Dụ Tội

Chương 149

Hạ Vân Phong một bên tựa vào bên cạnh hút thuốc, một bên trầm mặc đánh giá Hạ Đông. Ba nữ nhân tự mình mát xa cho Hạ Vân Phong, nhưng Hạ Vân Phong lại thủy chung đều không nói một lời.

Rất nhanh.

Đã đến chạng vạng, bởi vì Hạ Đông đang ngủ, Hạ Vân Phong bảo các nhi tử của y về khách sạn trước, y cũng không có sốt ruột đánh thức Hạ Đông, vẫn đợi cho Hạ Đông ngủ thẳng giấc tự nhiên sẽ tỉnh lại.

Thời điểm Hạ Đông tỉnh lại thì hoàng hôn đã ở phía chân trời, dòng người trên bãi biển cũng giảm bớt đi. Hạ Đông vừa mở mắt liền nhìn thấy Hạ Vân Phong đang nghiêng thân nhìn chăm chú vào hắn……

“Thực xin lỗi, ta ngủ quên mất.” Hạ Đông xin lỗi.

“Không quan hệ, ngày hôm qua ngươi cũng mệt mỏi rồi.” hai mắt sâu không thấy đáy kia của Hạ Vân Phong chỉ đang trầm ổn nhìn Hạ Đông. Hạ Vân Phong phơi nắng có chút choáng váng, y bảo Hạ Đông đem y dìu vào phòng tắm……

Trong phòng tắm.

Hai người đứng ở trong một gian phòng rộng lớn xa hoa, cửa phòng tắm đóng chặt, Hạ Đông đang hầu hạ Hạ Vân Phong tắm rửa, màu da hai người hình thành mãnh liệt đối lập. (=..= ta tự hỏi mấy dấu vết kích tình hôm qua của thúc biến đi đâu nhanh thế)

“Vân gia, thoải mái không?” Hạ Đông cung kính hỏi.

“Thoải mái.” Hạ Vân Phong miễn cưỡng gật đầu, y bán híp hai tròng mắt, hưởng thụ Hạ Đông phục vụ. Hạ Đông nhu thắt lưng y thực thoải mái, “Lại dùng lực một chút……”

Y chỉ đạo Hạ Đông.

Hạ Đông tăng thêm lực đạo.

Dòng nước dưới vòi sen đã làm ướt thân thể hai người, những dòng nước kia dội vào thân thể Hạ Vân Phong khiến y thực thoải mái, y đứng vững vàng, toàn bộ quá trình đều là Hạ Đông vì y phục vụ.

Hạ Đông thật sự thực nghe lời.

Hạ Đông tắt đi van nước, cầm khăn mặt thay Hạ Vân Phong lau người, hắn còn làm rất chăm chú, Hạ Vân Phong vẫn nhìn hắn: “Hạ Đông, ta để ngươi làm việc này, ngươi chắc là không phục lắm?”

Nhất thời.

Động tác trên tay Hạ Đông dừng lại.

“Sẽ không.” Hạ Đông thành thật mà thành khẩn trả lời, “Đây là việc ta phải làm.”

Hạ Vân Phong thẳng thừng nói ra: “Ta biết ngươi thực mất hứng.” giọng nói y thực thong thả, ánh mắt cũng chậm chạp lưu luyến ở trên mặt Hạ Đông, y biết trong lòng Hạ Đông khẳng định có oán niệm.

“……”

“Trả lời ta, có phải hay không?”

“Chỉ cần Vân gia cao hứng, ta liền cao hứng.” Hạ Đông ngồi xổm xuống thay Hạ Vân Phong lau nước trên đùi, hắn lau thật sự sạch sẽ, thậm chí giữa hai chân Hạ Vân Phong hắn cũng lau.

Còn hầu hạ Hạ Vân Phong thay áo ngủ.

Hạ Vân Phong một bên tự mình buộc vạt áo áo ngủ, một bên lười biếng hỏi Hạ Đông: “Ta hỏi ngươi, đêm qua ngươi ở chỗ nào?”

Hạ Đông cúi đầu: “Ở trong phòng ngủ.”

“Một người?”

“Vâng.” ( thúc nghi Đông ca)

Hạ Vân Phong trầm mặc.

Hạ Đông cũng tự mình đổi áo ngủ rồi chuẩn bị đi ra ngoài. Nhưng hắn vừa đi vài bước, chợt nghe thấy thanh âm hơi thất vọng của Hạ Vân Phong từ phía sau truyền đến: “Vì sao ngươi muốn gạt ta?”

Hạ Đông dừng cước bộ, cái tay đang sửa sang lại áo của hắn dừng lại, hắn cúi đầu, mân môi, giống như cam chịu không có nói tiếp.

Trong phòng tắm thực im lặng.

Chỉ có thể nghe thấy thanh âm giọt nước nặng nề.

Hạ Vân Phong không còn truy vấn Hạ Đông nữa.

Bởi vì Hạ Vân Phong đã muốn hỏi qua, đêm qua Hạ Đông căn bản là không ở trong phòng mình.

Hạ Vân Phong thong thả tiêu sái đến trước mặt Hạ Đông, vẻ mặt lười biếng nhìn hắn: “Ta không muốn truy hỏi, nếu chính ngươi nói ra, có lẽ sự tình sẽ không đến nỗi quá nghiêm trọng, ngươi suy nghĩ cho kỹ rồi phải thật sự trả lời ta.”

“……” Hạ Đông cúi đầu, thấy không rõ vẻ mặt của hắn.

Hạ Vân Phong trầm mặc trong chốc lát, nhìn thấy bộ dáng Hạ Đông không nói được một lời, ánh mắt y luôn trầm ổn lại có chút dao động, y chậm rãi mở miệng: “Ta thật sự không hy vọng ngươi gạt ta.”

“……” Hạ Đông không lời nào để nói, trực tiếp đi ra phòng tắm.

Y cũng không ngăn cản Hạ Đông, y đi theo Hạ Đông ra phòng tắm, đi vào thang máy. Trong thang máy cũng chỉ có hai người bọn họ, y vẫn không nói gì, chỉ nhìn vào mặt tường sáng bóng của thang máy lẳng lặng nhìn Hạ Đông.

Y nhớ rõ lúc Hạ Đông tức giận, liền trầm mặt, không muốn nói chuyện. Lúc ấy cùng phản ứng hiện tại không sai biệt lắm, y đã thật lâu rồi cũng chưa nhìn thấy bộ dáng Hạ Đông tức giận. (=..= nên bi h chọc tức chơi hả thúc)

Y lặng yên không một tiếng động nhìn chăm chú vào Hạ Đông, mà lúc này, Hạ Đông mân môi, cúi đầu, cũng không nhìn y.

Ra thang máy sau, y nhìn thấy Hạ Đông lái xe đến trước cửa ngừng lại, y liền đứng ở bên cạnh cũng không thúc giục Hạ Đông. Y liền đứng như vậy cho đến khi nào Hạ Đông mở cửa, thì khi đó y sẽ đi vào.

Hai người giằng co.

Khi Hạ Vân Phong chủ động bắt tay vói vào trong túi áo tắm của Hạ Đông, lúc này Hạ Đông mới ngẩng đầu nhìn về phía y. Sắc mặt Hạ Đông khó coi, vẫn là không nói lời nào, hắn liền đứng bất động.

Hạ Vân Phong mở cửa ra: “Tiến vào.” Y còn không quên nhắc nhở Hạ Đông vào nhà.

Hai người vào phòng, Hạ Đông vào nhà sau bắt đầu thu dọn đồ đạc trong phòng. Y an vị ở trên sô pha nhìn Hạ Đông, y cũng không ngăn cản, vẫn cứ nhìn.

Mỗi lần khi Hạ Đông tức giận, đều phải thu dọn này nọ (=..= giải tỏa stress), lần này cũng không ngoại lệ. Chờ Hạ Đông thu dọn xong Hạ Vân Phong vươn tay làm đổ bình tinh dầu trong tay.

Hạ Đông lại đây đem chúng đặt lại chỉnh tề, nhưng vừa đặt chỉnh tề, Hạ Vân Phong lại thong thả lại làm đổ mấy chai tinh dầu này, Hạ Đông lại sửa sang lại cho tốt, tới tới lui lui thiệt nhiều lần…… (=..= thật là…)

“Ngươi muốn thu dọn tới khi nào, không tính rót trà cho ta?” Hạ Vân Phong chậm rì rì nhắc nhở Hạ Đông. Y ở trong này ngồi lâu như vậy rồi, còn chưa có uống được một ngụm nước. (=..= có tay có chân ko tự đi)

Hạ Đông cái gì cũng chưa nói, đi rót một ly trà đến cho y.

“Như thế nào không nói lời nào?” Y thong thả uống trà, ánh mắt lẳng lặng dừng ở trên người Hạ Đông.

Hạ Đông vẫn là không nói lời nào.

“Không cần giả câm điếc.” Y nhíu mày.

“……”

Hạ Vân Phong buông chén trà, Hạ Đông vẫn là giống cái hũ nút không nói lời nào. Hạ Vân Phong chậm rãi chỉnh lại áo tắm: “Ngươi tối hôm qua đi chỗ nào?”

“……”

“Trả lời ta.”

“……”

Hạ Đông vẫn là không nói lời nào. (=..= nhìn ca là ngay từ đầu đã biết là dạng lỳ có đẳng cấp)

Hạ Vân Phong mất hứng rồi, y hơi nhăn lại: “Ngươi lại đây.” Y giật giật ngón tay, bảo Hạ Đông đến bên cạnh y, Hạ Đông cũng thành thật đi qua, đi đến bên cạnh y.

Hạ Đông suy nghĩ thật lâu, mới mở miệng: “Vân gia, ta có thể không nói không?”

“Đương nhiên.” Hạ Vân Phong ngồi dựa vào, y bình tĩnh ghé mắt, lười biếng bổ sung nói, “Không thể. (=..= lần sau nói nhanh lên cho người ta khỏi mừng hụt)”

Hạ Đông im lặng đứng, cúi đầu: “Tối hôm qua ta ở bờ cát chạy bộ.”

“Chạy bộ có thể chạy cả một đêm?” Y cố ý nhấn mạnh lí do thoái thác của Hạ Đông.

“Ân.” Hạ Đông gật đầu.

Hạ Vân Phong nhìn hắn hồi lâu, mới giật giật môi: “Về sau không cần đi ra ngoài chạy bộ vào buổi tối.”

Y cũng không tiếp tục truy vấn nữa, y có chút mệt mỏi. Y nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng tư thế này tựa hồ không quá thoải mái, làm cho y hơi nhíu mày.

Hạ Đông thấy y không thoải mái, liền chủ động đem y ôm đến trên giường đi.

“Vân gia, ngủ ở trên sô pha sẽ cảm lạnh, ngươi ngủ trên giường đi.”

Hạ Đông coi như săn sóc, trực tiếp đem y ôm đến trên giường, để cho y ngồi ở bên giường, vươn tay cởi áo tắm trên người y.

Đêm khuya.

Hạ Vân Phong cũng quyết định đêm nay nghỉ ngơi ngay tại nơi này, y thoải mái nằm ở trên giường. Trên người y không có vật gì che đậy, y lười biếng nằm ở trên giường, Hạ Đông vươn tay thay y kéo chăn qua, che lại bên hông……

Hơi thở hơi nóng kia phun ở bên môi Hạ Vân Phong, nghe được Hạ Vân Phong miễn cưỡng “Ân” một tiếng, Hạ Đông hạ rũ mắt im lặng nhìn nam nhân thần thái thả lỏng.

“Vân gia, ngươi làm sao vậy?” Hạ Đông thực quan tâm y.

Ánh mắt y ở trên mặt Hạ Đông thong thả bồi hồi, ánh trăng chiếu vào gian phòng đem toàn bộ phòng giăng kín một tầng ánh trăng mông lung, đáy mắt Hạ Vân Phong lộ ra quang mang bình tĩnh……

Cằm Hạ Đông, môi Hạ Đông, đều cùng người tối hôm qua có chút giống nhau……

“Ta tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt, thân thể có chút không khoẻ, ngươi giúp ta xoa bóp một chút.” Hạ Vân Phong thả chậm thanh âm, y thong thả tháo đai lưng Hạ Đông ra, ánh mắt y theo ngực Hạ Đông dời xuống, thậm chí thân hình Hạ Đông cùng người kia cũng là tương tự như vậy. Tư thái trầm ổn của Hạ Vân Phong vẫn không có thay đổi, hưởng thụ Hạ Đông phục vụ.

Hạ Đông chủ động thay y mát xa, từ thắt lưng đến chân. Lực đạo kia làm cho Hạ Vân Phong thoải mái đến nheo lại mắt, y vươn tay cầm lấy áo tắm Hạ Đông cởi ra, y thực hưởng thụ thời khắc này.

Trước kia mỗi ngày Hạ Đông đều mát xa cho y, bởi vì tay Hạ Đông rất lớn, dùng sức lại thực xảo diệu làm cho y cảm thấy thực thoải mái, trong xoang mũi y tinh tế hừ ra thanh âm dễ chịu.

Ánh mắt Hạ Đông ở trên người y bồi hồi, trong mắt kia khó nén khát khao cùng thưởng thức…… (=..= thằng này nén 20 năm rồi đó)

“Hạ Đông, tối hôm qua ta mơ một giấc mộng rất kỳ quái, ta mơ thấy ngươi đi đến phòng ta, còn đối với ta làm một ít chuyện không nên làm.” Hạ Vân Phong thong thả chống khủy tay nâng người dậy, y để sát vào Hạ Đông, gần gũi nhìn Hạ Đông.

Hơi thở rất gần nhau……

Hạ Đông một bàn tay giúp đỡ thắt lưng Hạ Vân Phong, một bàn tay chống tại trên giường: “Vân gia, ngươi mệt mỏi rồi, sớm một chút nghỉ ngơi đi.” Hắn nghĩ buông Hạ Vân Phong ra, nhưng Hạ Vân Phong lại tự nhiên vươn tay ôm thắt lưng hắn…… (đừng khiêu khích dã thú đang ngủ say chứ =..=)

Khuông ngực cực nóng của Hạ Đông dán lên cái ngực trần trụi của Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong cảm giác được tim Hạ Đông đập thật sự nhanh, Hạ Đông ngược lại càng ôm chặt y thêm.

Hạ Vân Phong bất động thanh sắc quan sát hắn: “Đêm qua ngươi có mộng thấy ta hay không?” Tay y, giống như vuốt ve nhi tử, thong thả dời xuống……

“Tối hôm qua ta đi chạy bộ, không có ngủ.” Hạ Đông cung kính trả lời, cũng hỏi ý kiến y, “Vân gia, đêm nay ta có thể ôm ngươi ngủ không?”

“Có thể.” Hạ Vân Phong gật gật đầu nhận lời.

Hạ Đông rất cẩn thận đem y ngăn ở trên giường, cả người hắn đều đặt ở trên người Hạ Vân Phong. Hạ Vân Phong khó có được không có phản đối, ánh mắt y ở trên mặt Hạ Đông bồi hồi……

“Buổi tối ta thường xuyên đều mơ thấy ngươi,” Hạ Đông vẻ mặt vững vàng nhìn chăm chú vào y, con ngươi hắn bình tĩnh không có dao động, hắn thật sự rất tưởng niệm Hạ Vân Phong, nhưng Hạ Vân Phong cũng không thường xuyên tìm hắn……

Cơ hội hắn có thể nhìn thấy Hạ Vân Phong cũng càng ngày càng ít đi, trừ bỏ Hạ Vân Phong tìm hắn để làm việc ở ngoài, cùng đàm công sự ở ngoài, Hạ Vân Phong rất ít chủ động mời hắn.

“Ngươi đều mơ thấy ta đang làm cái gì?” Hạ Vân Phong cảm giác được trên người Hạ Đông truyền đến độ ấm quen thuộc kia, y lười biếng nhìn chằm chằm Hạ Đông, ngón tay y chậm rãi thay Hạ Đông sửa sang lại áo ngủ, “Nói ra nghe một chút.”

Hạ Đông tránh tầm mắt y: “Không có gì, Vân gia ngươi nghỉ ngơi đi, hiện tại đã khuya rồi, ta không quấy rầy ngươi nữa.” Nếu nói ra Hạ Vân Phong khẳng định sẽ sinh khí, ở trong mộng hắn muốn thế nào đối với Hạ Vân Phong đều được. (=..= mún j được nấy)

Nhưng sự thật không được.

“Ân.” Hạ Vân Phong miễn cưỡng lên tiếng, cứ như vậy thoải mái nằm, dần dần thiếp đi, cả buổi tối đều không có nằm mơ, ngủ thật sự là an tĩnh.

Mà sáng sớm khi y rời giường, Hạ Đông đã thu dọn phòng xong, đi ra bờ cát chạy bộ……

Vài ngày kế tiếp Hạ Đông cũng vẫn bồi ở bên người y, Hạ Đông phụ trách hỗ trợ thay nhi tử Hạ Vân Phong lấy này nọ, trông đồ, hơn nữa còn phải hỗ trợ mua đồ ăn thức uống chờ, bọn họ người một nhà đến nơi đây làm khách du lịch, tất cả những công việc chạy chân (= việc vặt) đều là Hạ Đông làm, Hạ Đông cũng không có nửa câu oán hận, những cái này Hạ Vân Phong đều xem ở trong mắt.

Thời điểm Hạ Vân Phong bọn họ ăn cơm, Hạ Đông cũng trở về phòng đi ngủ, đều là trong phòng, mà mỗi lần Hạ Vân Phong đi tìm hắn, hắn cũng đã ngủ rồi.

Hạ Đông đối với y bất mãn.

Đang dùng loại phương pháp này để thể hiện bất mãn với y, y đương nhiên cũng hiểu được ý tứ Hạ Đông……

Hạ Vân Phong cũng thấy được Hạ Đông càng ngày càng mất hứng, cả ngày đều buồn bã không nói lời nào. Hỏi hắn mười câu thì trả lời một câu, hắn hoặc là gật đầu, hoặc là lắc đầu.

Giống như cái hũ nút.

Mấy ngày nay Hạ Vân Phong đều để ý đến hắn, y biết Hạ Đông mất hứng, y sai quản lí đi tìm vài cái nữ nhân xinh đẹp tới nhưng Hạ Đông cũng không thích.

Y lại không biết Hạ Đông nghĩ muốn cái gì, tối hôm qua lúc y trở về phòng đã hỏi qua Hạ Đông, nhưng Hạ Đông buồn không nói lời nào, làm cho Hạ Vân Phong có chút đau đầu. Y không biết nên dùng cái phương thức gì để nói chuyện với Hạ Đông.

Hạ Đông đưa bữa tối đến cho Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong hôm nay bị cảm nắng nên đêm nay không muốn đi ra ăn cơm. Hạ Đông vừa mới ăn tối về thì Hoằng Dạ đã ở trong phòng.

Hoằng Dạ cầm thuốc đến cho y, ngồi ở bên giường sờ sờ cái trán Hạ Vân Phong: “Ngươi sốt hơi nghiêm trọng, muốn ta đưa ngươi đi bệnh viện hay không?” trên người y thực nóng.

Trên trán Hạ Vân Phong đắp khăn ấm, khóe môi ngậm nhiệt kế, y vô lực tựa vào trên giường, lắc đầu nói: “Không có việc gì, không đi bệnh viện, rất nhanh sẽ tốt rồi.”

Hạ Đông đem cơm đã gọi đến mang đi.

Hoằng Dạ ngồi chốc lát thì lại nhận được điện thoại đi ra ngoài, không quá bao lâu Tần Diễm cùng Hình Liệt mang theo Ngao Dương vào. Bọn họ chỉ đến xem tình tình của Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong cũng không hi vọng nhi tử lo lắng, bảo bọn họ trở về nghỉ ngơi.

Hạ Đông vẫn đều ở cạnh chiếu cố y, uy Hạ Vân Phong ăn cơm xong sau, Hạ Đông vừa mới chuẩn bị trở về phòng đi nghỉ ngơi, chợt nge thấy Hạ Vân Phong lại phân phó hắn: “Ta muốn hút thuốc, giúp ta châm lửa.”

Hạ Đông ngồi ở bên giường, lấy khăn mặt trên đầu cùng nhiệt kế trong miệng Hạ Vân Phong xuống. Hắn nhìn nhìn nhiệt độ sốt rất cao, hắn đụng đến trên người Hạ Vân Phong thực nóng.

Hạ Đông uy y hút thuốc, hút thuốc xong sau, liền giúp đỡ Hạ Vân Phong nằm xuống.

Làn da Hạ Vân Phong thực nóng, nhiệt độ cơ thể khá cao, nhưng tự thân y lại cảm thấy lúc lạnh lúc nóng. Hạ Đông đắp cho y rất nhiều, y vẫn là cảm thấy lạnh, hơn nữa vẫn không ra mồ hôi.

“Vân gia, ta ôm ngươi đi phòng tắm tắm nước ấm, được không?” Hạ Đông cúi đầu hỏi y, ánh mắt dừng ở trên thân thể phiếm hồng kia của Hạ Vân Phong……

“Hảo.” Hạ Vân Phong vô lực gật đầu, “Tắm nóng một chút.”

Nước thực nóng.

Hạ Vân Phong ngồi ở trong bồn tắm, giọt nước nóng bỏng kia cọ rửa thân thể y, đầu của y thực choáng. Hạ Đông cứ như vậy im lặng ôm y, lôi kéo tay y thưởng thức ngón tay.

“Đỡ hơn nhiều không?”

“Ân.”

Hạ Vân Phong miễn cưỡng trừng mắt nhìn, trên lông mi y nhiễm bọt nước, y rõ ràng cảm giác được Hạ Đông lôi kéo tay y, đang hôn ngón tay y……

Hạ Vân Phong rút tay về: “Không cần như vậy.”

Động tác Hạ Đông có chút cứng ngắc, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Vân Phong: “Ta như vậy liền khiến ngươi chán ghét?” ánh mắt Hạ Đông có chút cô đơn, đáy mắt bình tĩnh kia lộ ra thương tâm không dấu được…… ( tội thằng nhỏ chấm nước mắt)
Bình Luận (0)
Comment