơi tê mỏi, tuy thở hồng hộc nhưng không đến nỗi nào.

Tóm lại khi còn cách lối ra vườn bách thảo khoảng mười bước chân, Mạc Tiểu Nghiêu cho thảm bay hạ xuống, sau đó cuộn lại nhét vào túi xách. Tiếp đến, bốn người cùng chạy chậm qua cửa sau vườn bách thảo, mới đi ra ngoài chưa được mấy bước đã thấy chiếc xe buýt gần ngay trước mắt.

Hướng dẫn viên xương khô dặn phải lên xe đúng giờ, vậy nên tốt nhất đừng nấn ná, Mạc Tiểu Nghiêu và mọi người lần lượt lên xe từ cửa đã mở, trở về chỗ ngồi của mình, đợi sau khi hết giờ, hướng dẫn viên xương khô sẽ quay lại đưa họ đến điểm đến tiếp theo.

Khoảng mười mấy giây sau, Triệu Thông và cô gái kia cũng lên xe, so với vẻ ngoài sảng khoái của nhóm Mạc Tiểu Nghiêu, hai người kia đều mướt mồ hôi cộng thêm hai má đỏ bừng vì vận động mạnh, trông chật vật hơn nhiều.

Lên xe xong hai người mới thở phào nhẹ nhõm, trước tiên đi đến chỗ Mạc Tiểu Nghiêu nói lời cảm ơn, sau đó mới ngồi phịch xuống chỗ của mình, vừa phe phẩy tay cho mát vừa thở hổn hển điều hòa lại nhịp thở.

Không biết những người còn lại thế nào rồi.

Tuy trong lòng có nghi vấn nhưng sáu người trên xe không ai lên tiếng, không nhắm mắt nghỉ ngơi thì là nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, hoặc là lặng lẽ làm việc riêng không để người khác nhìn thấy.

Trải qua bao nhiêu chuyện, mọi người đều đã rất mệt mỏi, bản thân còn lo chưa xong hơi đâu mà lo cho người khác.

Không biết qua bao lâu, có lẽ là vài phút cũng có lẽ chỉ mười mấy giây, mọi người bỗng nghe thấy Triệu Thông ngồi gần cửa sổ hướng về phía vườn bách thảo đột ngột lên tiếng.

"Lại có người đến!"

Những người đang suy nghĩ miên man bỗng hoàn hồn, người nhắm mắt nghỉ ngơi cũng mở mắt ra, sáu người trên xe đồng loạt quay đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy một người đàn ông kéo lê một bên chân bị thương, đang tập tễnh đi về phía xe.

Đó là một chàng trai có ngoại hình bình thường, Khương Yển nhớ hình như tên là Chu Lam, chưa từng tiếp xúc, cũng chưa từng thấy anh ta lên tiếng trong nhóm. Vốn dĩ không ai coi anh ta ra gì, bây giờ xem ra người này cũng có bản năng sinh tồn rất tốt, nếu không sẽ chẳng thể quay lại được xe trước khi cả nhóm xuất hiện dù đang bị thương ở chân thế kia.

Khi lên xe, người đàn ông dùng ánh mắt dò xét nhìn một lượt, sau đó không nói không rằng trở về chỗ của mình ngồi xuống, cũng không dùng bất kỳ dụng cụ băng bó nào, cứ thế xé toạc một mảng quần, quấn qua loa mấy vòng quanh bắp chân đã không còn chảy máu nữa.

Mạc Tiểu Nghiêu vẫn luôn nhìn chằm chằm điện thoại, chỉ còn hai phút là đến thời gian tập trung mà hướng dẫn viên, nếu dựa theo kế hoạch, những người còn sống sót hẳn là đã chạy theo hướng dẫn viên rồi.

Trong xe vẫn không ai lên tiếng, nhưng so với sự thoải mái ban nãy thì bầu không khí lúc này có vẻ căng thẳng hơn rất nhiều. Theo từng giây từng phút trôi qua trên điện thoại, bầu không khí căng thẳng ngày càng gia tăng, cho dù là người vô tâm đến đâu cũng bắt đầu đứng ngồi không yên.

Ví dụ như Nhạc Âm, lúc này anh ta đang ngơ ngác nhìn trái nhìn phải, không hiểu nổi loại cảm giác khó chịu này rốt cuộc là từ đâu đến.

Cũng may Triệu Thông nhanh chóng phá vỡ sự im lặng trong xe, một lần nữa lên tiếng.

"Quay lại rồi!"

Thực ra lần này không cần cậu ta nhắc nhở, những người khác cũng đã ngó ra ngoài cửa sổ từ sớm, tất nhiên cũng nhìn thấy hai người mình đầy thương tích đang đi theo sau hướng dẫn viên xương khô.

Không thấy người phun quả cầu lửa kia.

Hướng dẫn viên xương khô rất biết cách giữ lễ nghi của một hướng dẫn viên du lịch, cô ta đứng bên cạnh cửa xe để khách lên xe trước. Hai người lên xe lần này không còn giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh nữa, rõ ràng sự uy h**p của hướng dẫn viên khiến họ không dám hé răng nhưng đôi mắt đầy oán độc và căm hận kia lại bán đứng cảm xúc trong lòng.

Khương Yển khịt mũi khinh thường, lũ ngu xuẩn này không biết tự rút kinh nghiệm từ những gì đã trải qua, còn đổ chuyện mình bị thương lên đầu những người lên xe trước, thật nực cười!

Không ai để ý đến hai người mới lên xe, họ cũng không có ý định để ý đến người khác, vì thế sau khi cửa xe đóng lại, xe buýt bắt đầu khởi động, trong xe chỉ còn tiếng hướng dẫn viên du lịch tự biên tự diễn.

"Bây giờ chúng ta sẽ đến điểm đến cuối cùng của chuyến du lịch lần này là hội chợ đặc sản và phong tục tập quán, ở đó bày bán rất nhiều đồ lưu niệm thú vị, mọi người có thể mua một ít về làm quà hoặc trưng bày đều được."

Hướng dẫn viên du lịch vừa nói vừa lấy ra từ không khí chín tấm thẻ cứng nhỏ như thể đang làm ảo thuật: "Lát nữa tôi sẽ phát thẻ này cho mọi người, khi thanh toán nếu đưa thẻ này ra sẽ được giảm giá 20%, rất hời đấy. Tôi không nói nhiều lời vô nghĩa nữa mà vào thẳng vấn đề luôn ha, mọi người nhất định phải mua đồ, hơn nữa còn phải mua đủ số lượng, nếu không sẽ không được lên xe!"

Mạc Tiểu Nghiêu cúi đầu nghịch điện thoại, cô đã ghi âm lại toàn bộ lời hướng dẫn viên, định lát nữa sẽ tìm xem có cơ quan giám sát du lịch nào không, nếu có sẽ dành tặng cho vị hướng dẫn viên đáng yêu này một bất ngờ.

Có thể là sẽ chẳng có tác dụng gì nhưng cô vẫn muốn nghịch ngợm một chút, dù sao chỉ cần mua đủ đồ là có thể lên xe, đến lúc đó xem như hoàn thành nhiệm vụ rời khỏi màn chơi rồi, có điện thoại hay không cũng không quan trọng.

Nghĩ vậy, Mạc Tiểu Nghiêu nhận lấy tấm thẻ giảm giá từ tay hướng dẫn viên xương khô, đồng thời nở một nụ cười rạng rỡ với cô ta.

Bình Luận (0)
Comment