Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 102


Nam tử này tướng mạo trẻ tuổi nhưng để ria mép, người mặc trường bào màu trắng.

Nhưng mà bởi vì nằm trên mặt đất một thời gian dài, vạt áo hắn dính bụi đất, biến thành màu tro đen.

Nam tử này, chính là Văn Nhân Thiều.

Nói đến Văn Nhân Thiều, cũng không xa lạ, hắn cùng Thiên Lâm hai người là bằng hữu cũ.

Từng cùng Thiên Tình ở khai mạch ở Vạn Thủy thành, sau đó theo chân đến Kình Thiên Chi Trụ, bái phỏng tiên tông.

Khi đó Lâm Tử Sơ cùng Thiên Tình gặp phải nguy hiểm, Lâm Tử Sơ phát ra phù chủ cầu cứu, vẫn là Văn Nhân Thiều và Hứa Vọng Văn tiến đến nghĩ cách cứu viện.

Hiện tại Văn Nhân Thiều bị nhốt ở chỗ này, hiển nhiên là gặp phải quẫn cảnh.

Không biết như thế nào, đụng phải vận may, chờ Thiên Tình và Lâm Tử Sơ tiến đến trợ giúp.

Văn Nhân Thiều quay đầu, có chút không xác thực mà nhìn về phía trước.

Liền thấy trong phòng có ba người đang đứng.

Trong đó có một dáng người cường tráng, là lão bản của tửu lầu.

Ngoài ra còn có hai người cao xấp xỉ nhau, một người giữa trán có mạch ngạch màu bạc, mặc y phục hồng bạch sắc; một người có ngân châm dày đặc trên những huyệt quan trọng ở Thái Dương, biểu tình có chút hoảng loạn.

Hai người vóc dáng cao gầy, quanh thân thấp thoáng có linh khí.

E rằng thật sự là Thiên Tình cùng Lâm Tử Sơ.

Văn Nhân Thiều đại hỉ, bởi vì độ ấm quá thấp khiến cơ thể mệt mỏi, hắn ở trong lồng sắt nhỏ hẹp, khó khăn mà dùng một tay tóm lấy lồng sắt, tận lực lay động, phát ra tiếng vang.

Trong miệng gọi:
"Này! này! Thiên Tình, Lâm Tử Sơ!"
Chỉ là hiện tại hai người đều không có tâm tư trả lời.

Lúc nãy Thiên Tình chỉ cảm thấy hoa mắt, thấy trần nhà vặn vẹo, vội lui về phía sau, nháy mắt đã là trời đất quay cuồng.

Loại cảm giác này cũng không xa lạ.

Từ khi khai mạch đến nay, khi Thiên Tình kích động, Phục Long giữa trán sẽ bừng tỉnh.

Phục Long giữa trán hắn còn nhỏ, chỉ to bằng ngón tay.

Nhưng uy lực không thể khinh thường, chỉ cần hơi lượn qua, sẽ lập tức xuất hiện dị tượng.

Mà Thiên Tình lại chưa thể thu phục được thần thú này, rất dễ dàng bị nó ảnh hưởng.

Thật là không biết vì sao, Thiên Tình mới vừa bước chân vào Đống Sâm Hoang Nguyên, cả Viêm nhị hạc cùng tiên thú Phục Long bình thường đều bất động liền xuất hiện sự nôn nóng.

Thí dụ như hiện tại, khi Thiên Tình nhắm mắt lại, liền có thể cảm nhận được nhất cử nhất động của Phục Long đang giãy giụa gào thét.

Hắn không khỏi chậm rãi cúi người, quỳ một gối xuống đất, một tay chống trán, nhắm mắt nhẫn nại.

Biện pháp tốt nhất để đối phó với Phục Long, chính là bình ổn cảm xúc.

Thiên Tình hô hấp thật dài, ý đồ muốn trấn tĩnh mãnh thú giữa trán.

Lâm Tử Sơ đem nam hài kia đặt qua một bên, tay nâng lên lại buông xuống.

Lòng y nóng như lửa đốt, giãy giụa một chút, vẫn không dám đặt tay lên lưng Thiên Tình, e sợ khiến hắn càng thêm thống khổ.

Đối phó với Phục Long, Thiên Tình là người có kinh nghiệm nhất.

Nhưng sau khi rời khỏi Chính Dương Tiên Tông, Phục Long không còn nghe lời.

Thiên Tình nhịn không được phát ra ách một tiếng vang, đôi tay ôm chặt cái gáy.

Vốn chỉ là một gối quỳ xuống đất, giờ phút này liền biến thành hai đầu gối, hắn đập đầu xuống, muốn giảm bớt đau đớn.

Nhưng càng tới gần mặt đất, Phục Long giữa trán Thiên Tình càng thô bạo.

Cả người Thiên Tình run rẩy, phát ra tiếng rống giận.

Điểm bạc giữa trán hiện lên ánh sáng, có một long lân tinh tế biến thành tiểu long lượn qua rất nhanh.

Vừa bay lượn vừa giương nanh múa vuốt, đuôi rồng đong đưa, uy phong lẫm liệt.


Đây là biểu hiện Phục Long đã thoát khỏi khống chế.

Nếu Thiên Tình còn ở Chính Dương Tiên Tông, Phượng Chiêu Minh sẽ vẽ Dẫn Long trận, đem Phục Long thả ra, để Phục Long cùng Thiên Tình câu thông.

Nhưng mà tình huống hiện tại, căn bản không thể đem Phục Long thả ra, nếu không sẽ dẫn đến phiền toái lớn hơn.

Thiên Tình chỉ có thể cố gắng nhẫn nại, bình ổn cảm xúc, trấn tĩnh Phục Long giữa trán.

Nhưng chuyện này nói dễ hơn làm!
Gân xanh giữa trán Thiên Tình bạo khởi, hô hấp kịch liệt khiến lồng ngực phập phồng, trong mắt toàn là tơ máu.

A Mao đứng ở vai Thiên Tình nhảy qua lại nhảy, thập phần nôn nóng.

Mắt thấy thần trí Thiên Tình đều mơ hồ.

Từ ngực Thiên Tình, có một giọng nữ ôn hòa gọi:
"Tiểu công gia, tiểu công gia."
Chính là một tiếng gọi này, giống như nước lạnh đổ vào đầu, làm Thiên Tình thanh tỉnh không ít.

Thiên Tình kinh hãi, không biết giọng nữ kì lạ kia rốt cuộc từ nơi nào phát ra
Nàng nói ngắn gọn: "Ta là phân thân của Uyển Nương, ở trong túi gấm mà Phượng Chiêu Minh tiên quân đã tặng người, hiện tại nấp trong tâm trí người, chỉ khi người gặp nguy hiểm, sẽ lập tức xuất hiện."
"Tiểu công gia, không cần kháng cự Phục Long."
"Ngươi có thể chất Thái Phục Khước Viêm, Phục Long hay Viêm tiên hạc, đều là một phần trong cơ thể của người."
"Đừng chống cự."
"Đừng sợ hãi."
"Thu phục......!Phục Long này làm thú sủng của người, cũng giống như A Mao, cả Viêm tiên hạc cũng không có gì khác đâu."
"Thử thả lỏng một lần......"
Chỉ vẻn vẹn mấy câu dừng lại trong tai Thiên Tình, thật sự không thể nói rõ đây là cảm giác gì.

Lúc trước, khi Phượng Chiêu Minh tiên quân dạy dỗ Thiên Tình, tuy cũng muốn cho hắn thu phục Phục Long, nhưng vẫn mắc kẹt trong cái bóng của Đông Côn Tiên chủ, mong Thiên Tình lấy lễ đối đãi, không nên cầm tù, phải từ từ thu phục.

Lại không biết ở trong mắt Thiên Tình, Phục Long kỳ thật cùng A Mao giống nhau như đúc.

Nếu chúng nghe lời còn có thể từ từ nói chuyện, nếu không nghe lời, dù có là tôn sư của tiên thú cũng có thể bị đánh chết.

Hô hấp Thiên Tình dồn dập, trong lòng trấn định, dần dần bình tĩnh trở lại.

Dù Phục Long giữa trán vẫn bạo ngược, Thiên Tình vẫn mạnh mẽ ép xuống thân thể run rẩy.

Tất cả mọi việc đều xảy ra trong giây lát.

Tráng hán đứng ở bên cạnh Thiên Tình thấy Thiên Tình khôi phục bình tĩnh, lau lau mồ hôi trên trán, nói: "Đây là làm sao vậy? đang êm đẹp, đột nhiên dọa người."
Lông mày Lâm Tử Sơ nhíu chặt, càng khẩn trương hơn trước.

Toàn nhân y cảm thấy, linh áp quanh thân Thiên Tình, giờ phút này bỗng nhiên bạo trướng.

Ngoài nhà tranh, cuồng phong gào thét, âm khí dày đặc, nước đóng thành băng.

Trong nhà tranh, có mấy chục cái lồng sắt, trong lồng nhốt vài sinh vật da bọc xương, đầu thấp bé, giống người nhưng cũng giống thú.

Những sinh vật đó vốn dĩ đang nhắm mắt, hô hấp mỏng manh, không thể động đậy.

Mà khi bọn chúng cảm nhận được linh áp chợt tăng mạnh bên người Thiên Tình, bỗng nhiên mở mắt, đồng thời đều nhìn về phía Thiên Tình.

Tròng mắt kia hoàn toàn khác với người bình thường, đồng tử sắc bén, tản ra hơi thở của dã thú.

Văn Nhân Thiều bị linh áp kinh người của Thiên Tình ập đến, hắn liều mạng đập lồng sắt, hô: "Lâm Tử Sơ! Không được đến gần! Bên đó rất nguy hiểm!"
Nhưng mà Lâm Tử Sơ lại không nghe thấy Văn Nhân Thiều nói gì, chỉ có tráng hán kia cảm giác không ổn, mở cửa chạy trốn.

Chân trước vừa bước ra khỏi cửa, chợt thấy sau lưng có sức mạnh đẩy tới, cả người không tự chủ được bổ nhào về phía trước.

Âm thanh bạo nổ, đinh tai nhức óc.

Trong nháy mắt, có hai hư ảnh hắc bạch của tiên hạc, hiện lên ở đan điền của Thiên Tình.

Chúng nó vươn đôi cánh dài, ánh mắt linh động, đập cánh run vũ, duỗi cổ kêu lên.

Căn phòng dơ bẩn trong khoảnh khắc tiên hạc xuất hiện bỗng nhiên trở nên trang nghiêm thần thánh, đầy tiên khí.

Văn Nhân Thiều kinh hãi kêu một tiếng, giãy giụa ở trong lồng sắt, cả người cuộn tròn lại, đôi mắt cũng không dám nháy, nói: "Đây là......!Đây là Viêm tiên hạc!"
Hắn hiển nhiên là lần đầu tiên thấy thần thú này, trong lòng không khỏi kích động cùng hưng phấn.

Nhưng Lâm Tử Sơ ở một bên lại không vui sướng như Văn Nhân Thiều, hai mắt y nhìn chằm chằm Thiên Tình, không dám xê dịch mà xem xét tình hình của người thương, đợi khi y cảm nhận được nhiệt độ trên mặt Thiên Tình, Lâm Tử Sơ bỗng nhiên hô lên:
"Không ổn!"
Từ khi trời đất sinh ra đã có tiên hạc.

Viêm tiên hạc là thần thú nóng nhất trên đời, có thể thiêu đốt toàn bộ thế gian.


Sau khi Viêm tiên hạc hiện thế, gân mạch trong cơ thể Thiên Tình liền lưu động, mạch máu sôi sục, làn da bên ngoài xuất hiện màu đỏ bừng.

Không thể tưởng tượng nhiệt độ kinh khủng như vậy tập kích mà đến, khiến nhà tranh được thắp sáng.

Nếu không có Lâm Tử Sơ thi triển tiên thuật, trong phạm vi trăm dặm, chắc chắn không còn một ngọn cỏ.

Chỉ trong nháy mắt, nhà tranh liền biến thành lửa địa ngục.

Hai tiên hạc ở đan điền Thiên Tình vươn cánh, tò mò mà nhìn Thiên Tình, cái mỏ lớn không ngừng đóng mở, dường như đang xin ăn.

Đợi tiên hạc cảm nhận được hơi thở bá đạo giữa trán Thiên Tình, hai tiên hạc đồng thời kêu lên, kề sát vào cánh tay Thiên Tình, dùng trường cổ nhẹ nhàng cọ qua.

Thiên Tình rên rỉ một tiếng, nheo mắt, nhìn hắc bạch nhị hạc trong biển lửa, miễn cưỡng cười, khàn giọng nói: "Theo ta đi trấn áp Phục Long."
Nói xong, hai tiên hạc đồng thời biến mất giữa không trung, chỉ còn lại ánh sáng từ tiên hạc đang quanh quẩn.

Thiên Tình nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi, mắt thấy sắp ngã thật mạnh xuống đất.

Nhưng liền được Lâm Tử Sơ duỗi tay tiếp được.

Hai đầu gối y quỳ xuống đất, ôm chặt Thiên Tình vào trong ngực.

"Cái gì?" Văn Nhân Thiều kinh hãi, rất nhanh lập tức phản ứng lại, kêu: "Này! Lâm Tử Sơ, Thiên Tình muốn mượn sức mạnh của Viêm tiên hạc để trấn áp Phục Long.

Nếu ngươi muốn sống, thì mau tránh xa một chút!"
Lâm Tử Sơ dường như không có nghe thấy.

Ngón tay y run rẩy, vuốt ve khuôn mặt Thiên Tình.

Liền cảm giác được Thiên Tình cắn chặt răng, gương mặt cứng đờ, dường như đang rất thống khổ.

Lâm Tử Sơ thấy dáng vẻ này của Thiên Tình, trong mắt hiện lên tia đau đớn, nếu có thể để chính mình thay Thiên Tình chịu khổ thì tốt biết bao nhiêu.

Nhưng y rất nhanh bình tĩnh lại.

Lâm Tử Sơ ở sờ soạng trong vạt áo một hồi, bỗng nhiên lấy ra một khối hàn băng màu lam.

Băng lam này không lớn, toả ra hàn khí nhè nhẹ.

Giữa khối băng có không gian bị chạm rỗng, bên trong có một ngọn lửa màu xanh đang nhảy lên.

Đúng là tiên vật, Khắc Hỏa Băng Tâm.

Khắc Hỏa Băng Tâm này luôn được Lâm Tử Sơ dùng thằng xuyên, đeo ở cổ, dừng ở trước ngực.

Mỗi góc cạnh của nó đều được mài nhẵn, dính uy lực Hàn Long Ngọa Tuyết Thể, hiển nhiên là vì được Lâm Tử Sơ đeo quá lâu.

Mãi đến lúc này, mới được lấy ra.

Văn Nhân Thiều hàng năm ra ngoài du lịch, ánh mắt sắc bén, liếc mắt một cái liền nhận ra Khắc Hỏa Băng Tâm.

Hắn khàn cả giọng, mắng: "Ngươi tưởng dùng vật này, thì cũng có thể ngăn cản được nhiệt độ của Viêm tiên hạc sao? Một tới gần sẽ bị đốt thành tro!"
Nếu có người khác ở đây, chắc chắn trách cứ Văn Nhân Thiều lắm miệng.

Chỉ là tính tình Lâm Tử Sơ bình tĩnh, mắt điếc tai ngơ với lời nói của người khác, trong mắt chỉ nhìn người trong ngực.

Y đương nhiên biết Khắc Hỏa Băng Tâm không thể đối kháng lại nhiệt độ của Viêm tiên hạc, chỉ là muốn đem hết toàn lực, làm Thiên Tình dễ chịu một chút......!
Lâm Tử Sơ nhanh chóng nhổ hết ngân châm bên mắt xuống, thi triển linh lực, đem tiên vật này để sát vào người Thiên Tình, linh áp gào thét bên người Thiên Tình chợt ngừng lại.

Độ nóng trong nhà tranh cũng dần hạ xuống, nhưng ngọn lửa thiêu đốt vẫn đỏ rực một mảnh.

Dù vậy làn da Thiên Tình đã không còn phiếm hồng, hô hấp hắn cũng trầm ổn trở lại.

Lâm Tử Sơ ngừng thở, đem đặt xuống Thiên Tình.

Liền thấy Thiên Tình hít vào một hơi thật dà, chậm rãi mở mắt.

Đau ngâm một tiếng, nhíu mày nói: "Tiện long này......!A......!cổ ta đau quá......"
Thiên Tình giơ tay sờ sờ cổ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lâm Tử Sơ đang ngồi cạnh mình.

Lâm Tử Sơ chậm rãi đem Khắc Hỏa Băng Tâm đặt vào trong vạt áo.


Trên mặt y bị tro làm cho ô uế, trên người cũng bị lửa nóng thiêu đến y phục không còn hoàn chỉnh.

Trong mắt Lâm Tử Sơ đều là thần sắc lo lắng, đỡ Thiên Tình ngồi dậy, dò hỏi: "Đây là làm sao vậy?"
Khi nói chuyện, bởi vì đã bỏ ngân châm bên mắt xuống, linh lực của Hàn Long Ngoạ Tuyết Thể không chịu khống chế, mà linh khí Đống Sâm Hoang Nguyên lại không đủ nồng đậm, Lâm Tử Sơ không thể ngăn lại ho nhẹ ra tiếng.

Y thực sự lo lắng cho Thiên Tình, không hề bận tâm đến chính mình, hoàn toàn không để ý âm thanh ho khan của mình, dừng lại trong tai Thiên Tình, có bao nhiêu quen thuộc.

Thiên Tình ngẩn ra.

Hắn nhìn vết tro trên mặt Lâm Tử Sơ, bỗng nhiên có chút......!Không đành lòng, không vui, không đồng tình.

Tình cảm này không thể hiểu được, trước khi Thiên Tình kịp phản ứng lại, hắn đã không tự chủ được, nâng tay lau sạch vết dơ trên mặt Lâm Tử Sơ.

Cả người Lâm Tử Sơ chấn động, không dám tin tưởng mà nhìn Thiên Tình.

Thiên Tình cũng là vẻ mặt mờ mịt, hắn nhìn bàn tay của mình, lại nhìn mắt Lâm Tử Sơ, mở miệng nói: "Ta......!Ngươi......"
"......"
"Lâm huynh......!Mắt ngươi......"
Đôi tay Lâm Tử Sơ hạ xuống, thu hồi ngân châm rơi vãi trở về.

Y không nói một lời, ngón tay linh hoạt, đem từng cây châm vào vị trí cũ.

Thiên Tình nhìn từ dưới lên, ngửa đầu nhìn Lâm Tử Sơ, lông mày dần dần nhăn lại.

Lâm Tử Sơ mặt vô biểu tình, làn da sau cổ lại căng cứng.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh không một tiếng động, chỉ nghe được tiếng rơm rạ bị thiêu đốt.

Đúng lúc này, Văn Nhân Thiều đang ở trong một góc phòng ách một tiếng, đánh vỡ trầm tĩnh, mở miệng cảm khái nói:
"Thiên Tình, Lâm Tử Sơ, tình huynh đệ của các ngươi, thật khiến người ta cảm động.

Mười năm qua vẫn trước sau như một, kiên cố không gì phá vỡ nổi ha."
Nghe xong lời này Thiên Tình hoàn toàn sửng sốt.

Hắn chống tay từ trên mặt đất ngồi dậy, quên mất chỗ đau đớn ở cổ.

Chỉ thấy điểm bạc giữa trán Thiên Tình lóng lánh, phía trên có hai xiềng xích giao nhau.

Ánh lửa chiếu rọi, có một tia kim sắc, dừng lại trên đó.

Thiên Tình xoay người từ trên mặt đất đứng lên, lảo đảo một chút, tay phải vung lên.

Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt vạn vật, đột nhiên bị dập tắt.

Trong phòng đen kịt.

May mà ba vị tu sĩ đều có tu vu Trúc Cơ, đều có thể nhìn rõ vật trong bóng tối.

Thiên Tình nhìn phòng góc, nhìn Văn Nhân Thiều bị nhốt trong lồng sắt, hỏi:
"......!Ngươi là?"
Văn Nhân Thiều không tự chủ được sờ sờ râu, nói: "Ta là Văn Nhân Thiều, ngươi quên rồi sao? Chúng ta cùng nhau khai mạch.

Trên Kình Thiên Chi Trụ, ngươi gặp phải Tiềm Phỉ tu sĩ, vẫn là ta và với Hứa Vọng Văn giúp ngươi giải vây."
Thiên Tình trầm mặc trong chốc lát, gật đầu, nói: "Ta nhớ rõ ngươi."
"Ha, vậy mới phải." Văn Nhân Thiều nói: "Ta còn tưởng rằng sau khi ngươi được Chính Dương Tiên Tông tìm về, liền khinh thường người quen cũ.

Mau mau, giúp ta ra khỏi lồng sắt này.

Nơi này hẹp quá, ta sắp nghẹn đến chết......"
Thiên Tình nhìn mắt Lâm Tử Sơ.

Thấy y mặt vô biểu tình, Thiên Tình đứng dậy đến gần lồng sắt giam giữ Văn Nhân Thiều, ngồi dưới đất, quan sát một phen.

Rồi đôi tay dùng chút lực, dễ như trở bàn tay mà xé mở lồng sắt kia.

Động tác của hắn nhẹ nhàng giống như tay không xé gà.

Văn Nhân Thiều thở phào một hơi, từ trong lồng bò ra, liên thanh nói: "Đa tạ, đa tạ."
Thiên Tình nhìn hắn từ trong lồng bò ra, nhẹ giọng hỏi:
"......!Ngươi nói, ta cùng với Lâm Tử Sơ là tình nghĩa huynh đệ, hơn mười năm qua, kiên cố không gì phá vỡ nổi, là như thế nào?"
"Hả?" Văn Nhân Thiều không biết Thiên Tình có ý gì, mơ hồ nói: "Này còn hỏi ta sao?"
Giương mắt nhìn về phía Lâm Tử Sơ.

Liền thấy đôi mắt Lâm Tử Sơ sâu thẳm không đáy, không có một tia tình cảm dao động.

Văn Nhân Thiều là kẻ liếc mắt một cái liền nhìn ra người này đang kháng cự, hiểu được Lâm Tử Sơ đang nói với mình:
"Câm miệng."
Chỉ tiếc Văn Nhân Thiều trước nay đều không thích câm miệng.

Sau khi hắn từ trong lồng sắt chui ra, co giãn tứ chi, xương cốt phát ra tiếng kêu giòn vang.

Rồi sau đó nói: "Thiên Tình, ngươi thật sự không nhớ gì sao? Năm đó ở Kình Thiên Chi Trụ, hai người các ngươi bị Tiềm Phỉ tu sĩ đánh cướp, tình huống nguy cấp.

Sư thúc ta nói muốn mạng ngươi, mới bằng lòng thả cho Lâm Tử Sơ một con ngựa......"
Thiên Tình bình tĩnh nhìn Văn Nhân Thiều, trên mặt biểu tình bất động.

Văn Nhân Thiều hì hì cười hai tiếng, chỉ chỉ Thiên Tình, lại chỉ chỉ Lâm Tử Sơ, nói: "Hai người các ngươi đều dùng biểu cảm này nhìn ta.

Như thế nào, ta lớn lên rất đẹp phải không?"

"......" Thiên Tình vẫn không nhúc nhích, nói với Văn Nhân Thiều: "Ngươi tiếp tục đi."
"Cái gì? Còn chưa nhớ ra à?" Văn Nhân Thiều lắc đầu, nói: "Kế tiếp mà nói ra thì quá buồn nôn, không phải ta nói, đều là lời từ đáy lòng của Lâm đ*o hữu đấy, không có liên quan đến ta."
Văn Nhân Thiều sở dĩ mở miệng chế nhạo Lâm Tử Sơ như vậy, bởi vì mới vừa rồi khi Thiên Tình trấn áp Phục Long, có vài lần Văn Nhân Thiều muốn nói chuyện với Lâm Tử Sơ, đều bị đối phương làm lơ.

Trong lòng hắn tức giận, rất muốn đối nghịch với Lâm Tử Sơ.

"......"
Tim Thiên Tình đập nhanh hơn rất nhiều, hắn cũng không biết đến vì sao lại vậy, chỉ cảm thấy dường như bắt được đồ vật quan trọng, nhưng lại mơ mơ hồ giống như bị giấu trong sương mù.

Lâm Tử Sơ trong lòng khẩn trương, quát lớn: "Câm mồm."
Văn Nhân Thiều hiểu lầm, hắn cho rằng Lâm Tử Sơ phản ứng như vậy, là vì da mặt mỏng, không muốn nhắc tới sự tích anh dũng năm đó.

Hắn tính thích náo nhiệt, ha ha cười, thích thú nói:
"Ta vốn dĩ ngượng ngùng nói ra cũng thôi đi, chỉ là hai người các ngươi rõ ràng thủ túc tình thâm, tại sao lại muốn ta câm mồm? Ta càng muốn nói.

Lúc ấy Lâm đ*o hữu nói với Tiềm Phỉ tu sĩ kia, A Tình là huynh đệ của ta, chuyện tính mạng không thể lấy ra nói giỡn.

Ta nghe Lâm đ*o can đảm như vậy, nghĩa bạc vân thiên*, lúc ấy mới ra giúp hai người các ngươi giải vây.

Thế nào? Lâm đ*o hữu, lời này là ngươi nói đúng không."
*Nghĩa bạc vân thiên: ý chỉ người có hành động hiệp nghĩa.

Hô hấp Lâm Tử Sơ dồn dập, cả người dựng thẳng lên.

Thiên Tình khoanh chân ngồi dưới đất, sống lưng cứng đờ, hắn chậm rãi xoay đầu, nhìn về phía Lâm Tử Sơ, giọng khàn khàn nói: "Ta lại không biết, thì ra ta cùng Lâm huynh, đã từng có giao tình tốt như vậy."
Văn Nhân Thiều sửng sốt, không biết Thiên Tình đây là đang nói khùng nói điên cái gì.

Hô hấp Lâm Tử Sơ đọng lại, gian nan nói: "Ta......!Giữa ta và ngươi......"
Dừng một chút, miễn cưỡng nói: "Khi hai ta cùng leo lên Kình Thiên Chi Trụ, tâm đầu ý hợp, là huynh đệ, sau đó, đại khái là ngươi đã quên."
"Nếu là ta đã quên," Thiên Tình từ trên mặt đất chống tay đứng lên, đi đến cách Lâm Tử Sơ hai bước thì ngừng lại.

Hắn nhìn môi, mũi, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt của y.

Ánh mắt Thiên Tình lộ ra biểu tình mê mang, hắn hỏi: "Vậy lúc trước ngươi, vì sao không nói cho ta biết?"
Lâm Tử Sơ cắn chặt răng, mới có thể khống chế bả vai đang run rẩy.

Y dùng thanh âm rất nhẹ nói: "Nếu đã quên, cũng không có gì ghê gớm."
Ánh mắt Thiên Tình nghiêm túc, hùng hổ doạ người, nói: "Ta không quên người khác, tại sao chỉ quên một mình ngươi? Ngươi......!Lâm Tử Sơ......!Chẳng lẽ ngươi......"
"-- ách xì!"
Đúng lúc này, một tiếng hắt xì kinh thiên động địa, tràn ngập toàn bộ căn phòng.

"......"
Thiên Tình cùng Lâm Tử Sơ ngẩn ra, trong lúc nhất thời không còn lời nào để nói.

Văn Nhân Thiều ôm tay, nói: "Hai huynh đệ các ngươi có khuất mắt gì, ngày sau lại nói được không? Ta rất lạnh, chỉ sợ đã bị nhiễm phong hàn, giúp ta tìm nơi ấm áp tí đi?"
Trong oải phòng.

Thiên Tình, Lâm Tử Sơ, Văn Nhân Thiều, Khuê Sơn bốn người ngồi ở trước bàn.

Khuê Sơn nhẫn nhịn, vẫn là nhịn không được mở miệng oán giận: "Tiểu công gia, các ngươi ở chỗ này, trời xa đất lạ, sao có thể hồ nháo xông loạn? Nếu thực sự gặp nguy hiểm thì phải làm sao? Lần này là thiêu cháy một gian phòng, mang về một vị bằng hữu, không có gì quan trọng.

Nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, sẽ là muôn lần chết khó thoát, lần sau trăm triệu lần không thể trói ta......"
Từ khi Thiên Tình cùng Lâm Tử Sơ hai người trở về, liền đồng thời trầm mặc không nói.

Thiên Tình nhìn chằm chằm nhất cử nhất động củ Lâm Tử Sơ, tựa hồ đang suy tư cái gì đó.

Lâm Tử Sơ hơi rũ mắt, thỉnh thoảng chạm phải ánh mắt Thiên Tình một lát đã di.

Khuê Sơn nhận thấy được không khí quỷ dị giữa hai người, nhưng hắn cũng không có thể phân rõ cùng lúc trước có gì khác biệt.

Văn Nhân Thiều một bên hừ một tiếng, nhìn Khuê Sơn.

Chỉ chốc lát sau, mở miệng nói: "Cái gì mà không quan trọng, vị đạo hữu này, ngươi có biết lai lịch của ta không?"
Khuê Sơn sửng sốt.

Hắn xem Văn Nhân Thiều hai má sạch sẽ, chỉ có môi trên là có chòm râu.

Trái lo phải nghĩ, không giải thích được, chỉ đành mở miệng dò hỏi: "Xin hỏi cao danh của đạo hữu?"
Văn Nhân Thiều xua xua tay, nói: "Ta là ai không quan trọng, chỉ là muốn nói với ngươi, mấy ngày trước ta đi vào nơi này, muốn giải cứu mấy tiểu thân nhi bị nhốt trong hậu viện đó.

Bất quá không cẩn thận, ngược lại còn bị đối phương bắt lấy."
Khuê Sơn trợn to hai mắt.

"Không sai," Văn Nhân Thiều nói: "Hai vị bên cạnh ngươi, cũng là khi giải cứu tiểu thân nhi , thuận tiện cứu ta.

Bọn họ vốn định tối nay đem tiểu thân nhi thả ra, chỉ tiếc tiểu thân nhi vào ban đêm không thể cử động, Thiên Tình cùng Lâm Tử Sơ đã bảo với ta, sáng sớm ngày mai, cùng đem mấy chục tiểu thân nhi ở hậu viện phóng xuất."
"......"
Văn Nhân Thiều cười nói: "Hiện tại ngươi biết bọn họ cứu ta như thế nào rồi, còn cảm thấy không quan trọng sao? Chuyện buôn bán tiểu thân nhi liên lụy trọng đại, hiện tại các ngươi đã cùng ta leo lên thuyền giặc.

Ha, có Tiểu Tiên Chủ đi cùng ta, ha ha, thật là thú vị."
Khuê Sơn cả giận nói: "Ngươi còn dám nói thú vị? Tiểu công gia, các ngươi như thế nào có thể......!Như thế nào có thể đi chạm vào tiểu thân nhi! A a a......!Này thật đúng là......"
Khuê Sơn khắp đi lại nơi, có vẻ nôn nóng khó an.

Thiên Tình bỗng nhiên mở miệng, lạnh lùng nói: "Khuê Sơn, yên tĩnh chút."
Khuê Sơn lập tức ngậm miệng lại, có chút kinh ngạc nhìn Thiên Tình, lại nhìn Lâm Tử Sơ, không biết rốt cuộc là bị làm sao.

Sống lưng Lâm Tử Sơ cứng đờ, trái tim thình thịch va chạm vào xương sườn, đứng ngồi không yên..

Bình Luận (0)
Comment