Edit: Đa MộngBeta: TrangkiLúc này.
Một cái chìa khóa xuất hiện ở trước mắt Hạ Vân Phong, y vừa định vươn tay lấy……
Nhưng mà…
Hạ Đông lại thu hồi tay, không đưa cho y.
“Ngươi là mượn gan trời hay là thế nào, còn không mau đem cái chìa khóa lấy ra cho ta.” Hạ Vân Phong vươn tay muốn lấy cái chìa khóa, y nói chậm đến làm cho người ta hoảng hốt, nhưng Hạ Đông cũng không giao ra.
Hạ Đông thất thần.
Không đưa ra. (=.,= chắc thành ngớ ngẩn rồi)
Hạ Vân Phong lại nhấn mạnh một lần nữa: “Đưa đây.” trong con ngươi vững vàng của y luôn mang theo lười biếng tản không đi, Hạ Đông hai ngày này làm cho y có chút đau đầu.
Hạ Đông vẫn là không đưa ra.
Chính là nói…..
“Ngươi vì cái gì không để ý tới ta?” Hạ Đông thực chấp nhất, có đôi khi có chút cứng đầu……
Vì cái gì……
Hạ Vân Phong cảm thấy Hạ Đông đây là biết rõ còn cố hỏi, y trả lời ngữ khí cũng không tốt:“Không vì cái gì.” Tự mình không suy nghĩ còn dám chạy tới hỏi y, y như thế nào nói ra miệng.
“Ta không biết. (=.,=)” Hạ Đông cũng trả lời rất rõ ràng, chẳng qua thủy chung đều cúi đầu,“Ngươi nói cho ta biết, ta sẽ biết.” Hắn nói lại không giống như là đang nói giỡn.
Nhưng là.
Hạ Vân Phong có loại cảm giác bị hắn đùa giỡn……
Cuối cùng.
Hạ Vân Phong chính là lười biếng yêu cầu Hạ Đông đem cái chìa khóa giao ra đây: “Cái chìa khóa ngươi có đưa ra hay không, ngươi nếu không lấy ra, ngày mai thu thập đồ đạc cút ra ngoài ở cho ta.”
Y nói rất chậm.
Rất chậm.
Ngữ khí cũng khá là trầm ổn……
Không giống như là đang ở nói đùa.
Nhưng trên thực tế, Hạ Vân Phong chỉ muốn bức Hạ Đông đem cái chìa khóa lấy ra mà thôi, y sẽ không để cho Hạ Đông chuyển đi ra ngoài, thật vất vả mấy đứa con mới trở về, không thể đi.
“Ngươi như thế nào không nghe lời……” Hạ Vân Phong lời còn chưa nói xong, Hạ Đông liền đem cái chìa khóa lấy ra đưa cho y.
Chiêu này quả nhiên thực hữu dụng.
Hạ Vân Phong tiếp nhận cái chìa khóa, động tác thong thả mở cửa. Vừa đem chìa khóa cắm vào trong lỗ khóa, y liền cảm giác được trên cổ nóng nóng ngứa ngứa, y nghiêng đầu liền nhìn thấy……
Hạ Đông đem gương mặt để gần trong gang tấc……
Rất nhanh.
Hạ Đông như có như không dán ở người y, thật giống như đem y đè ở trên cửa: “Ta thật không biết.” Không biết hay là giả ngu, hay là thật sự không biết……
Hạ Vân Phong cũng không đoán ra.
Chính là.
Y mới vừa chuẩn bị nói chuyện, liền cảm giác được tay Hạ Đông cho vào dưới áo ngủ y, bàn tay to hữu lực kia đụng đến thắt lưng Hạ Vân Phong, cẩn thận ngăn đón……
Cái tay mở cửa của Hạ Vân Phong bị hắn kéo lại, hai má Hạ Đông dán ở sườn mặt Hạ Vân Phong. Trên mặt Hạ Đông còn lưu lại dấu tay đỏ bị Hạ Vân Phong tát.
“Buông tay.” Hạ Vân Phong bảo hắn đừng ôm.
Hạ Đông liền buông tay.
Lúc này.
Hạ Vân Phong thong thả xoay người, miễn cưỡng nhìn về phía Hạ Đông. Y vừa định nói với Hạ Đông thì hắn đã định dán sát vào để hôn y, Hạ Vân Phong liền vươn tay quăng cho hắn một cái tát.
Nếu không phải Hạ Đông tối hôm qua giở đủ trò, y đã không đánh Hạ Đông như vậy.
Nhớ tới chuyện tình tối hôm qua, thân thể Hạ Vân Phong đều tự nhiên khô nóng. Y sống đến từng này tuổi còn chưa thử qua tư thế như vậy, đấy cũng quá ép buộc y rồi……
Hạ Đông bị y đánh cho sững sờ tại chỗ.
Chính là.
Từ đầu đến đuôi Hạ Đông đều không có đáp trả một tiếng nào, hai bên mặt đều có dấu tay. Hắn hơi hơi nghiêng đầu, trên mặt có chút phiếm hồng, trầm mặc hoàn toàn không nói lời nào.
Lần này.
Hạ Vân Phong nghĩ mở cửa đi ra ngoài.
Ba ——
Hạ Đông dùng sức chặn ở cửa, không để cho Hạ Vân Phong đi, còn trực tiếp rút cái chìa khóa ra quăng ở trong góc phòng bếp…… ( cũng phải nói thật Hạ Đông lì quá, bị đánh thế mà chưa chừa:v)
Lập tức……
Hạ Đông liền tiến lên hôn đôi môi y……
Hai tiếng sau.
Cửa phòng bếp mở.
Tràn ra mùi vị canh mới nấu……
Hạ Vân Phong thong thả kéo áo ngủ, Hạ Đông đem y từ phòng bếp bế đi ra, sắc môi hai người đều hồng có chút không bình thường, thật giống như vừa dùng lực hôn thật mạnh vậy.
Đêm đó lúc ăn cơm, Hạ Đông vẫn như trước bảo trì trầm mặc, một câu cũng không nói ngồi ở trong góc ăn cơm, chính là trên gương mặt còn có ẩn ẩn vài hồng ấn.
“Ngươi bị ai đánh vậy?” Tần Diễm nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Đông, vươn ngón tay nhẹ nhàng chạm vào hai má Hạ Đông một cái. “Một bạt tai này cũng quá ngoan (= ngoan độc) rồi.”
Hạ Đông hơi đau nhăn mi lại, hắn từ chối cho ý kiến nhìn về phía Hạ Vân Phong……
Cái nhìn này……
Không phải rõ ràng là nói Hạ Vân Phong đánh sao, Hạ Vân Phong thật muốn lại tát cho hắn mấy phát nữa……
“Hắn khẳng định là không tiết tháo, ăn không thừa nhận, bị người đánh. (=..= lại suy bụng ta ra bụng ca hở?” Hình Liệt ngồi ở đối diện Tần Diễm, cũng đem ánh mắt dời về phía Hạ Đông, còn ngại cho thiên hạ bất loạn nở nụ cười (=..=): “ Hơn nữa là ăn nam nhân, các ngươi nhìn dấu bàn tay kia trên mặt hắn lớn như vậy, rõ ràng chính là nam nhân đánh.”
Mọi người đều đang nhìn Hạ Đông.
Nhưng không có phát hiện ánh mắt Hạ Vân Phong có chút che lấp……
Hoằng Dạ ngồi ở bên cạnh, cũng quan tâm thương thế huynh đệ: “ Ta có thuốc chữa thương, ăn cơm chiều xong sẽ đưa cho ngươi dùng.”
Hạ Đông gật gật đầu.
Im lặng ăn cơm.
Ăn ăn, lại nhìn Hạ Vân Phong liếc mắt một cái……
Hạ Vân Phong lại cảm thấy Hạ Đông hình như là cố ý nhìn về phía y rõ ràng như vậy, giống như lo lắng người khác không biết dấu bàn tay kia là y lưu lại……
Đêm nay Ngao Dương cũng lại đây ăn cơm, hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt biến hóa của Hạ Vân Phong, nhìn đến khi Hạ Vân Phong không nhúc nhích chiếc đũa thì hắn lạnh lùng nói: “Như thế nào không ăn? Tay rất đau sao? (=..= thằng này chuyên đổ dầu vào lửa)”
Tay đau……
Ngao Dương rõ ràng đang ám chỉ, chính là y đánh Hạ Đông……
Hạ Vân Phong bảo bọn họ im lặng ăn cơm, trên bàn cơm vốn không có nhiều người giờ lại không nói chuyện nữa, chỉ nghe thấy thanh âm động bát đũa. Hạ Vân Phong cũng biết mấy nhi tử đều đang im ắng đánh giá y (=..= cừu trong bầy sói).
Liên tục vài ngày sau, Hạ Đông tan tầm đều trở về rất sớm.
Trở về sau cũng không nói gì.
Hạ Vân Phong đến chỗ nào, hắn đi theo chỗ đó, Hạ Vân Phong sai hắn làm cái gì, hắn làm cái đó……
Thành thật lại nghe nói.
Bình thường đều rất tốt, chính là trên giường khống chế không được.
Hạ Vân Phong cũng biết Hạ Đông khẳng định là không phục, cho nên mấy ngày nay y đối Hạ Đông tốt hơn một chút. Ngẫu nhiên y còn cùng Hạ Đông nói hai câu, Hạ Đông cũng im lặng nghe.
Hôm nay.
Hạ Vân Phong mới từ bên ngoài trở về, liền thấy Hạ Đông cùng Ngao Dương đứng ở ngoài cửa nhà nói chuyện. Hạ Vân Phong bảo lái xe đừng có ngừng xe, trực tiếp đem xe tiến vào gara.
Chính là ở thời điểm đi ngang qua bên người bọn họ, Hạ Vân Phong bất động thanh sắc nhìn bọn hắn chằm chằm. Hạ Đông dám lén lút cùng Ngao Dương cùng một chỗ, không biết là chuyện tốt……
Hay là chuyện xấu……
Hạ Vân Phong về nhà sau đó liền chờ Hạ Đông trở về, nhưng Hạ Đông không về nhà ăn cơm. Hạ Đông trở về nhà lúc đã khuya, thật giống như đang đối với y biểu đạt bất mãn gần đây.
Trong phòng khách không bật đèn.
Hạ Vân Phong ngồi ở trong phòng khách chờ hắn, chờ hắn ít nhất không dưới sáu tiếng. Hắn năm giờ đã đi làm vể, hiện tại cũng sắp hai giờ đêm, hơn nữa những người khác cũng đã ngủ.
“Cứ như vậy gấp gáp lên lầu, không nghĩ nhìn đến ta?” Hạ Vân Phong mặc áo ngủ ngồi ở chỗ tối, chậm rì rì hút thuốc,y lười thanh bảo Hạ Đông lại bên này.
Hạ Đông đi lại đây.
“Đã trễ thế này, còn chưa ngủ?” Hạ Đông ngồi ở bên cạnh y.
“Kia cũng phải cần ta muốn ngủ mới được.” Hạ Vân Phong không quá cao hứng, y nghiêng đầu nương theo ánh sáng nhạt thấy rõ bộ dáng Hạ Đông, “Hôm nay buổi tối đi Hoàng Thành chơi vui không?”
Hạ Đông trầm mặc.
“Mấy tiểu thư ở Hoàng Thành đều rất xinh đẹp đúng không, ngươi có mang tiểu thư ra ngoài hay không?” Hạ Vân Phong lười biếng nói xong sau đó thực nể tình thay đổi gọi hắn một tiếng: “Hạ lão bản……”
“Ta không có.” Hạ Đông phủ nhận.
Hạ Vân Phong chưa bao giờ giấu hắn đến cái loại địa phương này……
“Vậy ngươi đi làm cái gì?” Hạ Vân Phong muốn hỏi đến cùng.
“Ta bồi lão bản đi.” Hạ Đông duỗi tay ôm lấy Hạ Vân Phong, cảm giác được độ ấm trên thân thể Hạ Vân Phong rất ấm áp, hắn thoải mái tới gần cùng đợi cho Hạ Vân Phong ngầm đồng ý.
Thật ấm áp……
“Tê.” Hạ Vân Phong cảm giác được cái tay hơi lạnh của Hạ Đông trượt vào trong áo ngủ y, để ở một chỗ bất động, im lặng cảm thụ thân thể ấm áp của y……
Hạ Vân Phong nghiêng đầu hỏi hắn: “Lão bản ngươi là Ngao Dương?” Y trực tiếp hỏi ra nghi hoặc trong lòng. Bằng không sao hai người thân cận như vậy, y từ lần trước đã hoài nghi rồi.
Ngao Dương xuất hiện ở sân golf.
Hạ Đông còn nói là bồi lão bản, hơn nữa ngày đó căn bản là không thấy được lão bản Hạ Đông xuất hiện qua……
Nhưng là…
Hạ Đông lại thấp giọng trả lời y: “Không phải.” Hắn phủ định.
Không phải.
Không phải……
Hạ Vân Phong không nghĩ hỏi nữa.
“Vậy hôm nay ngươi vì cái gì trễ như vậy mới trở về?” tâm tình Hạ Vân Phong thế này mới tốt lên một chút. Y nói chuyện thanh âm không lớn, có thể nói là rất nhỏ, để tránh đánh thức nhi tử ngủ trên lầu.
“……”
“Ngươi không biết ta thực lo lắng ngươi sao?” Hạ Vân Phong nói ra bất mãn trong lòng.
“Ngươi đang đợi ta?” Hạ Đông hỏi lại y.
“Ừ.” Hạ Vân Phong không phủ nhận.
“Chờ ta làm cái gì?” đôi môi Hạ Đông như có như không dán ở má y, nhỏ giọng truy vấn, “Ngươi nghĩ đến sao……” tay ôm bên hông Hạ Vân Phong kia của hắn……
Bắt đầu ở trên người Hạ Vân Phong thong thả trượt……
Nghĩ đến sao?
Nghĩ cái gì……
Hạ Vân Phong cảm thấy Hạ Đông hiểu lầm ý tứ của y, nhưng hai tay Hạ Đông ở trong áo ngủ y, áo ngủ y đều dần dần bị cởi ra., Y không phủ nhận Hạ Đông thực biết châm lửa.
Sờ soạng đến độ lưng y đã tê rần.
Hạ Vân Phong vừa nói xong, Hạ Đông liền dán tại bên môi y, nói với y: “Nhị ca nói qua không lâu nữa muốn bán mấy cơ nghiệp mà Bắc đường gây dựng, bảo ta đi hỗ trợ định giá.”
Hắn cẩn thận hôn môi Hạ Vân Phong một cái, rất nhanh liền dời đôi môi đi.
Hạ Đông lại bổ sung:“Giá đều rất thấp.”
“Ân.” Hạ Vân Phong rũ mắt ý tứ hàm xúc không rõ lên tiếng, sau đó ngầm đồng ý động tác Hạ Đông ôm y: “Nhẹ một chút.” Y không thể không nhắc nhở Hạ Đông.
Hạ Đông thong thả nghiêng thân, nghiêng người tiến về phía trước hôn y, hôn đôi môi không ngừng nóng lên kia của Hạ Vân Phong. Bình thường đầu lưỡi Hạ Vân Phong dị thường ấm áp
Hắn đã từng…… ảo tưởng qua vô số lần, hy vọng Hạ Vân Phong có một ngày nào đó có thể đáp lại tình cảm của hắn……
Hạ Đông sinh bệnh đêm đó, hắn thấy được một Hạ Vân Phong không giống bình thường. Nam nhân kia sẽ vì muốn càng nhiều mà ngượng ngùng kẹp chặt hắn, lại bắt buộc chính mình kẹp chặt hai chân……
Hắn biết ngày đó Hạ Vân Phong thực thoải mái.
Cho nên.
Sau khi Hạ Vân Phong đánh hắn, hắn cũng không có hé răng. Hắn bị đánh mấy bạt tay cũng không vấn đề gì, hắn cũng rõ ràng biết nếu chính mình không làm ra chuyện gì đó, ba ba mà hắn canh giữ mười mấy năm sẽ bị đoạt đi mất.
Hắn cơ hồ là ôm tâm tình tuyệt vọng cùng Hạ Vân Phong làm một lần kia……
Nhi tử Hạ Vân Phong yêu quý đều được công khai thừa nhận, chính là duy độc không chịu thừa nhận hắn. Hắn từ nhỏ cái gì cũng đều nghe Hạ Vân Phong, nhưng cảm giác bị đối đãi như thế này đặc biệt rất khổ sở.
Ít nhất……
Hắn hy vọng ở trên giường Hạ Vân Phong phải nghe hắn……
Mỗi lần khi hắn hôn Hạ Vân Phong, hắn đều biết Hạ Vân Phong bản năng sẽ hôn trả lại bởi vì Hạ Vân Phong trước kia lo lắng hắn bị nữ hài tử chê cười, nói hắn không biết hôn môi, cho nên mới dạy hắn.
Hôn vô số lần.
Mỗi một lần đều là cảm giác không đồng dạng như vậy……
“Muốn lên lầu không?” Hạ Đông rời khỏi đôi môi y, trưng cầu ý kiến y.
“Ân.”
Hạ Vân Phong miễn cưỡng nháy mắt, hưởng ứng lời đề nghị của Hạ Đông.
Y tùy ý Hạ Đông ôm……
Bởi vì động tác Hạ Đông rất nhẹ, nhẹ đến mức làm cho y thực thoải mái.
“Ngươi muốn ta ôm đi lên, hay là ngươi tự mình đi?” Hạ Đông một bàn tay ôm thắt lưng y, một bàn tay từ trong áo ngủ y trượt ra, mát xa cái chân đi tất của y……
“Ngươi cảm thấy ta hẳn là tự mình đi lên, hay là ngươi ôm ta đi lên?” Hạ Vân Phong mềm nhũn tựa vào trên sô pha, một bàn tay miễn cưỡng khoác lên vai Hạ Đông, tay kia thì để lên trên bàn tay đang sờ trên đùi y của Hạ Đông……
Đôi môi hai người ngắn ngủi tách ra sau đóg lại lần nữa thong thả tương giao tướng điệp (= dán chồng lên nhau), Hạ Đông chậm rãi đè nén đôi môi y, cởi ra nút da nhỏ trên tất chân của y……
Hạ Đông từ chân Hạ Vân Phong, đem tất chân từ đùi kéo xuống đến cổ chân, đụng đến làn da ấm áp của Hạ Vân Phong. Hạ Đông làm sâu sắc thêm nụ hôn ấm áp này……
Đột nhiên.
Trong phòng khách vốn tầm mắt hôn ám, toàn bộ đèn bỗng sáng lên……
Nhưng là.
Hai người hôn đến quên hết tình huống xung quanh, Hạ Vân Phong lười biếng giương mắt nhìn về phía trên lầu, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Tần Diễm đang mang vẻ mặt khiếp sợ đứng ở lầu hai (editor: =..= chu choa, thùng dấm hơi bị to đấy Tần ca) (beta: Tần Diễm chuyên gia là người đi bắt gian, cười đến ná thở =)))))……
Động tác Hạ Vân Phong nháy mắt đều cứng lại……
Nguy rồi.
Bị Tần Diễm thấy được.
Hạ Đông cảm giác được Hạ Vân Phong bất động, hắn rời khỏi đôi môi Hạ Vân Phong, theo tầm mắt Hạ Vân Phong nhìn lên trên lầu……
Nhưng lúc này..
Tần Diễm chính đang thần tình đang kích động không ngừng nhìn bọn hắn chằm chằm. Hắn vốn là đi ra phòng khách uống nước, nhưng khi bật đèn lên chuẩn bị xuống lầu, lại giật mình nhìn thấy dưới lầu hai người ở trên sô pha đang ái muội dây dưa……
Hắn rõ ràng nhìn thấy Hạ Đông đem tay luồn vào trong áo ngủ Hạ Vân Phong. Hai người chẳng những ấp ấp ôm ôm tựa vào nhau hôn môi, hơn nữa Hạ Đông còn cởi tất chân của Hạ Vân Phong.
Tựa hồ còn muốn tiến thêm một bước……
Tần Diễm nghĩ đến chính mình ngủ đến hồ đồ rồi, nhưng hắn nhìn thấy rất rõ ràng.
Này không phải mộng.
Hắn từng nhìn thấy Hạ Vân Phong cùng Hình Liệt hôn môi, cũng nhìn thấy Hạ Vân Phong cùng Hoằng Dạ hôn môi. Hắn như thế nào cũng không tưởng tượng được Hạ Vân Phong cũng cùng Hạ Đông giảo hợp cùng một chỗ như vậy……
Tần Diễm khó có thể tin nhìn chằm chằm hai người.
Hạ Đông lôi kéo vạt áo Hạ Vân Phong, thay Hạ Vân Phong che chân lại……
Tần Diễm nhìn hai bọn hắn chằm chằm thong thả đi xuống lầu: “Các ngươi đây là đang làm cái gì?” Hắn bình tĩnh hỏi, còn qua lại đánh giá hai người ngồi ở trên sô pha vẫn duy trì tư thế vừa rồi.
“Báo cáo công tác.” Hạ Vân Phong lười biếng trả lời hắn.
Tần Diễm mở miệng đã là bất mãn nói một đống lớn tiếng Anh tiêu chuẩn, Hạ Vân Phong tuy rằng nghe không hiểu Tần Diễm đang nói cái gì nhưng nhìn biểu tình Tần Diễm, y cũng biết Tần Diễm đang tức giận.
Hạ Đông thấp giọng nói tiếp hai câu, Tần Diễm lúc này liền phát hỏa, đổi lại dùng tiếng Trung: “Báo cáo công tác cần sờ đùi? (dễ sợ quá =___=)”
Lời beta: Chương này lại làm ta cười đến ná thở, Tần Diễm ca chuyên gia đi bắt gian, mà đã bắt gian là toàn kinh thiên động địa