Dụ Tội

Chương 299

Hạ Vân Phong ngồi ở ghế nhân chứng, an tĩnh nghe phiên toàn này, hai vị luật sư lên tòa ngày hôm nay đều là hai thanh niên tài giỏi đẹp trai. Hai vị đều là đại luật sư trẻ tuổi, cho nên phiên tòa ngày hôm nay đương nhiên sẽ nhận được sự quan tâm của truyền thông.

Truyền thông không được vào dự, những ký giả kia đều chỉ có thể ở ngoài tòa án, ở ghế nguyên cáo là một vị nam nhân trung niên mặc tây trang cũ kỹ đang ngồi.

Cũng chính là nam nhân trung niên bị người khi dễ mà Hạ Vân Phong và Hạ Đông gặp được khi đang trên đường du lịch, mà nam MC trên chương trình tin tức thời sự lại đứng ở ghế bị cáo…

Hai bên trái phải có hai viên cảnh sát canh giữ, thanh niên kia ngồi ở chỗ bị cáo, trên mặt không có biểu tình dư thừa nào, nhưng hoàn toàn không có khẩn trương và bất an, chỉ là mặt không thay đổi nhìn chằm chằm nguyên cáo…

Còn nguyên cáo lại né tránh ánh mắt của bị cáo… ( Beta: Lại một thằng tra công và đại thúc thụ =..=) Rất nhanh, phiên toà đã bắt đầu.

Bên bắt đầu lên tiếng trước chính là luật sư nguyên cáo, luật sư nguyên cáo mặc bộ áo bào đen và đội bộ tóc giả màu trắng, hắn đứng lên trước tiên gật đầu chào thẩm phán cùng bồi thẩm đoàn…

“Đương sự của ta, cũng chính là nguyên cáo, vào ngày xx đầu tháng xx này thì bị bị cáo cưỡng chế mang đến khu xx, sau bị cáo mang đương sự của ta vào khách sạn …” Luật sư nguyên cáo đứng ở vị trí luật sư, trần thuật như thật chuyện đã xảy ra, “Bị cáo còn trói tay, đem đương sự của ta, cũng chính là nguyên cáo, nhốt ở bên trong phòng…”

“Đồng thời đối với đương sự của ta, tiến hành nhục mạ, thậm chí là cường ngạnh cùng đương sự của ta, xảy ra…” Trên toà án rất yên tĩnh.

Luật sư nguyên cáo tiếp tục lên tiếng: “Trong thời gian đương sự của ta ở đây đã bị dằn vặt về thể chất lẫn tinh thần, phát sinh loại sự tình này đối với một người nam nhân mà nói, đã đủ đánh mất tôn nghiêm nam tính. Sự việc xảy ra sau đó bị cáo còn không cho đương sự của ta ăn cơm, nhiều lần tiến hành xâm phạm đối với đương sự của ta, quá trình tàn bạo không thể tha thứ. (thực mún xem cảnh thúc đó bị khi dễ quá mà T.T)”

Nguyên cáo cúi đầu, không dám nhìn bị cáo.

Kỳ lạ là, Tần Diễm với tư cách là luật sư bị cáo, cũng không có đứng dậy phản bác lời của luật sư nguyên cáo.

Trái lại…

Bị cáo lại vẻ mặt buồn cười nhìn chằm chằm luật sư nguyên cáo… (nhìn cái mặt biết lỳ =..=)

Rất nhanh.

Bị cáo liền được truyền đến ghế chất vấn, luật sư nguyên cáo bắt đầu chất vấn bị cáo: “Lời ta mới vừa nói, ngươi hẳn đã nghe rất rõ, vậy ngươi có gì muốn nói với ngài thẩm phán không?”

Thanh niên ung dung lên tiếng: “Ta không có lời nào để nói.”

Luật sư nguyên cáo gật đầu: “Mọi người đều thấy đó, cách nói chuyện của bị cáo, theo ý nào đó tựa hồ đại biểu sự cam chịu, ngài thẩm phán, ta không còn câu hỏi nào nữa.”

Luật sư nguyên cáo trực tiếp bỏ đi nhiều vấn đề khác phía sau, vì bị cáo có vẻ đã thầm chấp nhận hành vi phạm tội của mình.

Vị thẩm phán thấy bị cáo không lời nào để nói, liền đích thân hỏi bị cáo một lần nữa, thế nhưng bị cáo chỉ nói: “Ta không có lời nào để nói.”

Sau khi luật sư nguyên cáo ngồi xuống, thì luật sư bị cáo đứng dậy. Tần Diễm là luật sư của bị cáo, hình thành đối lập với Hạ Vân Phong, Tần Diễm mặc trường bào luật sư màu đen, đội tóc giả luật sư chỉnh tề…

“Ta muốn nói, vừa rồi luật sư nguyên cáo nói quá mức võ đoán, không có bằng chứng căn cứ chính xác lại quả quyết định tội đối với đương sự của ta.” ngôn từ Tần Diễm gọn gàng, giọng điệu bình tĩnh, ánh mắt rất sắc bén, ” Là luật sư bị cáo, ta cũng có thể nói, nguyên cáo là tự nguyện theo đương sự của ta đi du lịch, sau đó bọn họ thuận lý thành chương, cũng xuất phát từ song phương tự nguyện mới xảy ra quan hệ.”

Lời Tần Diễm nói khiến cho nguyên cáo có chút đứng ngồi không yên.

“Đương sự của ta, là một nhân vật công chúng, là tình nhân đại chúng trong mắt nữ giới.” Tần Diễm khen ngợi bị cáo một phen ” Giả sử nguyên cáo áp chế đương sự của ta, yêu cầu đương sự của ta cùng với hắn, thế nhưng đương sự của ta là một nam nhân bình thường, nam nhân vui đùa sa ngã một chút cũng có thể, nếu như muốn qua cả đời vậy hay là quên đi…”

Sắc mặt nguyên cáo trở nên rất khó coi, thân thể có chút run run:”Đều không phải, không phải!”

“Ta phản đối.” Luật sư nguyên cáo lên tiếng, “Ta phản đối luật sư bị cáo đưa ra bình luận võ đoán, cùng với lời lẽ không đúng sự thật, thao túng hòng lừa gạt các vị.”

Vị thẩm phán lên tiếng: “Phản đối hữu hiệu.”

Tần Diễm không có tiếp tục đề tài này nữa, mà là trực tiếp tiến vào chủ đề: “Ngài thẩm phán, ta muốn truyền nhân chứng bên nguyên cáo.”

Vị thẩm phán đồng ý.

Hạ Vân Phong bị truyền lên ghế chất vấn.

Y ung dung ngồi lên ghế chất vấn, chờ Tần Diễm lên tiếng. Lúc Tần Diễm thấy y, thật giống như không biết y, trong đôi mắt bình tĩnh không có bất kỳ tình cảm riêng tư…

Vì hôm nay ra tòa nên Hạ Vân Phong ăn mặc coi như nghiêm túc, y mặc áo dài cổ màu đen, trên áo bào y thêu hoa văn màu vàng cực kỳ tinh mỹ.

Chất liệu cotton mềm nhẵn, có ánh sáng lượn lờ.

Y mặc quần tây màu đậm, ủi thẳng tắp không có một nếp gấp nào, được áo dài cổ hoa mỹ như có như không hờ khép, giày da màu đen sáng bóng, không nhiễm một hạt bụi.

Y vững vàng ngồi ở trước tòa, bình tĩnh nhìn Tần Diễm rời khỏi ghế luật sư.

Tần Diễm cũng khá bình tĩnh nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong: “Xin hỏi, ngươi có chứng cớ nào nói rõ đương sự của ta đích xác có làm ra hành vi bất lương đối với nguyên cáo hay không?” Hắn hỏi rất trực tiếp…

Trực tiếp vào chủ đề.

“Không có.” Hạ Vân Phong thành thật trả lời. “Vậy ngươi là một người đứng xem, tại sao muốn thay nguyên cáo báo nguy bắt đương sự của ta?” câu hỏi của Tần Diễm rất sắc bén.

“Bởi vì lúc đó ta cùng con ta đi du lịch, ở trên xe ngắm cảnh thấy được nguyên cáo và bị cáo, bị cáo lúc đó nói nếu như nguyên cáo không nghe lời, sẽ dùng sức mạnh với nguyên cáo.” Hạ Vân Phong nói tình huống lúc đó, mỗi một câu y nói đều suy xét kỹ lưỡng, “Sau đó nguyên cáo nói mình rất lạnh, bị cáo nói đợi khi xe dừng lại thì đi mua áo cho nguyên cáo, ngay lúc đó nguyên cáo cầu cứu ta và con ta, nhờ chúng ta thay hắn báo nguy.”

Hạ Vân Phong nói rất chậm.

Y nói tiếp: “Còn nói, hắn đã thử rất nhiều lần chạy trốn và báo nguy, thế nhưng cũng không thành công.”

Tần Diễm nghe xong lập tức tỏ vẻ: “Như vậy, nói cách khác, ngươi không có tận mắt nhìn thấy chuyện phát sinh qua. Chỉ bằng lời nói phiến diện của nguyên cáo ngươi liền báo nguy, còn ra tòa làm chứng.”

Hạ Vân Phong không lên tiếng.

Nguyên cáo thấy loại tình huống này khẩn trương đến muốn khóc lên, mà luật sư nguyên cáo cau mày nhìn Tần Diễm, Hạ Vân Phong không cần nhìn cũng biết tình huống này không quá tốt.

“Ta chỉ nói là, ta thấy.” Qua một lát Hạ Vân Phong mới nói, “Ta đích xác là có thấy bị cáo động thủ động cước với nguyên cáo, sau đó nguyên cáo muốn phản kháng, bị cáo liền uy hiếp nguyên cáo.”

“Vậy ngươi có còn nhớ, lúc đó bị cáo uy hiếp nguyên cáo như thế nào hay không?”

“Bị cáo lúc đó nói với nguyên cáo, nếu như nguyên cáo không nghe lời, buổi tối sẽ dùng sức mạnh với nguyên cáo, đại thể là ý này.” Hạ Vân Phong miêu tả cảnh tượng lúc đó.

“Ngươi xác định?”

“Ta xác định.”

“Tốt lắm.” ánh mắt bình tĩnh của thay đổi thêm vài phần thâm ý, hắn đến gần Hạ Vân Phong một chút, “Ta đây muốn hỏi ngươi, ngươi có biết hay không chữ “Gian” trong “Cưỡng gian” viết như thế nào hay không?”

Hạ Vân Phong không thốt nên lời.

Tần Diễm biết Hạ Vân Phong không biết viết chữ, cho nên hắn thay Hạ Vân Phong trả lời: “Từ một chữ “Nữ ” và một chữ “Kiền” tạo thành, phải có nữ nhân mới có thể “Kiền”, đây mới là “Gian “. (=..= mợ nó, lưỡi ko xương) (beta: luật sư mà ngoáy mũi)”

“…”

“Nguyên cáo là nam nhân, không phải nữ nhân, thử hỏi một đại nam nhân, làm sao có thể bị người “Bắt cóc” ra nước ngoài, sao có khả năng bị người khóa trái ở khách sạn, dưới tình huống như thế nào lại bị cường bạo?”

“…”

“Tất cả mọi người có thể thấy, nguyên cáo chính thị là một nam nhân trung niên lớn tuổi hơn so với đương sự của ta, ba mươi mấy tuổi, hơn nữa thân hình nguyên cáo cũng không sai biệt lắm so với đương sự của ta.” Tần Diễm đưa ra rất nhiều nghi vấn, sau đó đưa ra một điểm trí mạng nhất, “Hơn nữa xin mọi người nhìn sự chênh lệch bối cảnh và xã hội giữa nguyên cáo và đương sự của ta.”

“…”

“Đương sự của ta là một MC có địa vị cao, mà nguyên cáo chẳng qua là một người thông thường với mức lương thấp, cho dù đương sự của ta thích đồng tính…” ánh mắt Tần Diễm lặng lẽ nhìn nam nhân trung niên ngồi ở ghế nguyên cáo, thấy bộ dạng nam nhân sắp muốn khóc ra, hắn tiếp tục thừa thắng xông lên nói cho mọi người, “Nhưng cũng sẽ không đối với một nam nhân bình thường như nguyên cáo dùng sức mạnh trói tay như vậy.”

Bị cáo không có tiền án.

Thân gia tốt.

Bối cảnh tốt.

Nguyên cáo cũng bình thường đến mức không thể bình thường hơn, nên nói một viên kim cương sáng giá như vậy sao có thể coi trọng một người nam nhân trung niên dáng dấp thông thường? Hơn nữa còn là cưỡng ép…

Này rõ ràng nói ra cũng sẽ không có người tin tưởng.

Tần Diễm đến gần Hạ Vân Phong: “Ta đây lại xin hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc có biết hay không cái gì gọi là cưỡng gian?”

“Biết.”

“Mời miêu tả một chút.”Tần Diễm ném cho Hạ Vân Phong một nan đề.

Hạ Vân Phong nhìn Tần Diễm ung dung trả lời: “Là một bên ép buộc một bên khác phát sinh quan hệ thân mật.” Y nói rất uyển chuyển, giấu diếm cốt ý nhưng biểu đạt rất khéo.

“Ta đây lại xin hỏi ngươi, các ngươi ngồi ở trên xe ngắm cảnh, ngươi có tận mắt nhìn thấy đương sự của ta ép buộc nguyên cáo làm quan hệ bất chính hay không?” Tần Diễm đi tới trước mặt Hạ Vân Phong rồi dừng lại, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Hạ Vân Phong, ở toà án không được mang bất luận tình cảm riêng tư gì vào.

“Không có.” Hạ Vân Phong buông giọng xuống.

Đích xác y không có.

Hạ Vân Phong trả lời khiến cho luật sư nguyên cáo rất đau đầu, khiến cho nguyên cáo càng thêm bất đắc dĩ, khiến cho người xem phát sinh tiếng thổn thức không ngớt, này đối với nguyên cáo hết sức bất lợi.

Vì phiên tòa ngày hôm nay cơ bản đều là người của bị cáo.

Nguyên cáo thế lực đơn bạc.

“Trước ngươi có nói qua, nguyên cáo nói cho ta biết đương sự nói mình rất lạnh, sau đó đương sự của ta đi mua áo khoác cho nguyên cáo.” Tần Diễm tiếp tục rất nghiêm túc hỏi Hạ Vân Phong.

“Không sai.” Hạ Vân Phong miễn cưỡng gật đầu.

“Đương sự của ta đây khi quay lại, trên tay là cầm áo khoác, hay là không cầm áo khoác?” Tần Diễm hỏi vấn đề rất kỳ lạ, khiến cho Hạ Vân Phong có chút không hiểu.

Nhưng Hạ Vân Phong vẫn trả lời: “Có.”

Luật sư nguyên cáo biết tình huống không ổn, lập tức đứng dậy ngắt lời Tần Diễm: “Luật sư bị cáo hướng dẫn nhân chứng đưa ra tình huống bất lợi với nguyên cáo, khẩn cầu ngài thẩm phán hủy bỏ quyền phát ngôn của luật sư bị cáo.”

Vị thẩm phán lên tiếng: “Mời luật sư bị cáo không cần nói chủ đề không liên quan.”

Tần Diễm không hỏi nữa.

Đổi thành luật sư nguyên cáo hỏi Hạ Vân Phong, mà Hạ Vân Phong cũng thành thật trả lời tình huống lúc đó, đồng thời tỏ vẻ tin nguyên cáo thực sự đã bị xâm phạm.

Sau đó.

Toà truyền bị cáo lên hỏi.

Luật sư nguyên cáo đưa ra nghi vấn: “Có đúng là ngươi cùng đương sự của ta, cũng chính là nguyên cáo, đã phát sinh quan hệ thân mật hay không?”

Thanh niên gật đầu: “Có.”

“Có mấy lần?”

Thanh niên suy nghĩ một hồi, mới mở miệng: “Không nhớ rõ.”

Luật sư khởi tố, kỳ thực cũng chính là luật sư nguyên cáo, lúc này nghiêm túc truy vấn bị cáo: “Đương sự của ta, có đúng đã từng nói với ngươi là không muốn làm loại chuyện đó hay không?”

“Có.” Thanh niên thừa nhận.

“Thế nhưng ngươi không để ý sự phản đối của đương sự ta, dưới tình huống hắn không tình nguyện, dùng thủ đoạn ép buộc hắn, có đúng hay không?” Luật sư nguyên cáo cất cao âm lượng chất vấn bị cáo. (nghi ba này mến đại thúc đáng thương đây quá:v)

Bị cáo rất trấn định: “Đều không phải.”

Thế nhưng.

Nguyên cáo lại ngồi không yên…
Bình Luận (0)
Comment