Một khoảng thời gian sau đó, Hạ Vân Phong cũng không cho phép Tần Diễm dẫn Ngao Dương ra ngoài, một mặt là vì Ngao Dương tựa hồ còn chưa thích ứng lắm, dù sao cũng phải chậm rãi dưỡng sức cho tốt mới lại đi chơi tiếp được, mặt khác là vì gần đây công việc của Tần Diễm bắt đầu bận bịu hơn trước căn bản chẳng có thời gian dẫn Ngao Dương ra ngoài chơi, thành ra thời gian gần đây Ngao Dương đều làm bạn bên cạnh Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong rất ít khi ra cửa, Ngao Dương cũng vì vậy mà chỉ ở trong nhà.
Do đêm nay Hạ Vân Phong phải tham dự dạ tiệc của giới danh lưu bên Nam khu, nên buổi chiều Hoằng Dạ sẽ đến giúp y làm tạo hình. Hạ Vân Phong không để ý chuyện này cho lắm, dù gì y cũng không quá chú trọng bề ngoài. Y bảo Hoằng Dạ chuẩn bị giúp Ngao Dương trước, đêm nay y muốn đích thân dẫn Ngao Dương tham gia bữa tiệc, cơ hội để y tự mình dẫn Ngao Dương tham gia dạ tiệc như thế này thật sự rất hiếm khi. (dạ tiệc= bữa tiệc tổ chức vào buổi tối)
Hoằng Dạ cũng vô cùng hiểu chuyện, dường như biết ý Hạ Vân Phong, vừa đến biệt thự cũng không hỏi nhiều, lặp tức giúp Ngao Dương làm tạo hình trước, mà Hạ Vân Phong vẫn luôn ở trên lầu nghỉ ngơi.
Y hy vọng Hoằng Dạ có thể cùng Ngao Dương một mình ở chung, trước đó Ngao Dương bị Hoằng Dạ nói là còn non, y hy vọng mượn cơ hội này làm cho quan hệ giữa hai người dịu đi một chút, chợt Hạ Vân Phong nghe có người gõ cửa. Hạ Vân Phong nằm trên giường, giọng nói lười biếng đáp lại: “Vào đi”.
Do vừa tỉnh ngủ, đầu của y có điểm choáng, y thong thả xoa xoa huyệt Thái Dương, phát hiện người đến là Hoằng Dạ, y còn nhớ rõ lúc nẫy có dặn dò Dung Mụ, nếu Hoằng Dạ làm tạo hình cho Ngao Dương xong thì dẫn Hoằng Dạ lên phòng tìm y.
Hoằng Dạ đóng cửa lại, đi đến bên giường của y, nhìn y từ trên xuống dưới:“Ngươi muốn làm tạo hình trông thế nào?” Hắn đặt cái hòm trông tay qua một bên, hắn đứng bên giường từ trên cao nhìn xuống theo dõi vào người đàn ông đang nằm trên giường.
Nam nhân gọi Hạ Vân Phong này, không ngờ trong thời gian loả ngũ lại bảo hắn vào phòng, đây là một loại gợi ý ngầm, hay là có ý gì khác? Hoằng Dạ nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong trong chốc lát, phát hiện Hạ Vân Phong nhíu mày. “Sắc mặt của ngươi không tốt lắm, làm sao vậy?” Hoằng Dạ đến bên giường, hắn một bàn tay chống giường, một bàn tay thay Hạ Vân Phong lôi kéo chăn, động tác của hắn có vẻ rất tự nhiên, không có nửa điểm câu nệ.
Hạ Vân Phong không có trả lời vấn đề của hắn, ngược lại vẻ mặt lạnh nhạt nhìn chăm chú vào hắn: “Tạo hình của Ngao Dương làm tốt rồi sao?”
“Đương nhiên, bằng không ta cũng sẽ không lên đây.” Hoằng Dạ ghé sát vào y, theo dõi gương mặt của y trong chốc lát, mới mở miệng “Hôm nay ngươi muốn tạo hình như thế nào?”
“Cứ như bình thường là được rồi……” Hạ Vân Phong nằm trên giường, lười biếng nhìn lại Hoằng Dạ, đáy mắt lộ ra vẻ mệt mỏi nồng đậm.
Hoằng Dạ gật gật đầu, nhưng không có động tác nào là muốn bắt đầu, hắn ngồi bên giường cùng Hạ Vân Phong trò chuyện trong chốc lát, phần lớn thời gian Hạ Vân Phong đều chỉ nghe, thỉnh thoảng gật đầu, rất ít đáp lời.
Hoằng Dạ rót một ly nước ấm cho y, Hạ Vân Phong uống xong mới cảm thấy thư hoãn hơn nhiều, y lại nằm xuống một lúc, Hoằng Dạ ngồi ở bên giường quan sát y, sự bình tĩnh cùng thản nhiên của Hạ Vân Phong khiến hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Nam nhân này……
Là đang dẫn dụ hắn? (ca nghĩ nhiều wa’, cơ mà ai biết đc)
Hoằng Dạ có chút hoài nghi nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong, không rõ dụng ý của vị lão đại xã hội đen này, mà khi hắn nhìn thấy thân thể bán loả (1/2 nude) kia của Hạ Vân Phong, cùng tư thái lười biếng đó, hắn bắt đầu có chút miệng khô lưỡi khô.
Hạ Vân Phong vừa nhẹ nhàng động, chăn trên người lặp tức trượt xuống một phần, hai mắt của Hoằng Dạ dần dần buộc chặt, dưới ngọn đèn mờ nhạt, không khí cũng dần dần trở nên ái muội……
—-
Tạp phiếu