Hạ Vân Phong thấy nhi tử mình xuất hiện ở trong này cũng không biết nên làm cái gì, y cũng không muốn cho nhi tử mình nhìn thấy y cùng với nam nhân khác ở bên ngoài thuê phòng.
Như vậy sẽ lưu lại ấn tượng không tốt với con của y, y cũng không muốn Tần Diễm cho rằng mình có một lão ba đồng tính luyến ái. Y không phải đồng tính luyến ái, y không muốn Tần Diễm có điều gì hiểu lầm với lão ba y đây.
Hạ Vân Phong biết bây giờ Tần Diễm rất mất hứng, nhìn thấy Tần Diễm đứng ở cửa vốn định mời Tần Diễm tiến vào, nhưng y còn chưa mở miệng, Hoằng Dạ đã mời hắn vào nhà trước rồi.
“Hai người phụ tử các ngươi chậm rãi tán gẫu, ta đi vào trước.” Hoằng Dạ đóng cửa lại. Hắn hiểu chuyện vào phòng trong nghỉ ngơi, không có gây nhiễu Tần Diễm và Hạ Vân Phong.
Hắn ở trong này cũng không tiện.
Hạ Vân Phong cũng chỉ nhìn hắn vào phòng, thấy Hoằng Dạ đóng cửa phòng lại, y mới một lần nữa nhìn về phía Tần Diễm: “Ngao Dương đến tiêu khiển với ngươi sao?”
Tần Diễm gật đầu: “Hắn nghỉ ngơi ở phòng bên, có người bồi hắn, ngươi không cần lo lắng.” Hắn trực tiếp vào phòng, đóng lại.
Hạ Vân Phong ngồi xuống trên ghế bên cửa sổ, y nhắm mắt, một bàn tay nhẹ nhàng ấn huyệt Thái Dương, một bàn tay đỡ cái tẩu. Tay y khoát lên trên tay vịn của ghế, áo ngủ trên người vẫn lỏng lẻo không có sửa sang lại……
Tần Diễm ở quầy bar lấy một chai rượu Tây, theo thói quen mở ra liền uống mấy hớp, hắn ngồi xuống bên cạnh Hạ Vân Phong: “nhà thiết kế ngươi mời còn phụ trách ‘Phục vụ đặc thù’ cho ngươi?” Hắn không nhìn Hạ Vân Phong, chỉ đang cầm một cái ly, rót một chén rượu cho Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong tiếp nhận ly rượu, cũng chậm chậm uống: “Ân.” Y không phủ nhận.Y và Hoằng Dạ từng có cái loại quan hệ này, nếu Tần Diễm hỏi, y cũng liền thừa nhận.
Bởi vì y không muốn có điều gì giấu diếm nhi tử, nhưng Tần Diễm lại không nói gì, chỉ có ngồi ở bên cạnh uống mấy hớp rượu rồi để bình rượu xuống lại: “Ngươi thích nam nhân?” Hắn cũng không nhìn Hạ Vân Phong, chỉ đang chỉnh lại một chút áo tắm mình, buộc chặt đai lưng……
Hạ Vân Phong không trả lời hắn.
Hắn không thích nam nhân, bất quá lúc Hoằng Dạ ôm y, y cũng không có cảm giác được không thoải mái. Y không muốn cùng nhi tử thảo luận vấn đề này, ngược lại chuyển đề tài: “Ngươi đi về bồi Ngao Dươngtrước, các ngươi chơi vui vẻ, có chuyện gì thì ngày mai trở về nói sau.”
“Có hai vị mỹ nữ đang bồi hắn, ta đi qua không phải quấy rầy hắn tiêu khiển sao.” Tần Diễm ngồi ở trên ghế, tựa hồ không tính đi. Hắn liếc mắt nhìn cửa phòng đã đóng của Hoằng Dạ một cái, quay đầu nói với Hạ Vân Phong, “Nghe lời như vậy, còn biết không gây trở ngại chúng ta nói chuyện, khó trách gần đây ngươi cũng không ở nhà.”
Tầm mắt Tần Diễm trở xuống trên người Hạ Vân Phong, phát hiện trên đùi Hạ Vân Phong, mơ hồ có dấu tay phiếm hồng, Tần Diễm lập tức liền hiểu được đã có chuyện như vậy.
Hạ Vân Phong tựa vào trên sô pha, lười biếng nhìn Tần Diễm: “Ngươi dẫn hắn tới ‘Thực tiễn’, ngươi không trông chừng hắn, hắn tìm không thấy ‘Cửa vào’. Đến lúc đó bị người cười, ngươi phải phụ trách.”
Tần Diễm không trả lời y, có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong: “Gần đây ngươi đều cùng một chỗ với nhà thiết kế này?” trước đó khi hắn trở về phòng thì thấy có một nam nhân rất giống Hạ Vân Phong. Hắn cứ tới đây xác định một chút, hắn thật đúng là không nghĩ tới sẽ gặp nam nhân lười biếng này, thế nhưng còn mang theo nhà thiết kế đi thuê phòng.
Thấy Hạ Vân Phong gật đầu thừa nhận có quan hệ với Hoằng Dạ sau, Tần Diễm cũng không truy vấn nữa, chuyện của Hạ Vân Phong Tần Diễm cũng không muốn quản nhiều.
Tần Diễm ở trong phòng Hạ Vân Phong ngồi trong chốc lát, bồi Hạ Vân Phong hàn huyên tán gẫu, sau đó Tần Diễm đứng lên tỏ vẻ muốn đi về.
Hạ Vân Phong gật đầu, y vừa đứng lên, ống tay áo lại làm đổ rượu trên bàn. Cả bình rượu kia đều đổ vào trên áo ngủ Hạ Vân Phong, bắp chân đều ướt hết……
Tần Diễm thấy thế, tiến lên nâng bình rượu dậy.
Tần Diễm nhíu mày: “Ngươi sao lại không cẩn thận như vậy.” áo ngủ Hạ Vân Phong đều bị rượu làm ướt. Tần Diễm có tính khiết phích (= bịnh yêu sạch sẽ), nhìn thấy loại trường hợp này liền không hờn giận nhíu mày.
“Không sao, ngươi mệt thì cứ đi về trước, như thế này ta sẽ bảo Hoằng Dạ thay ta lau.” Hạ Vân Phong cũng không kiêng dè, y vừa định vào phòng lại bị Tần Diễm kéo lại.
Tần Diễm nhìn chân y, Hạ Vân Phong mở áo ngủ ra. Chậm rãi xoa xoa chân mình, Tần Diễm xoay người đi toilet lấy khăn mặt tới, vừa quay về đã thấy Hạ Vân Phong đứng trước tủ quần áo, áo tắm bị dơ để tại bên chân Hạ Vân Phong. Hạ Vân Phong không mặc quần áo đứng bên giường, từ trong ngăn tủ cầm một kiện áo ngủ sạch ra.
Hạ Vân Phong cảm giác được phía sau có người tới gần, dư quang khóe mắt Hạ Vân Phong nhìn thấy Tần Diễm nhích lại gần.Y cầm quần áo không nhúc nhích, bởi vì Tần Diễm đang cầm khăn mặt thay y lau chân……
Khuôn ngưc ấm áp của Tần Diễm dán vào cái lưng trơn bóng của y, hơi thở Tần Diễm liền phun ở bên tai y: “Lão ba, sao ngươi đem lại cởi hết quần áo ra vậy?”
Động tác Hạ Vân Phong rất chậm, y đưa một kiện áo ngủ cho Tần Diễm, không biết là tay Tần Diễm trơn hay là như thế nào, áo ngủ lại rơi trên đất……
Tay Tần Diễm đang thay Hạ Vân Phong lau rượu trên đùi, khăn mặt mềm mại qua lại ma sát cái chân mơ hồ có chút phiếm hồng của Hạ Vân Phong. Hạ Vân Phong nghiêng đầu nhìn về phía Tần Diễm, hơi thở của Tần Diễm liền phả vào bên môi y.
“Lão ba, ngươi không phải là cởi cho ta xem?” (tự kỷ cũng là 1 trong những đặc điểm nổi bật của các anh công =..=) khăn mặt trên tay Tần Diễm đánh rơi trên đất, lòng bàn tay Tần Diễm tiếp xúc với làn da xích lõa của Hạ Vân Phong. Đáy mắt Hạ Vân Phong vẫn như trước một mảnh thản nhiên lười biếng.
“Quần áo bẩn phải đổi.” Hạ Vân Phong nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào khuôn mặt anh tuấn kia của nhi tử. Tần Diễm chính đang bình tĩnh nhìn lại y, ánh mắt hai người giao hòa cùng một chỗ, Hạ Vân Phong cảm giác được tay Tần Diễm đặt ở trên đùi y không nhúc nhích, đáy mắt Hạ Vân Phong hàm chứa ý cười nhàn nhạt, “Giúp lão ba nhặt áo tắm lên.”
Tần Diễm để sát vào Hạ Vân Phong, lập tức hơi thở cũng đã ươn ướt môi của Hạ Vân Phong, nhưng lúc này, Tần Diễm lại cười nhạo phun ra ba chữ: “Ta không nhặt.”
Hắn nói xong, tay liền dời khỏi chân Hạ Vân Phong, nhưng thân thể hắn lại như trước dán sau lưng Hạ Vân Phong. Hạ Vân Phong biết cá tính Tần Diễm, Tần Diễm nói không nhặt sẽ nhất định không thay y nhặt, cho nên y liền cúi người xuống tự nhặt áo ngủ lên.
“Bẩn.” Tần Diễm nhìn nhiều dấu vết trên áo ngủ, là do rượu trên khăn mặt thấm lên, còn mang theo từng trận mùi rượu, làm cho Hạ Vân Phong cũng nhíu mày.
Không thể mặc.
Tần Diễm có tính khiết phích, dĩ nhiên sẽ bảo trì khoảng cáchvới Hạ Vân Phong, cái gì hắn cũng chưa nói đã mở cửa đi ra ngoài, hơn nữa cũng không đóngcửa. Nếu có người đi qua, Hạ Vân Phong đã bị người nhìn thấy hết.
Hạ Vân Phong cảm thấy Tần Diễm không thích y, bằng không cũng sẽ không luôn dùng loại thái độ này nói chuyện với y, bảo hắn nhặt giúp cái áo cũng không vui, giữa y và Tần Diễm vẫn còn khoảng cách.
Điều này làm cho tâm tình Hạ Vân Phong cũng trở nên không tốt lắm, xem ra phải cần một ít thời gian để Tần Diễm đón nhận y. Động tác đóng cửa của Hạ Vân Phong rất chậm, cửa vừa đóng được một nửa, liền nhìn thấy Tần Diễm xuất hiện ở cửa, trong tay còn cầm một bộ áo tắm mới tinh. Hạ Vân Phong trầm mặc nhìn áo trong tay hắn, Tần Diễm phủ áo ngủ lên người y.
“Ta nghĩ ngươi đã trở về phòng nghỉ ngơi rồi.” Hạ Vân Phong nâng mắt lên, nhìn về phía hắn, áo ngủ trên thân hai người là giống nhau.
“Quần áo bẩn phải đổi.” Tần Diễm liền lấy câu nói vừa rồi Hạ Vân Phong nói với hắn đáp lại y một câu, hắn lôi kéo áo ngủ, ngay cả Hạ Vân Phong cũng cùng bị kéo tới bên cạnh hắn.
“Ngươi bây giờ học được cách giáo huấn lão ba rồi, ta còn nghĩ ngươi rất thích để cho người khác nhìn thân thể lão ba ngươi.” đối với chuyện vừa rồi Tần Diễm rời đi Hạ Vân Phong có điều bất mãn.
Tần Diễm bí hiểm nhìn mắt y: “Ngao Dương nói với ta, ngươi mỗi ngày đều giúp hắn tắm rửa.” (anh này ko thèm để ý thúc nhất nhưng lại ăn dấm chua nhiều nhất =.,=)
“Kia thì thế nào, hắn là con ta, cũng là anh của ngươi. Ta giúp hắn tắm rửa là chuyện thiên kinh địa nghĩa (= chuyện đương nhiên).” Hạ Vân Phong nhớ tới lúc trước đón Ngao Dương trở về, Ngao Dương trước kia ăn cũng không tốt, ở cũng không tốt, cũng không có thân nhân quan tâm, giống như một kẻ lang thang ở bên ngoài ngủ dưới cầu vượt. Hạ Vân Phong rất áy náy, y cảm thấy không thể đối mặt với Ngao Dương……
Tần Diễm đột nhiên kéo y gần lại: “Ta cũng là nhi tử ngươi vậy, sao khác biệt lớn như vậy?” trong miệng hắn phun ra hơi thở đã ươn ướt hai má Hạ Vân Phong. Tần Diễm nháy mắt kéo gần lại khoảng cách giữa hai người.
Ánh mắt Hạ Vân Phong theo đôi môi Tần Diễm nhìn về đôi mắt Tần Diễm: “Vậy ngươi cảm thấy thế nào mới công bằng?” Không thể nói rõ là giận, y chỉ cảm thấy hắn không quá tôn kính lão ba y đây.
“Ta vừa ngâm suối nước nóng xong, còn chưa có tắm rửa.” Tần Diễm lôi kéo áo Hạ Vân Phong, vươn tay theo ngực Hạ Vân Phong đụng tới sau thắt lưng, rút đai lưng áo ngủ ra.
Ý tứ Tần Diễm rất rõ ràng.
Có điều Hoằng Dạ ở trong phòng, nhưng ở trong lòng Hạ Vân Phong, không gì có thể quan trọng hơn so với con của y. Y nhìn Tần Diễm trong chốc lát, miễn cưỡng gật đầu.
Hạ Vân Phong chậm rãi lui vào trong phòng, Tần Diễm cũng chậm chậm đi theo y, từng bước một vào phòng. Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Hạ Vân Phong chậm rãi lui một bên.
Cánh tay y chạm công tắc tắt đèn, toàn bộ đèn trong phòng tắt hết. Lưng Hạ Vân Phong để ở trên tường, y cảm giác được nhiệt lượng từ hơi thở và thân thể Tần Diễm truyền tới đều rất gần y……
“Tần Diễm.” Hạ Vân Phong động môi, do nhìn không thấy nên y có điểm chưa thích ứng, “Tần Diễm……” Y vừa duỗi tay liền đụng tới khuôn ngực ấm áp của Tần Diễm……
“Lão ba, ngươi vội vã tắt đèn làm cái gì?” giọng nói của Tần Diễm ngay ở bên tai Hạ Vân Phong, lập tức Hạ Vân Phong cảm giác được cánh tay bị người va một cái. Chỉ nghe một tiếng vang “Ba” nhỏ, toàn bộ đèn phòng lại sáng lên.
Hạ Vân Phong thấy Tần Diễm đang theo dõi y, khoảng cách hai người rất ái muội, Hạ Vân Phong nhìn nhi tử anh tuấn của y, cũng không nói gì. Ánh mắt Tần Diễm dừng ở trên mặt y, mơ hồ lộ ra vài phần khinh thường.
Tựa hồ là cảm thấy Hạ Vân Phong thực sơ ý……
“Thái độ ngươi đối với ta hẳn là nên tốt một chút.” Hạ Vân Phong chỉ đơn giản nói một câu như vậy, y cũng không sốt ruột, y có thể chờ, nhưng y lại không hy vọng lâu quá.
Hạ Vân Phong vừa động, đèn lại tắt.
Trong bóng đêm.
Chỉ nghe giọng Tần Diễm ở trước mặt y vang lên: “Chẳng lẽ muốn ta giống Hoằng Dạ như vậy, giống như cẩu phục vụ ngươi?” mỗi một chữ của Tần Diễm đều phun ra hơi thở phả vào môi y.
Ngứa ngứa……