Dụ Tội

Chương 240

Hạ Vân Phong vừa mở hai mắt liền nhìn thấy sườn mặt Hình Liệt, y cảm giác thân thể Hình Liệt hơi lạnh, xúc cảm làn da kia thực thoải mái, y cũng không bài xích cái loại cảm giác này.

“Ngươi đã trở lại.” Hạ Vân Phong nói rất chậm, giọng nói nghe vào thực miễn cưỡng, lại có chút khàn khàn.

Y nói thực hàm hàm hồ hồ bởi vì Hình Liệt còn đang hôn y. Hai người lời lẽ ái muội dây dưa, lạnh nóng giao hòa cùng xúc cảm trơn ướt kia có vẻ phá lệ rõ ràng.

Hạ Vân Phong bán híp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng kia của Hình Liệt, hơi thở của Hình Liệt đậm đặc chiếm đầy hô hấp của y, trong miệng cùng hơi thở của y đều tràn đầy hương vị Hình Liệt.

Xèo xèo —

Giữa môi hai người phát ra âm thanh rất nhỏ, sau đó liền nghe được sô pha phát ra tiếng vang “Chi dát chi dát”, cùng với tiếng vang thanh thúy mà thân thể đánh ra, âm thanh kia ở trong phòng khách hôn ám phá lệ rõ ràng.

Thân thể Hạ Vân Phong theo động tác Hình Liệt mà chuyển động lên xuống, Hạ Vân Phong bị Hình Liệt tách chân ra, y liền cứ như vậy khóa ngồi ở trên người Hình Liệt……

Nửa người trên ngã vào trên người Hình Liệt……

Y nghiêng đầu tùy ý Hình Liệt hôn y, đôi môi hai người không lưu một chút khe hở nào. Hình Liệt có chút bá đạo duyệt hôn, theo động tác không ngừng kia làm trong xoang mũi Hạ Vân Phong nhẹ nhàng mà phát ra “Ân”.

Thân thể Hạ Vân Phong nóng quá.

Thật nóng.

Đến nay hắn mới cảm thấy đây là một lần tuyệt diệu nhất, cái loại độ ấm giống như muốn hòa tan hắn này, khiến cho Hình Liệt vài lần đều thiếu chút nữa khống chế không được, suýt nữa phóng thích trước.

Ba ba ba —

Âm thanh khi nhanh khi chậm, nhưng hành động dẫn dụ kia lại thập phần mạnh mẽ hữu lực, mỗi một lần đều đẩy tới địa phương khiến Hạ Vân Phong thực thoải mái. Bởi vì chỉ cần hắn động một cái, thân thể Hạ Vân Phong cũng sẽ tự chủ cùng hắn động theo, là cái loại động tác hưởng thụ mà lại có bất an, khiến người muốn tránh đi.

Nhưng mặt khác lại khiến người ta càng muốn nhiều hơn……

Hạ Vân Phong có chút thần trí không rõ, hai má y nóng bỏng, môi cũng bởi vì độ ấm tăng cao mà nóng đến có chút phát đau, mỗi khi thân mật tiếp xúc với nhau lại phát ra tiếng ái muội triền miên, tiếng vang không rõ lắm, nhưng đủ để cho người nghe thấy.

Hình Liệt cảm thấy đêm nay về nhà thật sự là đúng lúc, nhiệt độ cơ thể khi Hạ Vân Phong sinh bệnh làm cho hắn càng thích hơn so với bình thường. Hắn hôn Hạ Vân Phong rồi lại lập tức buông môi Hạ Vân Phong ra.

Khi đôi môi hai người tách ra phát ra âm thanh khiến cho người ta tim đập gia tốc……

Hình Liệt giật giật thân.

Thay đổi vị trí……

Hắn nửa tựa vào trên sô pha, dưới thân chêm gối dựa lưng, hắn một bên ôm thắt lưng Hạ Vân Phong, một bên vuốt chân Hạ Vân Phong, nhìn Hạ Vân Phong cả người đều mềm nhũn: “Có thích hay không?” Tay hắn ôm thắt lưng Hạ Vân Phong, dùng sức đem thắt lưng Hạ Vân Phong áp xuống, chính hắn cũng thong thả hướng lên trên đỉnh vào y.

Hạ Vân Phong bị động tác chấn giữ cường thế lại bá đạo này khiến cho y miễn cưỡng hút không khí, hai tay của y khoát lên trên vai Hình Liệt, định nhấc thân lên, lại bị Hình Liệt ghìm chặt lại……

“Thoải mái không?” Hình Liệt hôn cằm y, ánh mắt nhìn Hạ Vân Phong cũng trở nên ái muội hơn rất nhiều, hắn còn không ngừng ấn xuống.

Hạ Vân Phong nhất thời không nói được gì.

Cảm giác mãnh liệt kia khiến cho y ngay cả hô hấp cũng đều run run, y bán híp hai mắt mê ly, mềm nhũn nhìn chăm chú vào Hình Liệt, y bất an tỏ ý: “Quá sâu rồi.”

Hình Liệt vẫn đỉnh ở chỗ kia, y không ngừng bị va chạm, cái loại cảm giác này thật giống như không ngừng ở cạnh đỉnh núi bồi hồi, lại thủy chung không thể hoàn toàn thỏa mãn

Hạ Vân Phong muốn động……

Y nâng thân……

Ý đồ giảm bớt loại cảm giác này……

Nhưng Hình Liệt lại chủ động đỉnh đỉnh: “Ngươi thích hời hợt, hay là thật sâu?” Hắn một bên hỏi Hạ Vân Phong, một bên điều chỉnh tư thế, giọng hắn rất thấp……

Thật giống như đang lặng lẽ nói với Hạ Vân Phong……

Hạ Vân Phong lại hơi bất an chậm rãi nói: “Tùy ngươi.” giọng nói y rất thấp, rất trầm……

Tùy ngươi……

Hình Liệt bị hai chữ này của y khiến cho hơi chút sững sờ, nam nhân này thế nhưng nói tùy hắn, trước kia cho tới bây giờ Hạ Vân Phong chưa từng nói qua là tùy tiện hắn, không phải cảnh cáo hắn, thì chính là nhắc nhở hắn.

“Thật sự là tùy ta?” Hình Liệt ôm sát thắt lưng Hạ Vân Phong, làm cho Hạ Vân Phong nhìn hắn, hắn biết Hạ Vân Phong sinh bệnh, nhưng hắn lại quên nguy cơ sẽ bị lây bệnh.

Hạ Vân Phong thong thả nháy mắt, thong thả “Ân” một tiếng. Y nửa tựa vào trên người Hình Liệt, im lặng cúi đầu nhìn chăm chú vào dung nhan anh tuấn kia của Hình Liệt.

Y cảm giác Hình Liệt không ngừng cử động phần eo, tư thế như vậy, chiều sâu kia cũng là phi thường hiếm thấy, hai tay của y miễn cưỡng đặt lên ngực Hình Liệt: “Ta bị bệnh.” giọng nói y khàn khàn lộ ra mấy phần bất an.

Trong lòng y thực bối rối.

Một trận bối rối không hiểu.

Bởi vì sinh bệnh mà làm cho tim y đập nhanh, y muốn nhi tử quan tâm, y thong thả nháy mắt, im lặng nhìn Hình Liệt, rất nhanh liền nhìn thấy Hình Liệt gật đầu.

“Ta biết.” Hình Liệt ôm y, bá đạo đỉnh y vài cái.

Hạ Vân Phong vừa thoải mái lại vừa bất an “Tê” hai tiếng, y sẽ đem bệnh lây cho Hình Liệt, hơn nữa lúc nãy Hình Liệt còn hôn y.

Cho nên.

Khi y lại nhìn Hình Liệt tiến lại đây hôn môi y, y chậm rãi quay đầu, nói cho Hình Liệt như vậy là không an toàn: “Sẽ nhiễm bệnh.” Sẽ cảm mạo……

Sẽ bị y lây bệnh……

“Đều làm rồi thì sợ gì.” Hình Liệt chỉ hôn đến lỗ tai Hạ Vân Phong, Hình Liệt thuận thế liền dán ở bên tai Hạ Vân Phong nói chuyện, “Ngươi động hai cái thử xem.”

Hạ Vân Phong thực thong thả động hai cái……

Cũng chính là vì hai cái này, làm cho Hình Liệt phát ra âm thanh kêu rên, hắn lập tức xiết chặt thắt lưng Hạ Vân Phong, hai mắt sáng như tuyết nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong: “Đêm nay ngươi phối hợp với ta.” Ta muốn thử xem……

Cảm giác nhất định sẽ tốt hơn so với trước kia……

Hạ Vân Phong nhẹ gật đầu, Hình Liệt đỉnh y một chút cho y phản ứng, Hạ Vân Phong thong thả nâng thắt lưng lên, chậm rãi động, tay y khoác lên trên vai Hình Liệt……

Hình Liệt đang phối hợp với y……

Ba ba ba —

Phốc chi phốc chi……

Sắc trời càng ngày càng đen, phòng khách bị bóng tối bao phủ, Hạ Vân Phong rất phối hợp với động tác của Hình Liệt. Y rất ít khi chủ động bởi vì y cảm giác được Hình Liệt so với bình thường càng thêm nhiệt tình.

Cho nên……

Y nguyện ý phối hợp……

Y nhớ rõ trước đó Hình Liệt nói qua đêm nay không trở lại ăn cơm, phải đi về bồi dưỡng phụ ăn cơm, nhưng Hình Liệt đã trở lại. Y biết nhất định là dưỡng phụ Hình Liệt có việc, Hình Liệt mới trở về, bất quá như vậy cũng tốt, ít nhất y có thể nhìn thấy Hình Liệt nhiều hơn, cũng có thể cùng Hình Liệt ở chung. Tuy rằng y phát sốt, bị bệnh nhưng không có nghĩa là y hồ đồ.

Y biết Hình Liệt muốn, cho nên y liền cố gắng cấp cho.

Cho dù y bị bệnh.

Y cũng sẽ phối hợp.

Buổi tối hôm nay Hình Liệt so với dĩ vãng bất kỳ lần nào đều nhiệt tình hơn, Hạ Vân Phong bị hắn ôm đến xương sống thắt lưng cùng chân đều nhuyễn, tỷ như hiện tại cả người Hạ Vân Phong đều bị hắn đặt ở trên sô pha.

Hình Liệt tách chân Hạ Vân Phong ra để cho chân Hạ Vân Phong để ở trên vai hắn, sau đó một bên vuốt ve thân thể nóng lên của y, một bên dùng sức “ôm” y……

Hôn y……

Cường thế đánh sâu vào làm cho Hạ Vân Phong phát ra âm thanh không biết là thống khổ, hay là hưởng thụ……

Đáy mắt y, vẻ mặt kia đang lay động bất an.

Dùng sức như vậy.

Nhiệt tình như vậy.

Thật giống như muốn phá hư y, liều mạng xâm nhập, sâu sắc hời hợt đan xen khiến cho hai mắt ướt át của Hạ Vân Phong có chút phiếm hồng, khiến y suýt nữa rơi lệ……

Y khống chế được hơi thở mình, ổn định hô hấp của mình bởi vì Hình Liệt đang hôn y, y không nghĩ bứt ra khỏi nụ hôn lâu dài này của Hình Liệt.

Động tác nháy mắt của Hạ Vân Phong rất chậm, y cảm giác được hốc mắt ướt át của mình có cái gì đó chảy xuống. Một giọt nước mắt thật nhỏ mà nóng bỏng lặng yên xẹt qua hai má Hạ Vân Phong.

Nhưng rất nhanh đã bị bóng đêm kia dấu đi.

Y biết Hình Liệt không thấy, y im lặng cảm giác, tiếp nhận, bao dung Hình Liệt, cũng cảm giác được cuồng yêu cùng nhiệt tình mà Hình Liệt gây cho y bất đồng với dĩ vãng.

Đến khi chấm dứt Hạ Vân Phong đã không còn khí lực nữa, nhưng y vẫn ôm chặt Hình Liệt. Hình Liệt nghĩ bật đèn nhưng y lại ngăn trở Hình Liệt: “Đừng bật đèn, cứ để như vậy”.

Giọng nói y rầu rĩ, thật giống như vừa khóc.

Hình Liệt đem y kéo đứng lên, dìu y đi lên lầu. Hình Liệt muốn đi lên lầu, Hạ Vân Phong ngay cả áo ngủ cũng chưa buộc lại, liền đứng lên bảo Hình Liệt đỡ y lên trên.

Nhưng mới vừa đi đến đầu cầu thang, y liền cảm giác được Hình Liệt đứng ở sau lưng y, ôm thắt lưng y, vén vạt áo y lên, mượn dịch trơn có từ trước, cứ như vậy “ôm” Hạ Vân Phong.

Đầu Hạ Vân Phong choáng váng, y căn bản là chưa kịp nói chuyện, liền rõ ràng cảm giác được Hình Liệt, Hình Liệt bảo y đem chân mở ra một chút, chậm rãi lên lầu……

Hình Liệt kéo y lên lầu, cứ như vậy gắn kết lẫn nhau, tình huống như vậy khiến tim Hạ Vân Phong nhảy loạn một trận: “Ngươi có đối với người khác như vậy hay không?” Y cảm thấy Hình Liệt tại phương diện này rất kinh nghiệm.

Hình Liệt thẳng thắn nói với y: “Ôm qua rất nhiều người.” Bất quá chưa từng cùng nhau đi như vậy, hắn cảm thấy Hạ Vân Phong mỗi lần đi một chút, đều ái muội “Cắn” hắn……

Làm cho hắn có chút đau, lại không nghĩ liền rút ra nhanh như vậy……

Hình Liệt nói với Hạ Vân Phong: “Làm sao vậy? Ngươi một bó tuổi như vậy rồi còn muốn ghen?” Hắn cầm lấy hai tay Hạ Vân Phong, rất nhanh hắn liền cảm giác Hạ Vân Phong đi không được……

Hình Liệt đem Hạ Vân Phong ẵm lên lầu, hắn trực tiếp đem Hạ Vân Phong đặt ở trước tủ trang trí chỗ lầu hai, hắn chờ không kịp khẩn cấp muốn tiếp tục “ôm” Hạ Vân Phong.

Thật giống như như thế nào cũng không đủ, bởi vì buổi tối hôm nay, mặc kệ hắn làm như thế nào, Hạ Vân Phong cũng đều không có nói, còn tự mình thong thả dao động……

Tuy rằng không có phóng đãng như mấy bạn giường bên ngoài, nhưng chính là hành động đáp lại như có như không này, làm cho hắn vô cùng hưởng thụ, hắn biết Hạ Vân Phong cũng thực thoải mái.

Bởi vì……

Hạ Vân Phong đang run rẩy……

Vào lúc ban đêm Hình Liệt làm xong sau thì ôm Hạ Vân Phong ngủ, buổi sáng dậy, hắn vốn muốn trực tiếp đi làm, nhưng nhìn thấy Hạ Vân Phong chưa tắm rửa, hắn liền ôm Hạ Vân Phong đem đi tắm.

Nhưng hôm nay bệnh tình Hạ Vân Phong càng thêm nghiêm trọng, y thậm chí không xuống giường được, cả ngày y đều ở nhà một mình, bởi vì y cũng biết khi bọn họ tiếp nhận công việc của y, bọn họ càng thêm bận rộn hơn so với bình thường, cho nên tự y sai người gọi bác sĩ gia đình đến, y uống thuốc sau ở nhà ngủ cả buổi chiều.

Toàn thân y bủn rủn.

Bất quá y không có trách cứ Hình Liệt, bởi vì tối hôm qua là chính y nguyện ý, Hạ Vân Phong với loại sự tình này chưa bao giờ cảm thấy thẹn thùng, hoặc là ngượng ngùng.

Có lẽ đúng là bởi vì thói quen nhiều năm qua của y, làm cho các con y cảm thấy thực tùy tiện, y cũng biết bọn họ khẳng định là nghĩ như thế này, cho nên y sẽ không chủ động mở miệng yêu cầu……

Kỳ thật y thực sợ hãi.

Y sợ hãi có một ngày, bọn họ người nào đó chỉ vào y, mắng y không biết xấu hổ.

Y cũng sợ hãi nhi tử vì người khác mà phỉ nhổ y.

Y muốn dùng sự nghiệp của mình để đổi lại, y hy vọng mình có thể đủ ổn định ở lại bên cạnh con y, cho nên y mới để cho bọn họ trở về thay y làm việc, bởi vì y cảm thấy bất cứ thứ gì so với nhi tử cũng không quan trọng bằng.

Toàn bộ buổi chiều, y đều không có ngủ.

Bởi vì đầy trong đầu y đều là bộ dáng nhi tử, y muốn gọi điện thoại cho bọn họ, nhưng lại lo lắng quấy rầy đến công tác của bọn họ, hoặc là gây trở ngại đến bọn họ làm việc.

Y vẫn chịu đựng không có gọi, hôm nay người về nhà sớm nhất là Hoằng Dạ, y nhìn thấy Hoằng Dạ đã trở lại, đứng dậy khoác một bộ quần áo, đi sai người hầu nấu canh cho Hoằng Dạ.

Chẳng qua cước bộ của y có chút không xong……

Hôm nay Hoằng Dạ trở về rất sớm, hắn trở về liền nhìn thấy sắc mặt Hạ Vân Phong không tốt lắm, hắn vừa buông đồ xuống liền nhìn thấy Hạ Vân Phong sắp té ngã, hắn liền đỡ Hạ Vân Phong.

“Ngươi không thoải mái thì ngồi xuống, không cần đi linh tinh.” Hoằng Dạ thấy nhiệt độ cơ thể của y thực dọa người, hắn lập tức liền nhíu mày, sau đó bảo Hạ Vân Phong ngồi trở lại trên giường.

“Ta không sao, rất nhanh sẽ khỏe lên.” Hạ Vân Phong nhấc thân đi lấy áo tắm cho Hoằng Dạ, bởi vì Hoằng Dạ gần đây cũng không ở nhà, y cũng không tiện gọi điện thoại cho Hoằng Dạ, “Ngươi mệt thì trước ngồi xuống, ta đi lấy cho ngươi áo tắm.” Y vẫn là đứng dậy đi thay Hoằng Dạ cầm quần áo qua, còn cố gắng thay Hoằng Dạ xả nước.

Vài lần lúc Hoằng Dạ không thấy y, y đều suýt nữa té ngã, lúc y ngồi trở lại trên giường, đã hoàn toàn không có khí lực nữa.

“Ngươi uống thuốc chưa?” Hoằng Dạ ngồi ở bên giường nhìn Hạ Vân Phong, nhìn thấy Hạ Vân Phong gật đầu, hắn lại đi tìm một ít thuốc cho Hạ Vân Phong uống……

Hạ Vân Phong nhìn cũng không nhìn, liền uống.

“Ngươi ở bên ngoài công tác có mệt hay không?” Hạ Vân Phong quan tâm nhìn hắn, nhìn thấy hắn lắc đầu, sau đó lấy qua quần áo đi tắm rửa.

Y an vị ở trên giường nghe tiếng động vọng ra từ phòng tắm.

Thẳng đến khi Hoằng Dạ đi ra sau đó Hạ Vân Phong mới lại hỏi Hoằng Dạ: “Tuần lễ thời trang lần này bề bộn nhiều việc có phải hay không? So với lần trước lâu hơn rất nhiều.” Y đã vài ngày không gặp Hoằng Dạ.

Hoằng Dạ gật đầu.

Nhìn thấy bộ dáng Hạ Vân Phong không thoải mái, hắn bảo Hạ Vân Phong nghỉ ngơi: “Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ta trở về phòng đây, lát lại qua xem ngươi.” Hắn cầm khăn mặt lau tóc……

Hạ Vân Phong lại bảo Hoằng Dạ không cần trở về phòng sớm như vậy, muốn cho Hoằng Dạ bồi y ngồi trong chốc lát……

Hoằng Dạ ngồi xuống liền vươn tay sờ soạng tay y: “Tay ngươi nóng như vậy, bọn họ cũng không ở nhà chiếu cố ngươi sao? Ngươi bị bệnh đã bao lâu rồi?” Hắn hỏi tình trạng Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong lại nói với hắn: “Không quan hệ.” Thật sự không quan hệ, y qua hai ngày nữa thì tốt rồi. Y nói với Hoằng Dạ là y bị bệnh không bao lâu, y không muốn Hoằng Dạ lo lắng cho y.

Hạ Vân Phong nói Hoằng Dạ không cần giận, y biết Hoằng Dạ đang giận, bởi vì trước đó vài ngày khi Hạ Vân Phong nói qua muốn đem Bắc đường giao cho Hoằng Dạ, nhưng lại chậm chạp không mang theo Hoằng Dạ đến Bắc đường.

Hoằng Dạ không nói chuyện “Ta không có giận.”

“Chờ ta hết bệnh rồi, liền mang ngươi đến Bắc đường,” Hạ Vân Phong hứa hẹn với hắn, y nắm chặt tay Hoằng Dạ, thật sự, y nói là thật sự, không phải nói đùa.

Hoằng Dạ có chút chần chờ nhìn y: “Hay là thôi đi, Bắc đường cứ để ngươi tự mình quản lý, ta thật sự không quá thích hợp.” Hắn thấp giọng cự tuyệt đề nghị của Hạ Vân Phong……

Hạ Vân Phong trầm mặc.

Nhìn thấy Hoằng Dạ còn muốn chạy, y hoãn thanh: “Ta nói là thật, ta biết ngươi hiểu mà, ta cũng đã đến tuổi này rồi, sớm hay muộn cũng phải đem vị trí này giao cho ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment