Mạc Tiểu Nghiêu hoàn toàn phớt lờ ánh mắt kỳ quái từ những người xung quanh, cô cười sảng khoái một hồi, cuối cùng dưới ánh mắt hình viên đạn của Khương Yển, cô phải bịt miệng mới ngừng cười được.
"Cười cái gì mà cười! Cẩn thận tôi biến cậu thành kim cương chíu chíu đấy!"
Lời nói của sếp Khương xét về mặt ngữ nghĩa thì rất có khí thế, nhưng khi được thốt ra từ miệng một cô nàng mặt tròn với giọng nói ngọt ngào thì cứ có cảm giác nũng nịu thế nào ấy.
Mạc Tiểu Nghiêu suýt không kiềm được mà bật cười tiếp.
Khương Yển rất ấm ức, anh thấy rất kỳ quái, tại sao hệ thống không cho anh kỹ năng nào ngầu lòi oai phong một chút, ví dụ như cho anh vác thanh đao dài bốn mươi mét tung hoành ngang dọc ấy!
Đương nhiên, anh thừa nhận năng lực 1 của kỹ năng này rất hữu dụng, nhưng điều đó không thể ngăn cản việc anh cảm thấy năng lực 2 rất củ chuối.
Thu hút sự chú ý của tôi là cái quái gì vậy?! Đó chẳng phải mấy câu thoại sặc mùi ảo tưởng trong mấy quyển tiểu thuyết ba xu hả? Lúc anh chưa bị bệnh rõ ràng bận tối mắt tối mũi, nào có thời gian đi chú ý đến một cô nhân viên văn phòng bình thường chứ?
"Được rồi, được rồi, tôi không cười nữa." Mạc Tiểu Nghiêu vỗ vai Khương Yển dỗ dành: "Tôi cũng không so đo chuyện cậu véo cằm tôi nữa, đảm bảo sau khi về sẽ không đánh cậu, được chưa?"
Khương Yển: ... Thế này mà cũng gọi là an ủi hả?
Thấy Khương Yển không nói gì, cô tưởng anh vẫn còn mất mặt, bèn tốt bụng cho anh chút thời gian ở một mình, cô chỉ tay vào kệ hàng bên cạnh: "Tôi qua bên kia xem thử, lát nữa tập hợp ở chỗ tấm biển nhé."
Nói xong, Mạc Tiểu Nghiêu không đợi Khương Yển trả lời đã vội đẩy xe chạy nhanh về phía bên kia, bỏ mặc Khương Yển đứng bơ vơ giữa gió buốt tại hội chợ đặc sản.
Sau khi chạy đến nơi Khương Yển không nhìn thấy, Mạc Tiểu Nghiêu không nhịn được mà cong môi, càng nghĩ càng thấy buồn cười, cô phải tìm chỗ nào vắng vẻ cười một trận thỏa thích đã.
Không biết sau khi trở về mình có nên ép Khương Yển nói hết những câu thoại của sếp tổng bá đạo không nhỉ, biết đâu lại có bất ngờ gì mới thì sao?
Thời gian dần trôi qua, sắp đến giờ tập hợp của bốn người, Mạc Tiểu Nghiêu và hai người kia đã mua sắm xong từ sớm, lúc này đang đứng dưới tấm biển đợi Mạnh Đan Thu mà mãi vẫn chưa thấy đâu.
"Khâu Đan lâu quá vậy, không phải gặp chuyện gì rồi chứ?" Nhạc Âm giờ đây đã biến thành một cậu chàng béo lùn, mất đi ưu thế đôi chân dài, mỗi lần muốn tìm người là phải kiễng chân lên.
"Chắc không đâu." Mạc Tiểu Nghiêu thờ ơ đáp, cúi đầu nghịch tấm danh thiếp trong tay, hồi nãy cô đã làm như đang chơi game nhập vai, tranh thủ thời gian còn lại để nói chuyện với từng NPC một, đồng thời dùng một ít tiền đổi lấy thông tin mình muốn biết.
Ví dụ, thị trấn này đúng như cô nghĩ, là mở cửa cho cư dân của một thế giới khác vào tham quan. Đối với người chơi là con người thì đây là màn chơi lấy mạng đổi mạng, còn đối với những vị khách quái vật kia đây lại là khu nghỉ dưỡng thật sự.
Đãi ngộ giữa hai bên không giống nhau, đương nhiên quy tắc cũng khác nhau. Nhưng nếu sau này người chơi có cơ hội quay lại thị trấn suối nước nóng mà không theo cách thông qua màn chơi, có lẽ cũng sẽ nhận được đãi ngộ như những vị khách quái vật hiện giờ.
Mạc Tiểu Nghiêu nhạy bén nhận ra trọng điểm trong câu nói này, đó chính là những người chơi như bọn họ có thể tiến vào thế giới khác, hơn nữa không phải bằng cách tham gia màn chơi.
Như vậy, chuyện cô loáng thoáng nhận ra thế giới quan ẩn giấu trước đó xem như đã có lời giải thích, chỉ là quyền hạn của cô hiện giờ quá thấp, không cách nào thu thập thêm thông tin. Nói cách khác, cô vẫn chưa làm nhiệm vụ phụ, chưa thể giải được câu đố này.
Ngoài những điều đó ra, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy manh mối quan trọng nhất mà cô có được chính là "Danh thiếp của gã Hề", cô không thể kéo đại một ai đó rồi hỏi có biết gã Hề không, nên cứ cầm danh thiếp trên tay nghịch, lúc nói chuyện với người khác thì cố ý để lộ mặt trước cho họ xem, vốn chỉ định thử xem sao thế mà không ngờ lại có tác dụng thật.
Có một vị khách hình dáng giống con ong, thậm chí phía sau lưng còn mọc cái ngòi nhọn hoắt, sau khi nhìn thấy tấm danh thiếp đã ngạc nhiên thốt lên rằng gã Hề là hàng xóm của nó, ánh mắt nhìn Mạc Tiểu Nghiêu cũng lộ ra vài phần vui mừng như người xa quê gặp lại bạn cũ.
Cũng chính nhờ vậy Mạc Tiểu Nghiêu mới moi được từ miệng nó địa chỉ nhà của gã Hề, đồng thời nghe thấy câu cảm thán của nó, sao gã Hề keo kiệt như vậy lại hoan nghênh chào đón khách đến nhà chứ, từ đó suy đoán ra ý đồ xấu xa chỉ đưa danh thiếp mà không nói rõ địa chỉ lúc trước của gã Hề .
Gã vốn không định tiếp đón hai vị khách là cô và Khương Yển, chỉ đưa danh thiếp cho có lệ thôi, dù sao chỉ cần không nói rõ địa chỉ cụ thể như tỉnh, thành phố, người bình thường không thể nào tìm được nhà gã. Đã không tìm được thì đương nhiên không cần thiết tiếp đón miễn phí, nhờ đó mà tiết kiệm được một khoản kha khá.
Mạc Tiểu Nghiêu thầm cười khẩy, ghi nhớ chuyện này trong lòng, quyết định nếu có cơ hội nhất định phải đến nhà gã Hề moi của gã một khoản lớn.
Hoặc là đánh gã một trận tơi bời.
Đang suy nghĩ, Mạc Tiểu Nghiêu nghe thấy Nhạc Âm lên tiếng, cô ngẩng đầu lên chợt phát hiện Khâu Đan đang hớt hải đẩy xe chạy về phía họ, quần áo xộc xệch, trên mặt còn có vài vết thương trông khá là chật vật.
"Chuyện gì thế này?" Nhạc Âm vội vàng giúp cô ấy giữ xe, cúi đầu nhìn xe đẩy chất đầy đồ, sau đó ngẩng lên nhìn sắc mặt không được tốt lắm của Khâu Đan, lo lắng hỏi: "Cô không sao chứ? Có muốn tìm chỗ ngồi nghỉ một chút không?"
Mạnh Đan Thu lắc đầu, hít sâu vài hơi cho đều hơi thở, sau đó vuốt lại mái tóc rối bù, thản nhiên nói: "Không sao, chỉ là gặp phải tên ngốc thấy tôi đi một mình nên muốn cướp bóc thôi."
Khương Yển nhìn lướt qua vết thương trên mặt, sau đó liếc chiến lợi phẩm của cô ấy, chậm rãi lên tiếng: "Xem ra là cô đã cướp ngược lại chúng rồi nhỉ?"
"Ừ!" Mạnh Đan Thu thở phào nhẹ nhõm, cười rạng rỡ: "May là có gã nên tôi mới gom đủ đồ, giờ chỉ cần đợi thời gian thôi."
Còn về phần tên ngốc kia sẽ ra sao, Mạnh Đan Thu mặc kệ, gieo gió gặt bão, từ lúc anh ta dám ra tay thì phải chuẩn bị tinh thần cho việc này rồi.
"Đi thôi, đến quầy thu ngân xem cách tính tiền thế nào." Mạc Tiểu Nghiêu đột nhiên lên tiếng, tuy rằng ánh mắt nhìn về phía Khương Yển và Nhạc Âm nhưng rõ ràng là nói cho cả bốn người nghe: "Tôi hỏi rồi, sau khi thanh toán xong có thể đi tham quan tác phẩm nghệ thuật trong tiệm, đó cũng được tính là một phần của hội chợ. Tranh thủ lúc này chưa có ai thanh toán, chúng ta nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ danh vọng này đi, kẻo đêm dài lắm mộng."
Đề nghị này nhận được sự đồng ý của mọi người, vì sự an toàn của bản thân, lần này họ không tách ra mà đi dọc theo rìa hội chợ đặc sản, đến quầy thu ngân vắng vẻ nhất mà Mạc Tiểu Nghiêu tìm được trước đó, xếp thành hàng chuẩn bị thanh toán.
Quá trình diễn ra rất suôn sẻ không gặp bất kỳ sự cố nào, khi bốn người họ mỗi người xách theo hai túi lớn đi ra khỏi khu vực quầy thu ngân đến bên cạnh khu trưng bày tác phẩm nghệ thuật, hướng dẫn viên xương khô bỗng xuất hiện trước mặt họ.
"Ôi chao, nhanh vậy sao, những vị khách quý của tôi ơi, mọi người có thể cho tôi xem mọi người đã mua gì không?" Tuy là hỏi nhưng dáng vẻ của hướng dẫn viên xương khô không cho phép người khác từ chối, ngọn lửa nhỏ trong hốc mắt lóe sáng, ai cũng nghe ra được sự mong chờ trong lời nói của cô ta.
Mạc Tiểu Nghiêu liếc nhìn cô ta, bình thản mở túi của mình ra: "Tất nhiên rồi."
Sau đó ba người còn lại cũng làm theo, dù sao thanh tiến độ trước mắt đã đầy, họ không tin hướng dẫn viên này dám nói họ chưa mua đủ đồ.
Quả nhiên, hướng dẫn viên du lịch rất hài lòng với họ, hay nói đúng hơn là hài lòng với chiến lợi phẩm của mình. Dưới ánh mắt cảnh giác của Mạc Tiểu Nghiêu và những người khác, cô ta thích chí búng tay một cái, một chiếc túi lớn có mắt và miệng thình lình xuất hiện trước mặt mọi người. Miệng túi há to, lưỡi thè dài, thậm chí còn có thể nhìn thấy hai hàm răng sắc nhọn ẩn hiện.
"Cầm đồ đạc đi du lịch mệt lắm, để tôi xách giúp mọi người nhé." Hướng dẫn viên du lịch xương khô chỉ vào chiếc túi quái vật và nói: "Mời mọi người đặt đồ lên lưỡi của nó, nó sẽ tự động chuyển vào ba lô trên xe cho."
Mạc Tiểu Nghiêu không nhúc nhích, những người khác cũng không nhúc nhích, bầu không khí thoáng chốc trở nên căng thẳng, cho đến khi Khương Yển đột ngột lên tiếng thay mọi người hỏi một câu.
"Chỉ cần giao đồ cho cô thì chúng tôi sẽ được công nhận là khách du lịch đạt tiêu chuẩn hả?"
Không thể nhìn ra biểu cảm trên khuôn mặt của hướng dẫn viên xương khô, nhưng từ tần suất nhấp nháy của ngọn lửa nhỏ màu xanh lam trong hốc mắt có thể thấy bây giờ cô ta rất bình tĩnh.
"Đúng vậy, chỉ cần đưa đủ quà lưu niệm lên xe, mọi người chính là những vị khách du lịch đạt tiêu chuẩn."
NPC không thể lừa dối người chơi về nguyên tắc, chúng có thể giấu giếm không nói, cũng có thể nói mập mờ về điều kiện nhưng duy chỉ có một điều không thể làm là nói dối.
Đây là luật thép của màn chơi, kẻ vi phạm sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Khương Yển: "Vậy sau khi chúng tôi trải nghiệm xong phong tục tập quán, làm thế nào để về nhà?"
Hướng dẫn viên du lịch xương khô cẩn thận quan sát anh, dường như muốn ghi nhớ hình dáng của con người này vào trong cái đầu xương sọ của mình, sau mười mấy giây cô ta mới chậm rãi trả lời: "Tất nhiên là phải lên xe rồi, đoàn du lịch của chúng tôi sẵn sàng đưa đón tận nơi, uy tín chất lượng mà."
Có được lời đảm bảo này của cô ta, bốn người mới yên tâm lần lượt ném túi của mình lên lưỡi của con quái vật túi, mặc cho nó cuộn tất cả những thứ đó vào bụng.
Sau đó, Mạc Tiểu Nghiêu phát hiện nhiệm vụ chính lại xuất hiện, trong đó dòng chữ “Say sưa tận hưởng cảnh đẹp suối nước nóng" và "Trở thành một du khách đạt tiêu chuẩn” bị gạch ngang, thể hiện đã hoàn thành nhiệm vụ.
Thời gian tập hợp mà họ chọn là kém mười phút trước giờ kết thúc, trải qua việc tìm quầy thu ngân, thanh toán và nói chuyện với hướng dẫn viên du lịch xương khô, bây giờ chỉ còn lại khoảng ba phút. Bốn người đã hoàn thành hầu hết nhiệm vụ nên gần như không còn gì vướng bận, còn đứng ở cửa hàng vẫn nằm trong phạm vi hội chợ đặc sản chỉ tổ lãng phí thời gian.
"Giá mà có thể mang điện thoại về thì tốt rồi." Khương Yển nghịch chiếc điện thoại trong tay, anh khá là tiếc nuối, trên du thuyền ngoài điện thoại bàn trong phòng thì không còn công cụ liên lạc tức thời nào khác, thật sự rất bất tiện.
Mạc Tiểu Nghiêu liếc anh chứ không nói gì, có thể mang về hay không không quan trọng, dù sao điện thoại của cô cũng đã đưa cho người đàn ông giống như con ong kia, nhờ nó chuyển đoạn video ghi lại lời khoác lác của hướng dẫn viên du lịch cho cơ quan quản lý du lịch của họ.
Bất kể đối phương có chuyển hay không, cô cũng chẳng thiệt hại gì, nhưng nếu đối phương thực sự chuyển đi… Hừ hừ, chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy thú vị rồi.
Ba phút trôi qua rất nhanh, sau khi dòng chữ “Trải nghiệm phong tục tập quán” trong nhiệm vụ chính bị gạch bỏ và chuyển sang màu xám, bốn người Mạc Tiểu Nghiêu bước nhanh ra ngoài, cố gắng trở thành những người đầu tiên quay lại xe.
Xe buýt vẫn đậu nguyên vị trí cũ, cửa xe mở toang, trên xe ngoại trừ tài xế ra không có một bóng người. Mạc Tiểu Nghiêu chạy đến bên xe, để tránh việc thất bại trong gang tấc nên cô cố ý đi chậm lại, từ từ bước từng bước lên bậc thang, sau đó đi dọc theo lối đi đến chỗ ngồi của mình và ngồi xuống.
Ngay giây sau Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy trước mắt tối sầm, đợi đến khi mọi thứ lại sáng lên, thứ cô nhìn thấy chính là khung cảnh quen thuộc trong phòng trên du thuyền.
Màn chơi lần này, cô cũng đã thành công vượt ải trở về rồi đây.
Thật tốt, Mạc Tiểu Nghiêu nghĩ, cứ thế mặc nguyên quần áo trên người, nhảy lên giường đánh một giấc thật ngon.