Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 85

Mạc Tiểu Nghiêu quay đầu nhìn John, giọng nói lạnh nhạt đưa ra lời giải thích mà cô đã chuẩn bị từ trước: "Antonio là anh trai tôi, khăn tay của tôi ở chỗ anh ta có gì kỳ lạ à? Anh ta luôn thích cướp đồ của tôi, thường xuyên bắt nạt tôi, chỉ một chiếc khăn tay thôi mà. Nếu mọi người chịu khó tìm kiếm thì chắc chắn trong căn phòng này còn rất nhiều vật dụng nhỏ có thêu tên viết tắt của tôi. Từ nhỏ đến lớn, anh ta cướp của tôi rất nhiều thứ."

Lời giải thích này nghe cũng hợp lý, dù sao cũng là anh em ruột, lại sống chung dưới một mái nhà, có một số đồ dùng bị lẫn lộn cũng là chuyện bình thường.

John không muốn bỏ qua cho Mạc Tiểu Nghiêu dễ dàng như vậy, chỉ vào hai viên kẹo: "Vậy còn cái này thì sao? Cô Zoya?"

Mạc Tiểu Nghiêu cười khẩy: "Anh nghĩ một đứa con gái đáng thương của gia tộc Rehden như tôi có cơ hội được nếm thử loại kẹo cao cấp như vậy không?"

John vẫn không chịu buông tha cô, tiếp tục truy hỏi: "Cô có bằng chứng gì chứng minh đây không phải là của cô?"

Mạc Tiểu Nghiêu tiến lên một bước, phản bác: "Vậy anh có bằng chứng gì chứng minh đây nhất định là của tôi?"

John im lặng không nói nhưng vẫn nhìn Mạc Tiểu Nghiêu chằm chằm.

Mạc Tiểu Nghiêu: "Tôi thấy rất kỳ lạ, từ nãy đến giờ anh cứ liên tục lái câu chuyện sang hướng khác. Lúc Michelle đề nghị mọi người giới thiệu về bản thân, anh đã lảng sang chuyện khác. Vừa rồi khi nhắc đến chuyện liên quan đến lợi ích, anh cũng nói qua vấn đề khác. Bây giờ lại chỉ vào hai viên kẹo cao cấp này nói là của tôi, sao anh biết đây không phải là đồ ăn vặt bỏ túi của Antonio? Rõ ràng trên bàn còn có đĩa bánh kẹo giống hệt như vậy, anh liên tục đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người, chẳng lẽ do chột dạ?"

John thấy những người khác nhìn mình bèn "hừ" một tiếng: "Cho dù kẹo này không phải của cô nhưng chắc chắn cũng không phải của tôi, dù sao một người ngoài như tôi không thể nào vào bếp được, nhất định sẽ bị NPC phát hiện."

Michelle bị John nhắm vào từ nãy đến giờ bất chợt chỉ vào điếu thuốc, đắc ý nói: "Đừng có cứ nhìn chằm chằm vào kẹo nữa, chẳng phải còn thuốc lá à? Biết đâu người chết bị đầu độc bởi thuốc lá thì sao? Trong phòng này có gạt tàn, bên trong cũng có tàn thuốc, bà Mary, con trai bà hút thuốc phải không?"

Bà Mary lắc đầu, giọng nói hơi run rẩy: "Tôi không biết, tôi chưa nhận được kịch bản, trong nhiệm vụ mà hệ thống giao cũng không nhắc đến chuyện này… Nhưng trong phòng có gạt tàn thuốc và tàn thuốc, chắc là có hút."

Không nhận được câu trả lời như mong muốn, Michelle bực bội khịt mũi, quay sang hỏi John: "Sao một tên làm việc trong gánh xiếc như anh cứ lảng vảng trong biệt thự này thế nhỉ? Chắc chắn anh có âm mưu gì đó, biết đâu chính anh đã sát hại người chết thì sao?"

Con rối gỗ John vẫn thản nhiên trước lời buộc tội này: "Tôi và người chết không oán không hận. Tôi chỉ là một tên nhà quê, khó khăn lắm mới có cơ hội vào biệt thự của quý tộc, chẳng lẽ lại không tranh thủ cơ hội đi dạo một vòng à? Chuyện này mà nói ra ngoài, tôi có thể ngồi kể cho người ta nghe cả năm."

Michelle không định bỏ qua cho John, có vẻ như anh ta muốn trút giận vì bị John nhắm vào trước đó: "Ai mà biết được? Anh không thấy điếu thuốc trong túi người chết rất quen mắt hả? Tôi nhớ là anh đã đưa cho tôi một bao ở hậu trường gánh xiếc."

John lập tức phủ nhận: "Tôi chưa từng đưa cho anh."

Michel: "Anh đã đưa."

John: "Chưa từng."

Michel: "Anh đã đưa rồi!"

Mạc Tiểu Nghiêu: ... Hai người này chưa tốt nghiệp mẫu giáo hả? Cãi nhau kiểu gì mà trẻ con thế?

Cuối cùng Robert phải lên tiếng ngăn cản hai người: "Đừng, đừng cãi nhau nữa… Thời gian không còn nhiều, mọi người nên thảo luận chuyện chính đi. Bao thuốc đó còn không? Hay là lấy ra so sánh xem sao?"

Đề nghị này được mọi người ở đây tán thành, Michelle lấy bao thuốc lá John cho mình từ trong túi ra, đưa cho mọi người xem: "Chính là cái này, chờ tôi lấy ra cho mọi người xem…Ơ?"

Michelle mở nắp bao thuốc, đột nhiên sững người, bên trong không đầy mà thiếu mất hai điếu. Vốn dĩ anh ta định lấy ra một điếu để so sánh cho mọi người xem, tất nhiên không cần phải che giấu gì nên hiện tại anh ta nhận ra thiếu mất hai điếu thì những người khác cũng phát hiện ra.

John cười nhạo: "Nếu thuốc này là do tôi tặng, tôi có thể tặng một bao đã mở à? Anh là ông chủ trên danh nghĩa của tôi đấy, tôi không sợ đắc tội với anh chắc? Mọi người xem đi, rốt cuộc bao thuốc này là của ai, liếc mắt là rõ ngay."

Ánh mắt Mạc Tiểu Nghiêu nhìn John và Michelle hơi phức tạp, lúc trước Michelle gặp cô có nhắc tới việc được tặng thuốc lá nhưng không ngờ tên ngốc này lại không mở hộp ra kiểm tra cẩn thận.

May mà lúc đó không tiết lộ quá nhiều chuyện cho anh ta, nếu không bị đồng đội heo bán đứng cũng không thể nói gì, Mạc Tiểu Nghiêu thầm cảm thấy may mắn, thuận tiện đứng ngoài quan sát sự việc tiếp diễn.

Đương nhiên John muốn biện bạch cho bản thân nhưng chưa kịp nói được hai câu thì bà Mary chợt ngắt lời: "Gì đó... Không phải mọi người muốn lấy thuốc lá ra so sánh à?" Giọng bà ta khá rụt rè, không giống nhân vật mẹ kế độc ác mà đối phương thể hiện chút nào.

Lời bà Mary nhắc nhở mọi người, họ cũng không còn tâm trạng nghe Michelle và John đôi co nữa, bèn giục anh ta mau lấy một điếu ra so sánh với điếu thuốc trong túi người chết.

Mạc Tiểu Nghiêu chợt nảy ra ý tưởng, cô cầm cả gạt tàn thuốc tới, thấy Robert nhìn mình bèn giải thích: "Tiện thể so sánh tàn thuốc, xem có phải cùng một loại thuốc lá không."

Robert gật đầu, khuôn mặt con rối khiến gã không thể thể hiện ra vẻ mặt bừng tỉnh, chỉ tiến lại gần cầm một điếu thuốc ra so sánh với Mạc Tiểu Nghiêu.

Vài phút sau, dưới sự xác nhận nhiều lần của mọi người, kết quả chứng minh thuốc lá trong bao thuốc = thuốc lá trong túi người chết = tàn thuốc trong gạt tàn. Nhưng có độc hay không thì không có cách nào kiểm tra, kết quả hệ thống đưa ra cũng giống như hai viên kẹo kia: [Tạm thời không thể kiểm tra, cần nhân viên chuyên nghiệp.]

Càng lúc càng thú vị rồi, Mạc Tiểu Nghiêu nghĩ, bên tai tràn ngập tiếng chỉ trích lẫn nhau của Michelle và John, ánh mắt cô dần dời từ cơ thể sang mắt cá chân của cái xác.

Robert vẫn luôn nhìn Mạc Tiểu Nghiêu chằm chặp, đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của cô. Sau đó tinh thần gã chấn động, hô hào lên như phát hiện ra thế giới mới: "Mọi người đừng cãi nữa, chúng ta còn bỏ sót một manh mối. Mắt cá chân người chết có vết thương, hệ thống nói hình như là bị rắn cắn. Có khi nào, có khi nào trước đó trong phòng này có rắn không?"

Michelle và John lập tức ngừng công kích lẫn nhau, cùng tiến lại gần xem kỹ hai vết thương nhỏ trên mắt cá chân của cái xác. "Hình như là bị rắn cắn" là do hệ thống phán đoán, họ cũng không lo lắng sẽ nhận sai.

"Nói đến rắn." Michelle kích động như được tiêm máu gà, nếu không phải khuôn mặt con rối hạn chế biểu cảm thì chắc lúc này anh ta đang cười trên nỗi đau khổ của người khác: "John, không phải tiết mục của anh ở gánh xiếc là xiếc rắn à?"

Ồ, đúng là càng ngày càng đặc sắc, Mạc Tiểu Nghiêu thầm nghĩ, cô khoanh tay đứng một bên chờ nghe John biện bạch.

Đây là lần đầu tiên trong giọng nói của John lộ ra vẻ chật vật và lo lắng: "Tôi là diễn viên xiếc rắn nhưng rắn của tôi toàn không có độc, hơn nữa đều nhốt trong lồng sắt cả, không tin mọi người có thể đi cùng tôi tới hậu trường gánh xiếc kiểm tra."

Susanna vẫn luôn im lặng bỗng chậm rãi mở miệng: "Đã qua bốn mươi phút rồi, chúng ta chỉ còn lại bốn tiếng hai mươi phút, nên chuyển địa điểm thôi. Đừng chỉ chăm chăm vào một manh mối này mà bỏ qua những thứ khác, nhỡ đâu ở những nơi khác còn có bằng chứng liên quan đến những thứ này thì sao?"

Lời của Susanna nhận được sự đồng tình của những người khác, tuy không muốn người khác lục soát phòng mình nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ, thúc đẩy cốt truyện là điều bắt buộc, đâu thể nào ở mãi trong căn phòng này đến cuối giờ bỏ phiếu được? Nếu chỉ là chơi trò chơi, chọn sai thì thôi, cùng lắm là bị bạn bè cười nhạo một trận. Nhưng đây là thế giới màn chơi, lúc nào cũng có thể mất mạng, cẩn thận bao nhiêu cũng không đủ.

"Vậy chúng ta đến hậu trường gánh xiếc trước nhé?" Robert thận trọng đưa ra ý kiến: "Đi xem rắn trước, sau đó lại thảo luận bước tiếp theo."

Bà Mary nghi ngờ hỏi: "Có phải hơi xa không?"

Robert lắc đầu giải thích: "Michelle và John đều là người của gánh xiếc, manh mối hiện tại một là rắn, hai là thuốc lá, đều ở đó cả, nhân tiện điều tra luôn một thể. Nếu như sau đó có thể loại bỏ hiềm nghi cho họ, chúng ta lại quay về biệt thự tìm, đỡ phải quay lại lần nữa."

Lúc này bà Mary mới bừng tỉnh: "Tôi hiểu rồi, vậy làm như thế đi, tôi không có ý kiến."

Susanna là người đầu tiên đề nghị đi điều tra những nơi khác, hiển nhiên lúc này sẽ tán thành: "+1"

Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu, bày tỏ mình không có ý kiến.

Trong sáu người, bốn người đã đồng ý, người trong cuộc là John cũng nói không thành vấn đề, như vậy cho dù Michelle không tình nguyện lắm cũng chỉ đành gật đầu đồng ý.

Lẽ ra với tình hình thời gian hiện tại họ nên chia nhóm ra hành động, nhưng thân phận của mọi người hơi nhạy cảm, ai chung nhóm với ai cũng khiến những người còn lại lo lắng, dù là hai người có thân phận đối địch nhau, mọi người cũng xì xào bàn tán có khi nào họ ngầm có giao dịch gì đó hay không.

Vì vậy sáu người quyết định cùng hành động, giám sát lẫn nhau, kiềm chế nhau, không cho ai có cơ hội lén lút giở trò.

Từ biệt thự đến lều gánh xiếc không xa nhưng vì phải đi qua một vườn hoa nhỏ, đường đi hơi vòng vèo nên vô hình chung lại xa hơn một chút. Dưới tình huống không muốn kéo lê cái xác vượt qua vườn hoa, mọi người đành phải bước nhanh hơn, khoảng mười chín giờ bốn mươi sáu phút mới đến lều của gánh xiếc.

Nhìn chiếc xe ngựa lớn và hai cái lều bạt trước mắt, Mạc Tiểu Nghiêu hơi đau đầu, nếu muốn lục soát hết chỗ này, còn sáu người cùng đi thì không biết phải tốn bao nhiêu thời gian.

May mà hệ thống không đến mức quá đáng như vậy, những con rối không liên quan đều bị treo lên cao như con rối bụng bia bị treo trên xà nhà trước đó, những căn phòng không liên quan cũng bị khóa chặt không cho phép ai đi vào.

Như vậy chỉ còn lại một cái lều nhỏ dùng làm nơi ở tạm thời chất đầy các loại vật dụng cá nhân là có thể vào.

Robert là người đầu tiên vén rèm lều lên, sáu người nối đuôi nhau đi vào. Bên trong lều vô cùng lộn xộn, chất đầy các loại hòm xiểng, túi ngủ và một ít chai lọ, các loại trang bị biểu diễn.

Trong đó thứ thu hút ánh nhìn của mọi người nhất là một chiếc lồng sắt có lưới rất nhỏ đặt ở góc lều.

Bên trong lồng, vài con rắn cuộn tròn bên nhau, "xì xì" phun lưỡi về phía họ.

Bình Luận (0)
Comment