Theo kế hoạch, bốn người ra ngoài đều đã ra ngoài, ai nấy tự cầm vũ khí canh chừng khu vườn của mình. Nếu trong thời gian ngắn không có cây trồng, họ sẽ phải ra ngoài đánh tay đôi, không giết được lũ thây ma thì ít nhất cũng phải đẩy lùi chúng.
Bốn người phụ trách chế tạo năng lượng trong nhà bắt đầu điên cuồng suy nghĩ, bộ não họ liên tục phát ra ánh sáng trắng, càng ngày càng rực rỡ. Khi luồng ánh sáng trắng đầu tiên tách ra khỏi bộ não, lập tức có một người mới chạy tới nhặt lên mang đến chỗ máy móc.
"Ưu tiên sản xuất mười hai cây cấp một, luân phiên cung cấp cho bốn hướng, trồng ở hàng nào có nhiều thây ma nhất. Tiểu Nghiêu, cô chú ý bên mình một chút, có thể lát nữa bận quá tôi sẽ không lo cho cô được."
Mạc Tiểu Nghiêu làm động tác OK: "Không thành vấn đề, chỉ cần cung cấp đủ, tôi sẽ tự sắp xếp."
Đậu Vọng hâm mộ nói: "Giá mà anh trai tôi cũng ở đây thì tốt rồi, anh ấy nhất định có thể phát sáng liên tục."
Nhạc Âm vẫn luôn tò mò về mối quan hệ của hai anh em này: "Đậu Vọng, anh sùng bái anh trai mình vậy à?"
Giọng nói tự hào của Đậu Vọng truyền đến từ tai nghe: "Chứ sao nữa, anh tôi lợi hại lắm. Hơn nữa nếu lúc trước không cần tế bào cuống rốn của tôi, cha mẹ vốn không có ý định sinh đứa thứ hai, không có anh tôi thì lấy đâu ra tôi. Mọi người không thấy cảnh anh tôi chăm sóc tôi đâu, hồi đó nhà nghèo lắm, có gì ngon là anh ấy đều nhường tôi trước, cho dù là chia đều nhưng sau đó anh ấy vẫn lén lút nhét thêm cho tôi một phần."
Anh chàng cuồng anh trai vừa nhắc đến anh trai mình là huyên thuyên không dứt, muốn khoe hết từng chi tiết nhỏ nhặt mà Đậu Nhuệ chăm sóc mình.
Mọi người đều đang nghe, dù sao thời gian còn chưa chính thức bắt đầu, nghe người ta tán gẫu cũng có thể giảm bớt căng thẳng.
Thế rồi Khương Yển phát hiện, trong ba bộ não phía sau Đậu Vọng, có một bộ não giống như cà chua bi liên tục phát ra ánh sáng trắng.
"... Đậu Vọng, anh trai anh có từng nói đầu óc anh không khác gì cà chua bi không?" Khương Yển chỉ vào chùm sáng năng lượng to bằng "cà chua bi" do "cậu nhóc suy dinh dưỡng" kia sinh ra, giọng điệu hơi bất đắc dĩ: "Qua đó đi, mang năng lượng kia vào đây, có còn hơn không."
Đậu Vọng: "..."
Khương Yển: "Anh không dùng đầu óc thì sớm muộn gì nó cũng teo lại đấy."
Đậu Vọng: "Không thể nào, càng dùng càng ít, bây giờ đầu óc tôi đã nhỏ như cà chua bi rồi, nếu dùng tiếp chẳng phải sẽ teo tóp thành đậu tương rang à?"
Mạnh Đan Thu yếu ớt lên tiếng: "Đậu tương rang là gì?"
Mạc Tiểu Nghiêu: "Cô cứ coi là đậu nành rang cũng được."
Mạnh Đan Thu: "Ồ, Tiểu Nghiêu, cô xem những bộ não này nè, hình như lúc mọi người nói chuyện chúng đều lóe sáng đấy."
Mạc Tiểu Nghiêu quay đầu liếc nhìn: "Ừ. Nhân lúc chưa bắt đầu để não hoạt động một chút, thu thập được nhiều năng lượng chút nào hay chút đó."
Lại một cơn gió nhẹ thổi qua, Nhạc Âm bỗng nhiên rùng mình, đưa tay sờ lên đầu: "... Sao tôi thấy đầu hơi lạnh thế nhỉ?"
Điền Điềm tiếp lời: "Chắc là do não bị moi ra rồi, tôi không chỉ thấy lạnh mà còn thấy hơi trống rỗng, phía trên đầu thiếu mất một chút trọng lượng, cổ cũng thấy không quen."
Đậu Vọng: "Tôi không thấy trống rỗng, chỉ thấy hơi lạnh thôi."
Khương Yển cười khẩy: "Cái đầu óc bé bằng cà chua bi của anh thì nặng bao nhiêu, nó teo đi anh có thể cảm nhận được chắc?"
Có thể là do đầu óc đã rời khỏi cơ thể, Đậu Vọng không hề nhận ra sự mỉa mai trong lời nói của Khương Yển, ngược lại còn gật đầu: "Cũng đúng... Lúc về tôi phải nói chuyện này với anh tôi mới được, thứ đầu óc không bổ đầu ra thì chẳng thấy đâu này đúng là không xài được."
Khương Yển: "... Anh chụp CT đầu bao giờ chưa?"
Mạc Tiểu Nghiêu: "Suỵt! Đừng nói nhảm nữa, kẻ địch đến rồi! Từ giờ phút này, ngoài thời gian nghỉ ngơi, kênh trò chuyện cấm tám lung tung."
Thời gian chuẩn bị cho bên phòng thủ đã kết thúc, lũ thây ma lê bước nặng nề, miệng phát ra tiếng "đói, đói...", men theo con đường đã định về phía bộ não ở cuối đường.
Sau khi thu thập đống năng lượng vừa rồi, mỗi hướng đều có một cây trồng có thể sử dụng, Mạc Tiểu Nghiêu nhắm vào hàng ngũ đông thây ma nhất, trồng luôn vào ô gần bộ não nhất dù đó không phải là não của cô.
Khương Yển liếc nhìn tình hình bên phía Mạc Tiểu Nghiêu, dồn sự chú ý sang ba người còn lại. Anh vẫn chưa rõ lai lịch của thanh niên vạm vỡ kia nhưng chắc chắn Đậu Vọng và Nhạc Âm cần anh đặc biệt quan tâm.
Càng nghĩ, não Khương Yển càng lóe sáng nhanh hơn, năng lượng sản sinh ra cũng càng nhiều. Tốc độ của Điền Điềm và Mạnh Đan Thu cũng không tính là chậm nhưng so với Khương Yển thì chỉ có thể coi là bình thường.
Điều khiến mọi người bất ngờ là cô gái mũm mĩm kia, sản lượng của cô ấy còn cao hơn cả Mạnh Đan Thu và Điền Điềm, chỉ kém Khương Yển một chút. Trong cuộc so tài sản lượng, cô ấy đã trở thành người về nhì.
Thấy Khương Yển nghiêng đầu đánh giá mình, cô gái mũm mĩm cười ngại ngùng: "Tôi đang chơi cờ vây, trình độ nghiệp dư bậc bảy ạ."
Khương Yển hiểu rõ.
Bên này Mạc Tiểu Nghiêu cũng không rảnh rỗi, cô cũng đang suy nghĩ linh tinh nhưng có thể là do cơ thể cách xa bộ não một khoảng nên mạch suy nghĩ không được rõ ràng, giống như kiểu wifi bị yếu chập chờn lúc được lúc không.
Dù vậy cô vẫn đang đóng góp một phần sức lực của mình cho sự nghiệp thu thập năng lượng, chỉ không nhiều bằng mấy người ở trong phòng.
Sóng yếu thật đáng ghét. Mạc Tiểu Nghiêu lắc lắc cái đầu trống rỗng, cảm thấy mình đang ở trong một trạng thái rất kỳ quặc, giống như vừa mơ vừa tỉnh, mơ mơ màng màng nhưng lại rất thoải mái, dường như cuộc sống không có não lại có một niềm vui thú vị khác.
Não đâu nhất thiết phải ở trong đầu, thỉnh thoảng mang ra ngoài hóng gió cũng tốt, đỡ phải dùng não quá độ rồi bị hói đầu, mái tóc mềm mượt như vậy cắt ngắn đi đã thấy tiếc rồi, nhỡ đâu rụng hết thì phải làm sao.
Ý nghĩ kỳ quái xâm chiếm Mạc Tiểu Nghiêu, cô vừa trồng cây vừa cảm nhận làn gió nhẹ thổi qua bộ não đang phơi bày trong không khí, cảm giác rung động nhẹ nhàng ấy thật tuyệt vời...
Rõ ràng trạng thái của bản thân không được bình thường nhưng Mạc Tiểu Nghiêu lại không muốn ra lệnh cho mình ngừng suy nghĩ. Cho đến khi vô tình phát hiện ra bộ não của mình đã hấp dẫn lũ thây ma đổi hướng do lóe sáng quá nhiều, cô mới giật mình kinh hãi thoát khỏi trạng thái mơ màng trước đó.
"Mọi người cẩn thận!! Thây ma đổi hướng rồi!!" Mạc Tiểu Nghiêu vội vàng báo cáo phát hiện của mình qua tai nghe, đồng thời nhanh chóng lao đến chuẩn bị cho lũ thây ma mấy phát, đánh lui chúng đã rồi tính.
Lời nói của Mạc Tiểu Nghiêu lập tức khiến Khương Yển chú ý, anh đứng trong đài chỉ huy quan sát một lúc, lập tức đưa ra quyết định: "Ưu tiên bảo vệ những bộ não sản xuất năng lượng lớn, lũ thây ma sẽ bị năng lượng hấp dẫn, từ bỏ mục tiêu ban đầu để đổi hướng!"
Câu nói này khiến tất cả mọi người thót tim.
Nhìn thấy lũ thây ma bên phía mình sắp đông như dòng người xếp hàng ở quầy thanh toán siêu thị vào dịp Tết, Mạc Tiểu Nghiêu quyết định dẹp bỏ suy nghĩ, cố gắng để bản thân bước vào trạng thái tấn công theo bản năng, giương cung lắp tên nhắm vào từng con thây ma rồi bắn.
Việc này không khó với cô, khi tập trung tinh thần tấn công, tốc độ vận động của não tự nhiên sẽ chậm lại. Thoáng chốc, trong mắt Mạc Tiểu Nghiêu chỉ còn lại những kẻ địch di chuyển chậm chạp, hết mũi tên này đến mũi tên khác được lắp vào dây cung, đánh lui kẻ địch trước mặt.
Động tác của lũ thây ma không nhanh, trước khi nhìn thấy bộ não hấp dẫn hơn, chúng sẽ không đổi hướng, không né tránh cũng không phòng thủ, chỉ biết ngốc nghếch tiến về phía trước. Vì vậy chỉ cần hướng mũi tên lệch đi một chút là có thể bắn trúng chúng, khiến chúng bị đẩy lùi lại vài bước do quán tính, xem như đánh lui thành công.
Mạc Tiểu Nghiêu nhận thấy hiệu ứng đẩy lùi này chỉ có tác dụng với từng con thây ma, sẽ không vì nó đứng đầu hàng mà đẩy lui cả đám thây ma phía sau, cô vẫn phải chuyển mục tiêu rồi lần lượt đánh lui từng con một.
Do bắn không suy nghĩ, Mạc Tiểu Nghiêu cũng không đếm được mình đã b*n r* bao nhiêu mũi tên. Thấy đám thây ma gần nhất trên đường đều đã bị đẩy lui khoảng mười bước, cô mới tạm dừng tấn công thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghe thấy tiếng Khương Yển vang lên trong tai nghe.
"Tiểu Nghiêu, lấy cây! Tập trung canh chừng ba bộ não đang cung cấp năng lượng! Những người khác đừng suy nghĩ gì cả, đừng có gây thêm phiền phức!"
Thấy bước chân của đám thây ma vẫn còn chậm chạp, Mạc Tiểu Nghiêu lập tức xoay người chạy hai bước, lấy hai cây trồng được phân cho mình từ cửa ra vào, vác lên vai rồi chạy ra ngoài trồng hết vào hàng gần bộ não cô.
"Sao cô lại làm thế? Trồng hết vào chỗ mình rồi thì chúng tôi phải làm sao?"
Người lên tiếng là một người phụ trách vận chuyển trong số những người mới, anh ta rất khó chịu với hành động của Mạc Tiểu Nghiêu, lập tức lên tiếng phản đối.
"Ai cũng đang bận, sao cô có thể chỉ lo cho bản thân thế hả?"
Mạc Tiểu Nghiêu lười phản ứng, thậm chí còn chẳng thèm nghe những lời oán trách, cô nhảy sang hàng bên cạnh, tiếp tục giương cung tên đánh lui thây ma.
Dù sao cô cũng đã dùng hết thủy tinh tự do để đổi túi đựng tên rồi, gom góp lại phải được khoảng hơn trăm mũi tên, tạm thời không lo thiếu. Nếu thực sự hết, cô còn có thể dùng nắm đấm.
Người đàn ông kia vẫn còn lải nhải khiến ba người còn lại cũng tỏ vẻ bực bội, Khương Yển lạnh lùng liếc họ, định lên tiếng thì bị giọng nói của Đậu Vọng trong tai nghe cắt ngang.
"Mẹ kiếp!! Bọn tôi liều sống liều chết ở ngoài này, mạo hiểm bị thây ma cắn, tăng thêm cho mình mấy lớp phòng ngự thì đã sao? Không phục thì tự mình lăn ra đây trồng cây đi!! Đã trốn trong phòng rồi thì ngậm miệng lại!"
Mấy ngày nay Đậu Vọng đã xây dựng lại được uy tín của mình trên du thuyền, hơn nữa đây không phải kiểu uy tín giả tạo Đậu Nhuệ tạo dựng cho gã trước đây mà là do chính bản thân gã gây dựng bằng thực lực của mình. Cho nên dù những người mới này chưa từng hợp tác với gã, họ đều biết anh chàng này bản lĩnh lớn, tính tình nóng nảy, tốt nhất là không nên chọc vào.
Đặc biệt là hành động ném ghế sofa ở sảnh chính lúc trước càng khiến một số người bị ám ảnh tâm lý, vô cùng kiêng dè Đậu Vọng.
Người mới im bặt, Khương Yển thản nhiên lên tiếng: "Đậu Vọng, đừng nói nữa, quả cà chua bi của anh bắt đầu lóe sáng rồi kìa."
Đậu Vọng hờ hững quay đầu liếc nhìn bộ não của mình: "Không sao, nhỏ quá, chúng nó chê không thèm ăn đâu."
Khương Yển: "..."
Nhìn sang phía bên kia, đám thây ma gần như không đổi hướng, vẫn đang cố gắng tiến về phía bộ não của Điền Điềm chứ không thèm liếc mắt nhìn quả cà chua bi đang lóe sáng kia, anh bỗng cảm thấy lời nói của Đậu Vọng rất có lý, không thể phản bác được.