Dư Tình Khả Đãi

Chương 147

Sau năm tổ chức hôn lễ, Quý Hựu Ngôn nhận một bộ điện ảnh, Cảnh Tú cũng bắt đầu bận rộn với dự án mới, hai người xa cách mỗi người một đầu nhưng mức độ ngọt ngào chẳng hề thuyên giảm, chỉ cần rảnh chút xíu thôi là sẽ chớp cơ hội thăm ban lẫn nhau, thường xuyên gặp mặt.

Lễ Quốc Khánh, Lục Phóng kết hôn, gửi thiệp mời, sẽ cử hành ở Duyên Châu, Quý Hựu Ngôn báo cáo với Cảnh Tú, Cảnh Tú hào phóng bảo sẽ đồng ý đi cùng. Cô cũng không phải người để bụng vậy, đương nhiên việc cô cảm thấy ao ước lẫn chua xót mỗi khi vô tình nghĩ về quá khứ giữa Quý Hựu Ngôn và Lục Phóng mà mình không được tham dự là có thật, nhưng giữa hai người họ chẳng có gì, chí ít thì giờ cũng nhẹ lòng hơn. Huống hồ Lục Phóng không ngại xa xôi, vượt ngàn dặm đến Pháp chân thành chúc phúc cả hai vào đám cưới của bọn họ, Cảnh Tú nguyện ý đón nhận và đền đáp phần thiện ý của anh. Thế là hai người xin nghỉ phép, cùng nhau về Duyên Châu tham dự hôn lễ.

Trong đám cưới có không ít bạn học của Lục Phóng, từ cấp hai đến cấp ba, thậm chí bạn đại học cũng tới, phần đông đều từng gặp gỡ quen biết Quý Hựu Ngôn, ai cũng khắc sâu ấn tượng về cô thành ra khó tránh khỏi hàn huyên tán gẫu. Quý Hựu Ngôn thoải mái giới thiệu với bọn họ: "Đây là Cảnh Tú, vợ em."

Một đại minh tinh trước nay chỉ xuất hiện trên màn ảnh bây giờ lại đứng cách mình gần thế này khiến ai nấy không chỉ câu nệ còn cực kỳ hưng phấn, sôi nổi chúc phúc, vừa trêu chọc Quý Hựu Ngôn đòi cô kể chuyện yêu đương vừa tìm bút hỏi xin chữ kí, Quý Hựu Ngôn cười tươi rạng rỡ tránh hết thảy những câu hỏi khó, mọi người thấy không cạy được miệng cô bèn chuyển hướng, bắt đầu phổ cập Cảnh Tú nghe "lịch sử huy hoàng" của Quý Hựu Ngôn thời còn ngồi ghế nhà trường.

Cảnh Tú miệng ngậm ý cười, lắng nghe say sưa mê mải, bầu không khí hoà hợp dị thường.

Đêm đó lúc về nhà, xe đang chạy bon bon thì Cảnh Tú đột nhiên quay sang hỏi: "Có phải đáng lẽ ra tôi nên quay lại Trung Quốc sớm vài năm không?"

Quý Hựu Ngôn thắc mắc: "Sao tự dưng nói vậy?"

Cảnh Tú đùa: "Thì có khi chúng mình đã được làm bạn học của nhau rồi? Họ cũng bảo trường các cậu có khoa quốc tế mà."

Giọng điệu cô rất tuỳ ý, đôi mắt tràn đầy ý cười như lấp lánh giữa những khoảng sáng tối chập chờn, nhưng Quý Hựu Ngôn vẫn nhận ra sự tiếc nuối và hâm mộ khó gọi tên trong cảm xúc của cô.

Quý Hựu Ngôn ôm vai Cảnh Tú, khẽ hôn lên thái dương cô, dịu dàng dỗ dành: "Chúng ta cùng tham gia kế hoạch nuôi dưỡng thần tượng thì cũng tính là bạn học mà?"

Cảnh Tú dựa vào lòng Quý Hựu Ngôn, được dỗ dành đến mức ngọt ngào khắp tim gan nhưng vẫn ra vẻ xem thường: "Thế mà cũng tính à?"

"Không tính sao?" Quý Hựu Ngôn hỏi.

Cảnh Tú nhẹ cười.

Quý Hựu Ngôn cười theo, tranh thủ hôn cô một cái rồi ôm cô chặt hơn: "Mặc kệ có tính hay không," Quý Hựu Ngôn nói: "A Tú à, thanh xuân của tôi chỉ bắt đầu vào giây phút gặp được cậu mà thôi."

Trong tích tắc, trái tim Cảnh Tú căng tràn.

Cô ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt cưng chiều yêu thương của Quý Hựu Ngôn.

Khó lòng kiềm chế, cô chẳng thiết để ý đến tài xế vẫn còn ngồi hàng ghế trước mà hôn cằm Quý Hựu Ngôn. Hàng mi dài buông xuống, sóng mắt dập dềnh, thanh lãnh mà vẫn mềm mại. Mắt Quý Hựu Ngôn trở nên sâu xa, tiếng tim đập thình thịch bỗng trở nên rõ ràng. Cô cúi đầu, hòng đòi hỏi nhiều thêm vị ngọt ngào ấy.

Cảnh Tú chợt cảnh giác lùi ra xa.

Quý Hựu Ngôn nhìn cô bằng ánh mắt vô tội.

Cảnh Tú cắn môi, nổi giận lườm cô một cái, có chút ngượng ngùng mà cũng có chút buồn cười. Cô chỉnh tư thế ngồi nghiêm chỉnh, liếc mắt nhìn tài xế hàng ghế trước, qua mấy giây mới nhỏ giọng bảo: "Về nhà trước đã."

Quý Hựu Ngôn bật cười, cảm thấy A Tú nhà mình thật dễ thương. Sao có thể vừa đứng đắn vừa đáng yêu thế chứ?

Như có hàng vạn sợi lông vũ đang cọ vào trái tim, cô chỉ đành cầm lấy tay Cảnh Tú hôn lấy hôn để.

*

Ngày hôm sau, vì đang ở nhà bố mẹ Quý Hựu Ngôn nên Cảnh Tú không muốn thất lễ, kiên quyết dậy sớm dù đã ngủ trễ. Quý Hựu Ngôn xót Cảnh Tú, ăn sáng xong bèn kiếm cớ lôi kéo Cảnh Tú về phòng ngủ cho tròn giấc.

Vẫn nhớ sự mất mát mà Cảnh Tú đã cố gắng che giấu đêm qua lúc trên xe, Quý Hựu Ngôn liên lạc với một giáo viên thời trung học, tranh thủ kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, trường học vắng vẻ không người, trời chập tối cô liền rủ Cảnh Tú đi tản bộ tiện đà ngắm nhìn trường học cũ của mình.

Cô dẫn Cảnh Tú tới phòng học năm xưa, tới nhà ăn, tới căn cứ bí mật mình từng trốn vào khóc thầm, tới từng góc nhỏ nơi mình đã đi qua, giới thiệu những địa điểm từng phát sinh chuyện có người biết, chuyện không người biết, những sự kiện để lại ấn tượng trong cô, liên quan tới cô.

Khi đi đến nơi lưu giữ tư liệu, nhìn những bức ảnh từng thời kỳ, những bộ đồng phục đổi mới theo từng năm, Quý Hựu Ngôn mới chợt nhớ ra: "Dạo này chị Nguỵ có giúp tôi chọn một kịch bản, tôi khá thích nội dung nhưng vẫn còn đang hơi do dự, chưa đồng ý."

Cảnh Tú quan tâm hỏi: "Vì sao thế?"

Quý Hựu Ngôn phiền não: "Dòng thời gian của nó dài lắm, từ thời học sinh phát triển lên, tôi khá là lo việc mình mặc đồng phục học sinh cấp ba trông có như đang cố cưa sừng làm nghé không đây."

Cảnh Tú nhìn những bức ảnh ngập tràn nhựa sống của các học sinh diện đồng phục treo trên tường, rồi lại quay sang nhìn Quý Hựu Ngôn, mỉm cười đáp: "Không đâu."

Quý Hựu Ngôn hoài nghi.

Ý cười của Cảnh Tú càng thêm sâu, vẻ mặt còn cực kỳ nghiêm túc: "Thật mà, tôi còn đang háo hức muốn xem đây."

Quý Hựu Ngôn chớp mắt, sau đó cúi đầu cười đáp ứng: "Được rồi, thế để tôi cân nhắc xem sao."

Cô nói sẽ cân nhắc là thật sự sẽ để ý đến chuyện này. Có điều về sau vì một vài nguyên nhân nên cuối cũng vẫn không tiếp nhận, nhưng việc Cảnh Tú nói muốn thấy cô mặc đồng phục thì cô chắc chắn không quên.

Tháng mười hai, tháng sinh nhật Cảnh Tú, Quý Hựu Ngôn đang đóng phim ở Hành Châu, Cảnh Tú thì ở Thành Tây làm công tác chuẩn bị cho phim điện ảnh. Trong một sự kiện có Quý Hựu Ngôn tham dự, phóng viên phỏng vấn lập tức hóng hớt hỏi: "Tất cả chúng ta đều biết ngày mười bảy tháng này là sinh nhật cô Cảnh, năm nay cô Quý có chuẩn bị điều gì đặc biệt không ạ?"

Quý Hựu Ngôn cười nghiêm túc: "Năm nay ấy à, đã báo trước với cô Cảnh rồi, đáng tiếc là không thể cùng tổ chức với nhau được. Đúng hôm đó tôi có công việc, không thể chuyển lịch, chỉ có thể xem xem sau đấy có thể bù đắp được cho cô ấy hay không thôi."

Phóng viên tin là thật, Cảnh Tú cũng không chút hoài nghi.

Dù có buồn bã, nhưng cô cũng hiểu, không ý kiến gì.

Không ngờ vào ngày mười bảy tháng mười hai, Quý Hựu Ngôn đem đến một bất ngờ lớn dành cho Cảnh Tú - cô không chỉ lừa gạt tất cả mọi người, âm thầm tới Thành Tây chúc mừng sinh nhật mà còn cố tình diện một bộ đồng phục nữ sinh phong cách thuỷ thủ, khoác áo len sáng màu, đeo cặp sách, đội mũ nồi, vớ trắng phối giày da đen, đeo khẩu trang, dáng vẻ ngây ngô hoạt bát lao vào phòng Cảnh Tú.

Cảnh Tú xong việc về khách sạn, vừa mở cửa bất thình lình trông thấy Quý Hựu Ngôn trong bộ dạng học sinh cấp ba với dáng ngồi vịt con, suýt không nhận ra còn định gọi người kêu cứu, vừa ngọt ngào lại vừa buồn cười.

Nhóm paparazzi bên dưới càng không cần bàn đến, bọn họ nào có nhận ra kia chính là Quý Hựu Ngôn. Huống chi Quý Hựu Ngôn đã sớm thông báo chắc như đinh đóng cột là sẽ không đến mừng sinh nhật cho Cảnh Tú được.

Cho nên khi bọn họ phát hiện có cô gái trẻ xông thẳng vào phòng Cảnh Tú, tắt đèn, tối mịt chưa thấy mò ra thì dòng máu vốn bị gió lạnh thổi đông cứng lập tức sôi sục trở lại, trực tiếp ngồi xổm xuống đất viết tin nóng - Cảnh Tú ngoại tình gái trẻ, cảm tình mười ba năm giữa Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú tan nát!

Công sức tiền tài theo dõi hơn nửa tháng cuối cùng cũng đơm hoa kết trái! Ba giờ sáng cùng ngày, nhóm paparazzi tăng thêm chủ đề, hai năm chung sống giờ đây đã kết oán sâu thù đậm, rồi danh sách đối thủ cạnh tranh, năm giờ, còn không cho Tưởng Thuần và Nguỵ Di Chân thời gian liên lạc với các bên, toàn mạng xã hội đã bùng cháy với tin tức Cảnh Tú qua đêm với nữ sinh cấp ba vào ngày sinh nhật.

Oanh tạc giới giải trí.

Người qua đường vội vàng ăn dưa tiếc hận cho tình yêu, nói không còn tin vào tình yêu nữa, antifan Quý Hựu Ngôn vội vàng bỏ đá xuống giếng, fandom CP Ưu Tú nhanh chóng động viên nhau trên super topic, nỗ lực bình ổn dư luận, bom đạn bay tứ tung, thế mà cả Quý Hựu Ngôn lẫn Cảnh Tú đều hoàn toàn không hay biết gì.

Bọn họ đã tắt điện thoại trước khi tắm rửa, chỉ muốn một đêm không bị bất cứ ai làm phiền, cùng nhau hưởng thụ, khoan khoái trong lồng ngực đối phương ngủ đến lúc nào tỉnh mới thôi.

Đáng tiếc đời không như mơ, chưa tới sáu giờ, bọn họ choàng tỉnh giấc trong tiếng đập cửa mãnh liệt của Diêu Tiêu - Diêu Tiêu quá mức khiếp đảm: "Cô Cảnh, cô Quý, không xong rồi, truyền thông nói cô Cảnh ngoại tình!"

Quý Hựu Ngôn & Cảnh Tú: "..."

Đợi đến khi đọc hết tin tức, hiểu rõ tình hình, Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú hai mặt nhìn nhau, vừa giận vừa cạn lời.

Hết cách, Quý Hựu Ngôn dành nhanh chóng đăng bài lên weibo giải thích.

"...

là tui mà."

Đính kèm là một tấm ảnh hôm qua chụp ở sân bay, có đồng phục thuỷ thủ, áo khoác, cặp sách, cùng một meme "cười hổng nổi".

Cô không cười nổi, toàn dân lại được bữa cười ha ha.

Cái củ cải gì thế này, hoá ra là hiểu nhầm. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, đồng tâm hiệp lực khiển trách hội báo lá cải làm ăn bừa bãi, lột tẩy hết tình thú ân ái vợ vợ nhà người ta, sau này bảo hai người đối diện với thiên hạ kiểu gì.

Nhưng trách xong mọi người đều phải công nhận một điều: "Cơ mà xin lỗi lắm nhé, tôi vẫn lựa chọn ha ha ha ha ha ha ha."

Fan CP thì mừng đến không ngậm được mồm, bọn họ hãi hùng suốt nửa tiếng, cảm giác như ngồi cáp treo từ địa ngục lên thẳng thiên đường vậy, ai nấy nhịn không nổi vui tới phát khóc trong super topic, khóc xong không hẹn lại cùng nghĩ đến chính sự -

Hình như biết được cái gì rồi thì phải! Quả nhiên, ngôi sao nhà ta tướng con vịt!

Quý Hựu Ngôn không còn gì nuối tiếc.

Sau khi Diêu Tiêu rời đi, cô không kiềm chế nổi nữa, thẹn quá hoá giận quăng điện thoại lên giường, vùi mặt vào gối khóc hu hu: "Thanh danh một đời của tôi!"

Không thể gặp ai nữa.

Cảnh Tú buồn cười, xoa đầu cô.

Quý Hựu Ngôn ngẩng lên, tức tưởi oan ức: "Cậu phải bồi thường cho tôi."

Cảnh Tú chững chạc đàng hoàng: "Được."

Mắt Quý Hựu Ngôn đầy chờ mong.

Cảnh Tú ranh ma đáp: "Tên thì cũng đã được nhắc đến rồi, chi bằng an vị đi."

Quý Hựu Ngôn: "?"

Cảnh Tú duỗi tay kéo đai áo ngủ của Quý Hựu Ngôn, môi mỏng khẽ mở: "Ngôi sao tướng vịt!"

Quý Hựu Ngôn: "..."

Cô nghiến răng nhào tới, đảo khách thành chủ.

Cảnh Tú cười không thôi, giả vờ giãy giụa, chọc cho Quý Hựu Ngôn vui vẻ mới ôm cổ Quý Hựu Ngôn, ỡm ờ, muốn gì cứ lấy.

- Kết thúc -
Bình Luận (0)
Comment