Ngao Dương buông chén trà xuống.
“Ngươi thật là có bản lĩnh, nữ nhân kia ở cục chính trị cũng là giỏi giang có tiếng, không nghĩ tới nàng có thể kết hôn với ngươi.” Hạ Vân Phong động tác thong thả điều chỉnh tư thế một chút, một bàn tay y chống đầu, một bàn tay tự nhiên khoát lên trên đùi, y nghiêng thân nằm ở trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần, “Nói như thế nào ngươi cũng là con ta, nàng cũng là vợ con ta, ta hiện tại đều như vậy rồi, ta còn có thể đối nàng làm cái gì.” thanh âm nói chuyện của y cực kỳ thong thả, giống như nói xong sẽ ngủ.
Hạ Vân Phong nghe được Ngao Dương cười lạnh.
“Lão bà ngươi cùng với ngươi thật đúng là trời sinh một đôi, ngươi ở trước mặt ta giả ngu, nàng thế nhưng sớm biết rồi, cũng đi theo thay ngươi gạt, cùng ngươi diễn trò cho ta xem……”
“……”
“Thật sự là hiền thê.” Hạ Vân Phong chậm rì rì nói xong, “Nữ nhân có tâm kế như vậy, thật sự là đốt đèn ***g đều khó tìm.” ngữ khí y khá vững vàng, khích lệ bọn họ. ( đá xoáy được đó chú bật ngón tay cái)
Ngao Dương cũng không để ý tới y.
Trực tiếp đi lên lầu.
“Ngươi chờ chút.” Hạ Vân Phong chậm thanh gọi Ngao Dương lại.
Ngao Dương không dừng cước bộ lại.
“Bảo người hầu đem đồ của huynh đệ ngươi đặt ở phòng giữ đồ lầu ba, đừng đem toàn bộ ném đi.” Hạ Vân Phong chủ động mở miệng yêu cầu, y vẫn là nhắm mắt lại……
Cho nên.
Y không có nhìn thấy Ngao Dương sắc mặt không tốt lắm đi vòng vèo trở về, hắn trực tiếp đem Hạ Vân Phong từ trên sô pha bế đứng lên, Hạ Vân Phong bị hành động thình lình của hắn làm tỉnh lại.
Hạ Vân Phong mở hai mắt ra: “Như thế nào? Hôm nay muốn ôm ta lên lầu?” Y cũng không biết Ngao Dương lại tốt tâm như vậy……
“Ngươi tựa hồ còn chưa rõ tình trạng hiện tại của ngươi, còn dám ra lệnh cho ta, ngươi phải hiểu cho rõ nơi này là địa phương của ta, ta muốn ném cái gì liền ném cái đó, một ‘Người ngoài’ như ngươi không có tư cách quản.” Ngao Dương trực tiếp đem y ôm đến cửa huyền quan, giống như rác rưởi trực tiếp ném ra ngoài cửa.
Phanh —
Cửa đóng lại, cả người Hạ Vân Phong đều ngã ở trong mưa……
Bởi vì nhi tử Hạ Vân Phong bị Ngao Dương bắt, hiện tại cho dù là Ngao Dương mở cửa để cho Hạ Vân Phong tự mình đi, Hạ Vân Phong cũng sẽ không đi.
Nếu y đi rồi con của y liền thật sự không cứu được……
Hạ Vân Phong bị mưa ướt lạnh xối thật sự không thoải mái, trên người y đều bị xối, nước mưa đều làm dơ áo ngủ y, bùn lầy trong vườn hoa đều dính ở tại trên người y.
Trên cánh tay, trên đùi, trên mặt y đều dính bùn lầy.
Trên mặt Hạ Vân Phong vẫn là vẻ mặt lười biếng sét đánh cũng bất động kia, y rất chậm đứng lên, một thân bẩn hề hề tiêu sái đến mặt tiền, duỗi tay ấn chuông cửa.
Leng keng —
Ấn vài cái, y đợi thật lâu, mới có người mở cửa.
Ban đêm rất lạnh, bên ngoài lại mưa rơi, thời điểm Hạ Vân Phong vào nhà lạnh đến nỗi sắc mặt không tốt lắm, người vội tới mở cửa cho y là người hầu trong nhà, y vừa mới tiến vào phòng khách liền nhìn thấy Ngao Dương ôm Lạc Thanh Nghiên, vợ chồng son lúc thì xem tin tức, lúc thì tâm sự, không khí rất là ngọt ngào ấm áp.
Lạc Thanh Nghiên đang ở cùng Ngao Dương nói chuyện phiếm nhìn thấy Hạ Vân Phong vào được, có chút kinh ngạc nhìn lại đây: “Ba, ngươi như thế nào biến thành như vậy?” Nàng vừa định đứng lên……
Đã bị Ngao Dương bế trở về: “Ngươi quản hắn làm cái gì, chính hắn sẽ đi lên lầu tắm rửa.” Ngao Dương ôm Lạc Thanh Nghiên tiếp tục không nhìn Hạ Vân Phong, mà Lạc Thanh Nghiên cũng không tiện xen vào nữa.
Hạ Vân Phong đang muốn nói chuyện, Ngao Dương liền ngắt lời y: “Ngươi đứng ở chỗ này làm cái gì, còn không mau đi tắm rửa, dơ sàn tự ngươi chùi.” giọng hắn lạnh lùng…… ( thằng nhãi con ngoáy mũi)
Hạ Vân Phong không để ý tới hắn, trực tiếp lên lầu đi tắm rửa.
Từ khi Lạc Thanh Nghiên đến đây sau, Ngao Dương liền càng thêm không quan tâm Hạ Vân Phong nữa, Hạ Vân Phong ở nhà nhàn đến hoảng, Ngao Dương lại không cho phép y đi ra cửa dù chỉ một chút……
Hạ Vân Phong biết Ngao Dương lâu như vậy không động đến y, khẳng định là lưu giữ y, nuôi y, còn có việc cần đến……
Cho nên.
Y luôn luôn chờ, y đang đợi Ngao Dương mở miệng cùng y lược thuật yêu cầu trọng điểm.
Hôm nay.
Chạng vạng.
Hạ Vân Phong đứng ở hậu viện chậm rãi tu bổ hoa cỏ, y cầm trong tay cây kéo, chầm chậm ổn định chỉnh chu lại hoa cỏ, đáy mắt trầm tĩnh của y lộ ra nhè nhẹ ủ rũ……
“Ta có việc muốn nói với ngươi.” Ngao Dương đã đi tới, đem kéo trong tay y đưa cho công tượng vườn hoa, hắn trực tiếp đem Hạ Vân Phong kéo vào phòng……
Tâm tình Ngao Dương vốn không tồi, nhưng hôm nay thuộc hạ hắn tìm đến, cùng hắn hồi báo một chút tình huống Bắc đường cùng công ty Hạ Vân Phong, mấy thương nhân hợp tác này thế nhưng tất cả đều không chịu cùng hắn hợp tác.
Đều chỉ tên nói họ chỉ cùng Hạ Vân Phong hợp tác……
“Mấy thương nhân hợp tác trước kia của ngươi nói không chịu lại cùng công ty hợp tác nữa, hơn nữa mấy lão nhân cùng Bắc đường hợp tác trước kia hiện tại cũng không nguyện ý tiếp tục theo chúng ta hợp tác nữa.” Ngao Dương ngồi ở trên sô pha, không hài lòng uống mấy ngụm trà, hắn trở về thật gấp, ngay cả quần áo đều còn chưa có đổi, hắn đem tình huống nói với Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong hiểu được ý tứ Ngao Dương: “Muốn ta hỗ trợ?”
Ngao Dương không phủ nhận, nhưng không thừa nhận.
“Ta giúp ngươi ổn định thế cục cũng có thể.” Hạ Vân Phong rốt cục đợi được đến cơ hội tốt này, chính y nói ra một cái yêu cầu, “Ngươi đem ba nhi tử khác của ta thả ra, ta liền giúp ngươi.”
Ngao Dương ánh mắt biến lạnh vài phần……
Mân môi.
Bất mãn.
Hạ Vân Phong nhìn thấy Ngao Dương sắc mặt khó coi như vậy, y lại không sao cả sửa miệng: “Kỳ thật ngươi cũng có thể lấy con ta đến uy hiếp ta, bức bách ta giúp ngươi.” Y cố ý nhắc nhở Ngao Dương, y nói được rất chậm……
Ngao Dương không có ra tiếng.
Không biết nam nhân Hạ Vân Phong này muốn làm cái gì……
“Bất quá, đến lúc đó cá chết lưới rách, ngươi cũng kiếm không ra nửa điểm lợi lộc.” Hạ Vân Phong thong thả lên lầu, y một bên đỡ thang cuốn, một bên nhìn chằm chằm Ngao Dương.
Ngao Dương theo dõi y cười lạnh.
“Ngươi là người muốn làm đại sự, cho dù ngươi không cần Bắc đường cùng công ty của ta, nhưng nhân mạch ở Bắc khu ngươi không có khả năng không cần.” Hạ Vân Phong biết Ngao Dương đến Bắc khu không lâu, cho dù hắn có thể ổn định nhân mạch của chính giới Đông khu, nhưng nhân mạch ở Bắc khu hắn không nhất định có thể ổn được, huống chi Hạ Vân Phong còn chưa có chết, làm sao dễ dàng khiến cho hắn thực hiện được như vậy.
“Đừng cho là ta không dám động tới nhi tử của ngươi.” Ngao Dương hiện tại rất muốn xông lên tát Hạ Vân Phong mấy cái, khí thế kia của nam nhân này đều sắp dẫm nát trên mặt hắn rồi……
Hạ Vân Phong biết Ngao Dương dám.
Nhưng y vẫn rũ mắt, nhìn chằm chằm Ngao Dương đứng ở dưới lầu: “Cho dù ngươi ở biên cảnh thế lực lớn hơn so với ta, nhưng đây là Bắc khu, ngươi mới đến Bắc khu được bao lâu? ngươi xác định có thể một hơi nuốt xuống địa bàn lớn như vậy?”
Ngao Dương bất mãn theo dõi y, lại không phản bác.
“Đông khu bên kia có lão bà ngươi giúp ngươi kết giao thế lực quyền quý, nhưng Bắc khu bên này ngươi muốn ổn định nhân mạch, không có ta lão ba mà ngươi luôn không thích này, ngươi cũng không thể bảo đảm có thể vạn vô nhất nhất sao?” Hạ Vân Phong nói được thực rõ ràng, mà Ngao Dương lưu giữ y lâu như vậy, không động vào y, nói vậy cũng là vì muốn y đến ổn định quan hệ ngoại giới ở khắp nơi.
Ngao Dương không nói chuyện.
Bởi vì hiện tại thế lực của hắn ở Bắc khu còn chưa được xem như là ổn định, còn có rất nhiều nhân mạch còn chưa có lộra. Hắn hiện tại có thể cho Hạ Vân Phong đắc ý, về sau sẽ chậm rãi thu thập nam nhân không biết xấu hổ Hạ Vân Phong này……
Hạ Vân Phong giật giật môi, nhắc nhở Ngao Dương: “Miếng mồi lớn như vậy, cẩn thận đừng mắc nghẹn.” Y chậm rì rì nhìn nhi tử liếc mắt, liền thong thả xoay người trở về phòng.
Sắc mặt Ngao Dương so với nghẹn còn khó chịu hơn……
Hắn thế nhưng bị Hạ Vân Phong chơi khăm, điều này làm cho sắc mặt Ngao Dương rất khó xem, hiện tại hắn còn phải quay lại cầu Hạ Vân Phong, sắc mặt Ngao Dương rất khó xem……
Hạ Vân Phong mỗi ngày đều ở nhà chờ Ngao Dương mở miệng nói với y, bởi vì y biết Ngao Dương cũng là người thông minh, y vốn nghĩ đến Ngao Dương nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ ba ngày……
Nhưng Ngao Dương chống đỡ cả một tuần, cuối cùng vẫn phải đáp ứng yêu cầu của y, y cũng biết Ngao Dương không tình nguyện, nhưng tình thế như vậy, hắn không đáp ứng cũng không có biện pháp.
Ngao Dương là người thông minh biết như thế nào lấy hoặc bỏ, nếu công ty cùng Bắc đường của Hạ Vân Phong ở trong tay hắn ngoạn ngoạn, kia Hạ Vân Phong có lẽ sẽ càng thêm khinh thường hắn.
Tất cả kế hoạch của hắn đều an bài rất khá, chính là, hắn tính sót chuyện sau khi tiếp nhận.
Ở nhà.
Ngao Dương phải bắt buộc chính mình đem sắc mặt điều chỉnh đến mức độ dễ nhìn, bởi vì này là yêu cầu của Hạ Vân Phong (cười ngoác mồm), nam nhân này còn chưa có bắt đầu thay hắn làm việc liền nhiều yêu cầu như vậy.
“Ta muốn ăn bữa ăn khuya.” Hạ Vân Phong nằm ở trên giường Ngao Dương, một bên hút thuốc, một bên nhìn chằm chằm Ngao Dương, “Vịt quay ở Đông khu hương vị không tồi, Tần Diễm trước kia thường xuyên mua cho ta.”
“Xa như vậy, qua lại cần hai giờ, ngươi hiện tại bảo ta đi? (=.,= ngươi có phải đi bộ đâu)” Ngao Dương bất mãn ném sách xuống, hắn muốn hảo hảo xem sách đều không được, nam nhân này yêu cầu càng ngày càng nhiều rồi……
Hơn nữa.
Còn vô tư nằm trên giường hắn như vậy……
“Ta muốn ăn.” Hạ Vân Phong nhìn Ngao Dương vài phút, gặp Ngao Dương không nhúc nhích ngón tay, y còn nói, “Không nghĩ đi thì quên đi, lão bà ngươi còn chưa có về nhà, bảo nàng thay ta mua.”
Hừ.
Bây giờ chẳng những sai sử hắn, còn bắt đầu sai sử lão bà của hắn nữa……
Ngao Dương đứng lên, vẻ mặt sương hàn tiêu sái lại đây, Hạ Vân Phong thấy cái dạng này của hắn, y thay đổi một cái tư thế thoải mái chút cùng Ngao Dương nói chuyện: “Hôm nay trời lạnh, chân ta đau.”
“Ngươi đừng có giở trò.” ánh mắt Ngao Dương lập tức dừng ở trên đùi Hạ Vân Phong……
Hạ Vân Phong thoải mái ghé vào trên giường mềm mại, chăn đắp ở bên hông, chân y từ thủy tới chung đều lộ ở bên ngoài, vừa trắng lại vừa thon dài, hơn nữa y bị vây giữa bán mộng bán tỉnh……
Thực mê người……
Điều này làm cho Ngao Dương cảm giác nam nhân này cố ý câu dẫn hắn…… (=..= thần kinh, nhà ngươi ko thích thì ai câu dẫn đc chứ)
“Ta có thể giở trò gì, ta đều là con cá nằm trên thớt mặc ngươi làm thịt rồi.” Hạ Vân Phong cực kỳ tự nhiên yêu cầu, y chậm rãi phân phó, “Ta không thoải mái, giúp ta nhu nhu.
Mặt Ngao Dương đều tái rồi.
Thay y nhu chân……
Ngao Dương hận không thể đem y tha đứng lên, ném ra ngoài cửa sổ, bất quá hắn vẫn là mặt mày âm trầm ngồi xuống, hắn một bên gọi điện thoại cho lão bà mình, một bên thay Hạ Vân Phong nhu chân……
“Ngươi khi nào trở về, nhớ rõ mua một con vịt quay, ba muốn ăn.” Ngao Dương kẹp điện thoại, hai tay niết chân Hạ Vân Phong, chân nam nhân này thực mượt……
Ba……
Vì chữ này, Hạ Vân Phong thong thả giương mắt nhìn về phía hắn, Ngao Dương vẫn là đem y trở thành ba ba xem sao……
Hay là nói……
Ở trước mặt lão bà muốn chừa cho lão ba y đây một chút ấn tượng tốt……
Hạ Vân Phong lại cực chậm bổ sung: “Da phải dòn, thịt phải mềm, nước phải nhiều…… (^^)//” Y còn chưa nói xong, Ngao Dương liền đem điện thoại để ở bên tai y, để cho chính y nói.
Ngao Dương mới lười thay y truyền lời.
Hạ Vân Phong cầm lấy điện thoại, đặt ở bên tai: “Ta nói gì ngươi hẳn là đều nghe thấy được đi.”
“Vâng.” thanh âm Lạc Thanh Nghiên cùng người nàng giống nhau, thành thục giỏi giang, thanh tuyến của nữ nhân kia dễ nge thấy có chút chói tai, “Ta sẽ tận lực chọn, ba còn muốn cái gì nữa không?”
Hạ Vân Phong biết nữ nhân này không hài lòng, nhưng Ngao Dương đều mở miệng rồi, nàng cũng không thể không đi.
“Không có, đã trễ thế này còn phải thay ta mua này nọ, thật sự là ân huệ của con dâu ta.” Y miễn cưỡng cười, thản nhiên nhìn chằm chằm Ngao Dương vẻ mặt lạnh như băng……
“Nên mà.” thanh âm Lạc Thanh Nghiên rõ ràng không thoải mái nữa.
Hạ Vân Phong đột nhiên buồn “Ân” hai tiếng, bởi vì Ngao Dương niết đau y, loại thanh âm như rên rỉ kia của y bị Lạc Thanh Nghiên nghe được, lập tức chợt nge thấy nữ nhân kia hỏi……
“Thanh âm gì vậy?”
Hạ Vân Phong không nói.
Một lát sau, Lạc Thanh Nghiên lại hỏi: “Các ngươi đang làm cái gì? (=..= ngươi nghĩ làm gì chứ?)”
Ngao Dương liền trực tiếp lấy qua điện thoại tắt đi, thời điểm Lạc Thanh Nghiên trở về cũng không có hỏi, bất quá Hạ Vân Phong không nghĩ động nữa, y bảo Ngao Dương uy y. (quá tuyệt p(^^)q)
Hạ Vân Phong nhìn Ngao Dương: “Không hài lòng?”
Ngao Dương không phục: “Vân gia, ta hiện tại nào dám đối với ngươi bất mãn.” Hắn giống như trào phúng cười lạnh, kêu “Vân gia” còn kêu đến thập phần dễ nghe……
Hạ Vân Phong cũng không cùng hắn chấp nhặt: “Vậy uy ta.” Y làm một lão ba, hưởng thụ nhi tử mình phục vụ, đó là đương nhiên…… (chính xác ^)
Hơn nữa.
Y không thoải mái.
Không nghĩ động……
Giường Ngao Dương cũng quá thư thái……
Bất quá y biết Ngao Dương đối y bất mãn, điều này y có thể rõ ràng cảm giác được, bởi vì y chiếm giường Ngao Dương, trước đó khi Lạc Thanh Nghiên trở về, Ngao Dương đành phải bảo nàng đêm nay đi phòng khác ngủ, còn làm hại vợ chồng bọn họ phân phòng, Ngao Dương đương nhiên đối y bất mãn rồi……
Vịt quay mỹ vị đã muốn cắt thành miếng, tươi mới nhiều nước lại ngon miệng, hương vị cùng cái Tần Diễm mua cho y giống nhau……
Ngao Dương cảm thấy nam nhân này thực quá phận, bất quá hắn giằng co trong chốc lát, vẫn là bón ăn. Chẳng qua khi hắn bón cho Hạ Vân Phong, khiến miệng Hạ Vân Phong đầy dầu mỡ, còn muốn Hạ Vân Phong tự mình lau.
Chính là tình thế trước mắt, Ngao Dương mới bằng lòng bón cho y như vậy.
Bất quá.
Hạ Vân Phong cũng coi như vừa lòng, ít nhất Ngao Dương mớm cho y, hiện tại Ngao Dương có yêu cầu với y, cho dù như thế nào không muốn làm……
Cũng phải làm……
Ăn no rồi, y cũng mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi rồi.
“Ôm ta đi về phòng.” Hạ Vân Phong nằm ở trên giường Ngao Dương, chậm rãi lật thân, nhìn thấy Ngao Dương khó chịu đứng ở bên giường, y còn nói: “Không ôm cũng được……”
“Câm miệng. ” Ngao Dương không muốn lại nghe y chít chít méo mó, không hề thương tiếc trực tiếp đem y bế đứng lên, ôm trở về phòng, trên đường trở về phòng Hạ Vân Phong bị đụng mấy lần……
Bất quá.
Hạ Vân Phong cũng không trách cứ Ngao Dương, bởi vì y cũng hiểu được làm người không thể được một tấc lại muốn tiến một thước.
Đêm nay.
Hạ Vân Phong ở trong phòng mình ngủ thẳng đến nửa đêm, cảnh giác nghe được có người mở cửa vào được, y gần đây ngủ thật sự không tốt, cho nên thực dễ dàng bừng tỉnh, y vừa mở hai mắt……
Liền nhìn thấy một bóng đen xuất hiện ở bên giường y……
Hạ Vân Phong vừa định mở miệng nói chuyện, miệng của y lập tức bị người chặn, khiến cho y không thể ra tiếng, bên tai cũng lập tức truyền đến thanh âm quen thuộc: “Vân gia, là ta.”
Là Hạ Đông……