Dụ Tội

Chương 223

“Cho ngươi cái gì?” Tần Diễm trượt theo thắt lưng y, ái muội nhu lộng, tựa tiếu phi tiếu (= cười như ko cười) thưởng thức vẻ mặt khát cầu của y: “Nói cẩn thận rõ ràng.”

Hạ Vân Phong bị hắn sờ bên hông đến run rẩy, lông mi y có chút ướt át. Y rũ mắt nhìn vào trong chăn, tầm mắt hôn ám kia bên trong chăn, y có thể tinh tường nhìn rõ cái đó của Tần Diễm……

Cái kia……

Của Tần Diễm……

Tần Diễm đỡ lấy chân Hạ Vân Phong, để cho Hạ Vân Phong đem chân kẹp ở trên lưng hắn: “Có phải muốn cái này hay không?” Hắn để sát vào Hạ Vân Phong, nhìn thấy lông mi Hạ Vân Phong chấn động rất nhẹ.

Đồng tử của hắn đang dần dần co lại……

Rất nhanh.

Tần Diễm chợt nghe thấy Hạ Vân Phong như có như không nói hai chữ: “Tiến vào……” Ánh mắt hắn sâu sắc nhìn về phía Hạ Vân Phong, phát hiện Hạ Vân Phong tựa hồ có chút ngượng ngùng, không có nhìn hắn.

Tần Diễm từng chút từng chút thỏa mãn y.

Làm cho y cảm giác rõ ràng mỗi một lần nhảy lên cùng động tác thong thả đẩy vào kia, thẳng đến lúc y đem toàn bộ đều nhét vào, nuốt hoàn toàn, gắt gao ngậm sâu.

Tần Diễm xoay người để Hạ Vân Phong ngồi ở trên người hắn: “Ngươi tự động đi.” Hai tay của hắn ổn định thắt lưng Hạ Vân Phong, kéo y từng chút một động eo.

Tiết tấu rất chậm.

Hạ Vân Phong rất nhanh liền thích ứng sự tồn tại của Tần Diễm, trước đó Tần Diễm đã tốn thời gian rất dài để làm cho Hạ Vân Phong thả lỏng, cho nên vừa rồi lúc hắn “ôm”, Hạ Vân Phong cũng không phải thực khó khăn.

Lúc này hai tay Hạ Vân Phong chống ở khuôn ngực rắn chắc hữu lực của Tần Diễm, hai chân y khóa ở trên giường, thong thả chấn động phần eo, miễn cưỡng đáp lại động tác của Tần Diễm……

Y thực tịch mịch.

Y chịu không nổi khiêu khích, đặc biệt cùng nhi tử thân mật tiếp xúc.

Chi dát —

Chi dát —

Nệm phát ra tiếng vang rất nhỏ, cùng với hơi thở ái muội kia, tiếng hừ nhẹ “Ừ ngô ngô” kia không biết là thoải mái, hay là không thoải mái.

Ở trong phòng ánh sáng hôn ám……

Cửa phòng không đóng, cũng sẽ không có người đến quấy rầy, cho dù hiện tại Hạ Vân Phong bảo Tần Diễm dừng lại, kia cũng không khả năng, bởi vì căn bản chính y cũng dừng không được.

Y thực hoài niệm loại cảm giác này.

Nhưng chính ở trong sự hoan ái vi phạm lý tính này, Hạ Vân Phong đã muốn hãm sâu vào trong đó, đã sớm vạn kiếp bất phục……

Bắt đầu từ thời khắc y cùng nhi tử phát sinh quan hệ vài năm trước kia, y đã biết không dễ dàng thoát ra khỏi loại quan hệ này như vậy, ở khoảng thời gian ngắn ngủi rút ra sau, y lại ngã vào vực sâu vạn trượng.

Tuy rằng y cố gắng khắc chế, cố gắng quên, cố gắng lảng tránh, cố gắng buông tha……

Nhưng ở thời điểm chân chính đối mặt cũng rất khó cự tuyệt……

Y rất thương nhi tử.

Cũng thực thích nhi tử.

Y cũng hy vọng có thể cùng nhi tử càng thêm thân mật, buổi tối hôm nay từ chậm đến nhanh, từ ôn hòa đến cuồng loạn, Hạ Vân Phong bị Tần Diễm biến thành ngày hôm sau không xuống giường được……

Tần Diễm thật giống như muốn nhu nát cơ thể y, ngày hôm sau Tần Diễm quay lại, vẫn ở lại nơi này của y. Buổi tối bọn họ lại làm, so với tối hôm qua càng thêm điên cuồng ra sức.

“Ừ ngô……” Hạ Vân Phong nắm chặt chăn, một bên đáp lại Tần Diễm, một bên bảo hắn chậm một chút.

Âm thanh hơi suyễn khêu gợi kia của Tần Diễm ở ngay bên tai y, hắn vẫn dán tại bên tai Hạ Vân Phong, một bên ôm một bên nói ra cảm tưởng: “Mỗi lần đều chật như vậy, ngậm sâu như vậy,” Hắn nói nhỏ nhưng Hạ Vân Phong lại nge thấy mặt đỏ tai hồng……

Hai ngày này Tần Diễm “bế” y bao nhiêu lần, y cũng đã không nhớ được rõ nữa, dù sao rất nhiều. Hơn nữa mỗi lần Tần Diễm “ôm” y xong cũng sẽ không lập tức rời đi.

Lúc này.

Chuông cửa nhà Hạ Vân Phong vang lên, Tần Diễm đang ở trên sô pha trong phòng khách “ôm” y. Hai người quá nhập tâm không để ý đến, nhưng chuông cửa kia vẫn vang lên đều đặn …… Sôfa da kia cũng bởi vì vận động kịch liệt mà phát ra tiếng vang ái muội……

Người bên ngoài lên tiếng: “Ta đến sửa ống nước.” giọng nói kia rất thấp, rất trầm……

Không ai trả lời.

Không ai mở cửa.

Chỉ nghe thấy sô pha đang vang, tiếng vang quỷ dị lại ái muội kia cùng với tiếng đánh cái gì “Ba ba” cùng tiếng vang “Kẽo kẹt kẽo kẹt”, ngẫu nhiên lại phát ra chấn động rất nhỏ.

Căn bản không ai để ý tới thợ sửa ống nước, hai người đều toàn tâm toàn ý nhập tâm, cảm giác nhiệt độ của nhau, chuyên tâm ra sức, tiếp tục cảm giác lẫn nhau, thân thiết dung nhập.

Hai ngày này Tần Diễm “ôm” Hạ Vân Phong đều không có hôn môi, Hạ Vân Phong biết là Tần Diễm cảm thấy y bẩn, cho nên y cũng trừ bỏ nhìn Tần Diễm, cảm giác hơi thở Tần Diễm ra, y cũng chưa bao giờ hướng Tần Diễm tác cầu hắn hôn môi.

Kỳ thật…… Chỉ cần như vậy là đủ rồi……

Trong lòng y cũng hiểu được, lúc trước Tần Diễm “ theo đuổi” là vì sao. Chính là muốn Hạ Vân Phong ở thời điểm bị nhi tử bỏ rơi không cần thương tâm như vậy mà thôi, bởi vì một mình Tần Diễm bỏ rơi y, so với các huynh đệ cùng nhau vứt bỏ y thì thương tổn ít hơn, có một vài chuyện không cần Tần Diễm nói rõ ràng, Hạ Vân Phong cũng hiểu được mấy đạo lý này.

Bằng không lúc trước Tần Diễm cũng sẽ không nhiệt tình “ theo đuổi” y như vậy, thế công mãnh liệt như vậy đã sớm đả động y rồi, y đã hy vọng đó là sự thật, nhưng đó cũng là giả.

Hiện tại Tần Diễm “ôm” y, cũng là vì tối hôm qua tự y yêu cầu, y cũng không biết lần này Tần Diễm vì sao còn muốn “ôm” y, nhưng y tựa như con thiêu thân lao đầu vào lửa.

Rõ ràng biết không có kết quả.

Y vẫn tiếp nhận.

Có lẽ y hẳn là đem tình cảm cùng sự hưởng thụ trên thân thể này tách ra, Hạ Vân Phong nắm chặt áo ngủ trên người Tần Diễm: “Ngươi có thể nhẹ chút không?” giọng nói y thực chậm, rất nhẹ……

Y thế nhưng thấp giọng hỏi Tần Diễm……

Tần Diễm sững sờ.

Sau đó.

Có chút mê mang nhìn Hạ Vân Phong liếc mắt một cái, trước kia Hạ Vân Phong chưa bao giờ hỏi hắn như vậy, chỉ biết mệnh lệnh bảo hắn làm nhẹ đi, tiếp theo hắn lại nghe thấy Hạ Vân Phong nói……

“Ngươi làm nhanh, ta có chút đau.” Hạ Vân Phong chậm rãi nói nhỏ. Y lâu lắm không có làm mà Tần Diễm lại kịch liệt như vậy, hơn nữa tối hôm qua vừa mới làm, hôm nay lại đến đây tiếp tục thiệt nhiều lần.

Nam nhân như vậy càng làm cho người đau lòng……

Cho nên.

Tần Diễm cũng không tự chủ thả chậm tốc độ, Hạ Vân Phong cũng thong thả đáp lại, y cúi đầu nhìn thấy địa phương giao hòa lẫn nhau, thân thể thì dung hợp rồi nhưng tâm lại không có.

Sợ là Hạ Vân Phong đem tâm đào ra cho hắn, hắn cũng sẽ không cần.

Nửa giờ sau Tần Diễm mới dừng lại.

Hạ Vân Phong thấy Tần Diễm có chút mệt mỏi, y bảo Tần Diễm đi lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi: “Ngươi cũng mệt mỏi rồi, ngươi đi ngủ một lát đi, khi nào ăn cơm ta sẽ gọi ngươi.”

Tần Diễm cầm khăn tay xoa xoa thân thể của mình liền lên lầu. (=..= ăn xong phủi mông đi zậy đó)

Hạ Vân Phong bảo trì tư thế như lúc nãy nằm ở trên sô pha, qua một hồi lâu y mới thong thả khép chân lại. “Ta thay ngươi lau.” Hắn nhìn Hạ Vân Phong, đôi mắt kia giống như hiểu rõ hết thảy. (=.,= đừng ai hỏi ta Tần ca mới lên lầu sao xuống nhanh zậy a, ta cũng ko biết đâu, đọc truyện Mặc tỷ mọi người nên chuẩn bị tên lửa chạy theo tỷ chứ kẻo ko kịp T.T)

Hạ Vân Phong cảm thấy Tần Diễm đã nhìn thấu y……

Y vốn định tiếp nhận khăn mặt tự mình lau, nhưng cuối cùng vẫn thong thả mở chân ra.

Tần Diễm nhìn y một cái, sau đó cúi đầu thực cẩn thận thay y rửa sạch, y cũng cảm giác được Tần Diễm rất chăm chú cho nên y thong thả giật giật môi: “Cám ơn.”

Giọng nói y rất nhẹ……

Nghe vào thậm chí lộ ra vài phần ôn nhu khó thấy được……

Tần Diễm thay y lau xong mới lên lầu nghỉ ngơi, y cũng không có đuổi Tần Diễm đi, ngược lại là lưu Tần Diễm ở nhà nghỉ ngơi, thợ sửa ống nước đến gõ cửa lúc nãy đã đi trở về.

Sau đó, thứ sáu mỗi tuần Tần Diễm đều đến đây, thứ 7 cùng chủ nhật không đi làm đều ở nơi này của y, mỗi lần Tần Diễm lại đây đều đã “ôm” y, y cũng sẽ phối hợp Tần Diễm.

Quan hệ của hai người tại đây nhanh chóng tăng nhiệt, chẳng qua Tần Diễm vô luận kịch liệt bao nhiêu, Tần Diễm thủy chung cũng sẽ không hôn y.

Quan hệ của Hạ Vân Phong cùng Tần Diễm liền một đường phát triển, lý trí cũng đi theo Tần Diễm một đường không có, mỗi lần Tần Diễm làm xong đều thích lấy tay tách y ra (=.,= tách “cúc hoa” của thúc ý), Hạ Vân Phong trước kia sẽ ngăn cản hắn, nhưng hiện tại sẽ không, mỗi lần làm xong, y đều đã mở chân ra, tùy tiện Tần Diễm đùa nghịch y như thế nào, y cũng không phản đối. (=..= có phải con nít đâu mà còn nghịch)

Nếu có thể bắt đầu lại, vậy y liền hy vọng quan hệ lần này của bọn họ có thể lâu một chút, không cần chấm dứt nhanh như vậy, buổi tối cuối tuần Tần Diễm vốn phải đi về, nhưng Hạ Vân Phong giữ lại nên hắn ở lại thêm một buổi tối, cũng khiến cho Hạ Vân Phong nhận yêu thương của hắn thêm vài lần. Đây là lần đầu tiên ngày hôm sau Tần Diễm phải đi làm mà vẫn còn ở tại chỗ này qua đêm.

Hạ Vân Phong xuất môn mua vài thứ cho cục cưng cùng Tần Diễm, lúc y về nhà thợ sửa ống nước vừa sửa xong ống nước từ phòng bếp đi ra, người hầu trong nhà đang dẫn người kia đi ra ngoài.

Đồ Hạ Vân Phong mua đều bị rớt xuống, người kia ngồi xổm xuống thay Hạ Vân Phong nhặt lên. Người kia đội mũ lưỡi trai, mặc quần áo thợ sửa ống nước, có chút lùng thùng……

Tay áo xắn đến cổ tay, người kia thay Hạ Vân Phong đem đồ đạc nhặt lên, mũ đội rất thấp, thấy không rõ mặt lắm, hơn nữa người kia thủy chung đều cúi đầu, Hạ Vân Phong cũng không quan tâm hắn. (=..= nghi tên này quá)

“Lấy thêm chút tiền công cho hắn.” Hạ Vân Phong sai người hầu đi lấy tiền, người kia liền đứng ở dưới lầu chờ, cũng không dám nói lung tung. Hạ Vân Phong an vị ở trên sô pha kiểm lại mấy thứ mua cho nhi tử cùng cục cưng.

Thợ sửa ống nước rời khỏi không bao lâu, Hạ Vân Phong liền nhận được điện thoại, nói rằng hôm nay là sinh nhật lão đại Thanh bang, Hạ Vân Phong thật nể mặt đi đến đó, còn tặng một phần đại lễ.

&&&

Bờ biển Tây khu.

Trên du thuyền xa hoa.

Trong phòng tiệc, ăn uống linh đình, âm nhạc du dương.

Hạ Vân Phong ngoài ý muốn ở trong này gặp được Hoằng Dạ, thời điểm y nhìn thấy Hoằng Dạ, Hoằng Dạ cùng lão bản Đông Tinh giải trí và mấy cậu ấm nhà giàu cùng một chỗ nói chuyện với nhau.

Rất nhanh.

Hoằng Dạ liền thấy được Hạ Vân Phong, sự thản nhiên cùng thẳng thắn trong ánh mắt kia của Hoằng Dạ ngược lại khiến cho Hạ Vân Phong có chút xấu hổ. Dù sao lúc trước là Hạ Vân Phong bỏ Hoằng Dạ qua một bên rồi tự mình rời đi.

Lô hàng kia vẫn là Hoằng Dạ cho y, y cũng không nói một câu cám ơn, chính bản thân y cũng cảm thấy mình làm thực quá phận, Hạ Vân Phong không có ý cùng Hoằng Dạ chào hỏi.

Hoằng Dạ nhất định rất giận.

Cho nên.

Hạ Vân Phong không tính cùng hắn chào hỏi nữa, chẳng qua khiến y cảm thấy ngoài ý muốn là Hoằng Dạ tự mình chủ động lại đây, vô cùng trực tiếp chắn ở trước mặt y.

Hạ Vân Phong trầm ổn nhìn chăm chú vào Hoằng Dạ, y cảm thấy nhi tử so với trước kia càng có hương vị, giơ tay nhấc chân gian đều tản ra mị lực.

Chẳng qua trên mặt Hoằng Dạ không có biểu tình gì.

Y cảm thấy sắc mặt Hoằng Dạ hơi tái nhợt, bộ dáng tựa hồ thực không thoải mái, y vẫn mở miệng quan tâm hỏi nhi tử: “Ngươi không phải là thân thể không thoải mái chứ?”

Hoằng Dạ chỉ là nhìn y.

Càng nhìn.

Lại càng cảm thấy vẻ mặt Hoằng Dạ có chút suy yếu……

Hạ Vân Phong quan sát hắn trong chốc lát, mới hơi giật giật môi: “Sắc mặt của ngươi không tốt lắm, muốn trở về nghỉ ngơi hay không, ta sai lái xe đưa ngươi về.” Hoằng Dạ khẳng định là sinh bệnh rồi.

“Chỉ là cảm mạo nhẹ.” Hoằng Dạ đúng là sinh bệnh rồi.

Hắn có chút cảm mạo, vốn đêm nay cũng không tính tới, nhưng lại nghĩ đến có khả năng ở trong tụ hội này nhìn thấy Hạ Vân Phong, hắn vẫn đến đây, thế nhưng thật sự để cho hắn gặp được.

Hoằng Dạ bưng một chén rượu cho y: “Ngươi không có mang bạn gái đến?” Hắn không có nhìn thấy bên cạnh Hạ Vân Phong có bạn gái.

“Không có.”

Hạ Vân Phong vốn không tính ở lâu, cho nên cũng không có tất yếu mang bạn gái lại đây.

Hạ Vân Phong tiếp nhận chén rượu, đầu ngón tay đụng phải tay Hoằng Dạ, y phát hiện nhiệt độ cơ thể của Hoằng Dạ cao đến kinh người, lại nhìn sắc mặt Hoằng Dạ, y phát hiện Hoằng Dạ tựa hồ đang phát sốt.

Y vươn tay sờ sờ lòng bàn tay Hoằng Dạ, quả thực nóng đến sắp làm phỏng y.

Y hoàn toàn mất đi tâm tình uống rượu……

Y không có khả năng trơ mắt nhìn nhi tử bệnh nặng như vậy mà mặc kệ, y đem Hoằng Dạ mang đến một phòng khám tư nhân cao cấp, Hạ Vân Phong bảo bác sĩ gia đình khám cho Hoằng Dạ.

Y bảo bác sĩ truyền dịch cho Hoằng Dạ, cùng thuốc uống.

“Ngươi phát sốt rồi, sốt thực nghiêm trọng, vì sao không ở nhà nghỉ ngơi?” Hạ Vân Phong vẫn ở cùng Hoằng Dạ.

“……” Hoằng Dạ sắc mặt có chút tái nhợt nhìn y, buổi tối hôm nay Hoằng Dạ nói rất ít, có lẽ vì sinh bệnh nên làm cho Hoằng Dạ thoạt nhìn khí sắc không tốt lắm.

Lúc đi trở về, Hoằng Dạ ở trên xe Hạ Vân Phong ngủ.

Y bảo lái xe xuống xe, y ngay ở trong xe bồi Hoằng Dạ, bác sĩ nói phải để cho Hoằng Dạ ngủ thẳng giấc đến khi tỉnh, uống thuốc rồi không thể quấy nhiễu, y đem áo khoác cởi ra rồi để ở trên vai Hoằng Dạ.

Y không muốn đánh thức Hoằng Dạ.

Hạ Vân Phong mở cửa xe, bảo lái xe đi lấy một cái chăn đem ra, lúc ban đêm nhiệt độ hạ thì đắp lên cho Hoằng Dạ, y liền vẫn ngồi ở trong xe cùng Hoằng Dạ.

Lúc Hoằng Dạ vừa tỉnh lại liền nhìn thấy Hạ Vân Phong ở bên cạnh hắn trợn tròn mắt im lặng nhìn hắn. Hiện tại đêm đã khuya, khoảng tầm hai ba giờ, ban đêm có chút lạnh nhưng Hạ Vân Phong lại mặc rất ít.

Hạ Vân Phong thay Hoằng Dạ kéo lại chăn, y không muốn để cho nhi tử lại cảm lạnh: “Như thế nào không ngủ thêm chút nữa?” Y thực quan tâm nhi tử, giọng nói và động tác nói chuyện của y đều rất chậm.

Hoằng Dạ nghiêng đầu nhìn y, trên mặt Hoằng Dạ không có biểu tình gì, đêm nay từ lúc gặp nhau đến bây giờ Hoằng Dạ đều tựa hồ không quá cao hứng, nhưng lại không có trực tiếp chất vấn Hạ Vân Phong.

“Thực xin lỗi.” Hạ Vân Phong hướng nhi tử giải thích trước, lúc trước y không suy nghĩ chu toàn, “Ta biết ta làm như vậy thực ích kỷ, ngươi có thể không tha thứ ta.” Y không hi vọng nhi tử sẽ hiểu cho y.

Hoằng Dạ nhìn y thật lâu cũng không nói chuyện, chỉ là nhắm mắt lại ngủ.

Hạ Vân Phong cũng lý giải tâm tình nhi tử.

Y muốn thay Hoằng Dạ kéo chăn.

Nhưng tay y lại bị bàn tay nóng bỏng của Hoằng Dạ siết chặt kéo lại, lập tức chợt nghe thấy Hoằng Dạ suy yếu mở miệng: “Ta rất lạnh.” Hoằng Dạ hất chăn ra ý bảo Hạ Vân Phong dựa vào đây.

Hạ Vân Phong nằm ở bên cạnh hắn, nằm vào trong chăn, thân thể Hoằng Dạ lúc lạnh lúc nóng, Hạ Vân Phong vươn tay ôm lấy nhi tử, y muốn bảo nhi tử về nhà ngủ……

Nhưng về nhà sau y sẽ không thể chiếu cố Hoằng Dạ, hơn nữa Hoằng Dạ hẳn là cũng không muốn đến nhà y, nhưng y vẫn đề nghị, bởi vì y cảm thấy Hoằng Dạ cần một nơi thoải mái.

Mới có thể ngủ tốt.

Chẳng qua……

Hoằng Dạ cự tuyệt rồi……

“Ngay tại nơi này.” Tiếng Hoằng Dạ rất suy yếu.

Hạ Vân Phong cũng không miễn cưỡng.

Y ôm nhi tử, muốn cho nhi tử ấm áp một chút……
Bình Luận (0)
Comment