Người kia đi đến trước người Hạ Vân Phong, cằm Hạ Vân Phong bị người nâng lên.
Hạ Vân Phong miễn cưỡng rũ mắt, hai mắt hờ khép dưới hàng lông mi lộ ra mấy phần thương cảm, giấu rất kín, không cho người khác thấy bi thương và khổ sở của y.
Cái tay nâng cằm y lên truyền đến nhiệt độ thực ấm áp, nhưng giờ phút này Hạ Vân Phong đã có chút vô lực, y giương mắt nhìn về phía người trước mắt, y biết rõ người trước mắt này là Hạ Đông.
Nhưng y không biết hẳn là nên dùng biểu tình gì để đối mặt Hạ Đông.
Bởi vì Hạ Đông đi rồi lại quay về.
Y không biết Hạ Đông vì sao lại trở về, là vì muốn trở về thương hại y, cố ý trở về cười nhạo y, lại hoặc là có thứ gì quên lấy. Y căn bản không thể xác định được, Hạ Đông có phải vì không để y thương tâm mới lựa chọn trở về hay không……
Cằm Hạ Vân Phong bị nâng lên ……
Khiến cho y không thể không giương mắt nhìn về phía người trước mắt, xuất hiện ở trước mắt là khuôn mặt quen thuộc của Hạ Đông, Hạ Đông đang đứng ở trước mặt y từ trên cao nhìn xuống theo dõi y……
“Đem đồ của ta trả lại cho ta.” Hạ Đông Bình tĩnh mở miệng.
Hạ Vân Phong không có trả lời.
Quả nhiên Hạ Đông là vì muốn lấy di động để có thể cùng A Lâm liên hệ nên quay về tìm y yêu cầu, kỳ thật Hạ Vân Phong căn bản không có lấy đồ của Hạ Đông.
Di động Hạ Đông đặt ngay ngắn ở đầu giường……
Hạ Vân Phong ngay cả chạm cũng chưa có chạm qua lần nào.
Hạ Đông nắm cằm Hạ Vân Phong, cúi đầu nhìn về phía Hạ Vân Phong: “Có phải ngươi lấy hay không?” Hắn thấp giọng hỏi Hạ Vân Phong, không phải như là chất vấn……
Ngược lại như đang hỏi……
“Là ta lấy.” tâm Hạ Vân Phong nhất thời cứng lại, liền thừa nhận, “Ta không muốn ngươi đi gặp A Lâm.” Vai người xấu này để cho y đến làm được rồi, y là “Người xấu”.
Y là người xấu……
“Ngươi lấy di động của ta làm cái gì?” Hạ Đông không cho Hạ Vân Phong lộn xộn, hắn nắm cằm Hạ Vân Phong, không có nửa điểm ý tứ buông tay, “Trả lại cho ta.” Hắn đang yêu cầu……
Thực bình tĩnh……
Thực tự nhiên……
Cũng không phải cái loại uy hiếp bắt buộc……
Hạ Vân Phong đẩy tay Hạ Đông ra: “Chính ngươi đem đồ đặt ở nơi nào, chẳng lẽ đều quên?” Y căn bản không có lấy đồ của Hạ Đông……
Hạ Đông lúc nãy đặt di động ở trên tủ đầu giường, y ngay cả chạm cũng chưa chạm vào, làm sao có khả năng tùy tiện lấy đồ của Hạ Đông, y cũng là lúc trở về mới thấy.
Trước đó Hạ Đông đi gấp như vậy……
Vội vã đi gặp A Lâm, ngay cả di động cũng quên lấy……
Hạ Đông buông lỏng tay ra nhìn thoáng qua chỗ mình để đồ lúc nãy, hắn đi tới đầu giường cầm lấy điện thoại di động mở ra xem, tựa hồ đang kiểm tra Hạ Vân Phong có nhìn trộm tin nhắn của hắn hay không.
Hạ Vân Phong nghe thấy tiếng Hạ Đông ấn bàn phím, y lười biếng mở miệng: “Cho dù ta tiếp tục phản đối ngươi cùng một chỗ với A Lâm như thế nào, cũng không cần lén xem đồ của ngươi, ta lại không biết chữ, ngươi còn lo lắng cái gì……”
Y không xem tin nhắn của Hạ Đông, cũng sẽ không lấy đồ của Hạ Đông, y sẽ không làm chuyện khiến cho Hạ Đông phản cảm.
Một phút đồng hồ trước đó.
Hạ Vân Phong còn rất muốn mở miệng lưu Hạ Đông lại, nhưng thái độ đề phòng y như vậy… y cũng không biết, có nên mở miệng giữ Hạ Đông lại hay không, có lẽ nói ra miệng cũng chỉ sẽ tự rước lấy nhục.
“Bên ngoài tuyết rất lớn, ta tạm thời đi không được.” Hạ Đông mở miệng, hắn đứng ở phía sau Hạ Vân Phong, một bên check điện thoại di dộng, một bên ánh mắt vững vàng nhìn về phía bóng dáng Hạ Vân Phong……
Do Hạ Vân Phong đưa lưng về phía Hạ Đông, cho nên y nhìn không tới biểu tình trên mặt hiện tại của Hạ Đông……
Y chỉ có thể đoán……
Y cảm thấy Hạ Đông hiện tại khẳng định thực không kiên nhẫn……
Hạ Vân Phong không nói.
Ngồi yên.
Cũng không động.
Hạ Đông cũng không biết Hạ Vân Phong suy nghĩ cái gì, Hạ Đông tháo pin điện thoại ra, trực tiếp ném vào trong thùng rác, sau đó bỏ điện thoại vào trong túi quần áo…… (sao ko quăng lun cả cái đthoai đi? =..=)
Hạ Vân Phong ngồi ở bên giường, không nói lời nào.
Hạ Đông một bên nhìn bóng dáng Hạ Vân Phong, một bên không chút hoang mang cởi áo khoác, trực tiếp ném áo khoác vào trên sô pha, sau đó cởi áo, lộ ra thân hình hoàn mỹ……
Hạ Đông nhìn túi du lịch trên giường liếc mắt một cái, biết Hạ Vân Phong vừa mới trở về đang thu dọn đồ đạc, có lẽ chuẩn bị ngày mai muốn đi. Hắn cái gì cũng không nói, đem đồ trên giường qua, đặt ở trên sô pha……
Hạ Đông đi đến bên cạnh Hạ Vân Phong, hắn sờ sờ tay Hạ Vân Phong: “Tay ngươi lạnh quá, ta đi pha chén trà nóng cho ngươi.” Hắn vẫn trước sau như một cung kính……
Hạ Đông vừa đứng lên, Hạ Vân Phong đã bắt lấy tay hắn: “Không cần đi.” Y thong thả mà thấp giọng nói, mặc kệ thế nào y vẫn mở miệng giữ lại Hạ Đông.
Hạ Đông nhìn y trong chốc lát, không nói gì, vừa định đẩy tay Hạ Vân Phong ra, nhưng Hạ Vân Phong lại nắm chặt hắn……
“Chớ đi.” Hạ Vân Phong không muốn Hạ Đông cứ như vậy bỏ đi, y cũng không phải muốn tạm thời lưu Hạ Đông lại, cho dù gió tuyết ngừng, y cũng không muốn Hạ Đông cứ như vậy mà đi.
Y nói rất thong thả……
Y ngồi ở bên giường, rũ mắt, đáy mắt hỗn loạn mà phức tạp……
Làm một phụ thân……
Y không thể mất đi nhi tử, nếu hôm nay Hạ Đông đi rồi, vậy giữa y và Hạ Đông lại càng thêm khó có thể vãn hồi, việc này chính y có sai, y không nên mang Hạ Đông đi chỗ đó làm mát xa……
Cũng không nên thừa dịp Hạ Đông ngủ, muốn thử xem mình đối với nữ nhân được không, còn đúng lúc bị Hạ Đông thấy được, y cảm thấy Hạ Đông khẳng định là đang giận.
Y sai……
Nhưng là……
Y không muốn Hạ Đông đi……
“Ta không muốn uống trà.” kỳ thật Hạ Vân Phong rất khát nước, nhưng y không muốn Hạ Đông rời y nửa bước, y sợ hãi Hạ Đông biến mất, y nói có vẻ trầm ổn bình tĩnh, nhưng tâm lại bốn bề dậy sóng.
Hạ Đông đứng ở phía trước Hạ Vân Phong, thân trên hắn xích lõa, cúi đầu nhìn Hạ Vân Phong. Một bàn tay hắn bị Hạ Vân Phong bắt lấy, một bàn tay vuốt ve má Hạ Vân Phong……
Ánh mắt hai người giao triền cùng một chỗ……
Ánh mắt Hạ Đông dừng ở trên mặt Hạ Vân Phong, thấy Hạ Vân Phong lo lắng, hắn thật vừa lòng, hắn không nghĩ tới Hạ Vân Phong lại để ý chuyện hắn ra ngoài như vậy……
Hơn nữa……
Hắn biết Hạ Vân Phong hiểu lầm, hiểu lầm ý tứ hắn đi ra ngoài……
Hắn là muốn đi ra ngoài đón Hoằng Dạ, mà không phải A Lâm…..
Hoằng Dạ gọi điện thoại cho Hạ Đông nói là muốn đến đây, nhưng Hạ Đông không muốn Hoằng Dạ đến quấy nhiễu, dù sao đây là chuyến du lịch của hắn và Hạ Vân Phong, hắn nhịn bảy ngày không chạm Hạ Vân Phong, chính là muốn cho Hạ Vân Phong chủ động một chút.
Cho nên……
Hôm nay khi Hoằng Dạ gọi điện thoại cho hắn, hắn nói mình vì việc công mới đến, nhưng Hoằng Dạ lại tự mình đến, còn bảo Hạ Đông đi đón. Hạ Đông đành phải đi, vốn muốn thừa dịp Hạ Vân Phong ngủ mới đi, sau đó dàn xếp choHoằng Dạ ở chỗ khác, vì hắn không muốn Hoằng Dạ quấy rầy hắn và Hạ Vân Phong ở chung……
Nhưng Hạ Vân Phong lại tỉnh……
Còn hiểu lầm ý tứ của hắn……
Hơn nữa……
Hắn quên không mang di động theo nên đành phải trở lại, vì nếu Hoằng Dạ gọi điện thoại đến, bị Hạ Vân Phong nhận được, vậy ngày nghỉ của hắn với Hạ Vân Phong liền xong rồi……
Bất quá……
Cũng tốt……
Nếu đêm nay hắn không đi, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không thấy được Hạ Vân Phong như vậy……
Hắn nhịn bảy ngày.
Không có chạm Hạ Vân Phong.
Là vì hắn muốn cho Hạ Vân Phong chủ động một chút, chuyện Hạ Vân Phong dẫn hắn đi phòng mát xa, hắn cũng không phải quá để ý, để cho hắn để ý là lần trước Hạ Vân Phong “chủ động” hôn Ngao Dương……
Lại còn bị hắn thấy, bị hắn thấy sau bọn họ còn ở trước mặt hắn ôm hôn thật lâu, hắn không nói, cũng không phải hắn cao hứng, bởi vì Hạ Vân Phong chưa từng chủ động đối với hắn……
Cho nên.
Hắn muốn Hạ Vân Phong chủ động nói “muốn”.
Hạ Đông không có đưa ra lời giải thích nào, hắn chỉ nhìn Hạ Vân Phong trong chốc lát, liền hất tay Hạ Vân Phong ra, hắn gọi một cú điện thoại cho phiên dịch, bảo phiên dịch phái người đi đón Hoằng Dạ.
Bảo phiên dịch phái người đi chậm một chút, như vậy hắn và Hạ Vân Phong có nhiều thời gian ở chung hơn chút, Hoằng Dạ đến đỉnh núi đại khái cũng cần thời gian vài ngày.
Hắn nói tiếng Anh, Hạ Vân Phong nghe không hiểu.
Nhưng Hạ Vân Phong thấy Hạ Đông ngắt điện thoại sau, liền mở miệng: “Ngươi nếu muốn đi, thì đi đi, ta ngày mai tự mình trở về là được.” Y nghĩ Hạ Đông đang kêu xe chuẩn bị rời đi……
Hạ Đông không giải thích.
Rất nhanh.
Hạ Vân Phong liền cảm giác được mình bị người dùng lực kéo một cái, toàn bộ thân thể y liền bị kéo lê lên giường, một cái bóng đen trực tiếp đặt ở trên người y, hôn đôi môi y……
Ấn tay y……
Hạ Vân Phong bị hôn bất thình lình khiến cho không thể phát ra tiếng, y không có lộn xộn, mà tùy ý Hạ Đông hôn y……
Y miễn cưỡng nhìn chằm chằm sườn mặt Hạ Đông……
Trong con ngươi hơi ủ rũ lộ ra sầu não, nhìn qua rất khó phát hiện, y giấu sâu vô cùng. Vì Hạ Đông đang hôn y, hôn đến thâm sâu lại vội vã……
Làm cho y có loại ảo giác đang được yêu.
Cằm y bị Hạ Đông nắm bắt, môi y mở ra, Hạ Đông nghiêng đầu đôi môi bao trùm ở trên môi y, thật sâu duyệt hôn, quấn quanh đầu lưỡi y……
Hơi thở cực nóng làm cho hô hấp của Hạ Vân Phong biến chậm, đầu lưỡi y bị Hạ Đông hôn đến tê dại ……
Ngứa ……
Sức nặng cả thân hình Hạ Đông đều đặt ở trên người y, nhiệt độ cơ thể trên người Hạ Đông truyền đến thực rõ ràng, Hạ Vân Phong bị hôn đến ngay cả thời gian nuốt nước miếng cũng không có……
Nóng quá.
Y chỉ cảm thấy hai tay Hạ Đông ở trên người y chạy loạn, thắt lưng và chân y đều bị Hạ Đông niết đến phiếm hồng, dưới thân hai người đều có phản ứng, giao hòa vào nhau….
Hạ Vân Phong cảm giác được địa phương có phản ứng của Hạ Đông nóng bỏng dị thường, cách quần đỉnh vào chân y……
Tê —
Hạ Vân Phong chỉ nghe thấy thanh âm áo ngủ bị xé rách, áo ngủ bị xé rách rơi ở trên đùi, y bị hôn đến nỗi chỉ có thể phát ra âm thanh rất nhỏ……
Nhưng rất nhanh.
Hạ Đông buông y ra……
Đầu lưỡi Hạ Vân Phong đều bị hôn có chút chết lặng, thấyHạ Đông đột nhiên dừng động tác, Hạ Vân Phong mới lười biếng hỏi Hạ Đông: “Ngươi hối hận sao?”
Hối hận hôn y ……
Hối hận vừa rồi làm ……
Hối hận muôn ôm y……