Dụ Tội

Chương 166

Sau ngày nhận được xác mèo, Hạ Vân Phong mời một đám vệ sĩ, chia ra bảo hộ bốn nhi tử của y mà chính y xuất môn lại chỉ dẫn theo một cái lái xe. Hôm nay Hạ Vân Phong được mời tham gia một yến hội từ thiện, yến hội từ thiện này là đối tác làm ăn của Hạ Vân Phong tổ chức, gần đây bên cạnh y có phát sinh nhiều biến cố, y cũng hẳn là nên làm nhiều việc thiện, thay nhi tử tích đức, cho nên đúng giờ tham dự yến hội từ thiện này. Đương nhiên y cũng mang theo một số tiền từ thiện dày cộm, y rất bề bộn, không thích phóng viên truyền thông quay chụp, y chính là trình diện để nhìn nhìn xem.

Đêm nay rất nhiều nhân vật nổi tiếng đều có mặt, Hạ Vân Phong ngồi ở tịch gian, y một bên hút thuốc, một bên nhìn mỹ nữ MC trên đài giảng giải. Lúc này, trong đám người đó, y nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.

Hạ Đông đang bắt chuyện cùng với vài vị đại lão bản Tây khu mà cùng Hạ Vân Phong không có sinh ý lui tới, bên cạnh Hạ Đông còn đi theo A Lâm. A Lâm cũng chỉ là im lặng đứng ở bên cạnh Hạ Đông, không có nói cái gì.

Hạ Vân Phong không nghĩ tới ở chỗ này nhìn thấy Hạ Đông, chẳng qua Hạ Đông như trước có thể độc lập, nhìn thấy Hạ Đông cùng mấy lão bản nói lời từ biệt rồi hướng tới một bên đi tới.

A Lâm nhìn thấy Hạ Vân Phong ngồi ở bên này, sắc mặt hắn lập tức trở nên trắng bệch, mà Hạ Đông chính là bình tĩnh nhìn Hạ Vân Phong liếc mắt một cái, không cùng Hạ Vân Phong chào hỏi.

Trực tiếp đi lướt qua Hạ Vân Phong…………..

Giống như cả hai người đều là người xa lạ không biết nhau, Hạ Vân Phong ngồi dựa vào ở trên ghế, ánh mắt chậm rì rì từ địa phương trước đó Hạ Đông đi tới dời đi……

Hạ Vân Phong xuyên thấu qua phản quang trên bàn đồ ăn, y nhìn thấy Hạ Đông cùng A Lâm ở bên bàn ngồi xuống. Y đối với công tác, địa chỉ, tâm tình hiện tại của Hạ Đông, đều hoàn toàn không biết gì cả……

Y cũng không có tính đi hỏi thăm, y nghĩ đến Hạ Đông ít nhất còn quay lại cùng y chào hỏi, nhưng hiện tại Hạ Đông vì bảo hộ A Lâm, hoàn toàn không nhìn y.

Tốt lắm.

Này cũng thuyết minh Hạ Đông thật sự trưởng thành, y cũng không cần tiếp tục vì nhi tử lo lắng nữa, y hẳn là vì Hạ Đông cao hứng mới đúng. Hạ Vân Phong có chút đăm chiêu ngồi ở trên tịch gian khách quý lười biếng hút thuốc.

Y đêm nay không có mang bạn gái đến, y vốn chỉ tính đến ngồi lát rồi đi. Y hút xong thuốc sau đi toilet, chuẩn bị đi xong toilet liền rời khỏi nơi này.

Y mới từ toilet đi ra liền gặp Hạ Đông, mà Hạ Đông cũng là một mình vào……

Nhìn thấy Hạ Đông có ý không cùng y chào hỏi, y chủ động mở miệng hỏi Hạ Đông: “Ngươi gần đây qua tốt không?” Y cũng không gọi tên, chính là lười biếng hỏi một câu.

Hạ Đông dừng lại cước bộ.

Cũng không xoay người nhìn Hạ Vân Phong, cuối cùng tiến vào trước toilet, không dấu vết hơi gật đầu.

Ân.

Như vậy Hạ Vân Phong cũng yên tâm.

Hạ Vân Phong vừa thong thả quay người lại, liền nhìn thấy A Lâm vẻ mặt phẫn hận đứng ở bên cạnh, chính là chưa cùng Hạ Vân Phong nói chuyện, Hạ Vân Phong từ trong mắt A Lâm thấy được vài tia hận ý.

A Lâm này từ sau khi đi theo Hạ Đông lá gan lại thật ra càng lúc càng lớn, bây giờ còn dám lấy loại ánh mắt cừu địch này nhìn y. Vì không còn cùng Hạ Đông nổi lên xung đột, nên y không nhìn A Lâm.

Nhưng A Lâm có vẻ làm trầm trọng hơn ………

Qua hai ngày.

Hạ Vân Phong đi công ty thị sát, y mới từ trong công ty đi ra, đón đầu đã bị hất một thùng nước bẩn……

Y vững vàng đứng ở tại chỗ, nhìn chằm chằm A Lâm lấy nước hất y. Bởi vì Hạ Vân Phong xuất môn luôn không mang theo vệ sĩ, A Lâm cũng có thể tiến gần đến y, nhìn thấy Hạ Vân Phong bị tạt nước, lái xe lập tức xuống xe vì Hạ Vân Phong che chắn.

Hạ Vân Phong lấy cánh tay thong thả lau bọt nước nơi cằm: “Ngươi lá gan không nhỏ.” Mới cùng Hạ Đông bao lâu, liền bản lĩnh lớn như vậy, dám lấy nước bẩn tạt y.

A Lâm đã bị lái xe của Hạ Vân Phong khống chế.

Y ngược lại muốn nhìn xem A Lâm này bình thường thoạt nhìn khúm núm rốt cuộc là vì nguyên nhân gì khiến cho hôm nay mới cố ý lại đây lấy nước tạt y, A Lâm bộ dáng phẫn hận, làm cho Hạ Vân Phong thấy rất thú vị.

Y có hưng trí nhìn chằm chằm A Lâm: “Hạ Đông cho ngươi đến?”

A Lâm lắc đầu, ánh mắt nhìn Hạ Vân Phong càng thêm chán ghét: “Ngươi chừng nào thì mới có thể không đến quấy rầy chúng ta, ngươi vì sao cần nói chuyện với hắn, ngươi còn muốn không biết xấu hổ.”

A Lâm bị lái xe Hạ Vân Phong bịt miệng.

Hạ Vân Phong bảo lái xe dừng tay, y chính là chậm rì rì nhìn A Lâm liếc mắt một cái, liền lên xe bảo lái xe lái đi. A Lâm kia đem thùng nước ném theo xe, chỉ trích Hạ Vân Phong.

“Vân gia, muốn cho người thu thập người kia hay không.” Lái xe từ trong kính nhìn Hạ Vân Phong, lo lắng Hạ Vân Phong sinh khí.

“Không cần.” Hạ Vân Phong cầm khăn tay xoa xoa nước, y không nghĩ cùng một đứa nhỏ không hiểu chuyện so đo, hơn nữa A Lâm cũng là vì Hạ Đông mới làm như vậy.

Chính là.

Hạ Vân Phong không nghĩ tới A Lâm lại tới nữa, lốp xe của Hạ Vân Phong bị người lộng phá, thời điểm y đứng ở ven đường chờ lái xe đi đổi xe, y lại nhìn thấy A Lâm đứng ở ven đường.

Trong tay vẫn là cầm cái thùng ngày hôm qua kia, Hạ Vân Phong không chút nào che dấu cười nhạo trong mắt, cảm xúc trào phúng nơi đáy mắt y giống như chọc giận A Lâm.

“Lại tới nữa?” Hạ Vân Phong chủ động chào hỏi hắn, “Lại là vì Hạ Đông?”

“Đúng thì thế nào, chẳng lẽ ngươi chột dạ, chẳng lẽ còn sợ ta đến? Hạ Đông rõ ràng không muốn để ý ngươi, ngươi còn chủ động câu dẫn hắn!” A Lâm cảm xúc rất vấn đề. (=..= là cực kỳ có vấn đề mới đúng)

Hạ Vân Phong chờ hắn nói xong sau, y chậm rì rì mở miệng: “Ta cùng nhi tử mình nói chuyện, một người ngoài như ngươi có tư cách gì chạy tới chỉ trích ta.” Y không nghĩ cùng A Lâm nhiều lời.

Xe Hạ Vân Phong đã đến đây.

A Lâm lại tạt Hạ Vân Phong, nhưng lần này bị lái xe Hạ Vân Phong cản lại, toàn bộ tạt đến trên người lái xe của Hạ Vân Phong, lần này tạt không phải nước bẩn mà là nước tiểu…… (=..= thần kinh)

Lái xe Hạ Vân Phong muốn động thủ đánh A Lâm, lại bị Hạ Vân Phong ngăn lại. Lái xe cũng không dám động thủ, Hạ Vân Phong ngồi ở trong xe, nhìn A Lâm đứng ở ngoài xe căm tức nhìn y.

“Ta có thể vì Hạ Đông dễ dàng tha thứ ngươi một lần hai lần, bất quá không có lần thứ ba.” Hạ Vân Phong nhắc nhở hắn việc gì cũng bất quá tam (= ko có lần thứ 3), y là nhìn mặt mũi nhi tử mới không cùng A Lâm so đo, “Nếu ngươi lần sau lại đến, liền cẩn thận một chút.”

Hạ Vân Phong miễn cưỡng tựa vào trong xe, bảo lái xe lái đi, cửa kính xe cũng chậm rãi nâng lên, cách trở tầm mắt cừu hận của A Lâm.

Y bị A Lâm quấy rầy hai lần, nhưng lại không đem chuyện lúc này để ở trong lòng, y chỉ là không nghĩ tới lòng đố kỵ của A Lâm lại mạnh như vậy, hơn nữa khiến cho A Lâm luôn luôn ôn hòa cũng làm ra loại sự tình này.

Bất quá.

Y cũng không có bởi vì sự quấy rầy của A Lâm mà ảnh hưởng đến tâm tình, bởi vì hôm nay Tần Diễm lại cùng y luyện chữ, chính là mực đen nhiễm lên áo ngủ y, Tần Diễm thay y một lần nữa lấy đến đây một bộ.

Hạ Vân Phong mặc vào sau mới phát hiện là kiện quần áo rất mỏng mà Ngao Dương đưa kia (=..=). Hiện tại mùa thu rồi còn mặc loại quần áo này, có chút lạnh, Hạ Vân Phong nghĩ đổi bộ khác.

Nhưng Tần Diễm lại giang tay ôm cả người y: “ Mặc cái này, nhìn đẹp. (=..=)” Hắn dán lên bên cạnh Hạ Vân Phong nói chuyện.

Hạ Vân Phong chậm rãi nghiêng đầu, nhìn hắn: “Có chút lạnh.” Miệng y thở ra nhiệt tức thản nhiên, đồng thời y cũng rõ ràng cảm giác được hô hấp của Tần Diễm……

“Ta ôm ngươi, sẽ không lạnh.” Tần Diễm chậm rãi dán chặt y, ngực hắn sát phía sau lưng gần như trần trụi của Hạ Vân Phong, đôi môi hắn dán tại bên tai Hạ Vân Phong, “Hiện tại có phải đã không lạnh hay không?” Hắn phóng thấp thanh âm, thanh âm dễ nghe kia lượn lờ ở bên tai Hạ Vân Phong.

“ Ừ” Hạ Vân Phong thong thả lên tiếng trả lời.

Tần Diễm nắm tay y, sửa đúng tư thế cầm bút của y: “Viết sai rồi, viết chữ cũng không phải ăn cơm, như thế nào ngốc như vậy.” Hắn duỗi tay nhẹ nhàng mà chọc thắt lưng Hạ Vân Phong một cái.

Hạ Vân Phong vẻ mặt miễn cưỡng mềm mại, y không có cho Tần Diễm phản ứng, chính là im ắng nhìn Tần Diễm: “Gần đây đều trở về thật sớm, không cần chạy đi quán ăn đêm?”

“Bên ngoài không có thứ gì hấp dẫn ta.” Tần Diễm hút một ngụm thuốc, đưa đến bên môi Hạ Vân Phong……

Hạ Vân Phong không có tiếp điếu thuốc này, Tần Diễm tự mình hút, khóe miệng hắn tràn ra sương khói, liền phả vào trên mặt Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong cũng không có tránh đi……

Hạ Vân Phong giật giật môi, lười biếng thuận miệng nói một câu: “Trong nhà có thứ hấp dẫn ngươi? (=..= trúng phóc)”

Tần Diễm ý vị thâm trường nhìn chăm chú vào y, dần dần xiết chặt tay cầm bút của Hạ Vân Phong. Hắn không có trả lời, chính là theo dõi y, Hạ Vân Phong cũng không hỏi.

“Gần đây đại ca đều bề bộn nhiều việc, bận rộn tuần lễ thời trang mùa thu, còn có thiết kế mới.” Tần Diễm một bên dán tại bên tai y nói chuyện, một bên kéo tay y viết chữ, “Đại ca không có thời gian cùng ngươi, ta có thể dành thời gian cùng ngươi.”

“ Ừ.” Hạ Vân Phong thong thả gật đầu.

Hơn nữa.

Gần đây Hình Liệt ở cục cảnh sát Đông khu cũng bề bộn nhiều việc, có đôi khi còn phải đi xã giao cho nên cũng không có thời gian bồi y. Hơn nữa Ngao Dương mỗi ngày đều phải đi ra ngoài hẹn hò……

Gần đây đều chỉ có Tần Diễm cùng y, chẳng những bồi y ăn cơm, tắm rửa, viết chữ, còn muốn bồi y ngủ, hơn nữa Tần Diễm còn rất thích ý bồi y cùng nhau hút thuốc……

“Hôm nay dạy cho ngươi viết một chữ mới.” cả người Tần Diễm đều dán lưng y, cầm tay Hạ Vân Phong dạy Hạ Vân Phong viết chữ, ngòi bút thong thả ở trên giấy viết ra một chữ.

Hạ Vân Phong không biết: “Đây là chữ gì?”

“Chữ ‘Đông’.” Tần Diễm nắm tay y, chậm rãi viết. Hắn tựa vào bên tai Hạ Vân Phong, thay đổi một loại cách nói, nói với y, “ ‘Đông’ trong phương hướng.”

Đông……

“‘Đông’ của Hạ Đông.” Tần Diễm dán tại bên tai y nói chuyện, thanh âm không lớn, có chút thấp……

Trong mắt Hạ Vân Phong có chút dao động rất nhỏ, nhưng y cái gì cũng chưa nói, chính là lười biếng nhìn Tần Diễm, mà Tần Diễm cũng dùng mâu quang sâu xa theo dõi y.

Bút trong hai tay đã muốn đi loạn, ở trên giấy trắng thong thả kéo ra một đường cong uốn lượn gấp khúc, giống như tâm tình hai người giờ phút này.

“Lão ba, tâm của ngươi rối loạn rồi.” ánh mắt Tần Diễm theo mũi y, chậm rãi trượt đến đôi môi y. Nhìn thấy Hạ Vân Phong hé mở đầu lưỡi nóng ướt giữa đôi môi kia, hắn có rất nhiều ý tưởng. (=..= ý tưởng xấu xa)

“Ngươi cũng rối loạn.” Hạ Vân Phong chậm rì rì nhìn lại hắn, nhiệt tức khi y nói chuyện kia đã ươn ướt đôi môi Tần Diễm.

Tần Diễm đỡ cái tẩu tinh mỹ của Hạ Vân Phong, hắn rút mấy khẩu thật mạnh lại ngậm trong miệng, cái tẩu rút ra sau đó hắn tiến đến bên môi Hạ Vân Phong……

Đôi môi hai người vốn ở gần nhau, nay rất nhanh đã đặt lên nhau không lưu một khe hở ……

Môi hai người đều thay đổi hấp duyệt, sương khói từ miệng hai người bay ra. Sương khói thản nhiên kia giống như tan rã từ trong xoang mũi hai người, luân phiên thở ra……

Mây khói ái muội, tầm mắt hai người mê ly……

Bút trong tay hai người rơi xuống đất.

Môi cùng nhiệt độ cơ thể của Tần Diễm đều thực ấm áp……

Không quá hai ngày Hạ Vân Phong đem văn kiện ký xong cầm về công ty, trước kia đều là Hạ Đông thay y đem đến trong nhà cho y ký, sau đó chờ y ký xong sau lại quay về công ty, nhưng hiện tại Hạ Đông không ở công ty, Hạ Vân Phong lo lắng những người khác.

Mấy ngày nay tâm tình Hạ Vân Phong không tồi, bởi vì nhi tử y đều bình an, nhưng Hạ Vân Phong mới vừa đi ra công ty mí mắt liền giật giật, y cũng không để ý.

Ngay tại thời điểm y đang chuẩn bị lên xe……

Một cái bình thủy tinh chứa đầy a xít sunfuric bay lại đây nện ở trên cửa kính xe, mảnh thủy tinh kia văng ra suýt nữa thương đến Hạ Vân Phong. May mắn lái xe đúng lúc cản một chút, bằng không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi……

A xít sunfuric kia đều tạt xuống đất.

Hạ Vân Phong nhìn thấy A Lâm vẻ mặt phẫn hận đứng ở bên cạnh, A Lâm chỉ vào y chửi ầm lên: “Ta hủy dung ngươi, nhìn ngươi còn như thế nào thông đồng với người khác, nhìn ngươi còn như thế nào phá hư quan hệ người khác.”

Hạ Vân Phong cảm thấy A Lâm có chút bệnh hoạn (=..= bệnh thiệt), y chẳng qua là nói một câu với Hạ Đông mà thôi, lại khiến cho hắn ghen tị thành cái dạng này.

Hạ Vân Phong nhìn thấy trong tay A Lâm còn cầm một lọ a xít sunfuric, hơn nữa A Lâm cảm xúc phá lệ kích động: “Ta thật sự thực chán ghét ngươi, ngươi đáp ứng qua ta không còn quản chuyện của ta cùng Hạ Đông, ngày đó ngươi nhìn thấy hắn còn chủ động câu dẫn hắn, ngươi có xấu hổ hay không.”

“Ta chỉ là cùng hắn nói chuyện, ngươi trước đem thứ trên tay buông.” Hạ Vân Phong đang trấn an cảm xúc A Lâm……

Hạ Vân Phong bảo lái xe đi gọi điện thoại gọi người đến.

Lái xe đi tới một bên gọi điện thoại.

A Lâm cầm a xít sunfuric quăng lại đây, đáng tiếc vẫn là không quăng đến Hạ Vân Phong (=..= ngươi mà quăng trúng thì biết tay đám hủ ta), hắn có chút sinh khí, lại có chút thất vọng lui lại sau này mấy bước, Hạ Vân Phong đang muốn nhắc nhở hắn cẩn thận, A Lâm đạp đến bình thủy tinh……

Chân vừa trợt, trực tiếp ngã ở trên quốc lộ……

Loảng xoảng lang —

Một tiếng nổ mãnh liệt, một chiếc xe hơi màu đen bay nhanh mà đến, trực tiếp đem A Lâm đánh bay đi ra ngoài, do tốc độ xe quá nhanh A Lâm trực tiếp bị bay ra xa mấy chục thước……

Văng ở phía trước xe hơi màu đen hai mươi thước xa……

Trong chớp mắt.

Loảng xoảng lang —

Lập tức là một tiếng nổ, một chiếc xe thể thao trực tiếp tông vào đuôi xe, va chạm mạnh vào chiếc xe hơi màu đen kia. Âm thanh chói tai kia liên tiếp bén nhọn vô cùng, dấu vết kia thật dài, gọn gàng kéo trên mặt đất, làm cho người ta kinh tâm.

“Cứu mạng, cứu cứu ta……” A Lâm bị xe thể thao đâm ra rất xa, hắn nằm trên mặt đất hấp hối. Hạ Vân Phong lập tức bảo lái xe gọi điện thoại cầu cứu.

Đoạn đường thời điểm này cơ hồ chưa từng có xe đi qua, Hạ Vân Phong nhìn thấy A Lâm rất thống khổ, Hạ Vân Phong trực tiếp bảo lái xe đem A Lâm ẵm lên xe đưa đi bệnh viện.

Chiếc xe hơi màu đen kia lại phát động, cấp tốc quay đầu, hướng tới phương hướng Hạ Vân Phong bay đến……

Hạ Vân Phong lập tức nhíu mày.

Chiếc xe này, vốn hẳn là muốn tông y, lái xe là người xa lạ không quen biết……

Nhưng vào lúc này.

Chiếc xe thể thao tông vào đuôi xe kia trực tiếp chặn ngang, đem cái xe hơi màu đen đang chuẩn bị va vào Hạ Vân Phong kia trực tiếp đánh lên ven đường. Hạ Vân Phong nhận ra chủ nhân chiếc xe thể thao này……

Xe hơi màu đen kia va chạm hai cái, tựa hồ còn ý đồ hướng Hạ Vân Phong tông vào.

Mà xe thể thao đột nhiên rút lui lại.

Lại phát lực mãnh liệt đụng xe hơi màu đen kia vài cái, hai xe khi va chạm phát ra tiếng vang chói tai……

Lái xe màu đen kia biết tình huống không tốt, lập tức mạnh mẽ quay đầu chạy lấy người.

Mà xe thể thao lại vững vàng dừng lại.

Hạ Vân Phong chuẩn bị đi qua nhìn xem tình huống, cửa xe thể thao mở ra.

Hoằng Dạ sắc mặt nhìn không tốt lắm từ ghế lái bước ra, quần áo hắn nhìn như đơn giản, toàn thân cao thấp từ trong ra ngoài đều là hàng hiệu quốc tế, hắn lại khá có phẩm vị…… (oa oa thật oách >w<)

Hoằng Dạ vốn là tới đón Hạ Vân Phong về nhà, nhưng không nghĩ tới lại gặp đến loại tình huống này.

“Ngươi không sao chứ?” Hạ Vân Phong có chút lo lắng nhìn nhi tử, khi xác định Hoằng Dạ không có việc gì sau đó y mới nói “Ngươi hôm nay sao rảnh vậy, không đi tham gia tuần lễ thời trang à?”

Hoằng Dạ đứng ở ven đường, tự nhiên ôm Hạ Vân Phong, tiến đến bên môi Hạ Vân Phong thấp giọng mà nói: “Ta nhớ ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment