Dữ Tích Thù

Chương 69

Nửa tháng sau, trời lại càng thêm lạnh hơn rất nhiều, Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu thân ở Giang Nam, có Lô đại tẩu chiếu cố, lại thêm hai người đều là người có căn cơ võ thuật cao, cho nên qua ngày cũng không quá khó khăn, chẳng qua Triển Chiêu lúc nào cũng trốn ở trong phòng không ra cửa.

Bạch Ngọc Đường vô cùng thấu hiểu bỏ thêm vào lò lửa ở trong Tuyết Ảnh Cư, ít nhất là để Triển Chiêu thoải mái một chút.

Trải qua nửa tháng, tuy nói một lần bị rắn cắn, 10 năm sợ dây thừng, muốn Triển Chiêu hoàn toàn quên đi chuyện Bạch Ngọc Đường đã làm thật sự rất khó, nhưng trải qua vài ngày như thế, lại thêm thấy Bạch Ngọc Đường làm mọi chuyện theo ý mình, trong tâm Triển Chiêu cũng thư thản không ít.

Chẳng qua, phong thơ bị Triển Chiêu cất đi, bởi vì chưa có lý do thích hợp, nên một mực không gửi ra được.

“Dã Lợi Ngộ Khất tuyệt đối không phải loại người bình thường, hay là chờ thêm chút đi…” Bạch Ngọc Đường cầm lấy mấy món lục được từ trong phòng thuốc của chị dâu, đưa ra trước mặt Triển Chiêu, “Đại tẩu nói đây là thuốc viên dưỡng tinh thần, thấy dáng vẻ em mấy ngày này buồn buồn không vui, mau ăn đi…”

Triển Chiêu dở khóc dở cười, đẩy ra viên thuốc ở bên miệng y, “Càn rỡ, thuốc có thể tùy ý nuốt sao? Bốc thuốc không đúng bệnh chính là giết người, đại tẩu mỗi ngày đều đưa cho ta một chén thuốc, huynh đừng để ý vớ vẩn nữa, mấy hôm rày trời thật lạnh, Tương tứ ca lại bảo, đại ca huynh ấy giống như muốn ra ngoài, ta…”

Mặc dù Triển Chiêu chỉ nói dựa theo bản lãnh của Triển Lâm, lại có nội trờ hiền như Diệp Thời Tích, nghe đâu Triển Ký đã được đưa tới Thường Châu cho Triển Trung chăm sóc, đáng lý ra sẽ không có vấn đề gì, nhưng dù sao đều là những thân nhân có quan hệ gần với mình nhất, Triển Chiêu vẫn còn rất lo lắng.

“Cũng phải, trời lạnh thế này, không biết rốt cục họ muốn làm sao nữa…”

Triển Chiêu thở dài, “Thôi, chuyện họ đã quyết làm sao dễ dàng thay đổi như vậy được, lại nói, đại ca còn có đại tẩu, nhất định sẽ không xảy ra sự cố gì…”

Bạch Ngọc Đường chỉ cười một tiếng.

Đương nhiên rồi, Triển Lâm là người thế nào, chuyện không nắm chắc hắn sao có thể làm được? Triển Chiêu đúng là quan tâm sẽ bị loạn.

Triển Chiêu hướng về phía Bạch Ngọc Đường vẫy vẫy tay, “Ta viết cho đại ca một bức thơ, chuyện này mặc dù hó đã chắc chắn, nhưng dù gì cũng phải cẩn thận…”

Rồi sau đó, thấp giọng, “Cũng đưa thơ này tới cho đại ca đi.”

Bạch Ngọc Đường chợt sáng mắt, thì ra Triển Chiêu có ý này!

Tin thơ kia đặt mãi chỗ họ cũng không phải cách, nếu Dã Lợi Ngộ KHất phái người trông chừng họ, mà hành động gì họ cũng không có, chỉ sợ đến lúc đó còn gây bất lợi cho Hãm Không đảo, không bằng sớm gửi tin thơ đi.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ừ, ta đi nói chuyện với Tứ ca một chút, chuyện này còn cần huynh ấy giúp một tay.”

Triển Chiêu đồng ý, cho người chuẩn bị giấy và bút, bắt đầu viết thơ cho đại ca mình.

Đại ca với đại tẩu hiện tại còn chưa xuất môn, hẳn vẫn còn ở Thường Châu, nếu nhanh sẽ có thể đuổi kịp.

Lúc Bạch Ngọc Đường dẫn Tương Bình trở về Tuyết Ảnh Cư, Triển Chiêu đã đem hai bức thư dán kín, “Vậy, liền phiền toái Tương tứ gia rồi!”

Tương Bình híp lại đôi mắt nhỏ, tùy ý phẩy tay, nhận lấy tín hàm từ trong tay Triển Chiêu: “Triển huynh đệ nói vậy làm gì, chúng ta cũng xem như người một nhà, cần gì khách sáo nhiều như vậy, đệ cứ an tâm, thư này, ta nhất định sẽ gửi tới tay đại ca đệ.”

Động tác của Tương tứ gia Hãm Không Đảo, quả thật rất nhanh, trước khi Triển Lâm với Diệp Thời Tích xuất môn, đã giao tin thơ tới tay họ.

Bởi vì chuyện hệ trọng, nên đích thân Tương Bình đi giao.

“Triển Chiêu nói, chuyện này đệ ấy cũng không quá rõ, bất kể thế nào, cũng phải nghe theo ý của Triển phu nhân.”

Triển Lâm lật tin thơ qua lại mấy lần, không nói gì, chỉ dời ánh mắt sang hướng ái thê.

Triển Lâm cùng Triển Chiêu tuy là thân huynh đệ, nhưng chỉ có mỗi gương mặt tương tự mà thôi, mặc dù trong mắt người ngoài, tính cách hai người hoàn toàn không giống, nhưng cách xử lý vẫn có chỗ tương đồng.

Triển Lâm với Triển Chiêu suy nghĩ rất giống nhau, chuyện này có liên quan rất lớn tới quá khứ của Diệp Thời Tích, nhưng bất kể ra sao, nàng vẫn là thê tử của hắn, là người vợ giúp mình sanh con dưỡng cái, cho nên, bất kể nàng quyết định thế nào, hắn tuyệt đối sẽ về phe Diệp Thời Tích.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn không hề che giấu sự chán ghét của mình với kẻ viết thơ kia.

Diệp Thời Tích dường như cũng hơi kích động, chỉ mới nhìn qua một lần đã hung hăng đem nó xé nát, làm Triển Lâm không nhịn được mà méo miệng, “Thời Tích, nàng xé thì cứ xé đi, nhưng, sao lại xé cả thư của tiểu Chiêu chứ?”

Tuy Triển Lâm cũng đoán được đại khái nội dung thơ của Triển Chiêu, đại khái là dặn dò những chuyện cần chú ý khi đi xa nhà, đây đã trở thành một cái lệ, mỗi lần mình phải đi xa hoặc trong nhà có chuyện lớn, Triển Chiêu sẽ luôn gửi một bức thơ  về cho hắn.

Diệp Thời Tích trừng mắt nhìn, “Ơ, thơ của tiểu Chiêu cũng bỏ chung trong đấy sao?”

“Thôi, ta cũng đoán được đại khái nó viết cái gì rồi.” Triển Lâm thở dài, trấn an vợ mình xong, “Rốt cuộc nàng thấy cái gì mà phản ứng mạnh như thế?”

Diệp Thời Tích tuy là con người thẳng thắn, nhưng tuyệt đối không hề xung động, như vậy chỉ có thể nói rằng, bức thư này có cái gì đã chạm vào vảy ngược của nàng.

Nghe phu quân hỏi thế, Diệp Thời Tích cũng thở dài, “Có một số việc mọi người không biết, nhưng chàng từng nói với thiếp, thiên hạ vốn không có công bằng thực sự, nếu cứ cố chấp quá lâu với một chuyện thì sống thật mệt mỏi, không bằng để bản thân thoải mái hơn một chút, lúc đó thiếp còn thầm cười chàng, bản thân mình suốt ngày trưng ra bản mặt cau có, lại dám khuyên thiếp sống thoải mái một chút…”

Triển Lâm nhíu mày, liếc nhìn Diệp Thời Tích.

Giống như nhớ lại tràng diện khi đó, Diệp Thời Tích hiếm khi vui vẻ lè lưỡi, “Vốn dĩ trước đó, thiếp còn muốn báo thù, khi ấy thiếp cuối cùng cũng cảm thụ được rằng mình không thể tiếp tục để khi dễ như vậy, ngày ấy cổ thuật của thiếp còn chưa tinh thông như vậy, hơn một nửa là dùng không quen, vật này quá nguy hiểm, nếu không phải người thuần thục, sử dụng chỉ tổ hại người hại mình. Bất quá, thiếp nhớ mình đã cùng hai người nói, năm ấy người muốn giết chết thiếp, chính là cha ruột của thiếp…”

Triển Lâm từng biết qua chút ít, cho nên không quá kinh ngạc, ngược lại Tương tứ gia, không tự chủ mà nhăn tít, “Cha ruột của cô muốn giết cô?”

Cái này đúng là không ngờ, phần lớn người sẽ vì con trai con gái của mình mà liều mạng, tuy nói cũng có người vì lợi ích bản thân, hi sinh tình nhân cùng con cái của mình, nhưng nói sao cũng là số ít đi, con cái là huyết mạch, làm sao có thể nói cắt là cắt chứ?

Diệp Thời Tích cũng cảm khái, “Lời đồn như vậy thật ra cũng không ít, nơi nào cũng sẽ có người vì bản thân hi sinh con trai con gái, thậm chí còn có thể mặc kệ thê tử của bản thân, ta chính là xem thường những nam nhân đó, nhưng, người dám ra tay giết chết con gái mình, e rằng không có nhiều lắm, thứ người như thế để ta gặp được, đừng mong lưu được cái mạng mình.”

Tương Tứ gia gật đầu, tỏ ý hiểu.

“Người Tây Hạ có nhiều người tính cách thành thật, nhưng cũng sẽ có người vì danh vọng, ân đền oán trả.” Diệp Thời Tích cắn môi dưới, “Dã Lợi Ngộ Khất cũng không nói sai, gã quả thật là cha ruột của ta, chẳng qua không hiểu vì sao phải biên ra chuyện xưa dối trá như thế, còn gửi đến tận chỗ của tiểu Chiêu…”

Nói thế, chuyện thật sự là như thế nào?

Tương tứ gia tỏ ý mình rất tò mò, vậy mà Triển Lâm lại mạnh mẽ nói rằng, biết đại khái là đủ rồi, Diệp Thời Tích mặc dù không nói hết toàn bộ, nhưng nghĩ lại cũng là người từng trải, khẳng định không dễ chịu chút nào, để nàng trước nghỉ ngơi, hoặc tranh thủ lúc chưa lên đường, đi trêu ghẹo Ký nhi một chút.

Tương Bình thở dài, “Khổ cho huynh tỉ mỉ như vậy.”

Nói xong, cũng giơ tay cáo từ, “Tin ta đã gửi tới, hai người nên cẩn thận một tí, Triển Chiêu trước đó không dám gửi thơ tới đấy, chỉ sợ Dã Lợi Ngộ Khất biết được động tĩnh của nó, nhưng cũng sợ chậm chạp không làm cái gì, sẽ khiến Hãm không gặp bất lợi, một lời của Triển phu nhân thật có đạo lý, Tây Hạ có người sẽ vì tiền đồ mà bất chấp thủ đoạn, Dã Lợi Ngộ Khất là đích, cũng nên cẩn thận một chút sẽ hay hơn.”

Triển Lâm đưa mắt nhìn bức thơ đã bị xé nát ở trên bàn, chỉ thở dài một tiếng, liền vô ngữ, quay về phòng ngủ trông Triển Ký thôi.

Triển Ký còn nhỏ, mới ba tuổi, vừa học cách đi bộ, đa phần đều chỉ biết bò.

Lúc Triển Lâm trở về phòng ngủ, Diệp Thời Tích còn đang đỡ tiểu hài nhi chập chững học đi, đệm giường mềm nhũn khó đi, tiểu hài đi một bước lắc lư ba bước chậm rãi nhích về phía mẹ mình.

Tâm tình vốn không tốt cuối cùng đã có chút biến chuyển.

Tin tức Tương tứ gia mang tới tuy nói không tốt, nhưng cũng có thể nói, là chuyện không thể tránh khỏi, thay vì chuyện đột nhiên xảy ra, không bằng chuẩn bị sẵn từ trước.

Nghĩ rồi, Triển Lâm cũng thoải mái.

“Ký nhi cũng sắp bốn tuổi rồi, sao còn chưa đi vững?”

Diệp Thời Tích nhún vai, “Không biết, dù sao cũng chỉ là một đứa bé, kiểu gì cũng biết đi, chẳng qua là hơi chậm một chút mà thôi, có lẽ do thường được người ta bế nên mới vậy…”

Diệp Thời Tích nghiêng đầu, “Đồ đạc chuẩn bị xong rồi? Nói đi cũng phải nói lại, vì sao trời lạnh như thế mà chúng ta phải đi tìm người?”

“Không biết, bất quá sư phụ mặc dù bình thường trông không đáng tin nhưng thời điểm mấu chốt vẫn nên nghe lời người nói, tuy người đã sớm thoát li giang hồ, thậm chí có rất nhiều người tưởng người đã chết, nhưng kinh nghiệm của người vẫn còn phong phú lắm…”

“Ừ, hay là có chuyện gì quan trọng?” Diệp Thời Tích nhíu mày, “Hơn nữa giờ còn bức thơ tiểu Chiêu gửi tới, chuyện ngày càng nhiều, mà chàng thì chưa được nghỉ ngơi…”

Triển Lâm rất khinh thường, dù sao bận cũng bận bao nhiêu năm rồi, phẩy phẩy quạt đổi đề tài, “Nàng nói xem, sư phụ gọi chúng ta qua tìm người cùng tin tức tiểu Chiêu nhờ Tương tứ gia đưa tới, có phải cùng một chuyện hay không đây? Sư phụ dường như đang ở gần Tây Hạ đó…”
Bình Luận (0)
Comment