Dụ Tình Dẫn Ái

Chương 10

Lần này vào thành, hắn xem như mở đại nhãn.

Trước hắn rất ít khi ra ngoài nên ko biết bên ngoài tình cảnh là như thế nào, những thứ biết đều là do Hùng đại kể lại theo lời người ta, hắn là người nghe khó có thể chân chính suy nghĩ. Hiện tại có cơ hội nhất định phải nghe nhiều xem nhiều cố gắng nhớ bổ khuyết cho trí nhớ trước kia, như vậy …. có thể nhớ lại chuyện trước đó.

Ngư Nhược Nhi cúi đầu nhìn quần áo hoa lệ trên người, có điểm não trộm nhìn người cao hơn mình nửa cái đầu bên cạnh.

Áo choàng lông dài màu trắng, đai lưng trắng mạ vàng, liền tóc cũng bị người nào đó dùng dây lụa trắng cột cao.

Một thân màu trắng, cho hắn là quỷ sao?

Giả dạng này hắn nhìn sao cũng ko vừa mắt, không hiểu Đông Phương Ly sao lại nhìn mình chằm chặp ko rời, lại càng ko hiểu Hùng đại sao cứ khen hắn không ngừng, nói cái gì hắn mặc vậy rất giống đại công tử phú quý.

Nhưng …. Hắn cũng ko muốn làm công tử ca, hắn có vẻ thích hợp làm sơn tặc, tự do tự tại, thích gì làm nấy. Bất quá, có chuyện khiến hắn phi thường nghi hoặc, quần áo này là Đông Phương Ly lấy ở đâu? Rõ ràng y đều ở sơn trại ko ly khai sao lại có thể trong chớp mắt lấy ra bộ quần áo này?

Hơn nữa ………. Còn rất vừa người?

Chẳng lẽ …….. Là vốn giấu trong sơn trại?

Hắn nghiêng đầu cố gắng suy nghĩ, phát hiện sao cũng không rõ ràng, liền đình chỉ không suy nghĩ nữa.

Lần này ra ngoài, Hùng gia năm huynh đệ chỉ lưu lại lão tam cùng lão tứ ở lại sơn trại, còn lại toàn bộ theo tới Đoan Mộc gia trang.

Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng có người tiến đến cùng Đông Phương Ly chào hỏi cùng hỏi han, tư thái khúm núm kia xem ở trong mắt Ngư Nhược Nhi cũng chỉ là hành vi vì muốn kéo gần khoảng cách cùng võ lâm Minh Chủ làm ra.

Nghe nói đây là hành vi bình thường người giang hồ đều có, hắn không bước vào giang hồ, cho nên không thể suy nghĩ hàm nghĩa bên trong này.

Bất quá…… Ở trên núi mấy ngày nay, nhưng thật ra một chút cũng cảm giác không ra y là cái Minh Chủ, hành vi vô lại, lại làm cho hắn tức giận đến nghiến răng dương, nhưng hạ sơn, ác tính chỉnh nhân kia tựa như đột nhiên biến mất, biến thành võ lâm Minh Chủ tao nhã nho nhã, mỗi người kính trọng.

Hắn nghĩ, cái này có lẽ chính là công phu biến sắc trong truyền thuyết, tổng không thể có thân phận tột đỉnh tối cao lại lộ ra bản tính, kia thật đủ khó coi.

Đi tới một gian bán ngựa, Đông Phương Ly dừng lại cước bộ, tiến lên cùng mã phu đơn giản nói vài câu, chỉ thấy hắn khiên ra 4 con ngựa, đi trở về bọn họ trước mặt.

“Muốn đổi thành cưỡi ngựa?” nhìn 4 con ngựa kia, Ngư Nhược Nhi mở miệng hỏi.

“ ân, chúng ta còn phải trải qua một tòa thành, mới có thể đến Đoan Mộc sơn trang, cưỡi ngựa hội mau một chút.” đạm nói, bên đem ngựa phân cho ba người kia.

“ Minh Chủ, ngài còn cần một chiếc xe ngựa sao?” mã phu đột nhiên tiến lên hỏi.

“ xe ngựa?” Ngư Nhược Nhi vẻ mặt khó hiểu.

“ cho ngươi tọa, ngươi không cưỡi qua ngựa, tọa xe ngựa hội an toàn điểm.” nhìn đôi mắt to kia, Đông Phương Ly trong mắt lập tức mạt thượng tia sáng kỳ dị, ngữ khí ôn nhu nói.

Xe ngựa? Cho hắn tọa?

Bĩu môi, hắn mặt lộ vẻ bất mãn, không hờn giận nói: “Ngươi lại biết ta không có? Ta cũng có thể cưỡi ngựa!”

Đông Phương Ly cười khẽ, không lật tẩy hắn đều quên hết chuyện trước kia, lại có thể nào nhớ rõ có ko cưỡi qua ngựa.

Đem ngựa kéo tới trước mặt hắn, cười hỏi: “Ngươi thực muốn cưỡi? Kỳ thật …. Ngươi tự nguyện không ngồi xe ngựa cũng tốt, thêm cái xe ngựa tốc độ sẽ chậm hơn một chút.”

Ngư Nhược Nhi theo bản năng sờ sờ lưng ngựa, gật gật đầu.

“Tốt lắm.” Đột nhiên, y đi đến phía sau Nhược Nhi, dễ dàng đem nhân ôm tới trên lưng ngựa.

Không dự đoán được y sẽ làm ra hành động này, Ngư Nhược Nhi hoảng sợ, ngồi trên lưng ngựa nháy mắt thân mình càng cương thành một đoàn, ngồi thẳng tắp không dám lộn xộn, chỉ sợ một cái không cẩn thận, sẽ ngã xuống.

Được rồi, hắn thừa nhận, cũng hối hận …. hắn không cưỡi qua ngựa, có thể sửa lại ngồi xe ngựa hay không….?

Âm thầm nghĩ dưới đáy lòng, lại sĩ không nói ra miệng, mắt to sợ hãi trừng Đông Phương Ly còn đang cùng mã phu nói chuyện, hy vọng y thay đổi chủ ý, để mình ngồi xe ngựa.

Còn không kịp nghĩ nhiều, chỉ thấy Đông Phương Ly đã trở về cạnh mình, trong nháy mắt, y đã ngồi phía sau.

“Ngươi……..” Ngư Nhược Nhi vẫn không dám lộn xộn như cũ, hơi quay đầu, lấy khóe mắt trừng người phía sau.

Đông Phương Ly trên mặt tràn đầy ý cười, hai tay ôm lấy hắn, vươn tay qua người cầm lấy dây cương, “Thiếu một con ngựa, có thể ít người nhìn chúng ta hơn.”

Đột nhiên, Ngư Nhược Nhi có trực giác bị lừa! Là người này làm!

Trong lúc nhất thời quên mất người này có thể sờ thấu tính tình mình, lại càng không khó đoán ra chính mình muốn nói gì!

Cúi đầu nhìn hai tay ôm lấy mình, hai má không tự chủ được phiếm hồng.

Cũng được, dù sao hắn cũng không biết cưỡi ngựa, để y cưỡi có thể miễn đi khả năng cắm mặt xuống đất, liền tạm thời ủy khuất cùng y cưỡi chung một con ngựa.

Ngựa hướng cửa thành đi đến, Ngư Nhược Nhi một đôi mắt to nhìn chăm chăm đường phía trước, không loạn xem loạn tưởng, cũng không nói một câu, thẳng đến người phía sau nói với mình mới thu lại được lực chú ý.

“Trên đường này vẫn có người chú ý chúng ta, chưa điều tra rõ đối phương là địch là bạn, hết thảy phải cẩn thận làm việc.” Đông Phương Ly nói sát bên tai hắn, trong lời nói mang theo lo lắng.

Ngư Nhược Nhi giật mình. “Có người theo chúng ta?”

“Cũng có thể như thế nói, sau khi chúng ta theo khách sạn đi ra, có người vẫn luôn đi theo.”

“Theo chúng ta làm cái gì?”

“Còn không rõ ràng. Khi ở khách sạn, ngươi có nghe thấy người bên ngoài nói gì sao?”

Ngư Nhược Nhi thẳng thắn lắc đầu. Hắn chỉ lo ăn, làm sao để ý người ta nói cái gì.

Đông Phương Ly cũng không ngoài ý muốn, một tay ôm lấy thắt lưng hắn kéo gần mình, mới buông tay nắm dây cương.

“Nghe nói vài năm nay, có người lợi dụng vong dược ở trên giang hồ làm chuyện xằng bậy.”

Vong dược?

Hắn suy nghĩ một lát, lập tức nhớ tới thứ này là gì.

Trên sơn trại hắn còn nhớ, là thuốc làm quen đi mọi chuyện.

Nghĩ nghĩ, hắn có điểm nho nhỏ bội phục chính mình, gần nhất nhớ rõ rất nhiều chuyện, nói không chừng, còn có thể không hề quên chuyện gì.

“Ngươi không phải nói, bọn họ chỉ biết nhằm vào ngươi cùng Đoan Mộc gia, sao lại tìm tới chuyện giang hồ?”

“Bởi vì dược kia rất tốt dùng.”

“Rất tốt dùng?” Dùng từ này so sánh độc dược, hình như không tốt lắm?

Đông Phương Ly thỏa mãn dựa vào hắn, nói: “Có thuốc này, có thể sai sử người làm chuyện xấu mà không sợ bị nói ra, ngươi nói, thuốc này tốt hay không?”

Cái này, hắn có điểm hiểu, “Ngươi là nói……. Bọn họ bức người làm chuyện xấu, làm xong lại cho họ uống thuốc này, đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Nhưng bình thường người trong giang hồ không phải đều biết võ sao? Cũng phải tìm người bọn họ đánh không lại mới có thể sai sử đi?” Không biết võ còn làm được trò trống gì?

“Không nhất định cần võ.” Hơi thu hồi ý cười, vẻ mặt mang điểm nghiêm túc, “Không cần tìm cường nhân, chỉ cần đối người coi như chính đạo xuống tay, sau buộc hắn đi làm gì đó, người bình thường sẽ không phòng bị.” Chỉ cần tìm đúng người có thể làm rất nhiều chuyện xấu.

“Bọn họ làm cái gì?” Ngư Nhược Nhi lại nói, chuyện giang hồ hắn không hiểu lắm, cũng không biết người đứng đằng sau có mục đích gì.

“Giết người, còn có…. Rất nhiều chuyện xấu khiến người ta khó mà tiếp nhận.” Mê gian hai chữ y nói không ra, nhất là đối mặt với người đơn thuần trước mắt, không nghĩ cho hắn biết tới phần tối tăm của giang hồ.

Y không nói lại khơi mào lên lòng hiếu kỳ của Ngư Nhược Nhi, thẳng truy y hỏi: “Chuyện gì khó có thể nhận?”

“Quá khó …. Ngươi vẫn đừng nghe tốt nhất.”

Nghe vậy, Ngư Nhược nhi có điểm bất mãn: “Nói ra có gì không được mà không muốn nói cho ta nghe?”

“Này….” Biết hắn tính tình cùng truy mãnh đánh, không khỏi âm thầm thở dài: “Được rồi, ngươi muốn biết liền nói cho ngươi biết. Bọn họ đối cô nương gia làm chuyện vô đạo đức, làm xong liền ép các nàng uống vong dược.”

Nhất thời Ngư Nhược Nhi thật to chấn động, suy nghĩ nháy mắt cứng đờ, không thể kéo lại thần trí từ trong lời nói của y.

Đông Phương ly cảm giác được thân thể hắn cứng ngắc, một tay nhanh hoàn trụ thắt lưng hắn, “Không thể nhạn, đúng không? Đáng tiếc, sự tình thật sự phát sinh, lại không chỉ có một vụ.”

Ngư Nhược Nhi nhất thời trầm mặc không nói, cũng không tái đặt câu hỏi.

Hồi lâu, hắn mới nói: “Thuốc này thực hại người rất nặng.” Cùng những người kia so sánh, hắn thật ra xem như may mắn, chính là quên đi trước kia, không thiếu mạng.

Đông Phương Ly nhìn hắn một cái, khóe miệng khẽ nhếch: “Đúng vậy, cho nên phải mau tìm ra biện pháp giải quyết, mang ngươi xuất môn cũng vì giải quyết chuyện này.”

Ngư Nhược Nhi lại lâm vào trầm mặc.

Người này…… Chủ yếu là vì hắn, mấy chuyện kia chỉ là thuận tiện xuất thủ cứu giúp. Này tâm tư hắn mới đầu không biết, nhưng hỏi qua Hùng Đại, mới biết được……

“ Minh Chủ vị trí này…… Không tốt làm đi?” Hắn đột nhiên lại hỏi.

Đông Phương Ly ngẩn ra, thẳng chăm chú nhìn sườn mặt hắn.

Sau một lúc lâu mới mặt mang tươi cười nói: “Đúng vậy, cho nên cũng phải làm chút gì đó.” Tuy vì việc tư mới ngồi lên vị trí này, nhưng tổng không thể cái gì cũng không làm.

Tay y thu lực ôm chặt Ngư Nhược Nhi một chút mới lại nói: “Tin tưởng ta, sự tình rất nhưng sẽ giải quyết.”

Ngư Nhược Nhi im lặng không đáp, mặc cho cảm xúc phức tạp tán loạn trong lòng.

Ngay tại thời điểm sắp ra khỏi cửa thành, đột nhiên, phía sau truyền tới tiếng vó ngựa, một thanh niên nam tử lên tiếng gọi Đông Phương Ly.

“ Minh Chủ!”
Bình Luận (0)
Comment