Dụ Tội

Chương 249

Nụ hôn của Hạ Đông mang theo cảm giác triền miên hít thở không thông, hơn nữa động tác của Hạ Đông rất ra sức, làm cho đầu ngón chân Hạ Vân Phong sắp tê rần. Hai tay của y vô lực khoáC lên đầu vai Hạ Đông, tùy thời đều muốn trượt xuống dưới.

“Chúng ta thật lâu không cùng một chỗ rồi, ngươi có nhớ ta không?” Hạ Đông ở trên giường cùng lúc thường hoàn toàn là hai bộ dáng khác nhau, xuống giường Hạ Đông rất nghe lời Hạ Vân Phong, nhưng khi ở trên giường, Hạ Đông sẽ định đoạt.

“Nhớ…” Hạ Vân Phong không có kiêng dè gật đầu.

Tính ra thì bọn họ đã hơn một năm không có đồng giường, hơn nữa thân mật khăng khít ôm hôn giống như vậy cũng lâu lắm chưa có làm, Hạ Vân Phong dĩ nhiên là hoài niệm.

Chân Hạ Vân Phong bị Hạ Đông lấy tư thế khó coi đùa nghịch, một chân khoác lên trên vai Hạ Đông, một chân có chút vô lực khoác lên trên giường, áp lực mà vô cùng thân thiết nói chuyện với nhau.

Thực thân mật.

Thực gần gũi.

Đôi bên hôn cũng khó mà tách ra…

Khóe môi Hạ Vân Phong bị Hạ Đông hôn đến vừa ướt lại vừa sáng, khi đôi môi hai người tách ra, Hạ Đông đem nước bọt uy đến bên miệng Hạ Vân Phong. Y lười biếng liếm đôi môi Hạ Đông, ngậm vào nước bọt mà Hạ Đông đút cho y.

“Ăn ngon không?” Hạ Đông hôn môi y, vô cùng thân thiết hỏi y mùi vị nước bọt của hắn: “Hương vị được không?” Hắn rút đi gối đầu chêm ở dưới thắt lưng Hạ Vân Phong.

“Ăn ngon.” Hạ Vân Phong rất phối hợp hắn, nhẹ nhàng nuốt xuống.

“Còn muốn ăn nữa không?” Hạ Đông đem cái chân Hạ Vân Phong đang đặt ở trên vai hắn kéo xuống dưới, hai tay của hắn tách chân Hạ Vân Phong ra, tách ra đến cực hạn để thưởng thức…

Hạ Vân Phong hơi hơi nhíu mày, nhưng hai tay y miễn cưỡng cầm lấy chăn dưới thân, y ngọ nguậy thân thể thật giống như đang vặn vẹo, động tác thong thả của y thật giống như đang chủ động phun ra nuốt vào Hạ Đông.

“Còn muốn.” Hạ Vân Phong thấp giọng đáp lại, một bên nâng người tìm điểm chống đỡ, một bên thừa nhận hoan ái kích tình mãnh liệt của Hạ Đông. Hạ Đông thay đổi rất nhiều tư thế, y bị đâm đến xương cốt sắp gãy rụng.

Hạ Vân Phong nói còn muốn, Hạ Đông nắm cằm y, đôi môi hơi hơi phủ lên đôi môi Hạ Vân Phong, đầu lưỡi nhẹ nhàng trượt đến những chỗ mềm mại trong miệng Hạ Vân Phong…

Hạ Vân Phong nửa hừ nửa run run mân hôn đầu lưỡi ướt át của Hạ Đông, y miễn cưỡng liếm lộng, chậm rãi nhấp mân, đầu lưỡi Hạ Đông va chạm đầu lưỡi y.

Hạ Vân Phong miệng đầy ướt át, như thế nào cũng nuốt không xong.

Thiệt nhiều thiệt nhiều…

Xoạch xoạch…

Tiếng liếm ướt phá lệ rõ ràng, Hạ Vân Phong không tự chủ được mở chân ra, giống như muốn làm cho Hạ Đông càng thêm xâm nhập. Cái tay vốn cầm lấy sàng đan của y cũng vòng lên lưng Hạ Đông.

Thật giống như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng, giống như muốn bắt lấy hi vọng cuối cùng…

Cái gì tôn nghiêm.

Cái gì tự tôn.

Cái gì tư thái thần thánh cao cao tại thượng không thể xâm phạm, tất cả đều từ bỏ. Hiện tại y thật giống như một *** phụ hành vi phóng đãng khát vọng được người yêu, không biết liêm sỉ mở chân ra muốn càng nhiều.

Hạ Vân Phong chủ động như vậy vẫn là lần đầu, điều này làm cho Hạ Đông kích động không thôi. Hắn kích tình hôn Hạ Vân Phong nồng nhiệt, dùng sức đong đưa qua lại phần eo, mãnh lực rút ra, thật sâu đâm vào.

“Đông…” tốc độ lại mau lại dũng mãnh kia của Hạ Đông, làm cho Hạ Vân Phong kìm lòng không đậu gọi tên của hắn. Y cho tới bây giờ chưa từng gọi Hạ Đông như vậy, một tiếng kêu này miễn cưỡng mà trầm thấp làm xương cốt người khác đều biến mềm.

“Ừ.” Hạ Đông thấp giọng hưởng ứng, toàn lực phối hợp y.

Bởi vì Hạ Vân Phong nằm nghiêng ở trên giường, giường lớn không ngừng hướng hai bên trái phải lay động, một bàn tay Hạ Đông chống giường, một bàn tay chống vách tường phía sau Hạ Vân Phong, cường lực chớp lên.

Hạ Vân Phong chỉ cảm thấy mỗi một lần Hạ Đông đều giống như muốn lộng phá y, tần suất vừa thâm sâu lại vội vàng kia khiến cho Hạ Vân Phong thở dốc không ngừng, ngay cả tiếng rên rỉ khàn khàn cũng càng phát ra không thể khống chế.

Cho dù Hạ Đông không chạm phía trước của y, y cũng giống như cảm giác được mãnh liệt, y càng ngày càng mẫn cảm, chịu không nổi một chút trêu chọc cùng khiêu khích, rất nhanh y đã có cảm giác.

Ngay trước của Hạ Vân Phong đang “Rơi lệ”, để ở bụng Hạ Đông. Theo động tác của Hạ Đông mà thong thả ma sát, hai chân Hạ Vân Phong vô lực mở rộng…

Hình thành tư thái mê người…

“Nhỏ tiếng chút, sẽ bị nghe được.” Hạ Vân Phong nhắc nhở Hạ Đông, bảo Hạ Đông đừng làm ra động tĩnh lớn như vậy. Lập tức y liền cảm giác được Hạ Đông thở phì phò, thật mạnh đỉnh y hai cái.

Y lập tức chịu không nổi kích thích, miễn cưỡng kẹp chặt Hạ Đông.

Hạ Đông thuận thế đem cả người y đều bế đứng lên, tư thế thay đổi làm cho Hạ Vân Phong nhịn không được nức nở. Hạ Đông đem y ôm đến bên cửa sổ, không cho y dẫm lên sàn.

Đôi môi hai người tách ra, Hạ Vân Phong lười biếng nói: “Để ta xuống.” Như vậy y thấy rất kỳ quái, tư thế như vậy làm cho Hạ Vân Phong cảm thấy ngường ngượng.

Lưng y dán lên tường, Hạ Đông ôm y, hai chân y quấn quanh ở bên hông Hạ Đông.

“Không để.” Hạ Đông cứ như vậy đem y để ở trên tường, sau đó bắt đầu dùng hành động làm cho Hạ Vân Phong câm miệng. Hắn cử động thắt lưng vừa vội vừa nhanh “ôm” Hạ Vân Phong, chỉ nghe thấy tiếng ái muội dây dưa, không có tiếng giường lớn lay động, Hạ Đông ôm sát y: “Như vậy tiếng động sẽ giảm bớt, cách vách không có người nghe được…”

Cả người Hạ Vân Phong đều bị Hạ Đông ôm, thắt lưng y bị Hạ Đông từng chút một ép xuống, cả người y đều treo ở trên người Hạ Đông, thừa nhận Hạ Đông yêu thương.

Động tác của Hạ Đông càng lúc càng nhanh, thân thể Hạ Vân Phong không ngừng buộc chặt, y tinh tường cảm giác được tần suất nhảy lên mạnh mẽ cùng độ lớn không ngừng phát trướng của Hạ Đông.

“Sắp phá hư rồi.” Hạ Vân Phong nhịn không được nói, trên mặt y có chút mồ hôi, hai mắt dị thường ướt át, nhìn qua cực kỳ mê người

“Sẽ không phá…” hai tay Hạ Đông đang xiết chặt chân y, chân y đều bị Hạ Đông nặn ra dấu vết bắt mắt: “Bên trong ngươi thật mềm, thật ướt, thật chặt…”

Lời ngon tiếng ngọt của Hạ Đông làm cho Hạ Vân Phong nhất thời mặt hơi đỏ, hai mắt hơi mệt mỏi lại ẩn chứa triền miên kia của y chậm rì rì nhìn về phía Hạ Đông, nhìn được Hạ Đông cúi đầu nhìn chăm chú vào địa phương phát ra âm thanh dinh dính kia của mình, hai má Hạ Vân Phong càng thêm nóng bỏng, y cảm thấy Hạ Đông so với trước kia càng dũng mãnh hơn.

Làm cho y có chút đau, có chút trướng, nhưng càng nhiều lại là thoải mái…

Thân thể Hạ Vân Phong theo động tác của Hạ Đông mà run run, thẳng đến khi Hạ Vân Phong đột nhiên buộc chặt thân thể, mới nghe được Hạ Đông thét lớn một tiếng, sảng khoái thở ra một hơi thật dài…

Hạ Vân Phong cũng hoàn toàn chiếm được phóng thích, cùng lúc đó Hạ Đông cho y đang nửa hừ nửa rên một nụ hôn ướt át vừa thâm sâu lại vừa triền miên, chỉ có Hạ Vân Phong mới biết được.. bản thân hiện tại nóng đến dường nào, bị khiến cho có bao nhiêu ướt át…

Y lười biếng hôn trả, hai người vong tình hôn sâu hoàn toàn không có phát hiện cửa phòng mở rộng, cũng hoàn toàn không có phát hiện trong phòng có một người đang đứng… (=..= ghê thật, nó đứng từ nãy giờ kia)

Hạ Vân Phong có chút mỏi mệt hôn trả Hạ Đông, mềm mại dây dưa cùng nhau, nhẹ nhàng duyệt hôn đối phương, giống như hôn như thế nào cũng hôn không đủ, muốn càng nhiều càng nhiều hơn.

Hạ Đông lúc này mới buông Hạ Vân Phong xuống, để cho Hạ Vân Phong đứng trên mặt đất. Hắn bảo Hạ Vân Phong nghiêng thân, nâng một chân Hạ Vân Phong lên, làm cho cái chân mềm nhũn của Hạ Vân Phong khoác lên trên bàn…

Một bên vuốt ve Hạ Vân Phong, một bên cùng Hạ Vân Phong triền miên hôn sâu. Hắn vừa định dùng tư thế này “ôm” một lần nữa, nhưng bên cạnh lại truyền đến một trận tiếng ho khan trong trẻo mà lạnh lùng, hoàn toàn cắt đứt hai người.

Đem hai người đang sa vào trong tình yêu hoàn toàn đánh tỉnh lại, Hạ Đông theo bản năng cởi áo ngủ trên người che lại thân thể trần trụi của Hạ Vân Phong…

Hạ Vân Phong mỏi mệt giương mắt nhìn về phía người đứng ở cạnh cửa, Ngao Dương tựa hồ mới từ bên ngoài trở về, vẻ mặt âm lãnh đứng ở nơi cách bọn họ không xa…

Ánh mắt lạnh lùng kia thẳng tắp bắn về phía Hạ Vân Phong, thật giống như muốn đem Hạ Vân Phong ăn sống nuốt tươi, ánh mắt kia tràn ngập lãnh đạm cùng nguy hiểm, làm cho người ta không rét mà run.

“Ôm ta đến trên giường.” Hạ Vân Phong hai chân vô lực, tự mình đi thì có chút khó khăn, cho nên y bảo Hạ Đông hỗ trợ, rất nhanh liền cảm giác được Hạ Đông đem y ôm trở về trên giường.

“Nhị ca, ngươi về phòng ngủ đi, ta ở đây chiếu cố hắn.” Hạ Đông bảo Ngao Dương tự mình trở về, Ngao Dương hiện tại cũng không có hứng thú đi vào, vốn hắn chỉ đi ngang qua thôi nhưng lại nghe thấy có tiếng gì kỳ quái liền đẩy cửa đi vào, không nghĩ tới hắn lại nhìn thấy một hình ảnh ghê tởm như vậy, Hạ Vân Phong tựa như một *** phụ cơ khát…

Ôm Hạ Đông không để Hạ Đông đi, hơn nữa hai người còn thấp giọng nói gì đó, Hạ Vân Phong còn không biết liêm sỉ kẹp chặt Hạ Đông, hắn nhìn thấy phi thường rõ ràng.

Không biết xấu hổ.

Hạ lưu.

Ngao Dương lạnh lùng nhìn Hạ Vân Phong, liền quay ngược lại nhìn về phía Hạ Đông: “Ngươi nhớ rõ thực hiện biện pháp an toàn tốt một chút, để tránh nhiễm phải quái bệnh, vậy mới tốt chơi…”

Ngao Dương nói xong nở nụ cười cổ quái liền đi ra ngoài, biểu tình trên mặt Hạ Đông không có chút biến hóa. Hắn không đem lời nói của Ngao Dương để trong lòng, nhưng đáy mắt Hạ Vân Phong lại đang run rẩy.

Hạ Vân Phong rất rõ ràng, Ngao Dương cũng không phải nhắc nhở Hạ Đông, mà là nương Hạ Đông châm chọc y bẩn mà thôi. Hạ Vân Phong trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái, dù sao Ngao Dương là con của y.

Đã vậy còn quá kinh thường y…

Ngao Dương đi rồi, Hạ Vân Phong nghĩ đến Hạ Đông sẽ trở về, dù sao cũng đã bị đánh gãy hưng trí, hơn nữa Hạ Đông cũng đã “ôm” qua một lần, nhưng Hạ Đông lại không đi.

Trực tiếp nằm xuống, xốc chăn trên người y ra, tựa hồ muốn tiếp tục.

“Đã khuya rồi.” Hạ Vân Phong biết ngày mai Hạ Đông phải đi làm: “Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Y thong thả dịch người ra, vẫn cùng Hạ Đông duy trì khoảng cách.

“Không muộn.” Hạ Đông ôm thắt lưng y, đem y kéo lại đây, để cho thân thể mềm dẻo của Hạ Vân Phong cùng hắn kề sát, hắn kéo chân Hạ Vân Phong tỏ vẻ còn muốn tiếp tục.

Tay Hạ Vân Phong khoác lên bên hông Hạ Đông, y chậm rãi hỏi: “Ngươi có muốn mang… mang “áo mưa”… hay không?”

Lời này làm cho Hạ Vân Phong có chút khó mở miệng, bởi vì Hạ Đông khi “ôm” y chưa bao giờ mang, nhưng sau khi nghe lời của Ngao Dương nói lúc nãy, Hạ Vân Phong cũng không biết Hạ Đông có ngại hay không.

“Không mang.” Hạ Đông ổn định thắt lưng y, đỡ thân thể y, cảm giác độ ấm cực nóng cùng chặt chẽ triền nhân kia: “Cứ như vậy mới có thể càng thoải mái, càng chân thật.” Cảm giác thật sự rõ ràng.

Hạ Đông không thích mang mấy thứ kia, hắn tiến đến bên môi Hạ Vân Phong, ngậm lấyđôi môi hé mở của Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong rất nhanh liền cảm giác được Hạ Đông xoay người đè nén y.

Hạ Đông đâm rất dùng sức, làm cho y ngậm vào rất sâu, tiếng rên rỉ của y bất tri bất giác tràn ra khỏi môi. Đêm càng sâu, âm thanh kia lại càng rõ ràng.

Cả buổi tối Hạ Vân Phong đều bị nhiệt tình của Hạ Đông chiếm đầy, không lưu một khe hở, lấp đầy hư không của y, làm cho y run run, làm cho y thở dốc, làm cho y phóng thích áp lực.

Một đêm kích tình qua đi, ngày hôm sau toàn bộ Bắc đường đều biết Đông ca đã thu phục Vân gia. Bắc đường từ trên xuống dưới đối với Hạ Đông là vạn phần cung kính, gặp Đông ca như là gặp Vân gia.

Mọi người bên dưới tò mò, nhưng lại không dám minh mục trương đảm nghị luận (= giữa ban ngày ban mặt dám làm gì đó), bất quá chuyện giữa Hạ Vân Phong và Hạ Đông cơ bản là toàn bộ Bắc đường cùng Hạ thị đều biết…

Mọi người rốt cục cũng biết vì sao Hạ Vân Phong yên tâm Hạ Đông như vậy, chẳng những đem công ty giao cho Hạ Đông, còn đối Hạ Đông tốt như vậy, thì ra Vân gia có đam mê này.

Hơn nữa…

Mọi người đều biết Vân gia ở phía dưới, điều này khiến Hạ Đông trong nhất thời còn trở thành thần tượng sùng bái của các huynh đệ Bắc đường, ai cũng biết không ai dám ở trước mặt Hạ Vân Phong nói chuyện lớn tiếng.

Nhưng Hạ Đông thế nhưng còn dám kỵ (= thượng) Vân gia, cho nên không ai dám bất kính với Hạ Đông, hơn nữa còn lén lút đồn Hạ Vân Phong rất thích Hạ Đông, việc này truyền đi càng ngày càng lợi hại.

Thậm chí còn có người nói, ban ngày khi quét rác thấy Đông ca từ trong phòng Vân gia đi ra, hơn nữa lúc Vân gia sai người đi vào xả nước tắm, trên người nơi nơi đều là hôn ngân.

Không những thế mỗi buổi tối trong phòng Vân gia đều đã truyền ra tiếng vang kỳ quái, có đôi khi vệ sĩ tuần tra ban đêm cũng không không biết xấu hổ tới gần phòng Vân gia…

Bởi vì đều sợ quấy rầy đến Đông ca và Vân gia làm việc, liên tục tám ngày mỗi buổi tối Hạ Đông đều đến phòng Hạ Vân Phong, bọn họ mỗi tối đều phải ân ái thật lâu.

Hạ Vân Phong gần đây thức dậy rất sớm, trời chưa sáng y đã thức dậy rèn luyện thân thể. Y ở ngay trong viện hít thở không khí trong lành, y cũng không phải nhìn thấy Mĩ Mi mỗi ngày buổi sáng đều từ trong phòng Hình Liệt đi ra.

Từ sau khi Hình Liệt cùng Mĩ Mi phát sinh quan hệ, Hình Liệt đã không còn chủ động tới phòng y nữa.

Hơn nữa…

Hai tuần này mỗi đêm Mĩ Mi đều đến đây, nơi này vốn không cho phép người ngoài vào, bất quá Hình Liệt không có đem Mĩ Mi trở thành người ngoài, mỗi lần đều là tự mình đi ra ngoài đưa Mĩ Mi tiến vào.

Mỗi ngày buổi sáng Mĩ Mi trở về rất sớm.

Hình Liệt ngoại trừ thời gian ăn cơm đổi thuốc ra, trên cơ bản đều ở trong phòng, hơn nữa Mĩ Mi mỗi lần đến đây sau, Hình Liệt đều sẽ khóa cửa phòng lại…

“Vân gia, Tứ thiếu gia làm như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt lắm, hắn mang nữ nhân đến đây ngủ. Nữ nhân Mĩ Mi kia mỗi ngày buổi tối đều kêu thực ái muội, làm cho mọi người đều ngủ không yên.” cấp dưới của Hạ Vân Phong nói việc Hình Liệt cùng nữ nhân kia hoan ái giống như tra tấn bọn họ.

Nhiều huynh đệ đều lại đây phản ánh tình hình.

Tuy rằng nơi Hình Liệt trụ cách phòng các huynh đệ cả một khoảng xa, nhưng ban đêm ngọn núi thực im lặng, nhất là giọng nữ nhân liền càng thêm rõ ràng.

Hạ Vân Phong cũng nghe thấy một hai lần…

Hạ Vân Phong bảo bọn họ đều đi xuống, việc này y biết xử lý, cho nên y bảo Hoằng Dạ đi nói tình huống này với Hình Liệt một chút, bất quá Hình Liệt tựa hồ không có để ở trong lòng.

Bởi vì hôm nay Mĩ Mi lại đến đây nên cấp dưới Hạ Vân Phong vì muốn buổi tối có thể ngủ ngon, đã đến báo cho Hạ Vân Phong trước, mời Hạ Vân Phong đi qua nhìn một cái. Hạ Vân Phong cũng liền tự mình đi qua một chuyến.

Tối nay bên ngoài mưa phùn đang bay lả tả, Hạ Vân Phong chống quải trượng đi đến trước phòng Hình Liệt, y nhẹ nhàng gõ hai cái, cửa phòng liền từ bên trong mở ra.

Hình Liệt thân trên xích lõa đứng ở trước cửa, vết thương trên tay hắn đã đỡ hơn, băng gạc trên mặt cũng chỉ còn lại có một mảnh nhỏ, chỗ bị thương và chỗ đã tháo băng trên mặt hoàn hảo không tổn hao gì.

Hình Liệt chỉ mặc áo ngủ, nhìn thấy Hạ Vân Phong xuất hiện ở cửa cũng không có gì kinh ngạc……

Hình Liệt chỉ chặn ở cửa nói với Hạ Vân Phong: “Ta ngày mai sẽ cùng ngươi, đêm nay không tiện.”

Hắn nói thực tự nhiên……

Hắn tựa hồ hiểu lầm ý tứ của Hạ Vân Phong đêm nay tới đây……

Hắn tựa hồ cho rằng Hạ Vân Phong đến đây để cho hắn “ôm”……

“Ngươi đang có khách?” tầm mắt Hạ Vân Phong lướt qua đầu vai Hình Liệt, nhìn thấy trên giường có một nữ nhân quần áo không chỉnh đang ngồi, cánh tay cùng chân nữ nhân kia đều trắng đến lạ thường.

Cái lưng ngọc ngà cũng bại lộ bên ngoài, hơn nữa dưới đất nơi nơi đều rải rác quần áo, từ cạnh cửa kéo dài cho đến bên giường……

Nhìn nhìn lại Hình Liệt chỉ mặc quần ngủ……

Còn có… trên người còn lưu lại mùi nước hoa nữ nhân……

Hạ Vân Phong nhìn đã biết vừa rồi Hình Liệt đang làm cái gì, cũng liên tưởng đến sau khi tiễn bước y đi Hình Liệt kế tiếp sẽ muốn làm cái gì……

“Lão bà của ta đến đây rồi.” Hình Liệt tựa hồ đã thừa nhận mối quan hệ với Mĩ Mi.

Trước kia lúc Hình Liệt chưa có gia nhập sản nghiệp của Hạ Vân Phong, đã luôn cực lực phủ nhận quan hệ giữa bọn họ, nhưng hiện tại đã hào phóng thừa nhận rồi.

Hạ Vân Phong cũng biết Hình Liệt đạt tới mục đích mình muốn sau cũng sẽ không giấu diếm sự thật nữa.

“Ngươi kết hôn rồi?” Ánh mắt Hạ Vân Phong một lần nữa trở xuống trên người Hình Liệt, hốc mắt y có chút phiếm hồng không hiểu, y nói chuyện giọng có hơi run run.

“Còn chưa.” Hình Liệt phủ nhận, tinh thần Hạ Vân Phong vừa dịu đi một ít, lại chợt nghe được Hình Liệt bổ sung thêm một câu: “Bất quá hẳn là cũng nhanh, dưỡng phụ ta hy vọng ta cùng nàng kết hôn sớm một chút.”

Hạ Vân Phong thật sự không nghĩ tới Hình Liệt lại nói với y trực tiếp như vậy, thẳng thắn như vậy, có đôi khi lời nói thật so với lời nói dối càng thêm tàn nhẫn.

Điều này làm cho Hạ Vân Phong trầm mặc một lúc.

“Các huynh đệ của Bắc đường nói buổi tối các ngươi làm ra tiếng động quá lớn, khiến cho bọn họ ngủ không yên.” Hạ Vân Phong vô thần nói ra ý đồ đến đây, y không có phát hiện ánh mắt Hình Liệt nhìn y đã biến thâm vài phần.

“Ngươi ngủ được không?” Hình Liệt đột nhiên hỏi y một câu.

Hạ Vân Phong trong khoảng thời gian ngắn không thể hiểu được ý tứ Hình Liệt, y nghi hoặc nhìn về phía Hình Liệt…

Nhưng Hạ Vân Phong lại nhìn thấy Hình Liệt đang cởi bỏ dây lưng, sau đó kéo quần xuống…

“Đêm nay Hạ Đông không đi tìm ngươi, ngươi tịch mịch rồi phải không?” Hình Liệt vươn tay cởi quần mình ra, lộ ra địa phương có phản ứng kia…

Hình Liệt không chút nào che lấp nâng địa phương kia ra cho Hạ Vân Phong nhìn, còn thấp giọng hỏi: “Có phải rất muốn sờ sờ hay không? ( Hự.. té xỉu)” Hắn nói giọng rất thấp, xen lẫn vài tiếng cười khẽ ái muội…

Hình Liệt thế nhưng dưới tình huống như vậy còn cùng y tán tỉnh.

Lưu manh…

Hai má Hạ Vân Phong hơi chút nóng lên: “Các ngươi nhỏ giọng chút, ta không muốn cấp dưới lại đến chỗ ta cáo trạng.” Hơn nữa huynh đệ Bắc đường hôm sau còn phải công tác.

“Lão công, ngươi đã xong chưa đó, bên ngoài là ai vậy, ngươi nhanh lên đi.” Mĩ Mi ở bên trong nhẹ giọng gọi Hình Liệt.

Hình Liệt hướng bên trong nhìn thoáng qua, Hình Liệt vừa định nói chuyện, nhưng Hạ Vân Phong lại mở miệng trước hắn: “Ngươi vào đi thôi.” Y vừa định đi, lại bị Hình Liệt tóm trở về.

Quải trượng của Hạ Vân Phong rơi trên đất…

Tay Hạ Vân Phong bị Hình Liệt cưỡng chế, đụng đến địa phương phản ứng mãnh liệt kia của Hình Liệt. Đêm nay trên người Hạ Vân Phong mặc áo ngủ như tấm màn đen nhẹ nhàng phấp phới…

Hơn nữa…

Áo ngủ kia rất mỏng, thực thoáng khí cho nên cực trong suốt…
Bình Luận (0)
Comment