Dụ Tội

Chương 99

Hạ Vân Phong không cự tuyệt Hoằng Dạ đưa y về nhà, ngược lại cảm thấy người thanh niên Hoằng Dạ này rất hợp tâm ý của y. Hắn rất hiểu chuyện, quan trọng nhất là cùng y tán gẫu rất vui.

Hạ Vân Phong không bao dưỡng Hoằng Dạ, vì y bao dưỡng không nổi, nhưng Hoằng Dạ thường xuyên chủ động hẹn y, cho nên gần đây Hạ Vân Phong thường xuyên không có nhà làm cho Tần Diễm thập phần bất mãn.

Hạ Vân Phong không ở nhà thì Tần Diễm sẽ phải ở nhà trông Ngao Dương vì Hạ Vân Phong lo lắng Ngao Dương ở một mình. Gần đây thời gian Hạ Vân Phong xuất môn nhiều hơn nên tự nhiên khí sắc cũng tốt hơn.

Bình thường Hạ Vân Phong rất ít tham gia yến hội, nhưng do Hoằng Dạ mời nên y vẫn đi tham gia lễ ra mắt thiết kế mới nhất của Hoằng Dạ. Lễ ra mắt này long trọng đến mức khó có thể tưởng tượng, được tổ chức trên một du thuyền sang trọng ngoài cảng, hiện trường rất nhiều nhân sĩ nổi danh đến đây. Ngoài những siêu sao thế lực, người mẫu quốc tế, nhân vật tỷ phú nổi tiếng, tinh anh chính giới ra, thậm chí còn có Hạ Vân Phong đồng hành.

Lão đại hai khu đều tới đây, đương nhiên trong đó có Hạ Vân Phong……

Tây khu Thanh bang.

Còn có Hạ Vân Phong, lão đại của Bắc khu……

Việc làm ăn của bọn họ hắc bạch lưỡng đạo đều có, nói bọn họ là hắc đạo căn bản không có người tin, bình thường nhìn họ tựa như thương nhân giàu có. Đêm nay tới đây mọi người đều là khách hàng và đối tác của Hoằng Dạ, ngay cả đầu sỏ của hai công ty giải trí lớn cũng đến đây. Trước đây dường như Hạ Vân Phong đã xem thường Hoằng Dạ, nhân mạch của Hoằng Dạ so với trong tưởng tượng của y còn rộng hơn rất nhiều

Hiện trường lễ ra mắt có rất nhiều phóng viên và truyền thông, đêm nay Hoằng Dạ ăn mặc kiểu chính thức, mà Hạ Vân Phong cũng mặc tân trang mà Hoằng Dạ đích thân thiết kế, vẫn như trước là quần áo tơ lụa phong cách cổ điển.

Hạ Vân Phong thấy hiện trường có không ít mỹ nữ tới đây, y đứng cạnh lão đại tây khu Thanh Dương (cũng là con lang trong Đại thúc thượng ngộ lang ý =.,=) nói chuyện phiếm. Trên tay Hạ Vân Phong cầm một ly rượu tây, rượu tây màu hồng đậm làm nổi bật ngón tay càng tái nhợt của y……

“Gần đây đi hàng thuận lợi không?”

Thanh Dương gật đầu: “Thuận lợi.”

Hai người nói chuyện tốc độ cực kỳ chậm, vì hai người đều thập phần lười biếng (==),ngay cả tiếng cười cũng chậm như vậy, ái muội như vậy, lộ ra vài phần thâm ý.

“Ta nghĩ ngươi sẽ không tới.” Thanh Dương là lão đại tây khu, cũng là đối tác làm ăn của Hạ Vân Phong.

“Vì sao?”

“Trước kia ngươi chưa bao giờ tham gia loại tiệc này.”

Chính xác……

“Hoằng Dạ là bằng hữu của ngươi?”Thanh Dương lười biếng nhìn Hạ Vân Phong. Hắn thong thả chạm cốc với Hạ Vân Phong, nhợt nhạt uống mấy hớp rượu.

“Không biết có tính là vậy không.”Hạ Vân Phong thong thả uống một ngụm rượu, chậm rãi nói: “Quan hệ hơi chút phức tạp.”Ngay cả chính y cũng cảm thấy như vậy.

“Tình nhân? Hay là bạn giường?”

“Ngươi cảm thấy là cái gì?” Hạ Vân Phong một bên hỏi lại Thanh Dương, một bên nhìn về phía Hoằng Dạ đang đứng ở xa xa cùng lão bản công ty giải trí nói chuyện với nhau. Mà lúc này, Hoằng Dạ cũng nhìn thấy y……

Hoằng Dạ không dấu vết động môi, cho Hạ Vân Phong một cái hôn gió, cũng chỉ có Hạ Vân Phong lưu ý tới động tác rất nhỏ của hắn. Hạ Vân Phong nở nụ cười……

Thanh Dương thấy Hạ Vân Phong nở nụ cười, hắn liền nói: “Xem ra là tình nhân của ngươi, nếu không ngươi cũng sẽ không tới.”

Hạ Vân Phong và Thanh Dương hàn huyên trong chốc lát thì có đối tác làm ăn của Thanh Dương tìm tới bắt chuyện, mà Hạ Vân Phong thấy Hoằng Dạ đứng ở trước bàn đồ ăn, cầm đĩa đang chọn thức ăn.

Hạ Vân Phong đang muốn đi qua, lại thấy Nhiên nghị viên đi tới bên cạnh Hoằng Dạ, hai người đều đang gắp thêm thức ăn. Hạ Vân Phong cũng không biết bọn họ đang nói cái gì, chỉ mơ hồ nghe thấy……

“Ngày đó ta gọi hắn là ‘Bảo bối’ rồi.” Hoằng Dạ đang cười, hắn không chút hoang mang hướng đồ ăn gắp thêm vào đĩa.

“Ngươi buồn nôn.”

Hoằng Dạ cười nhẹ: “Hắn thích ta buồn nôn. (thúc ko thích, ca nhằm rồi =..=)”

……

Hạ Vân Phong nghe thấy vậy nhưng y cũng không để ý, thanh niên cùng bằng hữu trao đổi “Kinh nghiệm” là rất bình thường. Y chậm rãi tới bên cạnh Hoằng Dạ, cầm chén rượu trong tay đặt lên bàn.

Hoằng Dạ nghiêng đầu nhìn y: “Có mệt hay không, ta ở trên lầu chuẩn bị phòng cho ngươi nghỉ ngơi. Nếu ngươi mệt, ta sẽ cùng ngươi trở về phòng.” Hắn rất biết cách khiến người khác vui vẻ.

“Ân.” Hạ Vân Phong đúng là mệt, y ít khi tham gia mấy lễ ra mắt này, cho nên hiện tại Hoằng Dạ nói y đi nghỉ ngơi, y gật đầu đáp ứng theo Hoằng Dạ ra khỏi hội trường.

Bởi vì trong hội trường rất nhiều người nên bọn họ không tiện thân mật. Hoằng Dạ rất hiểu chuyện, trước mặt người ngoài và trong trường hợp công khai, trước giờ cũng sẽ không làm gì với Hạ Vân Phong, đều rất lễ phép.

&&&

Trong phòng.

Thật im lặng.

Trên đất nơi nơi cũng đều rải rác quần áo, trên giường chăn mền cũng dị thường hỗn độn, chăn gối ở rất xavới giường, bàn trà, sô pha trong phòng, đều lệch vị trí……

Chỉ có đèn đầu giường sáng, thật mỏng manh, thật mông lung……

Đèn phòng tắm rất mờ, có tiếng nước cọ rửa, cửa thủy tinh trong suốt của phòng tắm hờ khép, có hơi nước từ bên trong tràn ra, xen lẫn vài tiếng rên rỉ thoải mái……

“Ngươi còn muốn hay không?” Hoằng Dạ thấp giọng hỏi Hạ Vân Phong cả người như đang nhũn ra, hắn không chớp mắt nhìn chăm chú vào nam nhân lười biếng đang khóa ngồi ở trên người hắn: “Như vậy có đủ hay không?”

“Không đủ.” Hạ Vân Phong hơi mỏi mệt cúi đầu, đôi mắt y bị hơi nước trong phòng tắm xoa dịu có chút ướt át. Y chậm rãi động môi, lười biếng nói “Còn muốn, thêm một chút nữa.” Ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt tuấn tú của Hoằng Dạ. Trên mặt Hoằng Dạ dính bọt nước, y rất thong thả duỗi tay quệt đi bọt nước trên mặt Hoằng Dạ.

Hơi thở Hoằng Dạ phả vào cằm Hạ Vân Phong, thỉnh thoảng hắn sẽ mút hôn cổ Hạ Vân Phong: “Vậy ta cho ngươi thêm một chút nữa.” Tay hắn thoa đầy sữa tắm, ở trên thân thể xích lõa của Hạ Vân Phong chạy loạn.

Hạ Vân Phong lập tức liền cảm giác được sữa tắm ướt lạnh cùng xúc cảm ấm áp trong lòng bàn tay của Hoằng Dạ. Y tùy ý Hoằng Dạ ôm y, sờ y, nhìn Hoằng Dạ mở chân y ra……

Hoằng Dạ muốn Hạ Vân Phong ngồi ở trên đùi hắn, Hạ Vân Phong lười biếng khóa ngồi ở trên người hắn. Hạ Vân Phong một bàn tay vô lực khoát lên trên vai Hoằng Dạ, một bàn tay đỡ cái tẩu mà Hoằng Dạ vì y chuẩn bị……

Hắn đang tắm.

Y đang hút thuốc.

Y hưởng thụ Hoằng Dạ vì y phục vụ, Hoằng Dạ thoa cho y rất nhiều sữa tắm, thân thể hai người trơn trượt. Y ngồi ở trên đùi Hoằng Dạ, vì được nước ấm và sữa tắm xoa dịu nên khiến cho mông y theo chân Hoằng Dạ chậm rãi trượt xuống, thật giống như đang chậm rãi cọ xát……

“Thuốc lá này hút được không?”

Hạ Vân Phong gật đầu, y rất vừa lòng, giống cái bình thường y hút, y rất thích.

“Vậy có thưởng cho ta hay không?” Hoằng Dạ đưa ra yêu cầu, hắn nắm Hạ Vân Phong, hai tay ở trên lưng Hạ Vân Phong sờ soạng. Hắn sờ khiến toàn thân Hạ Vân Phong thả lỏng, rất thoải mái.

“Ngươi muốn cái gì?” Hạ Vân Phong chưa bao giờ keo kiệt, tay y đỡ cái tẩu, vô lực khoát lên thành bể, y cúi đầu lười biếng nhìn chăm chú vào Hoằng Dạ.

Hoằng Dạ không chút suy nghĩ, liền vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng mà chỉ chỉ môi mình: “Hôn ta.” Hắn đưa ra yêu cầu, dưới ngọn đèn mờ ảo, ánh mắt hắn thật nhu hòa.

Làn da Hoằng Dạ rất trắng, tóc đen nhánh, mắt cũng rất đẹp, rất có thần, hơn nữa cười rộ lên nhìn rất đẹp, dù không cười cũng khá là mê người.

Hắn yêu cầu Hạ Vân Phong hôn hắn.

“Chỉ đơn giản như vậy?” Hạ Vân Phong ngậm cái tẩu, cúi đầu nhìn hắn, khóe môi y có sương khói tràn ra.

Hoằng Dạ gật đầu.

Bởi vì hắn yêu cầu không cao, mà Hạ Vân Phong trước kia tặng quà cho người ta, bình thường cũng không phải là loại này. Y thưởng cho những người đó không phải kim cương vòng cổ, thì chính là xe hơi đẹp, đồng hồ xịn, chưa từng có người yêu cầu mấy thứ này như hắn.

“Một cái hôn có lực.”Hoằng Dạ lại thay đổi yêu cầu một chút.

Hạ Vân Phong thong thả cúi đầu, đôi môi dừng ở bên môi Hoằng Dạ, đôi môi y nhẹ nhàng mà ngăn chận môi Hoằng Dạ, lại chậm rãi, dần dần đè ép……

Hơi thở hai người gần như vậy……

Mũi cùng mũi nhẹ nhàng hít thở tựa vào nhau, có bọt nước theo cằm Hoằng Dạ lăn xuống, phác thảo ra một vòng xinh đẹp, còn Hạ Vân Phong lại rũ mắt, hai tay nắm sau gáy Hoằng Dạ.

Nụ hôn môi chạm môi này giằng co thật lâu, hai người đều không có tiến thêm một bước xâm nhập nào, chỉ đơn giản môi chạm môi, giống như đang nghĩ chuyện gì đó, nhưng chỉ là im lặng, đơn thuần môi chạm vào nhau như vậy cũng rất thoải mái.

Đè ép……

Buông lỏng……

Lại đè ép……

Như có như không chậm rãi ma sát, động tác rất tinh tế khiến môi hai người dần nóng lên……

Hạ Vân Phong buông Hoằng Dạ ra: “Được rồi.”

“Món quà này, ta rất thích.” Hoằng Dạ tựa vào bên cạnh bồn tắm lớn, nắm thắt lưng Hạ Vân Phong, hai tay của hắn chậm rãi mát xa thắt lưng, mát xa chân Hạ Vân Phong……

Rất biết cách nói chuyện.

Hơn nữa nhấn làm cho Hạ Vân Phong rất thoải mái.

Hạ Vân Phong hơi híp mắt nhìn chằm chằm Hoằng Dạ. Tay y rất trơn, thực vô lực, theo đầu vai Hoằng Dạ chậm rãi trượt xuống ngực Hoằng Dạ, đầu ngón tay của cái tay đỡ cái tẩu của y cũng hoàn toàn thả lỏng……

Hoằng Dạ hỏi y thoải mái hay không, y sẽ gật đầu khẳng định, hỏi y muốn tiếp tục hay không, y cũng sẽ gật đầu. Chỉ cần là Hoằng Dạ hầu hạ, chỉ cần thoải mái y đều được nhận.

“Nữ nhân ngươi bao dưỡng có thể thay ngươi mát xa hay không?” Hoằng Dạ dán bên tai y hỏi.

“So với họ, ngươi mát xa tốt hơn.”Hạ Vân Phong cũng khá thẳng thắn.

“Nam nhân có phải tốt hơn so với nữ nhân hay không?” Hoằng Dạ sờ lưng y.

Hạ Vân Phong lắc đầu.

Y vẫn là thích nữ nhân.

Hoằng Dạ lại đổi một loại phương thức hỏi: “Vậy ngươi có thích ta hay không?” Hai tay của hắn trượt hướng về phía chân Hạ Vân Phong, chậm rãi sờ qua sờ lại……

“Ta thích……” Hạ Vân Phong tạm dừng nửa ngày mới bổ sung nói: “…… người nghe lời.” Y thích người nghe lời……

Thân thể hai người thoa đầy sữa tắm rất trơn, Hạ Vân Phong cúi đầu nói chuyện với Hoằng Dạ thì nước đã lạnh nên bảo Hoằng Dạ làm nước nóng lên một chút. Hoằng Dạ chỉnh nước nóng, thẳng đến khi nước hơi nóng lên, hắn mới tắt van nướcđi.

Hai người ngâm thật lâu, cuối cùng Hoằng Dạ mới ôm cả người Hạ Vân Phong ra bồn tắm lớn. Cái tẩu trong tay Hạ Vân Phong theo đầu ngón tay rơi xuống, y được Hoằng Dạ ôm tới dưới vòi sen.

Hoằng Dạ bảo y đứng vững vàng để nước rửa trôi bọt sữa tắm trên thân hai người.

Hạ Vân Phong đứng không yên.

Hoằng Dạ không chút hoang mang đặt y ở trên tường, thân thể hai người kề sát cùng một chỗ không có khe hở……

“Ngươi……” ánh mắt Hạ Vân Phong theo đôi môi Hoằng Dạ, chậm rãi dời về phía đôi mắt mê người kia của Hoằng Dạ. Hơi thở Hoằng Dạ ngay ở bên môi y, Hạ Vân Phong nhẹ nhàng mà động môi: “Có phải ngươi thích ta không?”

Tiếng nói lười biếng lại thành thục này quanh quẩn vấn vít trong phòng tắm……
Bình Luận (0)
Comment