Hạ Vân Phong vô pháp chống đỡ…
Chỉ có thể vươn tay ôm cổ Tần Diễm, hai chân chặt chẽ kẹp lấy hông Tần Diễm, miễn cưỡng kẹp Tần Diễm như vậy…
Tư thế như vậy khiến cho chân Hạ Vân Phong không ngừng buộc chặt, cả người y đều bị treo ở trên người Tần Diễm, tất cả trọng lực đều nhờ vào Tần Diễm chống đỡ.
Khí lực Tần Diễm rất lớn.
Hai người lúc này giống như đang cố thích ứng, đều không có lên tiếng. “Chớ lộn xộn.” Tần Diễm căn dặn y.
Hạ Vân Phong không có động.
“Ôm chặt ta.” Tần Diễm căn dặn y.
Hạ Vân Phong không có động. “Ôm chặt ta.” Tần Diễm bảo y ôm sát chút.
Hạ Vân Phong nghe theo.
“Thoái mái hay không?” Tần Diễm ngẩng đầu nhìn y, hỏi y tư thế như vậy có được hay không.
Điều này làm cho Hạ Vân Phong không có cách nào dùng miệng trả lời.
Chỉ là gật đầu thật chậm.
“Vậy ngươi thoải mái hay không?” Hạ Vân Phong bình tĩnh hỏi lại Tần Diễm.
Tần Diễm có chút ngoài ý muốn giương mắt quan sát Hạ Vân Phong, vì từ trước tới giờ Hạ Vân Phong chưa từng hỏi qua mấy loại vấn đề như hắn thoải mái hay không, lần này hiếm khi mở miệng vàng, dĩ nhiên Tần Diễm rất nể tình gật đầu.
Thoải mái.
“Rất thoải mái.” Tần Diễm ở trước mắt y miêu tả một phen, rốt cuộc bên trong thoải mái như thế nào, Hạ Vân Phong nghe thế tim đập cũng trở nên không ổn định, thân thể cũng phát nhiệt.
Hạ Vân Phong lo lắng Tần Diễm ôm y không nổi nên bảo Tần Diễm buông y xuống. Thế nhưng Tần Diễm không chỉ không buông, còn cứ như thế động hai cái, Hạ Vân Phong bị động tác đột ngột của Tần Diễm khiến y…
Rên rỉ thành tiếng…
Tần Diễm tựa hồ muốn duy trì tư thế như vậy tiếp tục cùng y ân ái.
Điều này làm cho Hạ Vân Phong miễn cưỡng nhìn Tần Diễm một lúc lâu: “Cứ như vậy tiếp tục?”
“Đương nhiên.”
Tần Diễm gật đầu.
Hạ Vân Phong cảm thấy độ khó của tư thế này hơi lớn, thế nhưng Tần Diễm lại ôm hông y, vững vàng ổn định y. Cánh tay dùng sức nâng Hạ Vân Phong lên, khiến cho thân thể Hạ Vân Phong quẩn lấy hắn.
Tần Diễm phối hợp động eo, đánh vào khiến cho Hạ Vân Phong than nhẹ một cái.
Ánh mắt Hạ Vân Phong đang dao động.
Cái tay y ôm cổ Tần Diễm, buộc chặt thêm một chút, thân thể y cùng Tần Diễm kết hợp, sâu đậm cảm giác mỗi một động tác nhỏ cùng hơi thở của Tần Diễm…
Tần Diễm liền đứng ôm Hạ Vân Phong, chân Hạ Vân Phong chôn ở trong áo ngủ Tần Diễm. Áo ngủ trên người Tần Diễm rất chỉnh tề, chỉ có dưới bụng bị hơi hở ra…
Chỗ kết hợp với Hạ Vân Phong bị che giấu rất kín.
Mà áo ngủ trên người Hạ Vân Phong lại hoàn toàn mở rộng, chân y, bụng y, tất cả đều hiện ra ở trước mặt Tần Diễm, tạo thành phong cảnh đẹp mắt.
Màu da y tái nhợt, thân thể có chút phiếm hồng.
Hạ Vân Phong ôm Tần Diễm, Tần Diễm ôm Hạ Vân Phong, trán hai người nhẹ nhàng mà ma sát lẫn nhau. Hơi thở thở ra từ miệng Tần Diễm đều hút vào trong miệng Hạ Vân Phong.
Hiện tại y không cần phải làm gì, chỉ cần thành thật ôm Tần Diễm, không từ trên người Tần Diễm ngã xuống là được, an tĩnh cảm thụ, cảm giác Tần Diễm cho y.
Nóng…
Nóng quá…
Đương nhiên ngoài nóng ra, còn có khoái cảm không giống với trước nay…
Rất nhanh.
Tần Diễm bắt đầu hôn y, y cũng không có lảng tránh, một bên nghênh đón nụ hôn của Tần Diễm, một bên sâu sắc cảm thụ Tần Diễm, mỗi một lần đều làm cho lông mi Hạ Vân Phong rung nhẹ.
Tiếng hừ nhẹ của Hạ Vân Phong khiến cho Tần Diễm càng thêm ra sức.
Thoải mái.
Rất hưởng thụ.
Loại cảm giác này Hạ Vân Phong cũng không ghét, có điều đây vẫn là lần đầu tiên y ở tư thế này.
Có chút mới mẻ.
Cũng có chút không thích ứng.
Nhưng nói tóm lại, cảm giác mãnh liệt khác với trước giờ, đánh thẳng vào chỗ mẫn cảm ở sâu bên trong của Hạ Vân Phong…
Hơi thở Hạ Vân Phong rất nặng.
Chỉ cần Tần Diễm muốn thì sẽ có thể kiên trì thật lâu, nhưng Hạ Vân Phong có chút lo lắng, như thế này Tần Diễm sẽ giải quyết nhanh hơn.
Bất quá.
Tần Diễm dường như biết y đang suy nghĩ cái gì, bảo y không cần nghĩ loạn.
Y “Ân hừ ” vài tiếng.
Rất nhanh.
Trong phòng liền chỉ còn nghe thấy tiếng vang “ba ba “.
“Ngươi học được mấy tư thế loạn thất bát tao này ở đâu?” Hạ Vân Phong khóa chặt đường nhìn của Tần Diễm, lười biếng hỏi, y hơi suyễn, vì Tần Diễm đang tăng nhanh tốc độ.
“Tự phát minh. (=..= j chứ cái khoảng này, sói là thiên tài)” Tần Diễm nửa thật nửa giả cười khẽ, ngay sau đó hắn hôn Hạ Vân Phong một hồi, “Lợi hại không?” Hắn đang cười, đáy mắt mang theo ngạo khí.
Y bị Tần Diễm nhìn có chút phát nhiệt, chậm rãi trả lời: “Lợi hại.”
Tần Diễm liền cứ dùng tư thế như vậy ôm y.
Hôn y.
Còn giằng co hơn mười phút.
Đỉnh đến nỗi khiến tim y muốn nhảy ra ngoài, khiến y cũng phải ôm Tần Diễm càng chặt hơn…
Tần Diễm một bên hôn y.
Một bên thương yêu y.
Động tác cũng càng trở nên mật thiết.
Thẳng đến khi hai người đều phát tiết ra, nhưng Tần Diễm vẫn không có rời khỏi Hạ Vân Phong, vẫn ôm Hạ Vân Phong như vậy, tiếng thở dốc của hai người đều phá lệ rõ ràng…
Tần Diễm cúi thân xuống, đặt Hạ Vân Phong xuống giường.
Tần Diễm vẫn duy trì tư thế vừa nãy đặt ở trên người Hạ Vân Phong, khiến cho chỗ kết hợp càng sâu đi vào Hạ Vân Phong…
Y bình tĩnh nhìn chăm chú vào Tần Diễm, cảm giác mình sắp bị đâm phá. Y vừa muốn mở miệng nói gì đó thì cảm giác được Tần Diễm tiến lại gần, nhợt nhạt hôn y hai cái…
“Đêm nay phục vụ có hài lòng hay không?” Tần Diễm nhẹ giọng hỏi y, hai mắt sáng ngời kia của Tần Diễm đang theo dõi y, trong mắt chứa vài phần thần tình ái muội.
Phục vụ có hài lòng không?
Hạ Vân Phong bị động tác trước đó của Tần Diễm làm cho vô pháp nhúc nhích, y chỉ cần nhẹ nhàng khẽ động, sẽ cảm giác được trượt vào càng sâu, cảm giác lại ngứa lại trướng, khiến y thở càng nặng thêm.
Nhưng tiếng thở của Hạ Vân Phong nghe vào trong tai Tần Diễm, cũng phá lệ mê người, tràn đầy sức dụ dỗ.
Y bảo Tần Diễm nhẹ chút.
Nhưng Tần Diễm cứ như vậy đặt ở trên người y nói, theo tần suất hơi suyễn của Hạ Vân Phong, Tần Diễm như có như không áp bụng xuống, tiếp tục động…
Khiến cho Hạ Vân Phong chịu không nổi phải nắm chặt chăn dưới thân, hai tay Hạ Vân Phong miễn cưỡng đặt ở bên đầu, thật chặt cầm lấy chăn…
Cảm giác ngứa ngứa theo bụng y lan khắp người, cả lưng y đều có một cảm giác tê dại, không ngừng lan tỏa toàn thân.
Trước đó Tần Diễm đã phóng thích qua, thế nhưng vẫn chưa có mềm đi hoàn toàn.
Hắn ép chặt Hạ Vân Phong.
Cảm giác được Hạ Vân Phong đang hút chặt hắn…
“Rốt cuộc thoả mãn, hay là không thoả mãn?” Tần Diễm cúi đầu hỏi Hạ Vân Phong, hai tay giữ lấy hai tay Hạ Vân Phong, thật chặt ép Hạ Vân Phong dưới thân.
Tần Diễm mỗi một lần nói “thoả mãn ” thì giọng điệu sẽ tăng thêm, đồng thời dưới thân cũng nặng nề đỉnh tới, song phương tạo áp lực với Hạ Vân Phong.
Toàn thân Hạ Vân Phong đều tê dại.
Y thoải mái đến nỗi không có khí lực động ngón tay, y trầm ổn nhìn Tần Diễm, chậm rãi động môi: “Thoả mãn.” Khi y nói chuyện, hơi thở khiến cho bụng cùng ngực chậm rãi phập phồng, động tác phập phồng mặc dù rất nhỏ, lại có thể tác động đến chỗ giao hòa thân mật giữa Tần Diễm và y…
Khiến miệng y tràn ra tiếng “Ân ” nhợt nhạt.
Lười biếng.
Mềm nhũn.
Chậm rãi.
Luôn luôn không chút hoang mang như vậy.
Nhưng chính là tiếng hừ nhẹ chậm rãi này, nghe vào lại phá lệ mê người.
Còn hơn mấy tiếng kêu phóng đãng, loại thanh âm nhẹ nhàng nhàn nhạt này lại càng có thể khiến Tần Diễm hứng thú.
Tần Diễm cúi đầu nhìn y một hồi, thấp giọng nói chuyện với y một lát. Tần Diễm đem hai tay Hạ Vân Phong cố định lên hai bên đỉnh đầu, theo động tác của Tần Diễm, Hạ Vân Phong thật chặt nắm lấy chăn.
“Hai ngày trước, Hình Liệt cho ta xem đoạn phim quay khi ngươi và Hạ Đông đi du lịch kia. (=..= thằng ranh lanh chanh, mai mốt tên nào cũng xem hết cho coi)” Tần Diễm cúi đầu, cằm thật nhọn, hai mắt bịt kín ướt át mê người.
Trong đôi mắt sắc bén của Tần Diễm, ẩn giấu đáy mắt như mặt hồ sâu thẩm.
Trong đôi mắt trầm ổn của Hạ Vân Phong, nổi lên gợn sóng nhợt nhạt.
Dao động rất nhỏ…
Rất nhỏ…
Hạ Vân Phong không có nói tiếp.
Cùng đợi Tần Diễm tiếp tục.
Tần Diễm thế nhưng xem DV của y mà Hình Liệt đưa, so với mấy thứ trước đây mà Tần Diễm cho Ngao Dương xem thì cấp độ càng bị giới hạn, chỉ bất quá diễn viên là Hạ Vân Phong và Hạ Đông.
Y thấy Tần Diễm chậm chạp không nói lời nào, mới mở miệng: “Vậy thì có vấn đề gì?” Có vấn đề gì…
Beta: Thì kiểu gì nó chẳng muốn quay một kiểu giống thế rồi mang đi khoe, mấy con sói con nào chẳng giống nhau =.,=