Thiên Tình nhìn thấy hắn biểu tình thống khổ gần như chết đi của Lâm Tử Sơ thì vội buông tay.
Sau lại nghe y gọi thân thiết như vậy, sửng sốt một chút, nhưng cũng không rảnh bận tâm nhiều, vội vàng hỏi: “Ngân châm? Ngân châm ở đâu?”
Nhưng mà lúc này Lâm Tử Sơ đã nói không ra lời, đôi tay y gắt gao che lại yết hầu, hư ảnh lam từ lục phủ ngũ tạng Lâm Tử Sơ thoáng hiện hàn quang, rồi sau đó dần di chuyển lên trên, dịch đến yết hầu rồi đi thẳng đến hai mắt.
Một cổ hàn ý khó có thể diễn tả thành lời quét ra khắp phòng, giấy trên cửa sổ trong điện Thiên Tình bị đông cứng trở nên giòn rụm, rượu đổ trên mặt đất nhất thời kết băng.
Lâm Tử Sơ cuộn thân thể lại, gian nan thở dốc, lồng ngực kịch liệt phập phồng, nhưng dường như chẳng thể hít vào được ngụm khí nào, chỉ nghe được tiếng rắc rắc vang lên, sắc mặt của y cũng càng ngày càng tái nhợt.
Thiên Tình không thể nề hà, duỗi tay thò vào vạt áo rồi cổ tay áo Lâm Tử Sơ, sờ soạng, muốn tìm ngân châm.
Vừa tìm vừa lớn tiếng hỏi: “Lâm Tử Sơ, ngươi đặt ngân châm ở nơi nào?”
Đồng thời hướng ra ngoài cửa gọi Sương Diệp, Sân Hoa: “Hai người các ngươi mau cầu kiến Huyền Anh Tiên Tôn, sau khi được chấp thuận lập tức hồi báo.”
Mỗi Tiên Tôn tiên điện đều không thể dễ dàng tiến vào.
Nhưng Thiên Tình là cháu ngoại Bạch Tàng Tiên Tôn, địa vị bất đồng, ra vào rất thuận tiện.
Nhưng Huyền Anh Tiên Tôn cùng hắn không quen cũng chẳng thân, muốn tiến vào, thể nào cũng phải cầu kiến trước.
Đợi đến khi Huyền Anh Tiên Tôn đồng ý, mới có thể ngự kiếm tiến đến.
Sương Diệp, Sân Hoa đáp: “Vâng.”
Đúng lúc này, tay hiên Tình từ vạt áo của Lâm Tử Sơ đã dịch đến cổ.
Lâm Tử Sơ thống khổ giãy giụa, đưa lưng về phía Thiên Tình
Trong chớp mắt, y liền quỳ rạp xuống giường, hô hấp có vẻ thập phần khó khăn.
Tay trái Thiên Tình dễ dàng chui vào vạt áo Lâm Tử Sơ từ sau lưng.
Hắn vừa mới đã sờ đến nơi này đã phát hiện có vật khác cứng, không biết có phải là ngân châm hay không.
Lâm Tử Sơ ngẩng cổ, khẽ mở miệng, cả người cứng đờ.
Đầu ngón tay ấm áp của Thiên Tình cởi bỏ xiêm y, sờ soạng trước lồng ngực lạnh như băng của Lâm Tử Sơ, rất nhanh liền tìm thấy mục tiêu.
Ngực hắn nhẹ nhàng dán sau lưng Lâm Tử Sơ, đem vật cứng kia nắm trong lòng bàn tay, khi mở ra liền thấy một khối băng có màu lam, phản chiếu vào mắt Thiên Tình.
Băng này nằm lâu trước ngực Lâm Tử Sơ, tản mát ra hàn ý kinh người.
Khi vừa từ vạt áo Lâm Tử Sơ lấy ra, có một giọt nước trên, rơi xuống giường.
Giữa khối băng này được đục rỗng, có thể thấy ngọn lửa xanh lục giống như trái tim đang nhảy nhót bên trong.
“Khắc Hỏa Băng Tâm,” Thiên Tình liếc mắt một cái nhìn lại, liền nhìn nguồn gốc của vật này, Thiên Tình không thèm để ý mà buông vật ấy ra.
Tay phải tiếp tục sờ xuống phía dưới, cách bạch y, nhẹ nhàng chạm nơi có khả năng chứa vật cần tìm trên người Lâm Tử Sơ.
Dù lúc này Lâm Tử Sơ không có cách nào khống chế linh áp trong cơ thể khiến y thập phần thống khổ.
Nhưng được gần Thiên Tình như vậy, y lại cảm thấy vui sướng lạ lùng, thậm chí còn nguyện ý để cơn đau này kéo dài.
Nhưng Thiên Tình rất nhanh đã tìm thấy ngân châm bên hông Lâm Tử Sơ.
Hắn đặt Lâm Tử Sơ xuống dưới thân, tay cầm ngân châm, nói:
“Lâm Tử Sơ, ngươi có thể tự châm cho mình không?”
Cổ Lâm Tử Sơ bị gân xanh bao lấy, cả người dường như sắp nứt toác ra, gian nan thở dốc.
Thiên Tình bất đắc dĩ, nói: “Lúc trước ta đã thấy ngươi châm ở huyệt Thái Dương, dường như là muốn ức chế linh lực bằng Thượng Di trận pháp.
Xem bộ dạng ngươi lúc này, hẳn là do cơ thể không thể chứa nổi lượng linh lực khổng lồ, gân mạch không thể hoạt động bình thường, cần dùng ngân châm khống chế.
Linh lực không thể áp chế như vậy, tựa hồ là bệnh cũ nhiều năm, ta nhất thời không thể nghĩ ra biện pháp khắc chế.”
Lâm Tử Sơ yên lặng nhìn Thiên Tình, nói không nên lời, chỉ có thể đau ngâm, hỗn loạn ho khan.
Mỗi một lần ho, Lâm Tử Sơ càng thêm giãy giụa, làn da trắng nõn mơ hồ hiện lên huyết sắc.
Thiên Tình thấy tình huống người này như thế, thở dài, trong lời nói ẩn ý sự nghiêm trọng,: “Chuyện này khẩn cấp, bất luận như thế nào, ta trước giúp ngươi áp chế linh lực trong cơ thể.
Lâm Tử Sơ, mạo phạm.
A Mao, giúp ta bộc tay chân của y lại, không thể để y lộn xộn.”
Có một con nhện lông đe, lặng yên không một tiếng động từ trên vai Thiên Tình bò xuống, dừng lại trên giường.
“Trước cứu ngươi,” Thiên Tình nói: “Sau lại chậm rãi tính sổ.”
Kình Thiên Chi Trụ, Chính Dương Tiên Tông, Trấn Uế phong, Nhương Tà Các.
Có một tu sĩ, vận ngọc trường bào xanh ngọc, chắp tay sau lưng, tản bộ bên trong Nhương Tà Các.
Tu sĩ trẻ tuổi này, ngẩng đầu thưởng thức cảnh đẹp tứ phương, hắn mặt như quan ngọc, trường thân ngọc lập*, khí chất siêu phàm.
*Trường thân ngọc lập: miêu tả dáng người cao ráo, thon gầy
Nhưng mà đôi mắt nhìn những cây trúc rực đỏ xung quanh tựa như đã bị mù, không hề có thần thái.
Thần thức cường đại thuộc về tu sĩ hóa thần, không kiêng nể tung hoành khắp Trấn Uế phong, đem tất cả ngọn cả cành cây thu vào trong đáy mắt.
“Trừ Phiền trúc này, là lúc trước Lung Ngọc tiên tử tặng cho Phượng Quân sao?” Bách Nhẫn tông chủ nghiêng đầu, hỏi Thanh Phong, Minh Nguyệt đang đứng ở một bên.
Khoảng ba mươi năm trước, Bách Nhẫn tông chủ Bồ Nhạc tông hô mưa gọi gió, đã từng giống như hai tiên đồng Thanh Phong, Minh Nguyệt, ở trong Nhương Tà Các giúp Phượng Chiêu Minh tiên quân hộ kiếm.
Nhưng rồi vật đổi sao dời, Bách Nhẫn tông chủ sớm đã xưa đâu bằng nay, không còn như năm đó chỉ là một kiếm sử nho nhỏ, địa vị bây giờ đã có thể sóng vai cùng Phượng Quân.
Thật sự là bay lên đầu cành, trở thành phượng hoàng.
Trong đầu Thanh Phong thoáng hiện lên ý nghĩa này, hành lễ, nói: “Đúng vậy, rừng trúc này ——”
“Rừng trúc này cũ quá rồi,” không đợi Thanh Phong nói xong, Bách Nhẫn tông chủ nhíu mày, giành trước nói: “Phong cảnh vẫn vậy, thật sự là xấu xí tột đỉnh.
Không bằng đem rừng trúc này chặt hết, đổi thành Tịnh Tâm Tiễn trúc, càng có lợi cho tu hành của tiên quân hơn, cứ vậy đi.”
Thanh Phong lúng túng nói: “Tông chủ nói đùa.”
Bách Nhẫn tông chủ quơ quơ tay, nói: “Không phải nói đùa.
Bản tôn đã chuẩn bị khoảng 500 cây Tịnh Tâm Tiễn trúc, coi như là lễ mọn ra mắt tiên quân.”
“Chuyện này……”
Thanh Phong xoay đầu, nhìn Phượng Chiêu Minh đang đứng bên cạnh, hắn lùi về sau một bước, không muốn xen vào việc riêng của tiên quân.
Bách Nhẫn tông chủ mặt mày mỉm cười, ánh mắt lại rất sắc bén: “Không biết ý Phượng Tiên Quân như thế nào?”
Phượng Chiêu Minh lẳng lặng mà nhìn Bách Nhẫn tông chủ, không nói gì..