Hạ Vân Phong vẫn trầm mặc.
Nhưng thương tâm đến nỗi đầu ngón tay đều đang run rẩy……
Rác rưởi……
Thì ra ở trong mắt Ngao Dương, y đã thành loại hình tượng này, mắng y vô số lần, nhưng còn đang không ngừng xâm phạm y, không ngừng vuốt ve y.
“Lúc ngươi cướp hàng của ta, thì đã biết ta nhất định sẽ tìm đến ngươi.” Ngao Dương đem Hạ Vân Phong bế đứng lên, đem Hạ Vân Phong khóa ngồi ở trên người hắn, “Hiện tại ta đã đến đây, ngươi thỏa mãn chưa?”
Hạ Vân Phong nhắm mắt, nước mắt nơi khóe mi mãi không ngừng.
“Ta hỏi (chả hiểu hỏi cái zề =..=) ngươi này không biết xấu hổ, tưởng tẫn biện pháp, trăm phương nghìn kế câu dẫn nhi tử, rốt cuộc thỏa mãn chưa?” Ngao Dương một bên lạnh lùng trào phúng y, một bên ái muội nắm bắt thắt lưng mềm mại của y, hắn yêu cầu Hạ Vân Phong tự mình động thắt lưng, “Tự mình động, kẹp chặt chút……”
Hạ Vân Phong khóa ngồi ở trên người Ngao Dương, căn bản là không có khí lực động, “Ta không thể.” Hiện tại y chỉ có thể không tiếng động rơi lệ, mặc cho nước mắt kia theo hai má lăn xuống……
Y không thể.
Y không có khí lực.
“Mở to mắt nhìn ta.” Ngao Dương vuốt mông y, yêu cầu y không cần giả chết, “Ngươi không phải rất muốn ta tới tìm ngươi sao? Ngươi không cần ở trước mặt ta giả vờ, ngươi cướp hàng của ta, nói đến nói đi còn không phải ngươi muốn gặp ta? Hiện tại ta đến đây rồi, ngươi phải hảo hảo hầu hạ ta, xuất ra tất cả các chiêu thức của ngươi để lưu lại ta a.”
Nhìn thấy Hạ Vân Phong rơi lệ, hắn lại càng cười nhạo Hạ Vân Phong thêm.
Hắn quả thực đem Hạ Vân Phong nói giống như một cái “Phao phu” chờ đợi “Ân sủng”…… (“phao” giống như tìm kiếm, “phu”: chồng)
“Ngươi muốn ta đến, vậy phải đem chút thành ý ra thỏa mãn ta.” Ngao Dương càng nói càng dũng cảm, hắn cảm giác được chân Hạ Vân Phong bởi vì bị cường thế xâm phạm mà hơi run run……
So với bình thường càng thêm mãnh liệt, làm cho Ngao Dương cảm thấy khá là tuyệt vời, hắn hơi hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong, hắn cứ như vậy ngồi bất động.
Hạ Vân Phong liền khóa ngồi ở trên người hắn, áo ngủ trên người đều trượt đến trên đùi, quần lót còn bị kéo sai lệch, nhưng còn chưa có cởi ra.
Y cứ như vậy hàm chứa vật lửa nóng đang nhảy lên mãnh liệt kia của Ngao Dương.
Chỉ là ngắn ngủi tạm dừng.
Kế tiếp là tác cầu càng thêm mãnh liệt……
Tất cả động tác của Ngao Dương thật giống như muốn rút đi hết khí lực của Hạ Vân Phong……
Ngao Dương từ trên ghế cho tới dưới đất hung hăng xỏ xuyên qua nam nhân hại hắn mất một lô hàng này.
Hắn cũng không phải quá để ý lô hàng kia, hàng như vậy hắn còn nhiều lắm, chẳng qua danh dự của hắn bị tổn hại, trì hoãn thời gian giao hàng, còn khiến hắn trong lòng khó chịu.
Nhìn thấy Hạ Vân Phong nước mắt rơi xuống, Ngao Dương ở lúc này châm chọc gọi y là “Ba ba”……
Ngao Dương một bàn tay đỡ thân thể mẫn cảm của Hạ Vân Phong, nghe được miệng Hạ Vân Phong phát ra rất nhỏ tiếng “Ân” hừ.
Hắn liền cười đến càng thêm đắc ý……
Thân thể Hạ Vân Phong theo động tác mãnh liệt của Ngao Dương cao thấp xóc nảy, tâm y đều sắp bị giũ ra, hơn nữa tiếng rên rỉ không biết là thống khổ hay là vui thích trong miệng y kia, càng thêm kích động cảm xúc Ngao Dương hung hăng xâm phạm y.
Ngao Dương mỗi một lần đều đem tất cả dòng nhiệt chôn ở bên trong y, làm cho Hạ Vân Phong bị hắn cuồng phạm vài lần sau, bên trong y tất cả đều là sóng nhiệt nóng bỏng.
Tràn đầy……
Hơn nữa.
Ngao Dương còn dùng tay ngăn chặn cửa vào nóng ướt bị khiến cho phiếm hồng kia của Hạ Vân Phong: “Ăn nhiều như vậy, ngươi hẳn là không cần ăn cơm cũng no rồi.” Ngón tay hắn tiến sâu vào ác ý khuấy động……
Hạ Vân Phong đầu đầy mồ hôi ngã vào trên sô pha, áo ngủ trên người y bị Ngao Dương cố ý vén lên cao, làm cho thân thể bị quất đến phiếm hồng của y bại lộ ở trong không khí……
Quần lót của y cũng bị kéo đến trên đùi……
Giữa hai chân là một đống hỗn độn, trên bụng y cũng lây dính dấu vết chính mình phóng thích, Ngao Dương phát tiết xong sau, liền vẫn đánh giá Hạ Vân Phong toàn thân vô lực……
Hai người đều đang nghỉ ngơi.
Thở……
Trong phòng khách nhất thời im lặng, chỉ có thể nghe thấy âm thanh thở hơi suyễn của hai người.
Qua thật lâu……
Hạ Vân Phong thong thả chấn động môi: “Ngươi vừa lòng rồi?” Y rũ mắt nhìn hướng Ngao Dương, Ngao Dương chỉ là nhàn nhã tựa vào sô pha nghỉ lấy hơi, tựa hồ một chút cũng không lo lắng có người sẽ trở về.
“Vừa lòng.” Ngao Dương thân thủ sờ chân Hạ Vân Phong, Ngao Dương đương nhiên tùy thời cũng không quên châm chọc y vài câu, “Ngươi so với còn lãng (= dm đng), ta đương nhiên vừa lòng, lại không cần cho ngươi tiền.”
Lời nói của Ngao Dương khiến cho nội tâm Hạ Vân Phong run rẩy.
Y thân thủ nghĩ kéo lại áo ngủ mình, nhưng Ngao Dương lại trực tiếp đem áo ngủ trên người y cấp xé nát, nện ở trên mặt y: “Dấu cái gì dấu, nơi nào trên người ngươi ta không thấy quá.”
Hạ Vân Phong bị hắn nện ở trên người, nhưng đau ở trong lòng.
“Hạ Đông khẳng định là biết ngươi ‘Ăn no’ rồi, cho nên rõ ràng liền tự mình ở bên ngoài ăn mới trở về, ngươi xem nhi tử ngươi thật ‘Nghe lời’, thật ‘Hiếu thuận’.”
Ngao Dương không có nhân tính phiết Hạ Vân Phong liếc mắt một cái, nhìn thấy Hạ Vân Phong muốn kéo lại quần lót, hắn rõ ràng bắt được quần lót của Hạ Vân Phong một phen liền kéo xả xuống dưới, cường ngạnh tách chân Hạ Vân Phong ra……
Ngao Dương đem thứ lưu lại ở bên trong Hạ Vân Phong đều đào ra, ngón tay hắn mỗi lần động đều đụng đến địa phương khiến Hạ Vân Phong run run kia, khiến cho Hạ Vân Phong lười biếng hừ ra tiếng……
“Ngươi đem tay lấy ra.” Hạ Vân Phong bản năng khép kín hai chân, vô ý thức gắt gao ngậm lấy ngón tay Ngao Dương……
“Lấy ra thì làm sao ngươi thích?” Ngao Dương hừ cười.
Hạ Vân Phong biết Ngao Dương lại muốn mắng, y rõ ràng nhắm mắt lại không muốn nghe nữa, nhưng qua thật lâu vẫn không nghe được Ngao Dương mắng, chỉ cảm thấy Ngao Dương ngồi gần y.
Hơi thở đến gần rồi……
Y mở hai mắt nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Ngao Dương gần trong gang tấc, cảm giác được miệng Ngao Dương thở ra hơi thở liền chiếu vào bên môi, nhưng rất nhanh, Ngao Dương thủy chung cười lạnh: “Ba ba, nhĩ hảo tiện.” Hắn dán lỗ tai Hạ Vân Phong một bên kích thích một bên nỉ non, cùng Hạ Vân Phong nói thầm.
Nhưng lời của hắn lại thập phần đả thương người.
Lông mi Hạ Vân Phong rõ ràng run lên một cái, y mệt mỏi nhìn chằm chằm Ngao Dương, trầm mặc, cũng không nói gì, nhưng Ngao Dương cũng không buông tha y:
“Bộ dạng của ngươi vừa rồi thật giống như một con chó cái động dục, lại đãng lại lãng (nói chung là “d đ”)……”
“……”
Hắn thân thủ lau quệt nước mắt nơi khóe mi Hạ Vân Phong, động tác của hắn coi như nhẹ, nhưng ngôn ngữ lại vô cùng đả thương người: “Nếu ngươi khiếm thao, ta giúp ngươi tìm một đám “Chó đực” đến, từng con từng con xếp thành một đội “làm” ngươi. (miệng thối thật >”<)” Hắn nói chuyện giọng rất thấp, hắn luôn luôn tại thưởng thức ánh mắt hơi thương cảm kia của Hạ Vân Phong.
“Ngươi như thế nào lại trở nên như vậy.” Hạ Vân Phong lười biếng hỏi hắn, giọng nói y nhỏ đến cơ hồ nghe không thấy, đó là một loại âm thanh thương tâm trầm thấp.
“Ta vốn là như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thay đổi qua.” Ngao Dương phản bác Hạ Vân Phong tự cho là đúng, vì nam nhân này căn bản là không biết hắn, hắn vốn chính là như vậy……
Chưa từng thay đổi qua……
Hạ Vân Phong trầm mặc.
Thẳng đến Ngao Dương tất cả đều phát tiết xong sau, mới đem Hạ Vân Phong cấp ôm trở về gian phòng, không cần Ngao Dương nói, Hạ Vân Phong cũng sẽ không đem chuyện mình bị nhi tử xâm phạm như vậy nói cho bất luận kẻ nào, Ngao Dương thay đổi quần áo cho y, đã không quản y nữa.
Ngao Dương thu dọn lại phòng khách, Hạ Đông đã trở lại rồi.
Khi Hạ Đông về đến nhìn thấy Ngao Dương lật xem tờ báo cũ quá hạn, Ngao Dương nói với Hạ Đông, Hạ Vân Phong đã muốn ngủ: “Hắn nói hắn hôm nay không muốn ăn cơm, đồ ăn cũng không cần đưa lên.”
Ngao Dương đem phần của Hạ Vân Phong lấy ăn.
Hạ Đông chỉ nhìn thoáng qua trên lầu, để lại một cái bánh bao cho Hạ Vân Phong, Hạ Đông ngồi ở phòng khách đợi thật lâu, đến buổi tối khuya hắn vẫn không thấy Hạ Vân Phong đi ra.
Hắn liền rõ ràng tự mình đi gõ cửa.
Hạ Vân Phong đã sớm tỉnh, hơn nữa thậm chí quần áo đều đổi xong rồi, hôm nay y bị Ngao Dương hung hăng ép buộc vài lần, khiến cho thắt lưng và chân y bủn rủn vô lực……
Bất quá.
Lúc Ngao Dương đánh y, đều là đánh vào chỗ tối, y mặc xong quần áo sau, hoàn toàn nhìn không ra cái gì khác thường (chỗ này đừng thắc mắc sao cái mặt thúc lại lành nhanh như vậy nga, ta cũng chả biết đâu (=.,=) chắc Mặc tỷ ko muốn ai thương hại thúc đó, bó chiếu… LOL), thời điểm Hạ Đông mở cửa đi vào, y đắp chăn tựa vào trên giường hút thuốc.
“Ngươi đã trở lại a.” giọng Hạ Vân Phong có chút khàn khàn, miệng y tràn ra sương khói thản nhiên lượn lờ ở bên môi, “Như thế nào đi lâu như vậy mới trở về?”
“Ta trở về vài giờ rồi, nhị ca nói ngươi không muốn ăn cơm, cho nên ta đã không đi lên.” Hạ Đông an vị ở bên giường mát xa thân thể cho Hạ Vân Phong, hắn liền cách chăn ấn ấn.
Hạ Vân Phong bị hắn ấn thật sự thoải mái.
“Hôm nay là món gì, ta đã đói bụng rồi.” Hạ Vân Phong ý bảo muốn ăn cơm, hắn hỏi Hạ Đông có để lại đồ ăn không.
Nhưng Hạ Đông chỉ lấy ra một cái bánh bao cho Hạ Vân Phong: “Nhị ca đem phần của ngươi đều ăn rồi, chỉ còn một cái bánh bao thôi.” Hắn bảo Hạ Vân Phong cầm bánh bao ăn……
Hạ Vân Phong tiếp nhận bánh bao mềm mại, mở gói bọc ra, động tác thong thả cắn hai miếng: “Đã lâu chưa nếm qua mấy cái này rồi…….”
Trong lúc Hạ Vân Phong đang ăn bánh bao, Hạ Đông bưng nước cho y, thẳng đến Hạ Vân Phong ăn xong sau, Hạ Đông lại đột nhiên hỏi y: “Ta có phải là nam nhân đầu tiên của ngươi hay không?”
Hắn hỏi thực trực tiếp.
Làm cho Hạ Vân Phong có chút không kịp phản ứng.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt chất vấn kia của Hạ Đông, Hạ Vân Phong hỏi lại: “Này đối với ngươi mà nói rất quan trọng sao?”
Hạ Đông không nói chuyện.
Hạ Vân Phong lại lắc đầu: “Không phải.” Y nói xong sau, đã không nói nữa, bởi vì y cũng không biết muốn nói gì, Hạ Đông hỏi như vậy thực hiển nhiên là để ý.
Y hiểu được.
Nhưng không phải chính là không phải, y không muốn lừa Hạ Đông.
Hạ Đông cũng không nói nữa.
Ngay cả động tác ăn bánh bao của Hạ Vân Phong cũng đều thả chậm, rốt cục cũng đến thời điểm phải đối mặt rồi, nhìn thấy Hạ Đông cúi đầu, y mới một lần nữa mở miệng nói: “Nếu ngươi để ý, ta cũng không thể nói gì hơn.”
Liền đúng như lời Ngao Dương nói như vậy, chỉ cần là nam nhân, đều sẽ để ý……
Liền ngay cả Hạ Vân Phong cũng để ý nữ nhân bên cạnh mình có phải đem lần đầu tiên đưa cho y hay không, huống chi Hạ Đông vốn là người thích để tâm vào chuyện vụn vặt này như vậy.
Hạ Đông nãy giờ không nói gì.
Bởi vì hắn cúi đầu.
Hạ Vân Phong cũng thấy không rõ lắm vẻ mặt của hắn, y cũng biết Hạ Đông hỏi như vậy, khẳng định là đã nhận ra cái gì, cho nên y cũng không có khiển trách Hạ Đông, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.
Hạ Vân Phong thong thả ăn bánh bao, y uống mấy ngụm nước, sắc mặt khá bình tĩnh, bánh bao tuy rằng mềm mại lại giống như càng ăn càng gian nan: “Ngươi trở về phòng nghỉ ngơi sớm một chút, chuyện lô hàng kia ngươi cũng không cần nhúng tay vào, ta sẽ tự mình xử lý.” Y nói rất chậm, y lo lắng nhi tử mình bị liên lụy vào lại gây ra vấn đề lớn hơn nữa.
Hạ Đông gật đầu.
“Còn có……” Hạ Vân Phong nuốt bánh bao xuống, lại cắn một miếng bánh bao thơm mềm, nhìn thấy Hạ Đông ngẩng đầu nhìn về phía y, y lưỡng lự trong chốc lát mới lười biếng nói với Hạ Đông, bảo hắn khi nào muốn trở về thì đều được, “Nếu ngươi cảm thấy nơi này nhàm chán, khi nào muốn trở về, liền trực tiếp nói với ba thuộc hạ kia của ta……”
Y nói được rất chậm.
Y buông chén nước xuống, lôi kéo chăn, thong thả nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía ngoài giường, bên ngoài tuyết đang bay, chậm rì rì bay lất phất, thật giống như tâm tình lay động của y.
“Bọn họ sẽ đưa ngươi trở về an toàn.” Hạ Vân Phong bảo Hạ Đông không cần lo lắng y, y vốn muốn ở nơi này thanh tĩnh, “Ngươi coi như chưa từng tới nơi này.”
“……”
“Ngươi coi như cái gì cũng không biết.” Y bảo Hạ Đông quên những chuyện đã xảy ra ở trong này đi, “Ngươi coi như chưa gặp qua ta, không cần ở trước mặt huynh đệ của ngươi nhắc tới ta.”
“Ngươi không tính đi trở về?” Hạ Đông thân thủ bắt lấy cổ tay y, chén nước trong tay y đều ngã ở trên giường, Hạ Đông lập tức liền đem chén nước cầm dựng lên, hoàn hảo không bị đổ nhiều nước.
Hạ Vân Phong miễn cưỡng na na một chút vị trí, đến gần Hạ Đông một chút, y vươn tay thong thả vỗ vỗ mu bàn tay Hạ Đông: “Ngươi nói lời ngốc nghếch gì vậy, ta vì sao không trở về chứ.”
“……”
“Nhà của ta, con ta đều ở Bắc khu, ta chỉ là muốn ở tại chỗ này nghỉ ngơi vài ngày, không muốn để cho người khác đến quấy rầy.” Hạ Vân Phong đã nói rất rõ ràng.
Nhưng Hạ Đông lại để sát vào y một chút, bảo trì khoảng cách gần, thấp giọng nói với y: “Nếu ngươi không muốn trở về, vậy không cần phải về, ta sẽ tìm thời gian đến gặp ngươi.”
“Vì sao muốn nói như vậy?” Hạ Vân Phong ngừng tất cả động tác, lời nói của Hạ Đông làm cho y cảm thấy phi thường ngoài ý muốn.
Hạ Đông là bảo y không cần trở về nữa……
Không cần về nhà nữa……
Hạ Vân Phong chưa bao giờ biết nhi tử đã có ý nghĩ như vậy, con y, Hạ Đông của y, thế nhưng không muốn y đi trở về, hơn nữa thế nhưng trực tiếp nói với y như vậy……
Gặp Hạ Đông không nói lời nào, Hạ Vân Phong lại lười biếng truy vấn hắn: “Ta không quay về, đối với ngươi có chỗ tốt gì?” Y không trở về nhà, y còn có thể đi đâu, chẳng lẽ muốn ở trong này “Trốn” cả đời.
Hạ Đông trầm mặc thật lâu, mới ra tiếng trả lời: “Chính là tùy tiện nói thôi.” giọng hắn thực vững vàng……
Hạ Vân Phong nhìn Hạ Đông thật lâu, nhưng Hạ Đông cũng không nhìn y.
Y biết Hạ Đông suy nghĩ cái gì.
Y bảo Hạ Đông mau trở về nghỉ ngơi đi.
Nhưng Hạ Đông ngồi không đi.
Y đành phải nghiêng đầu, nhìn nơi khác: “Ta muốn ngủ.”
Hạ Vân Phong buông bánh bao xuống, thong thả quay lưng nằm xuống nghỉ ngơi, y vừa nằm xuống liền cảm giác được gối đầu đã ươn ướt……
Không biết là do chén nước vừa rồi bị đổ, hay là cái gì khác……
Hắn trong lời nói (T.T câu này Mặc tỷ hình như chưa viết xong…) Phù… thế là xong mấy chương khiến ta nhồi máu rồi thở oxi