Khi Khấu Đồng tỉnh lại thì nhận ra mình đã về đến nhà. Cả người hắn bị bọc trong chăn, nóng hầm hập, vô thức nhúc nhích một chút thì bị người ta đè lại. Hoàng Cẩn Sâm ở bên cạnh hắn nhỏ giọng nói: “Em sốt, đừng động đậy, coi chừng mất nhiệt. Để tôi đi lấy ít nước cho.”
Đầu óc Khấu Đồng như bị đúc tương hồ đặc sệt, vì thế hắn không hề dị nghị, chỉ ‘Ừm’ một tiếng rồi lại nằm yên.
Hoàng Cẩn Sâm ra ngoài nói với ai đó một câu gì, sau đó rót một cốc nước ấm đi vào. Gã thử trước một ngụm rồi mới đỡ vai Khấu Đồng để hắn dựa lưng vào người mình, chậm rãi cho hắn uống. Hết nửa cốc nước, gã lại lấy một lọ nhỏ bên cạnh đưa qua, nói khẽ: “Uống cả thuốc nữa đi, mẹ em vừa tiêm cho em một mũi giảm sốt rồi.”
Khấu Đồng im lặng hồi lâu mới ngập ngừng nói: “…Trước kia bà ấy là y tá.”
“Ừ.” Hoàng Cẩn Sâm nhìn hắn uống thuốc xong mới để cốc sang một bên, nhẹ tay nhẹ chân đỡ hắn nằm xuống, “Em ngủ đi một lúc.”
Khấu Đồng cau mày, cả người mỏi nhừ, mệt mỏi như chảy ra qua kẽ hở giữa từng đốt xương, làm cái gì cũng thấy không ổn, đã nhiều năm lắm hắn chưa từng bị bệnh gì rồi.
“Nhị Béo,” Hắn nói, “Khó chịu.”
Tiếng nói ấm ách còn mang theo giọng mũi, trung khí không đủ, nghe vào tai cư nhiên lại có chút mềm mại. Hoàng Cẩn Sâm cười khẽ, chống tay xuống hai bên người hắn, cúi đầu như muốn áp trán mình lên trán hắn mà: “Em đang làm nũng đấy à?”
Khấu Đồng suy nghĩ hai giây, quyết đoán thừa nhận: “Ừa đó.”
Hoàng Cẩn Sâm trở người lên giường chen chúc bên cạnh hắn, ôm lấy hắn cách một tầng chăn: “Được rồi, tôi ôm em ngủ.”
Chủ ý quái quỷ gì đây chứ… anh ôm cứng cả tôi lẫn chăn, cựa cũng không cựa được, chẳng phải càng khó chịu hơn sao? Khấu Đồng cảm thấy mí mắt mình đã nặng lắm rồi, thế nhưng vẫn cứ nghiêng đầu mở to đôi mắt giăng đầy tơ máu vì sốt cao để tỏ vẻ kháng nghị
Hoàng Cẩn Sâm lại không thèm tiếp thu tín hiệu này mà chôn mặt mình vào hõm vai của hắn. Qua hồi lâu, gã mới rầu rĩ nói: “Lần đầu tiên tôi chấp hành nhiệm vụ, huấn luyện viên đã nói tôi chính là tay súng bắn tỉa trời sinh. Ở thời khắc bóp cò súng, tôi đã xác nhận được toàn bộ quá trình tử vong của con mồi, huyết áp, nhịp tim và hô hấp đều duy trì ổn định. Khi ông ta nói những lời này thì vẻ mặt lúc nhìn tôi rất là kì quái, một mặt ổng khen tôi, một mặt lại tâm trạng nặng nề giống như thấy cái kẻ tàn sát đồng loại như chém củ cải là tôi… có chút phản xã hội.”
“Thực ra thì tôi cũng thấy mình có hơi phản xã hội thật.” Hoàng Cẩn Sâm nói, “Đương nhiên tôi không nghĩ đến chuyện đi đặt bom tòa nhà chính phủ hay là cầm súng chờ ven đường đếm người, số chẵn bắn bỏ số lẻ thả đi gì đâu… Chỉ là mấy năm nằm vùng trong Utopia, nhận được mệnh lệnh nào thì tôi chấp hành mệnh lệnh đó, tuyệt đối không cảm thấy mình lừa gạt tình cảm của người khác, cũng chẳng mảy may áy náy, khẩn trương, mâu thuẫn hay là đau khổ. Tôi vẫn cảm giác… mình không phải là người bình thường.”
Ánh mắt của Khấu Đồng dịu dàng hẳn đi, hắn muốn rút ra một bàn tay để xoa đầu Hoàng Cẩn Sâm một cái, thế nhưng cả người bị gã ôm trọn, nửa ngón tay cũng nhích không ra.
Hoàng Cẩn Sâm ôm Khấu Đồng càng ngày càng chặt, chặt đến nỗi xuyên qua cả một lớp chăn bông dày mà hắn vẫn cảm thấy mình bị ghì đến phát đau, thậm chí cảm thấy cả cơ thể người đàn ông kia đang run rẩy: “Thế nhưng vừa rồi em làm tôi sợ muốn chết… mẹ nó chứ… em muốn hù chết tôi mà!”
Đáy lòng Khấu Đồng đột nhiên thắt lại. Từ lúc chào đời tới nay, đây dường như là lần đầu tiên hắn cảm giác được thứ tình cảm giống như thực thể nóng cháy mà ẩn nhẫn ấy. Đó không phải gặp dịp thì chơi, không phải tán tỉnh mập mờ, mà là yêu thương… chân chân thực thực.
Một vạn lời ngon tiếng ngọt được chuẩn bị tỉ mỉ kĩ càng, so ra vẫn chẳng sánh bằng một câu gầm nhẹ trong cơn hoảng loạn kia… “Em làm tôi sợ muốn chết”.
Khấu Đồng sốt đến lơ mơ cũng không luận rõ trong lòng mình là tư vị gì, có đến trăm mối cảm xúc ngổn ngang ngọt đắng chua cay rót đầy tâm trí hắn nặng trịch, nhất thời nói không ra nguyên cớ. Vì thế hắn chỉ có thể không né không tránh, an ổn dựa vào lồng ngực của Hoàng Cẩn Sâm mà thiếp đi.
Lần này hắn ngủ không yên, những giấc mộng ngắt quãng chập chờn chen nhau ùa tới. Hắn mờ mịt không rõ đêm nay đêm nao, giống như đã tỉnh, lại giống như làm thế nào cũng không tỉnh được.
Nửa tiếng đồng hồ sau, có lẽ là bị nóng, Khấu Đồng bắt đầu vô thức vùng vẫy. Hoàng Cẩn Sâm ôm hắn chặt hơn chút nữa, bàn tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh túa ra nơi thái dương của người trong lòng, nhìn hắn nhíu chặt đôi mi, đáy lòng bất giác đau nhói.
Hoàng Cẩn Sâm luôn cảm thấy Khấu Đồng là loại người chỉ cần cho một cái giường thì có thể ngủ đến tận thế chứ chưa thấy hắn nhíu mày lúc ngủ bao giờ. Gã dùng ngón tay nhẹ vuốt lên mi tâm Khấu Đồng, cách một tầng chăn chầm chậm vỗ nhẹ sau lưng hắn… Thì ra người đàn ông chỉ dùng giọng nói đã có thể cho người khác cảm giác an toàn này, cũng có thời điểm yếu ớt như thế sao?
Chỉ khi có người này cạnh bên, gã mới cảm thấy mình là một con người thực sự.
Điều này khiến cho cảm giác nguy cơ trong lòng gã trỗi dậy. Hoàng Cẩn Sâm nhìn Khấu Đồng, không nhịn được mà thầm nghĩ: nếu một ngày kia em không ở đây nữa, thì làm sao bây giờ?
Bàn tay gã đang nắm góc chăn đột nhiên siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay gồ lên. Trong nháy mắt đó, ánh mắt gần như hung ác của Hoàng Cẩn Sâm nhìn chòng chọc Khấu Đồng không hay biết gì, gã như biến thành một con dã thú bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên cắn đứt yết hầu của hắn. Thế nhưng đến cuối cùng, gã lại chỉ cúi xuống đặt lên trán Khấu Đồng một nụ hôn rất đỗi dịu dàng, sau đó cầm khăn vải nhấp vào chén nước bên cạnh, ôn nhu thấm lên đôi môi khô nứt vì sốt cao.
“Thì tôi sẽ bắn chết em.” Vừa tỉ mỉ làm từng động tác, gã vừa tuyên bố một câu dịu nhẹ mà lãnh khốc như thế.
Một lát sau, không biết có phải bị bóng đè vì ác mộng hay không mà Khấu Đồng hơi giật người rồi co rúm lại, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở biến điệu mơ hồ, bắt đầu mê sảng nói mơ mấy lời không rõ. Hoàng Cẩn Sâm lại gần cẩn thận nghe mãi mà chẳng nghe ra được điều gì, Khấu Đồng đã sắp giãy ra khỏi chăn, gã bèn nhấc góc chăn kéo lên một chút thì phát giác cả người hắn đang run bần bật.
Đúng lúc ấy, một âm thanh giòn vang phát ra, xung quanh rung lắc như động đất. Toàn bộ không gian phòng ở là dùng gương ‘khâu’ thành, trên vách tường treo đầy gương, bình thường vì để đỡ dọa người nên đều dùng vải che đi hết. Hoàng Cẩn Sâm vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện một mảnh vải phủ gương đã rơi xuống, chiếc gương vô duyên vô cớ nứt ra một kẽ dài, nước trong chén trên bàn cũng sóng ra loang lổ.
“Khấu Đồng…” Hoàng Cẩn Sâm nhìn chằm chằm vết nứt kia, đẩy nhẹ vai Khấu Đồng, “Tỉnh dậy.”
Gã chưa ăn qua thịt heo nhưng đã thấy qua nhiều heo chạy lắm rồi. Tình hình này giống hệt như trước khi không gian bị phá vỡ trong cái lần đầu tiên hai người bọn họ cùng lão Diêu vào máy chiếu, cũng chẳng khác con phố khi Hà Hiểu Trí muốn nhảy lầu là bao…
“Khấu Đồng!”
Khấu Đồng không có động tĩnh gì, cửa phòng ngủ đã bị người ở bên ngoài gõ vang. Hoàng Cẩn Sâm mở cửa ra thì thấy cả nhà già trẻ đều đang đứng đó, đầy căng thẳng: “Làm sao vậy? Đột nhiên có động đất à? Khấu Đồng còn chưa tỉnh sao? Phải làm sao bây giờ?”
Hoàng Cẩn Sâm không nói hai lời, quyết định thật nhanh tẩm ướt một chiếc khăn đắp lên mặt Khấu Đồng.
Khấu Đồng giật mình, lập tức mở mắt ra. Ngay khi đồng tử của hắn bắt đầu có tiêu cự và tinh thần hơi tỉnh táo trở lại thì chấn động trong phòng cũng đồng thời chấm dứt.
Hoàng Cẩn Sâm đưa tay ra phía sau khẽ vẫy với Khấu Đồng, hắn vừa ngẩng đầu thì thấy cái gương nứt ra trong phòng ngủ, vẻ mặt vốn còn chút mơ hồ lại càng thêm thanh tỉnh. Thế rồi hắn điềm nhiên hỏi bằng giọng mũi khản đặc: “Làm sao vậy?”
Hoàng Cẩn Sâm: “Không sao cả, em nghỉ ngơi đi.”
Sau đó gã bình tĩnh dùng ba tấc lưỡi không xương của mình dỗ cả nhà ra ngoài, hơn nữa còn làm cho họ tin rằng đây chỉ là một cơn động đất chưa đến bốn độ.
Khấu Đồng thở phào một hơi, nặng nề đổ người ra phía sau nằm lại xuống giường. Cả người hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh dính dấp, đầu óc ngược lại tỉnh ra không ít, mà lần này tỉnh táo lại khiến hắn có dự cảm chẳng lành.
Một lát sau, Hoàng Cẩn Sâm đẩy cửa tiến vào, cúi người, áp trán mình lên trán Khấu Đồng một chút: “Thế nào rồi?”
“Tốt hơn nhiều, chỉ còn đầu hơi đau.” Khấu Đồng dừng một chút, lại hỏi, “Người dính nhơm nhớp không thoải mái tí nào, tôi đi tắm được không?”
Hoàng Cẩn Sâm kéo cái ghế dựa ngồi xuống cạnh giường, dùng khăn ẩm lau mặt cho hắn: “Cố chịu một chút, mẹ em nói phải đợi hết hẳn sốt mới tắm được.”
Khấu Đồng nhắm chặt mắt, khe khẽ thở dài.
“Vừa rồi là sao vậy?” Hoàng Cẩn Sâm hỏi, sau đó nhìn nhìn sắc mặt Khấu Đồng, lại bổ sung, “Có thể nói được không?”
“Đại khái là ác mộng.” Khấu Đồng mệt mỏi, lời nói đều chìm trong cổ họng, “Nhớ không rõ lắm.”
“Vẫn là không thể nói sao?”
Khấu Đồng đang suy xét chuyện này. Có một vài chuyện nếu như cứ trốn tránh thì sẽ bị ép từ ý thức vào trong tiềm thức. Lúc hắn tỉnh táo còn có thể cân bằng tâm tình của chính mình, thế nhưng ở trong mộng thì không có cách nào tránh né được. Nơi này không phải là hiện thực, trong hiện thực hắn nửa đêm đi ngủ mơ thấy cái gì cũng không sao. Nơi này là không gian do hình chiếu ý thức của mọi người lồng ghép vào nhau, một thế giới cân bằng đầy nguy cơ không thể biết trước.
Mà con người thì không thể mãi trốn tránh kí ức và tình cảm của mình, chuyện từng xảy ra chính là từng xảy ra, đó là sự thật.
“Anh đi lấy một chậu nước về đây.” Khấu Đồng nói, “Nước lạnh.”
“Em định làm gì?”
“Tôi sẽ thử giải quyết vấn đề này,” Khấu Đồng nói. Hắn cố sức ngồi dậy, Hoàng Cẩn Sâm nhanh tay kê chiếc gối ra sau lưng hắn. Khấu Đồng nói tiếp, “Có một số việc tôi không nhớ rõ, phải khai quật chúng nó lên. Cứ thế mà nghĩ chắc chắn là nhớ không ra, cho nên phải nghĩ cách khiến cho bản thân tôi quay trở lại thời điểm và hoàn cảnh đặc biệt lúc đó, khi cảm xúc sinh ra hô ứng thì sẽ dễ nhớ lại hơn. Bình thường việc này đều cần bác sĩ chuyên nghiệp dẫn đường, cũng phải có dân chuyên nghiệp khống chế mới được.”
Hắn ngẩng đầu nhìn Hoàng Cẩn Sâm: “Mà anh thì hiển nhiên là tay mơ rồi.”
Hoàng Cẩn Sâm không hài lòng: “Tốt xấu gì tôi cũng là người sống, ít ra cũng giúp được chút gì chứ?”
“Có đấy.” Khấu Đồng nói, “Anh mang một chậu nước lạnh vào đây. Nếu phát hiện chấn động ban nãy lại xuất hiện lần nữa thì anh dùng nó, tạt cho tôi tỉnh lại.”