Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 64

Khương Yển và Nhạc Âm đến không phải quá nhanh, sau khi Mạc Tiểu Nghiêu thu dọn xong xuôi được một tiếng đồng hồ thì hai người mới gõ cửa phòng cô với vẻ mặt nghiêm trọng.

Sau khi vào cửa, việc đầu tiên Khương Yển làm là hỏi thẳng cô: "Cô còn trang bị gì có thể dùng để chiến đấu không?"

Mạc Tiểu Nghiêu liếc nhìn sắc mặt anh, chỉ mấy tấm thẻ đã được đặt ngay ngắn trên bàn trà, bĩu môi nói: "Kìa, đều ở đó."

Khương Yển cũng không khách sáo với cô, sải ba bước đến bên bàn, không thèm ngồi xuống mà cúi người gom hết số thẻ đó vào tay rồi đứng thẳng dậy, cau mày xem xét từng cái một.

"Nghiêm trọng vậy à?" Mạc Tiểu Nghiêu không quấy rầy Khương Yển, kéo Nhạc Âm sang một bên nói chuyện.

Nhạc Âm gật đầu, trên khuôn mặt luôn tươi cười hiếm khi xuất hiện vẻ nghiêm nghị: "Tôi và Khương Yển đi tìm Tô Vạn Phúc rồi, các ông lớn của các tổ chức đều ở đó, tranh cãi ầm ĩ rất hỗn loạn. Tô Vạn Phúc chỉ tiết lộ một chút thông tin, hỏi gì thêm cũng không chịu nói."

Mạc Tiểu Nghiêu tò mò hỏi: "Ông ta nói gì vậy?"

Nhạc Âm suy nghĩ, cố gắng thuật lại đầy đủ những gì Tô Vạn Phúc đã nói cho Mạc Tiểu Nghiêu nghe: "Ông ta nói Trạm bổ sung là khu vực đặc biệt, được chia làm ba trạng thái luân phiên thay đổi. Màu đỏ là trạng thái chiến đấu, tất cả các thuyền đều có thể tùy ý tấn công lẫn nhau. Màu vàng là trạng thái cảnh báo, không được phép chủ động tấn công nhưng nếu bị tấn công thì có thể đánh trả, hai bên sẽ tự động tiến vào trạng thái chiến đấu. Màu xanh lá cây là trạng thái hòa bình, bất kỳ ai cũng không được phép tấn công, kể cả NPC."

“Không phải trong trạng thái cảnh báo không được chủ động tấn công à? Vậy tại sao lại bị tấn công?" Mạc Tiểu Nghiêu khó hiểu.

Nhạc Âm giải thích: "Tô Vạn Phúc nói, đôi khi chúng ta sẽ nhặt được một số trang bị trong màn chơi hoặc cửa hàng đặc biệt, ví dụ như lệnh tấn công và bùa miễn chiến. Lệnh tấn công dùng để cưỡng chế tấn công ở trạng thái cảnh báo, còn bùa miễn chiến có thể giúp chúng ta miễn chiến đấu ngay cả khi đang ở trạng thái chiến đấu, duy trì hòa bình."

Nghe Nhạc Âm nói xong, tim Mạc Tiểu Nghiêu bỗng đập nhanh hơn, giống như có một cánh cửa mới mở ra khiến cô nhận thức được sự thiếu hiểu biết của họ trước đây.

Tuy họ đã rất cố gắng tìm kiếm thông tin không bỏ sót bất kỳ manh mối nào, nhưng những điều họ biết về thế giới này chỉ là một phần rất nhỏ giống như muối bỏ bể. Thuyền càng đi xa, họ càng phát hiện ra nhiều điều mình chưa biết.

Nhạc Âm không biết Mạc Tiểu Nghiêu đang nghĩ gì, chỉ thuật lại những lời mình nghe được hết cho cô: "Tô Vạn Phúc còn nói, đối thủ của chúng ta lần này là một du thuyền cũ chưa từng bị diệt đoàn, trên thuyền có rất nhiều người chơi dày dạn kinh nghiệm, thực lực cao hơn chúng ta rất nhiều. Nếu không cẩn thận, rất có thể lần này chúng ta sẽ bị họ đánh cho tan tác tổn thất nặng nề, sau đó rơi vào vòng luẩn quẩn."

Bấy giờ Mạc Tiểu Nghiêu mới hiểu tại sao sắc mặt Khương Yển lại kém như vậy, cô tin rằng bây giờ nếu soi gương, chắc chắn vẻ mặt của mình cũng không khá hơn chút nào.

Người mới mà gặp người chơi cũ, còn phải chiến đấu... Đúng là không cho người ta đường sống mà!

"Tô Vạn Phúc có nói tỉ lệ thắng của chúng ta là bao nhiêu không?"

Nhạc Âm do dự một chút rồi nói: "21.37%."

Mạc Tiểu Nghiêu không nhịn được buột miệng chửi thề. Vốn là người luôn bình tĩnh, lúc này cô không khỏi cảm thấy hơi nôn nóng. Bất kỳ ai sau khi vất vả vượt màn chơi trở về mà nghe được tin tức thế này cũng không thể làm ngơ được.

"Không phải 0% nghĩa là chúng ta vẫn còn khả năng chiến đấu." Khương Yển đi đến bên ghế sofa ngồi xuống, đặt gọn gàng những tấm thẻ trong tay lên bàn trà của Mạc Tiểu Nghiêu: "Một lát nữa sau bữa trưa đến thư viện họp, chúng ta phải nghĩ ra cách để ổn định tinh thần mọi người. Nếu không, mọi người náo loạn cả lên, lòng dân bất ổn, chắc chắn sẽ thất bại."

Ánh mắt anh hiện lên một tia tàn nhẫn và quyết đoán, rõ ràng trong lòng đã tuyên án tử hình cho những kẻ không chịu phối hợp. Ngày thường dung túng cho những kẻ đó cũng không sao, dù sao họ cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh nhưng nếu lúc này lại có kẻ dám đứng ra gây rối, anh tuyệt đối sẽ không ngại ngần tiễn bọn chúng lên đường.

Mạc Tiểu Nghiêu yên lặng cất những tấm thẻ trên bàn trà đi, suy nghĩ một chút rồi mở két sắt trước mặt hai người, lấy tất cả mọi thứ bên trong ra, ngoại trừ mảnh ghép và mẩu giấy gói bánh quy.

"Không phải lúc giấu diếm nữa, hai người chia bớt đồ ra mang theo đi, chúng ta phải thể hiện thực lực, không thể để cho họ coi chúng ta là quân cờ hy sinh trong kế hoạch được." Mạc Tiểu Nghiêu đặt tất cả mọi thứ lên bàn trà, sau đó tiện tay hiện thực hóa vũ khí tầm xa duy nhất là cung tên: “Tuy nhiên đồng minh không có nghĩa là phải phơi bày hết mọi thứ, vẫn phải giữ lại vài con át chủ bài để bảo toàn tính mạng."

"Đương nhiên rồi." Khương Yển gật đầu đồng tình, sắc mặt cũng đã hòa hoãn hơn rất nhiều so với lúc nãy, ít nhất bây giờ anh đã có tâm trạng để ý đến vũ khí mới của Mạc Tiểu Nghiêu: "Cô biết bắn cung à?"

Mạc Tiểu Nghiêu rụt rè gật đầu: "Biết chút ít."

Nhạc Âm tò mò: "Độ chính xác thế nào? Hay là ra ngoài để tôi kiếm cái cốc cái bát gì đó làm mục tiêu cho cô?"

Mạc Tiểu Nghiêu suy nghĩ một chút rồi từ chối: "Lỡ làm hỏng cốc lại phải đền tiền, thôi khỏi. Dù sao lát nữa họp chắc chắn phải kiểm tra thực lực của tôi, đến lúc đó anh xem là được."

Nhạc Âm nghĩ cũng đúng nên đành gác lại sự tò mò trong lòng, sau đó nói với hai người về chuyện Khâu Đan trả ơn lúc trước.

"Có cần đến quầy thông tin xem thử không? Nhỡ đâu quà cảm ơn được gửi đến thật thì sao?"

Khương Yển cảm thấy thế nào cũng được, Mạc Tiểu Nghiêu cũng vậy. Dù sao ở lì trong phòng chỉ tổ khiến bản thân thêm sốt ruột, không bằng ra ngoài đi dạo một vòng, tiện thể xem tình hình những người khác trên thuyền thế nào.

Hơn nữa sắp đến giờ ăn trưa rồi.

Ba người chọn bớt đồ trên bàn trà, chia đều vào túi của mỗi người rồi cùng nhau đi đến quầy thông tin ở tầng 3. Trên đường đi, những du khách mà họ bắt gặp đều vội vã bước đi, trên mặt phần lớn đều là vẻ sợ hãi và lo lắng.

Hỏi nhân viên ở quầy thông tin, quả nhiên đã có một kiện hàng gửi cho họ. Sau khi nói ra ám hiệu "kẹo cầu vồng màu tím", Mạc Tiểu Nghiêu nhận được một chiếc chìa khóa phòng thay đồ nữ ở phòng tập thể thao.

"Xem ra là con gái." Cô vừa xoay chiếc chìa khóa trên tay vừa lên tiếng: "Dù không thể trở thành đồng đội, lôi kéo cô ấy làm nhà cung cấp cũng tốt."

"Đáng tiếc là không biết cô ấy là ai." Nhạc Âm có ấn tượng khá tốt với Khâu Đan. Tất nhiên, hiện tại trên chiếc du thuyền này người duy nhất khiến anh ta chán ghét chỉ có mỗi chị Hoa, kể ra cũng khá hiếm thấy.

"Sớm muộn gì cũng biết thôi." Khương Yển thản nhiên lên tiếng: "Nạn lớn sắp buông xuống, theo tôi quan sát Khâu Đan không phải người ngu ngốc đến mức chọn cách bo bo giữ mình, chắc chắn cô ấy sẽ tham gia vào đội ngũ hậu cần. Nếu kẹo cầu vồng thật sự là kỹ năng của Khâu Đan, chắc chắn cô ấy sẽ được các tổ chức lớn tranh giành chiêu mộ. Trước khi cô ấy quyết định gia nhập phe nào, sẽ không có ai dám làm gì bất lợi cho cô ấy."

Mà sau này, nếu không xảy ra chuyện người trong cùng một du thuyền tàn sát lẫn nhau, chắc chắn ai cũng sẽ muốn cung phụng một người có khả năng cung cấp hỗ trợ hậu cần, địa vị của Khâu Đan sẽ càng thêm vững chắc. Song như vậy thì rất khó có thể chiêu mộ cô ấy vào nhóm nhỏ của họ. Dù sao thì so với những tổ chức lớn, họ không có tài nguyên gì để làm phúc lợi cả.

Cũng giống như một công ty nhỏ mới thành lập cạnh tranh với một trong năm trăm công ty hàng đầu thế giới vậy, không cần nói cũng biết người bình thường sẽ chọn thế nào.

Ba người cầm chìa khóa đi đến phòng tập thể thao, sau đó chờ Mạc Tiểu Nghiêu một mình đi vào phòng thay đồ nữ, một lúc sau cô đi ra cầm theo một lọ thủy tinh nhỏ trong tay.

"Tổng cộng mười hai viên, có rất nhiều màu." Mạc Tiểu Nghiêu đưa lọ thủy tinh cho Khương Yển, để anh xem cùng với Nhạc Âm: "Tôi đã kiểm tra rồi, phần lớn đều là kẹo buff, chỉ có hai viên màu xanh lá cây là để hồi máu, phải dùng tiết kiệm một chút."

Khương Yển gật đầu, tiện tay ném lọ thủy tinh cho Nhạc Âm: "Anh cất trước đi, phân chia cụ thể thế nào thì đợi sau khi họp xong rồi tính."

"Ồ." Nhạc Âm không nghĩ nhiều, Khương Yển ném rất tùy ý, anh ta nhận cũng rất tùy ý, nhét thẳng lọ thủy tinh vào túi, động tác tự nhiên như thể đó chỉ là một lọ kẹo cầu vồng bình thường.

"Đi ăn cơm trước đã, đói chết rồi." Mạc Tiểu Nghiêu không ăn sáng, vừa rồi lại phải động não suy nghĩ hồi lâu nên năng lượng tiêu hao rất nhanh, giờ bụng cô đã đói meo.

Đương nhiên Khương Yển và Nhạc Âm không có ý kiến với lời đề nghị này. Sau khi ba người đến nhà ăn dành cho người chơi tự do, họ phát hiện lệnh cấm trước đó đã được dỡ bỏ, nhà ăn lại khôi phục trạng thái ai muốn vào cũng được.

Chỉ có điều hơi khác một chút là, xung quanh khu vực lấy thức ăn vẫn có người canh gác nhìn chằm chằm vào những người đến lấy thức ăn, không cho phép họ lấy quá nhiều một lúc.

"Không biết lần này chết bao nhiêu người nữa." Nhạc Âm nhìn nhà ăn vắng vẻ hơn hẳn mọi ngày, trong lòng không khỏi cảm thán, ăn uống cũng không còn ngon miện. Lý trí mách bảo anh ta rằng ở đây chết người là chuyện rất bình thường, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không được tự nhiên, có chút thương cảm.

Mạc Tiểu Nghiêu bình tĩnh cắn một miếng bánh bao súp, cẩn thận húp một ngụm nước súp rồi mới chậm rãi lên tiếng: "Đừng lo lắng nữa, ăn nhiều một chút, tránh làm ma đói. Biết đâu năm ngày nữa tất cả chúng ta sẽ đoàn tụ ở địa phủ đấy."

Nghe vậy, Nhạc Âm khẽ rùng mình: "Thôi đi, tôi vẫn thích như bây giờ hơn, ba chúng ta bình an là được rồi..."

"Ăn cơm cũng không ngậm được mồm lại." Khương Yển cầm một cái bánh bao nhét vào miệng Nhạc Âm, thản nhiên nói, không nghe ra vui buồn: "Bây giờ có thể im lặng ăn cơm cho đàng hoàng được chưa?"

Nhạc Âm yên lặng lấy bánh bao ra, cúi đầu ăn cơm. Mặc dù không biết mình đã chọc giận sếp Khương ở đâu nhưng nghe lời một chút chắc chắn không sai.

Mạc Tiểu Nghiêu liếc ai kia đang khó chịu trong người nên giận cá chém thớt, lười quan tâm, chỉ tập trung ăn món bánh bao hấp ngon lành trước mặt, không muốn dính líu vào ân oán tình cảm giữa hai người đàn ông kia nữa.

Một mặt, cô tin tưởng Khương Yển có thể kiểm soát được cảm xúc của mình, mặt khác, cô cũng tin tưởng vào tấm lòng của Nhạc Âm. Dù sao cũng chẳng có vấn đề gì to tát, bây giờ hai người họ chẳng khác nào Chu Du và Hoàng Cái* cả, cô cần gì phải đi làm người hòa giải không cần thiết, khiến cho mọi người đều khó xử chứ?

*Một tình huống giả vờ thỏa thuận nhưng thật ra lại có ý định khác.

Chẳng lẽ bánh bao không ngon? Chẳng lẽ món xào không thơm? Chẳng lẽ vịt quay không hấp dẫn? Tại sao không tập trung ăn cơm mà cứ phải nói ra những lời không cần thiết đó?

Nghĩ vậy, Mạc Tiểu Nghiêu bình tĩnh cầm lấy một cái bánh tráng, phết tương lên, gắp thêm vài miếng vịt quay cuộn lại rồi cho vào miệng. Vẫn nên lấp đầy bụng trước đã, buổi chiều còn nhiều việc phải làm kia kìa, không biết phải họp hành đến khi nào, để bụng đói thì không được.

Bình Luận (0)
Comment