Dụ Tội

Chương 205

Edit: Đa Mộng

Beta: Trangki

Tần Diễm mỗi lần mang Hạ Vân Phong đi ra ngoài đều phải tốn mấy tiếng mới trở về, Hạ Vân Phong không thích mỗi ngày đi ra ngoài như vậy, thời gian y ở nhà bồi nhi tử lại ít đi.

Cho nên.

Ngay khi Tần Diễm lại bảo y thay quần áo, nói muốn dẫn y đi ra ngoài một chút, khiến cho Hạ Vân Phong lập tức cự tuyệt.

Lúc này.

Tần Diễm sắc mặt liền trở nên phi thường khó coi.

Hạ Vân Phong cũng có lý do: “Chân ta đau. (lăn lộn thúc làm nũng)” chân y không quá thoải mái. Y đi nhiều ngày rồi, cơ thể có chút đau nhức, đêm nay nếu lại đi ra ngoài nữa ngày mai y đừng nghĩ đứng dậy.

“Vậy hôm nay sẽ không đi.” Tần Diễm sắc mặt hơi dịu đimột chút. Hắn đi đem hai cái đai nước nóng đến đặt ở phía dưới đùi Hạ Vân Phong, “Ta một lát nữa lại đi ra ngoài.”

Hắn vốn có hẹn.

Bất quá.

Hạ Vân Phong nếu không muốn đi ra ngoài, kia hắn cũng phải đi tới chỗ hẹn.

“Bên ngoài lạnh lẽo.” Hạ Vân Phong ngữ khí thong thả nhắc nhở nhi tử, bảo bọn họ xuất môn chú ý đừng cảm lạnh,“Ngươi mặc nhiều áomột chút rồi hẵng đi.” Y nói chuyện tốc độ rất chậm……

“Ngươi cũng mặc nhiều chút.” Tần Diễm thay y đem áo ngủ cởi ra, cũng sửa sang kéo lại thảm lông, “Lúc ta không ở nhà, ngươi phải hảo hảo nghỉ ngơi, không cần làm lụng vất vả. (=..=)”

Tần Diễm ám chỉ y.

Không cần thừa dịp lúc hắn không ở nhà, lại cùng Hạ Đông hoặc là Hoằng Dạ, hay thậm chí là Hình Liệt giảo hợp cùng một chỗ. Hắn không muốn nói quá rõ, dù sao Hạ Vân Phong là lão ba hắn.

Tần Diễm mới vừa đi không bao lâu, Hạ Vân Phong liền lên lầu thay đổi một thân trang phục và phụ kiện đi ra ngoài, sau đó cũng gọi điện thoại bảo lái xe lại đây. Đêm nay y muốn đi Hoàng Thành nhìn xem, thật lâu không có đi tuần tra rồi.

Y vừa đến.

Quản lí tiểu Vương trước kia đã tới đây chiêu đãi y: “Vân gia, ngươi hôm nay như thế nào đến đây? Nhị thiếu gia hôm nay cũng đến đây.” Quản lí bộ dáng có chút sợ hãi……

Hiển nhiên là Ngao Dương đối thuộc hạ trước kia của y không tốt, Hạ Vân Phong cũng là không phản ứng dư thừa gì. Y bảo tiểu Vương trực tiếp dẫn y đi đến chỗ phòng Ngao Dương……

Ngao Dương ở trong này, vậy vừa lúc.

Hạ Vân Phong vừa lúc có một số việc, muốn cùng nhi tử này nói chuyện. Ngao Dương gần đây cũng không đến đây, hơn nữa cũng không nói cho y, đứa nhỏ rốt cuộc sinh rồi hay là chưa sinh.

Tính tính ngày.

Hẳn là sinh rồi.

Nhưng Ngao Dương lại không có thông báo cho phụ thân y đây, nói như thế nào cũng có chút không thể nào nói nổi…….

Hạ Vân Phong biết mỗi lần Ngao Dương đến phải chọn ghế lô tốt nhất, y bảo tiểu Vương đi làm việc của mình. Y chậm rãi vào thang máy đi khu khách quý ở tầng cao nhất.

Tầng lầu này không có người nào, chỉ có một vài nhân viên phục vụ đứng ở bên ngoài. Hạ Vân Phong nói ra ý đồ đến đây, mấy người phục vụ cũng không dám chậm trễ, dẫn y qua……

Còn cung kính thay Hạ Vân Phong mở cửa……

Nhất thời.

Trong ghế lô im lặng.

Hạ Vân Phong xuất hiện làm cho đám người trẻ tuổi này trở nên hơi câu nệ, bên trong vốn cả trai lẫn gái ấp ấp ôm ôm, hiện tại tất cả đều không dám làm ra động tác quá lớn. Cũng không biết ai bắt đầu trước, mọi người đều cung kính chào hỏi Hạ Vân Phong, gọi Vân gia.

Mà lúc này.

Ngao Dương ngồi dựa vào góc sáng sủa uống rượu, nhìn thấy Hạ Vân Phong xuất hiện, hắn hiển nhiên là có chút ngoài ý muốn. Nhưng hắn rất nhanh liền khôi phục khuôn mặt tươi cười, hắn bảo mấy huynh đệ nam khu tự mình chơi đùa.

Không cần câu nệ.

“Vân gia là đến đây tìm ta, người một nhà không cần câu nệ, các ngươi tùy tiện chơi đi.” Ngao Dương nói xong những người đó lại bắt đầu chính mình làm việc của mình, cùng mấy tiểu thư chơi đoán số.

Ca hát……

Uống rượu……

Ngao Dương buông chén rượu xuống, thực chủ động đứng lên đi đến bên cạnh Hạ Vân Phong. Hắn khó có được hảo tâm mời Hạ Vân Phong vào ghế lô, bảo y đem cửa đóng lại.

“Ngươi đêm nay lại có thể đi dạo, ta còn nghĩ đến ngươi cả đời cũng không xuất môn nữa.” Ngao Dương nghiêng đầu nhìn y, còn rót một ly rượu cho Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong cũng thực nể tình uống hai ly, lần này uống không phải rượu giả: “Rượu hôm nay không tồi.” Y cho đánh giá tốt, sau đó nhìn mấy tiểu thư……

Hôm nay mặc đồng phục cũng so với lần trước xem như tốt hơn……

“Kia đương nhiên.” Ngao Dương cũng không phải ngốc tử, nói như thế nào cũng sẽ không lấy đồ không tốt đến chiêu đãi bằng hữu hắn. Hắn hôm nay mời huynh đệ nam khu lại đây tiêu khiển.

Dĩ nhiên phải đem thứ tốt ra.

Hai người ngồi ở góc ngọn đèn hôn ám, ghế lô này rất lớn, nếu chỉ liếc mắt nhìn lại đây, không nhìn kỹ căn bản là thấy không rõ lắm bọn họ đang làm cái gì.

“Ngươi hôm nay đến nơi đây là cố ý tới tìm ta, hay là lại đây tuần tra nhìn xem?” Ngao Dương một bên uống rượu, một bên nghiêng đầu nhìn Hạ Vân Phong, “Bất quá giữa chúng ta giống như không có gì có thể nói.”

“Lão bà ngươi sinh rồi, vì sao không nói cho ta biết?” Hạ Vân Phong rất muốn biết vì sao. Y cũng muốn nhìn xem đứa nhỏ của Ngao Dương rốt cuộc là bé trai, hay là bé gái……

Ngao Dương vốn không muốn nói cho Hạ Vân Phong, nhưng nhìn thấy Hạ Vân Phong chuyên chú theo dõi hắn, Ngao Dương lại gật đầu: “Đích thực là sinh rồi, sinh từ mấy ngày hôm trước, sinh một bé trai.”

Cho nên.

Hắn hôm nay đi ra tiêu khiển, thuận tiện thả lỏng một chút. Hắn rất chán cái nơi gọi là bệnh viện kia, cho nên mời chuyên gia đến chiếu cố lão bà, bởi vậy hiện tại chính hắn rất ít đi qua.

Hạ Vân Phong trên mặt lộ ra tươi cười miễn cưỡng: “Ta muốn đi xem đứa nhỏ, ngươi chừng nào thì thuận tiện cùng ta đi xem.” đứa nhỏ kia nhất định phi thường đáng yêu……

Ngao Dương trực tiếp cự tuyệt y: “Ngươi đi làm gì, lão bà của ta không thích ngươi.” ngữ khí của hắn hơi trào phúng, thực rõ ràng là cảm thấy Hạ Vân Phong tự cho là đúng.

“Nếu ngươi không tiện, vậy quên đi.” Hạ Vân Phong cũng không miễn cưỡng.

Ngao Dương không khách khí tỏ vẻ: “ Rất không tiện.”

Hai người ở trong này lưu lại không bao lâu, Hạ Vân Phong không thích những chỗ quá ầm ĩ, cho nên rất nhanh y liền đưa ra ý phải đi. Ngao Dương chẳng những không có ngăn cản còn theo y cùng nhau rời đi.

Vừa đến cửa nhà.

Ngao Dương liền trực tiếp hướng trong nhà đi……

Hạ Vân Phong đứng tại chỗ nhìn bóng dáng rời đi củahắn, không dấu vết giật giật môi: “Ta còn có việc muốn nói với ngươi, ngươi cùng ta đi một chút.” tiếng nói lười biếng của y thực rõ ràng.

Xung quanh thực im lặng, đầy trời bông tuyết đang bay. Chỉ nghe thấy tiếng Ngao Dương đạp tuyết hướng biệt thự nhà mình đi, bất quá đi trong chốc lát, Ngao Dương liền dừng cước bộ.

Trên thân Ngao Dương mặc áo khoác lông dê màu đen, toàn thân cao thấp trùm thật kín, hai tay của hắn cắm ở trong túi sưởi ấm, hắn có chút bất mãn nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Vân Phong……

“Có chuyện gì mau nói, ta không muốn cùng ngươi chịu lạnh.” Ngao Dương không hờn giận nhíu mày, khi hắn nói chuyện thở ra sương mù cực kỳ rõ ràng, có thể thấy thời tiết có bao nhiêu lạnh.

Nhưng Hạ Vân Phong bên trong chỉ mặc một kiện áo cổ điển, bên ngoài trùm áo khoác lông chồn ngắn tay mà thôi, ngay cả khăn quàng cổ cũng không có quấn, bao tay cũng không có mang, mặc ít như vậy, nam nhân này chẳng lẽ không biết lạnh……

Nhìn thấy Hạ Vân Phong không nói lời nào, Ngao Dương đành phải đi qua: “Đi nơi nào?”

“Tùy tiện.”

Ngao Dương nhìn y trong chốc lát, đỡ thắt lưng y một cái, thản nhiên tỏ vẻ: “Đi nơi đó của ta.” Trong miệng hắn thở ra hơi thở đã ươn ướt hai má Hạ Vân Phong……

“Có tiện không?” Tay Hạ Vân Phong rất lạnh, y thong thả đem tay thụt vào trong tay áo, nghiêng đầu nhìn về phía Ngao Dương, phát hiện Ngao Dương cau mày, y nhớ rõ Ngao Dương từng nói qua……

Lạc Thanh Nghiên không thích y.

“Lão bà của ta không ở nhà.” Ngao Dương cảm thấy rất lạnh, chịu không nổi bộ dáng chậm chạp của Hạ Vân Phong. Hắn rất rõ ràng vươn tay đem Hạ Vân Phong trực tiếp ôm chặt tiến vào trong nhà của hắn.

Ngao Dương đem y ôm ngang lấy, lại thật ra cảm thấy rất thuận tay, hơn nữa ôm còn rất ấm áp. Không những thế toàn bộ quá trình Hạ Vân Phong đều không phản đối động tác của hắn, hắn thậm chí cảm thấy……

Hạ Vân Phong là cố ý…….

Cố ý không muốn đi.

Để cho hắn ôm……

Nhưng Ngao Dương vẫn cứ như vậy trực tiếp đem y bếvào nhà.

Chính là Hạ Vân Phong thật không ngờ trong nhà hết thảy đều không có thay đổi, tất cả bài trí đều vẫn y nguyên như vậy, chỉ có phòng của bọn họ trước kia ở lầu hai đều khóa.

Ngao Dương cùng lão bà hắn hiện tại ở gian phòng lớn trên lầu……

Hơn nữa.

Ngao Dương trực tiếp đem y ẵm lên lầu hai sau đó đi tới căn phòng của mình ở trước kia. Hắn đem Hạ Vân Phong bế vào rồi đặt Hạ Vân Phong ở trên giường.

Ngao Dương đem đèn chỉnh đến sáng nhất.

Sau đó.

Đem tất cả màn đều mở ra, bên ngoài tối đen một mảnh cái gì cũng đều không rõ ràng. Ngọn đèn rất sáng, sáng đến làm cho Hạ Vân Phong thấy có chút chói mắt……

Ngao Dương cởi áo khoác, đứng ở bên giường từ trên cao nhìn xuống y: “Ngươi không phải có chuyện muốn nói với ta sao? Như thế nào hiện tại không nói nữa?” Hắn đang ở cười nhạo Hạ Vân Phong……

“Nghe nói ngươi đem sản nghiệp của ta bán không ít, ngươi hẳn là buôn bán lời rất nhiều tiền.” Hạ Vân Phong duỗi tay đem đèn điều chỉnh tối lại, lại thong thả lấy điều khiển từ xa đem bức màn đóng lại……

“Kia thì thế nào?” Ngao Dương ngồi ở bên giường, không nhìn Hạ Vân Phong, hắn trực tiếp cởi bỏ quần áo mình, “Ngươi hôm nay là tới tìm ta chia tiền, hay là thế nào?”

“Ta muốn tìm ngươi vay tiền.” Hạ Vân Phong trực tiếp tiến vào chủ đề, y nên vì tương lai mình ra quyết định, “Ta muốn mua căn nhà cho chính mình dưỡng lão, ngươi có bao nhiêu tiền có thể cho ta mượn.”

Đúng vậy.

Y chính là đến vay tiền.

Y cảm thấy phân tiền này tìm Ngao Dương mượn là thích hợp nhất……

Ngao Dương vốn nghĩ đến Hạ Vân Phong là muốn tìm đến hắn nháo chuyện Bắc khu, không nghĩ tới là đến vay tiền dưỡng lão, hắn đột nhiên cảm thấy tâm tình phi thường vui sướng, nở nụ cười……

“Nhi tử ngươi cũng không muốn ngươi rồi, báo ứng của ngươi đến rồi. Hiện tại nhìn ngươi thật đáng thương, còn phải tự mình nơi nơi đi vay tiền mua nhà cho chính mình dưỡng lão.” Ngao Dương trong lòng tràn ngập khoái cảm trả thù.

“Cách đây năm mươi mét, nơi đó có một căn nhà, ta cảm thấy có vẻ thích hợp.” Dù sao cũng là y tìm Ngao Dương vay tiền, cho nên y phải nói rõ ràng một chút.

“Ngươi muốn bao nhiêu?”

“Ngươi tùy tiện đưa.” Hạ Vân Phong thong thả tựa vào đầu giường, không chút để ý nhìn chằm chằm Ngao Dương, ngữ khí của y có chút tùy tiện, “Ngươi có thể cho bao nhiêu, chính là bấy nhiêu.”

“Ta có thể cho bao nhiêu, chính là bấy nhiêu?” Ngao Dương cảm thấy nam nhân này thập phần buồn cười, hắn rõ ràng trào phúng y một câu, “Ta đây cho ngươi mấy trăm khối (= nguyên / viên, tiền tệ TQ), ngươi đi mua một cái lều cho chính ngươi dưỡng lão. (TMD thằng bất hiếu tán dép)”

Hạ Vân Phong không tiếp lời.

Bất quá.

Sắc mặt y vẫn như trước không thay đổi……

Rất nhanh.

Hạ Vân Phong liền cảm giác được Ngao Dương đi đến bên cạnh: “Ngươi tắm rửa trước, tắm xong rồi chúng ta sẽ chậm rãi nói.” Ngao Dương chuyển hướng đề tài, thúc giục y đi tắm rửa, bảo y đêm nay không cần đi trở về.

Nhưng mà..

Hạ Vân Phong xuống giường sau đó không có đi phòng tắm, mà là trực tiếp mở cửa ra đi ra ngoài. Không cho mượn cũng không sao, y trước khi đi đưa lưng về phía Ngao Dương nói: “Không cho mượn cũng được.”

Y đi về trước……

Hạ Vân Phong đi rất chậm, lúc thấy Hạ Vân Phong đi đến huyền quan, Ngao Dương mới ngăn y lại: “Đây là chi phiếu, căn nhà kia bao nhiêu tiền, ngươi liền tự mình điền.”

Hạ Vân Phong cầm qua chi phiếu.

“Bất quá về sau chúng ta đã không có gì quan hệ nữa, tấm chi phiếu này coi như phí phụng dưỡng để đoạn tuyệt quan hệ phụ tử của chúng ta.” Kỳ thật có chút lời Ngao Dương đã sớm muốn nói rồi, hôm nay Hạ Vân Phong tìm đến hắn đòi tiền, hắn càng thêm khinh thường nam nhân này.

Đùa cái gì chứ.

Còn có mặt mũi chạy tới tìm hắn đòi tiền.

Nam nhân này thật đúng là đủ không biết xấu hổ……

Hạ Vân Phong vừa định đi, Ngao Dương liền chặn cửa: “Cầm tiền đã muốn đi, ngay cả câu cám ơn cũng không nói. Ngươi có bản lĩnh đừng tìm ta đòi tiền, tìm mấy nhi tử thành đạt kia của ngươi mà đòi.”

“Sẽ trả lại cho ngươi.” ánh mắt Hạ Vân Phong có chút phức tạp, bởi vì lời Ngao Dương nói thực tổn thương người khác.

“Ngươi lấy cái gì trả lại cho ta, ngươi có tiền trả lại cho ta sao?” Ngao Dương cảm thấy bản thân đã muốn đạt đến một trình độ nào đó rồi, thế mà còn cho nam nhân này đường sống.

“Đi trộm, chém giết, đều được.” Hạ Vân Phong thong thả quay đầu, hai mắt có chút phiếm hồng nhìn chằm chằm Ngao Dương, nhưng y vẫn duy trì thái độ bình thường như trước, “Dù sao cũng sẽ trả lại cho ngươi.”

Nếu không tin, đã không phải mượn.

“Ngươi đi trộm? Ngươi đi cướp?” Ngao Dương cười nhạo y, thân mình còn lo không xong, sau đó lại không hảo ý đùa cợt y, “Ngươi không bằng đi bán, như vậy tiền đến có vẻ mau, hơn nữa ngươi kinh nghiệm phong phú như vậy……”

“Kia cũng có thể.” Hạ Vân Phong trực tiếp ngắt lời hắn, sâu trong mắt y hiện lên tức giận. Y lười biếng nhìn chằm chằm Ngao Dương, nhưng trong con ngươi của y lại vô hình chung tràn ngập cảm xúc phức tạp…….

Có chút thương cảm.

Lại có điểm nguy hiểm……

“Chưa gặp qua người nào không biết liêm sỉ, chưa thấy qua người nào không biết xấu hổ như ngươi đây, không nhìn rõ sự thật.” Ngao Dương lớn tiếng chỉ trích y, ngữ khí kém đến cực điểm, hơn nữa khinh thường không nhìn Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong cũng không nhìn hắn: “Sẽ mau chóng trả lại cho ngươi.”

“Ta đây chờ.” Ngao Dương cảm thấy nam nhân này rất không biết xấu hổ, hắn lần này rõ ràng nói, “Ta đã muốn đối với ngươi rất không tồi rồi, ngươi đừng có không biết chừng mực.”

Đây là cảnh cáo cuối cùng của Ngao Dương đối với y……

“Nếu ngươi lại đến quấy rầy ta hoặc là nhìn chằm chằm vào lão bà của ta xem. Nếu làm ta tức giận, ta sẽ không lưu tình đối với ngươi đâu.” Ngao Dương nói thật tuyệt tình.

Hắn không thích Hạ Vân Phong.

Hắn cũng không thích nam nhân này không có việc gì cứ xuất hiện ở trước mặt hắn……

Hắn lúc cần tự nhiên sẽ đi tìm Hạ Vân Phong, hắn không thích nam nhân này tự động xuất hiện, lại càng không thích nam nhân này đưa ra yêu cầu đối với hắn, nam nhân này thật đúng là can đảm……

Da mặt thực dày.

Còn dám tới tìm hắn đòi tiền, không biết xấu hổ cũng phải có mức độ.

Như thế.

Ngao Dương càng thêm chán ghét y: “Đừng tưởng rằng ngươi là ba ba ta, ta sẽ đối với ngươi thủ hạ lưu tình, thời điểm ngươi không cứu mẹ ta cũng phải nghĩ đến hậu quả.” Hắn vốn là trở về trả thù Hạ Vân Phong.

Nhưng hắn cũng không phải làm quá tuyệt tình.

Hạ Vân Phong nhìn thấy Ngao Dương nghiêng đầu, cũng không có nhìn mình, còn vẻ mặt lạnh lùng, y cũng chỉ có thể thấp giọng lập lại: “Ta sẽ trả lại cho ngươi.”

Y thật sự sẽ trả……

Ngao Dương cười lạnh, không tin Hạ Vân Phong sẽ còn đứng dậy được: “Nếu ngươi trả không được thì làm sao bây giờ?”

“Ngươi muốn làm sao, liền làm như vậy.” Hạ Vân Phong thực thản nhiên hứa hẹn, Ngao Dương cũng không có tiếp tục khó xử y, bảo y mau cầm chi phiếu tự mình nhanh lên đi đi, đừng làm bẩn chỗ ở của hắn……

Hạ Vân Phong bị nhi tử vũ nhục như vậy, trong lòng thủy chung chịu khổ sở.

Nghe mấy lời này.

Hạ Vân Phong cảm thấy Ngao Dương mỗi lần mắng y, thật giống như đang mắng người ngoài, tuyệt không lưu tình……

Hoàn toàn không để ý huyết mạch thân tình……
Bình Luận (0)
Comment